Beta: Thỏ SN + Kim NC
Nam tử trước mặt chấn động dừng bước, bỗng nhiên ngoái đầu lại nhìn ta. Vãn Lương nghe ta xưng hô với y như vậy, vội bò dậy, cúi đầu nói: “Nô tì đáng chết, đã đụng phải Vương gia!”
Y không nhìn Vãn Lương, vẫn nhìn thẳng vào ta. Ta đứng dậy đi đến chỗ y, y khẽ nhíu mày. Mở miệng hỏi: “Ngươi là…”
Ta ở thâm cung, tất nhiên y sẽ không nhận ra ta, nở nụ cười nhạt, nói: “Bản cung là Đàn phi.”
Trong ánh mắt của y lộ ra một tia kinh ngạc, nhưng chỉ trong chớp mắt, tiếp đó y đã nói: “Thì ra là Đàn phi nương nương.” Y vẫn nhìn ta, lại nói: “Nương nương đã từng gặp bản vương sao?”
A, ta làm sao có thể đã gặp y được? Chỉ là Hạ Hầu Tử Khâm nói hai vị Vương gia giờ Mùi sẽ tiến vào Hoàng đô, cho dù là đến sớm cũng sẽ ghé qua dịch quán nghỉ ngơi, sao giờ lại đột nhiên tiến cung? Lại còn đi về phía Hi Ninh cung nữa chứ.
Y vội vã tiến cung chắc là tìm Thái hậu.
Có thể là vì chuyện săn bắn vào mùa xuân.
Chỉ vì Hạ Hầu Tử Khâm sau khi nhận được tấu chương của y vẫn không thấy phúc đáp cho y, thậm chí vẫn như thường cho bọn họ vào thành. Trong lòng y nhất định nghi ngờ, nhân khi còn sớm liền sang Hi Ninh cung xem coi Thái hậu có ý kiến gì.
Vì thế, chẳng qua ta chỉ đoán một chút.
Liền cười nói: “Bản cung chưa có vận may được gặp Vương gia, xem ra, tiếng ‘Tấn vương’ này của bản cung là đúng rồi?”
Y cũng không so đo với ta, chỉ khẽ mỉm cười: “Nương nương thông minh, chỉ là bây giờ bản vương còn có việc, xin được cáo lui trước.” Dứt lời, hành lễ với ta, lập tức xoay người đi.
Ta vội hỏi: “Trước tiên, Vương gia không cần vội vàng sang Hi Ninh cung đâu.”
Y dừng bước chân lại, ngoái đầu nhìn ta, ta giải thích: “Phương hướng này, Vương gia chỉ có thể đi gặp Thái hậu, Ngự thư phòng của Hoàng thượng không đi hướng này.”
Lúc này, y mới chậm rãi xoay người lại, nặng nề nói: “Rốt cuộc là nương nương tình cờ gặp bản vương, hay là cố ý chờ ở đây để gặp bản vương?”
Khẽ động, y và Hạ Hầu Tử Khâm đúng thật là huynh đệ, hai người có sự ngờ vực mạnh mẽ hệt như nhau.
Vẻ mặt không thay đổi, ta nhìn y, hơi nghiêng người nói: “Bản cung là tình cờ đến đây, nhưng mà bản cung biết Vương gia đến Hi Ninh cung là vì chuyện gì. Không biết Vương gia có nể mặt bản cung, đến ngôi đình phía trước ngồi một lát?”
Dứt lời, ta cũng không nhìn y, xoay người đi thẳng đến ngôi đình cách đó không xa. Vãn Lương vội đuổi theo, đi bên cạnh ta.
Người phía sau do dự một lát, cuối cùng nâng bước theo.
Ngồi trong ngôi đình, Vãn Lương thức thời mở miệng: “Nô tì xin phép đi ngâm trà.” Nói xong, liền lui xuống.
Tấn vương đưa mắt nhìn ta một cái, nói: “Không biết nương nương muốn nói gì với bản vương?”
Ta mỉm cười, nhẹ nhàng phất ống tay áo, nhỏ giọng nói: “Bản cung đoán vương gia vội vã đi gặp Thái hậu là vì chuyện săn bắn vào mùa xuân.”
Con ngươi của y trở nên căng thẳng, dù sao đó cũng là tấu chương mà y thượng tấu, không nên bị ta biết được. Y lạnh lùng nói: “Bản vương cho rằng hậu cung không được tham gia vào chính sự.”
Lòng ta không khỏi muốn cười, y đang hiểu sai là Hạ Hầu Tử Khâm hoang dâm vô đạo, ngay cả tấu chương cũng cho ta xem sao? Nhìn vẻ mặt của y, ta liền nhìn ra sự bất mãn của y với Hạ Hầu Tử Khâm.
Ta lắc đầu nói: “Vương gia hiểu lầm rồi, tất nhiên bản cung biết đạo lý này. Chẳng qua chỉ là lúc bản cung đang khuyên Hoàng thượng hủy bỏ hội săn bắn vào mùa xuân, trong lúc vô tình Hoàng thượng đã tiết lộ.” Ngước mắt nhìn y, mỉm cười nói: “Bản cung vẫn luôn hiếu kỳ, người có thể nói ra câu như vậy, rốt cuộc có dáng vẻ như thế nào?”
Nghe vậy vẻ tức giận trên mặt y dần dần biến mất, ta nhìn đáy mắt y lộ ra một tia kinh ngạc, mở miệng nói: “Nương nương cũng cảm thấy không phù hợp?”
Ta cười: “Nếu không bản cung dùng cái gì để khuyên Hoàng thượng hủy bỏ quyết định đã ban ra?”
Ánh mắt của y sáng ngời, sau lại cười khổ lắc đầu: “Chỉ tiếc Hoàng thượng vẫn không động lòng. Vì thế bản vương mới tiến cung trước, muốn hỏi Thái hậu một chút việc này rốt cuộc nên làm như thế nào?”
Ta nhìn thẳng vào y, nói:”Vương gia cho rằng thiên hạ này là của Hoàng thượng hay là của Thái hậu?”
Trong lúc nhất thời y giật mình, ta lại nói: “Vương gia tiến cung mà không sang gặp Hoàng thượng lại đi thẳng đến Hi Ninh cung nói việc này cho Thái hậu nghe, Vương gia muốn Thái hậu ra mặt nói với Hoàng thượng, thử hỏi trong lòng Hoàng thượng sẽ có cảm giác như thế nào?”
Hạ Hầu Tử Khâm là dạng người kiêu ngạo, nếu đúng như Thái hậu ra mặt nói, với thể diện của hắn chắc chắn sẽ không nén được giận. Thậm chí còn sẽ cho rằng Tấn vương muốn Thái hậu áp chế hắn, với tính cách của hắn, nhất định sẽ không chịu thua.
Tấn vương lại không biết rằng Hạ Hầu Tử Khâm phúc đáp y chậm trễ là có ý muốn lắng nghe y nói trực tiếp khi cả hai đối mặt với nhau.
Mặc dù tâm ý của Tấn vương khi tìm Thái hậu nói đều giống nhau, nhưng đối với Hạ Hầu Tử Khâm mà nói ý nghĩa đương nhiên lại khác biệt.
Huống hồ Tấn vương hiển nhiên cũng hiểu rõ, Hạ Hầu Tử Khâm không phải do Thái hậu sinh ra, chuyện xảy ra điều gì đó không vừa mắt không phải là không thể có. Sự việc năm đó của Phất Hi, y còn rõ ràng hơn ta.
Lúc này, Vãn Lương mới mang một ấm trà trở về. Nàng cẩn thận rót trà, dâng đến trước mặt của y. Lại đem một chén khác nhẹ nhàng đặt trước mặt ta, sau đó lại yên tĩnh đứng sang bên cạnh.
Tấn vương đột nhiên đứng lên, mở miệng nói: “Bản vương suy nghĩ không chu đáo, một câu của nương nương đánh thức người đang trong cơn mộng. Chẳng qua bản vương đến nơi này đương nhiên là nên đến Hi Ninh cung thỉnh an Thái hậu mới thỏa đáng.” Dứt lời, liền muốn đi.
Ta gọi y: “Vương gia cũng đừng nhất thời nóng lòng, trà này của bản cung mong rằng Vương gia không nên ghét bỏ.” Nói xong, ta vươn tay bưng lên đưa đến, nhìn y mỉm cười.
Y hơi run sợ, cuối cùng lại xoay người ngồi xuống, nâng chén lên hớp một ngụm.
Ta nói: “Bản cung muốn tạ ơn Vương gia.”
Y có chút giật mình nhìn ta, ta cười: “Tạ ơn Vương gia trong lòng có Hoàng thượng, trong lòng có thiên hạ của dòng họ Hạ Hầu.”
Ung dung uống cạn chén trà, y mới đứng dậy, nhìn ta nói: “Hoàng thượng có nương nương là may mắn của huynh ấy. Bản vương xin cáo từ trước.” Y hành lễ, khẽ cười một tiếng, xoay người rời đi.
Ta đứng lên, nhìn bóng lưng Tấn vương rời đi, cười nhẹ một tiếng.
Vãn Lương nhỏ giọng nói: “Nương nương, người cười gì thế?”
“Bản cung thấy vui.”
Vì Tấn vương trung thành, vì Hạ Hầu Tử Khâm.
Ánh mắt Vãn Lương nhìn người nam tử đang gấp gáp rời đi, một lát sau mới mở miệng nói: “Nương nương, chúng ta trở về đi. Đêm nay Hoàng thượng mở tiệc Quỳnh Thai, nương nương phải trang điểm thật đẹp mới được.”
Ta ậm ừ, nâng bước trở về.
Vừa về đến nơi đã nghe Vãn Lương nhỏ giọng nói: “Mấy ngày kế tiếp sẽ bận rộn hơn. Đợi Đại Tuyên và Hoàng đế Nam Chiếu đến, Hoàng thượng còn phải đích thân nghênh đón. Không biết là người Bắc Tề khi nào sẽ đến.”
Ta khẽ cười một tiếng cũng không nói gì.
Hoàng thượng đích thân nghênh đón, vốn phải mang theo Hoàng hậu, chỉ là vị trí này trong cung vẫn để trống, bây giờ chỉ có Diêu thục phi là có địa vị cao nhất, nghĩ đến việc để nàng ta đi cũng thỏa đáng.
Suy nghĩ, không nhịn được hỏi: “Vãn Lương, ngươi nói Hoàng hậu Nam Chiếu những ngày tới sẽ nghỉ ngơi ở đâu?”
Trong cung? A, nàng ta là công chúa tiền triều, vào cung ở có nhiều bất tiện đây.
Dịch quán? Vậy cũng thật châm biếm. Huống hồ hai vị Vương gia cũng ở lại dịch quán, rốt cuộc như vậy cũng không ổn.
Vãn Lương kinh hãi, vội lắc đầu nói: “Nương nương, cái này nô tì không biết.”
Ta đưa mắt nhìn nàng một cái, không nói gì nữa. Ta thực sự hiếu kỳ, muốn nhìn vị Hoàng hậu Nam Chiếu này một chút, lúc nàng ta xuất giá, thân phận của nàng ta vẫn là công chúa tiền triều vinh quang lừng lẫy, bây giờ trở về sau bốn năm, thiên hạ này đã không còn là của dòng họ Tuần nữa rồi.
Lần này là sinh nhật hai mươi lăm tuổi của Hạ Hầu Tử Khâm, ta không biết có bao nhiêu người chờ mong.
Trở về Cảnh Thái cung, liền thấy Triêu Thần chạy đến: “Nương nương đã trở về rồi! Phủ nội vụ vừa phái người mang xiêm y đến, nô tì đang chờ nương nương trở về thử.” Thoạt nhìn nàng thật hài lòng, có lẽ bộ y phục kia rất đẹp.
Không biết vì sao, bỗng nhiên ta lại nhớ đến lúc còn nhỏ Cố Khanh Hằng tặng y phục đẹp cho ta. Sau khi xảy ra chuyện đó, ta cũng không mặc một lần nào nữa, nó đã bị ta xếp xó đặt ở đáy rương.
Bây giờ đã trưởng thành cũng không mặc được y phục đó nữa, nhưng hoài niệm trong lòng luôn luôn tồn tại.
Lúc ta rời khỏi ngôi nhà kia, thứ duy nhất không bỏ đươc chính là những y phục đó.
Chỉ là tiến cung mang theo y phục này đương nhiên rất bất tiện. Huống hồ, ta căn bản không còn mặc vừa nữa. Nghĩ đến, khẽ lắc đầu.
Đi theo Triêu Thần vào, thấy trên bàn ngoại trừ y phục kia, còn bày biện các loại trang sức châu báu khác.
Ta không khỏi chấn động, chỉ quay đầu lại hỏi: “Chủ tử của các cung cũng có sao?”
Triêu Thần gật đầu nói: “Vâng, cũng có, nhưng chiếu theo thân phận khác nhau, nên đồ đạc Phủ nội vụ đưa đến cũng sẽ có chút khác biệt.”
Nghe vậy mới yên lòng. Gật đầu: “Vậy giúp bản cung thay y phục đi.”
“Vâng.” Hai cung nữ đồng thanh lên tiếng, đến giúp ta thay y phục.
Bây giờ thời tiết đã ấm trở lại, y phục trong cung cũng đổi thành mỏng hơn.
Cung trang màu tím nhạt, dùng chỉ bạc thêu thành những cụm mây lơ lửng, khi lòng bàn tay lướt qua mang theo một cảm giác man mát. Chiếc váy dài mềm mại với đường viền bằng gấm màu bạc, ở thắt lưng thắt một cái đai rộng bằng gấm, lộ ra vẻ mảnh mai tha thướt của dáng người ta.
Ta nhớ khi ta còn là một cung nữ, Hạ Hầu Tử Khâm ôm thắt lưng của ta, khẽ cười nói: Bất doanh nhất ác (*), như nhánh liễu mềm mại trong gió.
Mình hạc xương mai, ôm không đầy vòng tay
Bất giác ta cười ra tiếng, hai cung nữ cũng cười, nhưng không nói lời nào.
Vãn Lương đem ta kéo đến trước bàn trang điểm, dùng cây lược gỗ nhẹ nhàng chải mái tóc đen dài của ta, khẽ cười, ta hài lòng trộm nhìn dáng vẻ của các nàng, sự vui vẻ trong lòng cũng dâng lên.
Nhớ đến những lời vừa nói với Tấn vương, tự dưng ta cảm thấy yên tâm. Trong triều có người mưu phản chung quy đó cũng là một lý do rất tốt, nếu như con cháu của dòng họ Hạ Hầu không muốn tạo phản, mà có ai có ý định như vậy thì đó chính là gây rối loạn, những người đó đã bị chém trước khi Hoàng đế Gia Thịnh băng hà, nếu dòng họ Hạ Hầu không phải là ngoại thích, không phải không cùng họ với Vương gia, Hạ Hầu Tử Khâm muốn ngồi lên hoàng vị này, e rằng cũng không dễ dàng như vậy. Diêu Hành Niên năm đó nghiêng về dòng họ Hạ Hầu đương nhiên cũng muốn có một ngày đứa bé tương lai của con gái mình có thể nắm giữ giang sơn hôm nay.
Nếu không ta nghĩ nhiều năm như vậy, người của Diêu gia nhất định là không kiềm chế được. Diêu Hành Niên cũng sẽ không trăm phương ngàn kế đem con gái của mình vào cung làm phi tử cho Hạ Hầu Tử Khâm. Cho nên đó là lý do vì sao Thái hậu suy nghĩ cẩn thận như vậy.
Trang điểm xong, lại ở trong tẩm cung nghỉ ngơi một chút, ta thấy Phương Hàm từ bên ngoài tiến vào, nói với ta: “Nương nương, thời gian cũng không còn sớm nữa, nên sang Quỳnh Thai đi.”
Ta gật đầu, để Vãn Lương đỡ đứng lên.
Ra ngoài cửa, ta thấy kiệu đã sớm được chuẩn bị, xoay người ngồi vào, nghe được Triêu Thần nhẹ giọng nói: “Khởi kiệu.”
Quỳnh Thai cách Cảnh Thái cung khá xa, ta yên tĩnh ngồi trong kiệu. Đương nhiên ta biết vì sao Hạ Hầu Tử Khâm lại chọn Quỳnh Thai để mở yến tiệc. Chỉ vì nơi đó là nơi lúc hai vị Vương gia rời Hoàng đô đến đất phong, hắn đã đến đó để tiễn bọn họ.
Phiên vương không có lệnh triệu kiến của Hoàng đế, thì không được tự mình quay về Hoàng đô. Năm rồi Hạ Hầu Tử Khâm cũng không tổ chức sinh nhật lớn như vậy, vì thế hai vị Vương gia cũng chỉ phái người gửi quà tặng sinh nhật đến cho hắn thôi.
Tách ra ở đâu thì hợp lại ở đó.
Hạ Hầu Tử Khâm suy nghĩ quả thật rất chu đáo.
Loan kiệu đi thật lâu mới chậm rãi dừng lại, Triêu Thần phất màn kiệu, vươn tay đỡ ta.
Loan kiệu hạ, ta mới thấy cửa Quỳnh Thai hôm nay có nhiều cung nhân hơn.
Bước xuống, cũng không dừng lại, nâng bước tiến thẳng vào trong.
Cung nhân tiến đến hành lễ với ta, ta ngước mắt nhìn lại, thấy bóng dáng của Thiên Phi, bên cạnh nàng ta, Thiên Lục ghé gần bên tai nhỏ giọng nói gì đó. Ta thấy Thiên Phi ngồi ở vị trí thứ hai bên trái, vị trí còn lại, rõ ràng nàng ta muốn để lại cho ta. Mà trước mặt nàng ta là những vị trí bỏ trống giành cho Vương gia.
Chỉ là yến tiệc hôm nay, ta sẽ không tính toán những điều này với các nàng.
Trực tiếp đi đến vị trí bên phải hàng thứ hai ngồi xuống. Lúc Thiên Lục xoay người lại, mới nhìn thấy ta đang ngồi đối diện, nàng ta cười nhạt, khom người hành lễ với ta.
Ta cũng cười đưa mắt nhìn nàng ta, nàng ta mới xoay người đi, chọn vị trí ngồi. Nàng ta cũng không quên là mình không có đủ tư cách ngồi bên cạnh Thiên Phi.
Ta trông thấy các tần phi đến trước đều đã tìm được vị trí ngồi xuống, có người bàn luận xôn xao, có người ngồi chỉnh tề im lặng không nói câu nào.
Ngồi ở dưới ta là Nguyễn tiệp dư, đối diện với nàng là Ngọc tiệp dư.
Lúc ta nhìn qua, vừa thấy Ngọc tiệp dư cũng đang nhìn ta, nàng nhìn ta nở nụ cười nhàn nhạt. Ta cũng cười, thấy phía dưới nàng là An uyển nghi và Thiên Lục. Mà dưới Nguyễn tiệp dư lại là Lưu thuận nghi và Trần tĩnh tần.
Lúc này, mới nghe được giọng công công bên ngoài hô to: “Hoàng thượng giá lâm — Thái hậu giá lâm —-”
Mọi người nghe vậy, vội vã đứng lên, hành lễ: “Tham kiến Hoàng thượng! Tham kiến Thái hậu!”
Cúi đầu, đoàn người trước mặt đi qua, mới chậm rãi ngước mắt, hai vị Vương gia đi theo phía sau hắn. Bên cạnh hắn là Thái hậu, Diêu thục phi đang nhẹ nhàng đỡ bà, cẩn thận đi bên cạnh bà.
Đợi Hoàng thượng và Thái hậu nhập tọa, mọi người mới ngồi xuống.
Diêu thục phi liền ngồi xuống bên phải Hạ Hầu Tử Khâm, nàng ta bỗng nhiên nhìn đến chỗ ta, trong con ngươi tràn đầy vẻ đắc ý. Trong lòng ta cười thầm một tiếng, chẳng qua chỉ là vị trí thứ hai thôi mà, Tang Tử ta cũng chẳng ham hố đến vậy.
Ánh mắt lặng lẽ nhìn đến một người bên cạnh.
Vị này hiển nhiên là Hiển vương.
So với hai ca ca của y, vóc người của y còn khôi ngô hơn, giữa trán mơ hồ lộ ra nét sáng ngời mà người khác không dễ gì nhận ra. Dường như y cảm nhận được bên cạnh có người đang nhìn mình, bỗng nhiên quay đầu lại nhìn ta, ta sững sờ, vội vàng thu ánh mắt lại.
Ta thấy đối diện với ta, Tấn vương đang nở nụ cười nhàn nhạt.
Khóe miệng ta khẽ động, lúc hoàn hồn, lơ đãng ta thấy Hạ Hầu Tử Khâm đang nhìn thẳng vào ta. Trong lòng khẽ rung động, cũng không thu hồi ánh mắt, ta chỉ ung dung nhìn hắn. Cho đến lúc ánh mắt hắn dời đi, ta mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó, ta nghe hắn cười nói: “Thời gian trôi thật nhanh, chớp mắt một cái đã gần bốn năm. Trẫm cũng đã lâu rồi không thấy các thần đệ, nếu không phải lần này sinh nhật trẫm, e là lại không biết đến bao giờ mới gặp lại được.”
Thái hậu cũng mỉm cười mở miệng: “Hoàng thượng luôn luôn tiết kiệm, lần sinh nhật này cũng là chủ ý của Ai gia. Ai gia cũng là ôm tâm tư muốn thấy huynh đệ các người.” Bà cảm thán một tiếng: “Ai gia già rồi, người già có ý nghĩ muốn gặp các người trẻ tuổi đồng lứa.”
Lúc Thái hậu nói đến “Hoàng thượng tiết kiệm”, ta thấy trên mặt Tấn vương hiện lên một tia không vui khó nắm bắt, y nhất định đang nhớ lại việc Hạ Hầu Tử Khâm cố ý tổ chức buổi đi săn vào mùa xuân. Nhìn vẻ mặt của y, nghĩ đến việc này, y vẫn chưa nhắc đến với Hạ Hầu Tử Khâm.
Vừa rồi gặp y ở trong cung, y muốn sang Hi Ninh cung, nhưng chỉ là thỉnh an mà thôi, chẳng lẽ Thái hậu và y đã nói việc gì sao? Nếu không sao lại không có thời gian đi gặp Hạ Hầu Tử Khâm?
Vừa suy nghĩ, liền nghe Hiển vương bên cạnh nói: “Mẫu hậu quá lo lắng, Hoàng thượng không triệu kiến bọn thần mới là chuyện may mắn nhất của Thiên triều.”
Ta khẽ chấn động, ý trong lời của y đó là Thái hậu mượn cớ lần này triệu tập bọn họ về Hoàng đô. Mục đích là muốn xem trong lòng hai người bọn họ có dã tâm gì khác hay không.
Quả nhiên, sắc mặt Tháu hậu hơi thay đổi nhưng cũng không tức giận.
Nhưng Tấn vương lại nói: “Tam đệ nói chuyện vẫn ngay thẳng như vậy, mẫu hậu cũng biết rõ tính tình của đệ ấy, đã nhiều năm vậy rồi mà vẫn không sửa được.” Y nâng ly rượu lên, hướng người phía trên nói: “Lần này thần quay về Hoàng đô, vẫn chưa nói gì được với Hoàng thượng, trước tiên thần chịu phạt một chén.” Nói xong, ngửa đầu lên, uống cạn ly rượu.
Bầu không khí xấu hổ vừa rồi trong nháy mắt đã giảm bớt, Hạ Hầu Tử Khâm cười nâng ly rượu lên nói: “Lần về này dù sao cũng còn ở lại một thời gian nữa, trẫm cũng không sợ không có thời gian cùng nhị đệ ôn chuyện.” Hắn vừa cười, nhìn Hiển vương nói: “Chén này trẫm kính hai đệ.”
“Thần không dám.” Hiển vương vội nâng chén, ngửa đầu uống cạn.
Lúc này, nét không vui trên mặt Thái hậu đã sớm tản đi, bà là người rất ẩn nhẫn, nét tươi cười lại xuất hiện trên mặt. Nói với Hiển vương: “Ai gia nghe nói hai năm trước Tử Diễn đã được sắc phong Vương phi? Vẫn là nữ nhi của Hộ bộ Thượng thư đúng không?” Cúi xuống, bà lại hỏi: “Vương phi khỏe không? Lần này trở về sao không dẫn theo nàng cho Ai gia gặp mặt, Ai gia cũng muốn ôm tôn tử một chút.”
Hiển vương nói: “Đa tạ mẫu hậu quan tâm, mang theo họ không tiện cho lắm, hài tử còn nhỏ lại không tiện rời khỏi Vương phi, vì thế nhi thần chỉ đến một mình.”
Hiển vương nếu hoài nghi Thái hậu triệu bọn họ về để thăm dò, tất nhiên sẽ không mang theo vợ con mình, dù sao họ ở đất phong mới là an toàn nhất. Chỉ là Thái hậu nói nhiều như vậy, sợ là không phải câu cuối cùng.
Con ư, chỉ tiếc là con của Hiển vương chứ không phải là của Hạ Hầu Tử Khâm.
Cho nên bà mới vội vã muốn tần phi trong hậu cung sinh Hoàng tử, nếu không một khi gặp chuyện không may sẽ giống như Gia Thịnh đế không có con nối dõi để kế thừa cơ nghiệp. Mặc dù Hiển vương cũng gọi bà một tiếng là mẫu hậu, nhưng rốt cuộc lại không giống như Hạ Hầu Tử Khâm, cho dù hắn không phải là do bà sinh ra, nhưng lại do một tay bà nuôi lớn, bà có thể dựa vào cũng chỉ có đứa con trai này. Thái hậu cũng chỉ cười một tiếng nói: “Đứa bé còn nhỏ quả thật là không tiện đi tới đi lui, ai gia cũng hiểu.”
Lời của bà vừa nói xong, liền nghe Hạ Hầu Tử Khâm cười nói: “Mẫu hậu quan tâm tam đệ, sao lại không hỏi nhị đệ thế nào?” Lời của hắn lại khiến cho ta nhớ đến lời hắn nói muốn tứ hôn muội muội của Hàn vương cho Tấn vương.
Lại nghe Thái hậu khẽ cười một tiếng nói: “Việc này, ai gia đã sớm có chủ ý.”
“Sao?” Hạ Hầu Tử Khâm ngoái đầu lại nhìn bà, cười hỏi: “Mẫu hậu tự mình chọn vương phi cho nhị đệ ư?”
Ta không khỏi nhìn về phía Tấn vương, thấy vẻ mặt của y nhàn nhạt, dường như việc này không liên quan gì đến y. Ta thực sự cảm thấy có chút kỳ lạ, hôn nhân đại sự chẳng phải rất quan trọng sao? Y không giống với Hạ Hầu Tử Khâm, y chỉ là Vương gia, nên vẫn có quyền lựa chọn.
Ta chỉ cảm thấy có chút không đúng, dù sao y cũng đã được phong vương, làm sao Thái hậu lại không để ý đến việc này được? Vương phi của Hiển vương cũng không phải chính y sắc phong sao? Chỉ là chẳng qua đệ tấu một chút lên Hạ Hầu Tử Khâm mà thôi. Nhưng mà nếu thật sự như vậy chỉ là một màn diễn mà thôi.
Thái hậu cười nói: “Ai gia đương nhiên muốn quan tâm, lúc chiều, Tử Úc tới sớm một chút, ai gia còn bận việc chưa xử lý xong, liền phái người triệu Úc nhi tiến cung. Còn cùng Úc nhi nói đến việc này nữa mà.”
Trong lòng khẽ động, Tấn vương tiến cung là vì muốn tìm Thái hậu nói về việc săn bắn vào mùa xuân của Hạ Hầu Tử Khâm. Mặc dù việc này y cuối cùng không đề cập đến, nhưng mà Thái hậu lại nói bà triệu Tấn vương đến cung là vì thương lượng chuyện sắc phong Vương phi…
Hóa ra ta không biết, Tấn vương ở Hi Ninh cung chờ một thời gian lâu như vậy thì ra là bởi vì đàm luận với Thái hậu chuyện hôn sự của y sao?
Như vậy Tấn vương thì sao? Vì sao vẻ mặt của y thoạt nhìn lại bình tĩnh như vậy? Yên lặng khiến cho ta cảm thấy khác thường.
Vẻ mặt Hạ Hầu Tử Khâm ở phía trên lộ rõ nét kinh ngạc, theo bản năng hắn đưa mắt nhìn Tấn vương một cái, lại nói: “Trẫm không biết rốt cuộc là tiểu thư nhà ai, mẫu hậu lại chưa kịp thông tri cho trẫm, mà thương lượng với nhị đệ?”
Đâu chỉ là hắn, ta cũng muốn biết.
Phía trên, vẻ mặt Diêu thục phi cũng lộ nét hiếu kỳ, ánh mắt nhìn đến chỗ Thái hậu.
Thái hậu vẫn cười, nói: “Hoàng thượng còn nhớ rõ không, một tháng trước, Bắc Tề có truyền đến một tin tức nói muội muội của Hàn vương Bắc Tề, Bắc Tề quận chúa muốn đến Thiên triều để hòa thân? Ai gia cho rằng, Bắc Tề quận chúa kia tài mạo song toàn, hiền lương thục đức, để cho nàng làm Vương phi của Tử Úc là vô cùng thích hợp.”
Bỗng chốc, ta giật mình.
Rõ ràng ly rượu trên tay bị Hạ Hầu Tử Khâm nắm chặt, sáng sớm hắn đã tính toán làm sao có thể ban quận chúa kia làm phi của Tấn vương. Chỉ là Thái hậu lại nói sớm hơn so với hắn. Nhìn vẻ mặt của hắn, ta càng khẳng định, Tấn vương chưa hề nói qua với hắn chuyện săn bắn mùa xuân.
Nhớ đến Hạ Hầu Tử Khâm đã từng nói, muốn Tấn vương không thay đổi lời nói trong tấu chương ngày hôm đó, mới đồng ý đem quận chúa tứ hôn cho y.
Thái hậu cũng không để ý đến sắc mặt đang sa sầm của hắn, chỉ nói tiếp: “Vốn dĩ ai gia còn sợ Úc nhi từ chối, hỏi đến Úc nhi mới nói, việc này hoàn toàn giao cho ai gia làm chủ, Hoàng thượng, người thấy thế nào?”
“Trẫm…” Hắn cúi xuống, cười nhạt một tiếng: “Trẫm vốn muốn…. A, vẫn là mẫu hậu nhanh hơn một bước rồi.”
Sắc mặt của hắn có chút khác thường, ta biết, vốn dĩ hắn có tính đến việc này trước, nhưng không nghĩ lại bị Thái hậu đề cập trước. Ta cũng thật sự cảm thấy kỳ lạ, tại sao Thái hậu lại quản chuyện này? Còn muốn đi trước Hạ Hầu Tử Khâm một bước, cố ý đề cập việc này với Tấn vương trước.
Ta đang nghĩ ngợi, đã nghe Thái hậu nói: “Đã như vậy, Tử Úc còn không mau tạ ơn?”
Thấy Tấn vương đứng lên, rồi quỳ xuống nói: “Thần tạ ơn ân điển Hoàng thượng!”
Tốc độ nhanh thật, quận chúa Bắc Tề kia còn chưa đến, hôn nhân đại sự đã được quyết định. Ta nghĩ, hoàng đế Bắc Tề muốn cho nàng ta vào hậu cung Thiên Triều, không biết khi biết việc này, sẽ phản ứng như thế nào?
Vì sao ta lại cảm thấy Thái hậu rất gấp gáp trong việc này? Là sợ quận chúa Bắc Tề kia sẽ trở thành người của Hạ Hầu Tử Khâm ư? Có điều, Thái hậu không biết Hạ Hầu Tử Khâm căn bản cũng muốn chuyện này trở thành sự thật.
Khẽ lắc đầu, những chuyện này ta không nên quản làm gì.
Người đứng ở phía trên dừng lại trong chốc lát rồi nói: “Đứng lên đi, vậy trẫm vì chuyện tốt sắp tới của nhị đệ, sẽ uống cạn hết trước!” Dứt lời, bằng một hơi hắn uống sạch rượu trong chén.
“Tạ ơn Hoàng thượng.” Tấn vương cũng nói rồi uống cạn một chén.
Mọi người lại uống một vòng, Hiển vương dường như uống hơi nhiều một chút, y cười nói: “Thần nghe nói lần nay Hoàng đế và Hoàng hậu Nam Chiếu sẽ cùng đến, không biết Hoàng thượng dự tính sẽ để bọn họ nghỉ ngơi ở đâu?” Trong nụ cười của y, pha lẫn giữa sự thích thú và châm chọc.
Năm đó, thiên hạ là của Tuần gia, dòng họ Hạ Hầu bọn họ chẳng qua chỉ là thần tử. Bây giờ, giang sơn đổi chủ, công chúa tiền triều thấy Hạ Hầu Tử Khâm, còn cần phải cung kính gọi một tiếng “Hoàng thượng”.
Thực ra vấn đề này ta cũng từng nghĩ đến.
Ngước mắt nhìn về người ngồi trên, ta thấy vẻ mặt của hắn vẫn bình thường, chỉ nói: “Đương nhiên là trực tiếp sắp xếp ở Thượng Lâm Uyển, nơi đó có rất nhiều cung điện.”
Như vậy cũng tốt, cách hoàng cung một khoảng khá xa.
Như vậy, các khách quý khác cũng sẽ sắp xếp ở lại nơi đó.
Vẫn chưa uống nhiều rượu lắm, ta đã thấy Hạ Hầu Tử Khâm đỡ trán, Diêu thục phi ở bên cạnh bước lên hỏi: “Hoàng thượng say sao ạ”
Hắn khẽ cười một tiếng nói: “Trẫm hơi vô ý quên chú ý đến tửu lượng của mình.” Sau đó hắn lại nói với Thái hậu: “Mẫu hậu triệu nhị đệ vào cung sớm, trẫm nghĩ những lời muốn nói cũng đã nói rồi. Trái lại tam đệ trở về lần này vẫn chưa kịp trò chuyện với mẫu hậu, đầu trẫm hơi choáng váng, trẫm muốn về trước. Trẫm sẽ bảo tam đệ ở lại, tạm thời tiếp tục trò chuyện cùng mẫu hậu, thế nào?”
Thái hậu hơi ngớ ra, nhưng lại không cự tuyệt, chỉ nói: “Vậy Diêu thục phi theo Hoàng thượng về trước đi rồi trở lại.”
Hắn lại lắc đầu nói: “Không cần, Thuần nhi nên ở lại đây với mẫu hậu. Đàn phi!” Hắn bỗng nhiên gọi.
Ta chợt lấy làm kinh hãi, hắn đúng là không sợ thiên hạ loạn mà, trường hợp như thế này mà còn gọi ta đến.
Có điều hắn là Hoàng thượng, hắn mở miệng là vàng, ta chỉ có thể tiến lên.
“Có thần thiếp.” Đáp lời, ta tiến lên. Hắn đứng lên nói: “Đỡ trầm hồi cung.”
“Dạ.” Ta tiến lên đỡ hắn, hôm nay hắn thật sự uống rất nhiều, nhưng ta lại cảm thấy vẫn chưa đến mức khiến hắn say.
Đi qua trước mặt Tấn vương, ta liền nhìn thấy Tấn vương cũng đứng dậy theo, phía sau truyền đến giọng của y: “Nhi thần cũng xin được cáo lui trước, không phiền mẫu hậu và tam đệ trò chuyện.”
Giờ ta mới biết, thì ra hắn muốn Tấn vương theo ra.
Nhưng mà kêu thêm ta theo ra để làm gì?
Nghiêng mặt nhìn người đàn ông bên cạnh, hắn lại không nhìn ta, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, Lý công công thấy chúng ra tiến ra, vội chào đón: “Hoàng thượng làm sao vậy ạ?”
Hắn phất tay một cái, ý bảo y cách xa một chút.
Lý công công hơi ngớ ra, cuối cùng cũng lui ra. Hai cung nữ của ta thấy vậy cũng không dám tiến lên.
Ta đỡ hắn, nhỏ giọng hỏi: “Đầu Hoàng thượng choáng váng lắm sao ạ? Người cẩn thận bậc thềm dưới chân.” Thật ra ta biết, hắn căn bản không hề say, có điều hắn không nói, ta chỉ có thể diễn kịch cùng hắn.
“Ừ.” Hắn cúi đầu ậm ừ, dựa vào ta bước xuống bậc thềm.
Ta với hắn đi được vài bước, ta không khỏi ngoái đầu nhìn lại, thấy Tấn vương cách một khoảng xa đang theo chúng ta. Ta nhỏ giọng hỏi: “Hoàng thượng đã muốn nói chuyện với Vương gia, sao lại còn kêu thần thiếp ra đây?”
Nghe vậy, hai chân mày của hắn nhíu lại, tay cầm lấy cánh tay ta dùng sức thật mạnh, ta bị đau đến nhíu mày, nghe hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Đàn phi của trẫm thật là thần thông quảng đại, ngay cả đệ ấy cũng nhận ra!”
Tiếp theo đó lòng ta chấn động, giật mình nhìn hắn.
Nụ cười lúc nãy cũng khiến hắn đoán ra đầu mối, cho nên mới muốn gọi ta đến đỡ hắn ra ngoài sao?
Hắn không nói thêm gì nữa, ta biết, hắn đang chờ ta giải thích. Nhưng ta có thể nói nguyên nhân là vì muốn Tấn vương không nên nhắc tới việc mùa xuân không thích hợp săn bắn với Thái hậu sao? Như vậy có khác nào xin Thái hậu ra mặt đâu, như vậy sẽ làm hắn rất mất mặt.
Hắn không tức chết mới lạ nha.
Nghĩ thế, ta không nhịn được mà muốn bật cười.
Trong lúc lơ đãng ta nhìn thấy sắc mặt xám xịt của hắn, cho nên phải liều mạng chịu đựng.
Suy nghĩ, liền đáp: “Hôm nay ở hành lang dài, cung nữ của thần thiếp vô tình đụng phải vương gia, vì vậy mới quen biết.”
Chân mày của hắn khẽ nhếch lên, giận dỗi hừ một cái: “Cung nữ của nàng đụng phải đệ ấy?”
Ta gật đầu: “Nếu Hoàng thượng không tin, một lát nữa vương gia đến người hãy hỏi vương gia cũng được.” Ta tin Tấn vương cũng sẽ không nói toạc chuyện này ra, nếu không, lúc đến Hi Ninh cung y đã nói với Thái hậu chuyện săn bắn rồi.
Hắn giận dỗi liếc nhìn ta một cái, giơ tay lên hất tay ta ra, đứng chắp tay nói: “Trẫm đường đường là Thiên tử, còn phải hỏi chuyện này à!”
Ta ngẩn ra, đúng rồi, bảo hắn đi hỏi Tấn vương, chẳng phải là khiến hắn mất mặt sao? Có điều, nhìn bóng lưng của hắn, ta cũng biết, trong lòng hắn thật ra rất muốn hỏi. Chỉ là hắn bướng bỉnh.
“Quỳ xuống cho trẫm.” Hắn đưa lưng về phía ta lạnh lùng nói.
Ta không nói lời nào, quỳ xuống phía sau lưng hắn.
Lúc này, bước chân phía sau đã gần hơn, ta nghe thấy giọng nói của Tấn vương truyền đến: “Thần tham kiến Hoàng thượng.”
Hắn xoay người lại, nhìn y một cái, cười nhạt: “Thì ra là nhị đệ.”
Ta buồn cười nhìn hắn một cái, rõ ràng là đang chờ y đến, còn giả vờ, bày ra dáng vẻ không biết gì.
Tấn vương lại tiến lên một bước, đưa mắt nhìn ta một cái, nói: “Hoàng thượng đây là …”
Hắn hừ một tiếng: “Đàn phi của trẫm nhìn thấy thứ không nên nhìn, trẫm chẳng qua đang trách phạt một chút.” Ánh mắt hắn dời đến trên người ta, lại hỏi: “Nhưng nhị đệ còn có việc gì sao?”
Nghe vậy vẻ mặt Tấn vương cũng không có biến đổi gì, chuyển hướng sang hắn nói:” Thần có việc muốn nói với Hoàng thượng, có điều vừa nãy nghe Hoàng thượng bảo đầu choáng váng, không biết lúc này Hoàng thượng cảm thấy thế nào rồi?”
Ta than thở một tiếng, quỳ trên nền đất nghe hai huynh đệ bọn họ nói quanh nói co.
Hắn khẽ cười một tiếng: “Vừa rồi ở bên trong hơi khó chịu, trẫm vừa ra ngoài đây được vài bước, bỗng nhiên tinh thần cảm thấy rất sảng khoái.”
Ta liếc xéo hắn một cái, nhưng hắn vẫn không nhìn ta. Có trời biết tinh thần hắn vẫn sảng khoái, chỉ là vừa rồi hơi tức giận mà thôi, ta thấy tinh lực của hắn thật sự là tràn đầy nha.
Tấn vương cười nhạt nói: “Nếu vậy thần yên tâm rồi. Thần muốn hỏi Hoàng thượng, tấu chương thần trình….”
Ánh mắt của hắn sáng ngời, chỉ “Ừm” một tiếng, một lát sau mới nói: “Trẫm xem rồi, trẫm còn phê duyệt phái người mang đến cho đệ, không biết nhị đệ cho rằng trẫm quyết định thế nào?”
Ta giật mình nhìn hắn, Hạ Hầu Tử Khâm xảo quyệt, hắn rõ ràng chưa từng phê duyệt cho bản tấu chương kia, hắn còn nói với ta, cố ý không rảnh mà để ý đến. Bây giờ hắn còn nói đã phê duyệt, còn hỏi Tấn vương cảm thấy quyết định của hắn thế nào?
Quyết định gì? Nói là cuộc săn bắn vào mùa xuân vẫn diễn ra, hay là vẫn đồng ý với ý kiến của Tấn vương thu hồi mệnh lệnh đã ban ra?
Đến lúc này, hắn vẫn còn muốn cho y một câu hỏi khó giải đáp.
Nhưng ta không ngờ tới, Tấn vương cười nói: “Hoàng thượng thánh minh!”
“Phì —-” Ta không nhịn được mà bật cười.
Hóa ra không chỉ có Hạ Hầu Tử Khâm xảo quyệt, mà Tấn vương cũng không hề kém cạnh.
Một câu ‘Hoàng thượng thánh minh’ lại chặn đứng một Hạ Hầu Tử Khâm kiêu ngạo.
Khen hắn thánh minh, làm sao hắn còn có thể gây khó dễ cho người nhà cơ chứ?
Người đứng trước mặt tức giận liếc ta một cái, lạnh mặt nói: “Đàn phi thấy chuyện này có gì buồn cười sao?”
Ta ra sức cắn môi cố gắng không bật cười, cũng không nói lời nào. Đương nhiên là buồn cười rồi, lặng lẽ nhìn vẻ mặt của hắn, sự bình tĩnh của hắn thật quá tốt, nếu như chỉ có một mình, hắn có thể không bật cười sao?
Ngược lại Tấn vương vẫn như trước mắt sắc mặt không đổi nói: “Trước tiên thần tạ lỗi với Hoàng thượng.”
Ta hơi ngớ ra, Hạ Hầu Tử Khâm cũng đưa mắt nhìn về phía y, nhỏ giọng hỏi: “Đệ có tội gì?”
Bỗng nhiên Tấn vương đưa mắt nhìn thoáng qua ta một cái, rồi cười nói: “Bởi vì thần hoài nghi Hoàng thượng, cho đến hôm nay khi thần tiến cung, thần mới phát hiện thần đã sai rồi. Thần không nên nghi ngờ quyết định của Hoàng thượng.”
Hạ Hầu Tử Khâm sửng sốt một chút, rất lâu sau mới cười nói: “Nhưng mà toàn bộ Thiên triều, cũng chỉ có hai người hoài nghi quyết định của trẫm!”
Tấn vương cười, cúi đầu nói: “Thần đã gặp người còn lại, Hoàng thượng, người đó thật sự là một nhân tài.”
Ta hơi kinh ngạc, vậy là Tấn vương cũng biết người còn lại kia là ai? Ta hơi tò mò nhìn, có điều vướng phải tình huống như thế này, hỏi ra sẽ không ổn. Trong lòng ta suy nghĩ, nếu có cơ hội, ta phải tìm y hỏi một chút. Bởi vì lần trước Hạ Hầu Tử Khâm không nói, vậy nhất định sẽ không nói cho ta biết, có điều, lần này hai người bọn họ nói chuyện lại khiến ta vô cùng ngạc nhiên.
Toàn bộ cuộc nói chuyện hoàn toàn không nói rõ chuyện gì hết, chỉ là kết quả trong lòng hai người bọn họ đã sớm biết rõ ràng.
Mà ta, chẳng qua chỉ là người nghe, nhưng cũng đã hiểu triệt để.
Bỗng nhiên lại nghĩ đến Hiển vương đang ở Quỳnh Thai.
Quả thực, ba anh em nhà Hạ Hầu tuy không phải là chung một ruột, nhưng ai cũng vô cùng khôn khéo khiến người ta thán phục.
Vì thế, trong trận cung biến ở bốn năm trước, bọn họ có thể thắng lợi, đương nhiên cũng không phải là trùng hợp.
Hạ Hầu Tử Khâm lại hừ nhẹ một tiếng, nhưng cũng không hề đề cập đến ‘nhân tài’ kia. Mặc dù ta hiếu kỳ, nhưng trước hết cũng đành phải chịu đựng.
Tấn vương đứng thẳng người nói: “Thần cáo lui trước, xin Hoàng thượng nghỉ ngơi sớm một chút.”
Dứt lời, y vừa mới xoay người, lại nghe Hạ Hầu Tử Khâm nói với y: “Việc quận chúa Bắc Tề … trẫm muốn hỏi một chút, đệ tự nguyện sao?”
Bóng dáng của y chợt sững lại, ngước mắt nói: “Dạ.”
Hạ Hầu Tử Khâm hít một hơi, mới nói: “Trẫm không hỏi mẫu hậu tìm đệ có việc gì, vốn dĩ trẫm cũng có ý định đem quận chúa ban hôn cho đệ. Nhưng cũng muốn hỏi qua đệ, nếu đệ không đồng ý, trẫm sẽ không ép buộc. Nhưng không ngờ rằng, mẫu hậu lại tích cực như vậy!”
Nhìn thấy sắc mặt của Tấn vương khẽ biến đổi, vừa rồi, Hạ Hầu Tử Khâm nói rất nhiều, ta thực sự không đoán ra được câu nào trong những câu nói của hắn, lại có thể khiến cho Tấn vương thay đổi sắc mặt như vậy.
Một lát sau mới nghe Tấn vương nói: “Hoàng thượng cũng đã mở miệng ban hôn, đương nhiên việc này xem như đã định sẵn kết quả rồi. Thần, xin được cáo lui trước.”
Y không nhìn ta lần nào, chỉ lui xuống. Ta không khỏi nhìn về hướng y đi, vì sao trong lời nói của y, ta lại nghe ra có một hàm ý khác. Đồng ý cuộc hôn nhân này, chỉ là theo ý của Thái hậu.
Bỗng nhiên, ta lại nhớ đến Hạ Hầu Tử Khâm còn đang ở bên cạnh, nhớ đến nguyên nhân hắn phạt ta quỳ, vội vàng thu hồi ánh mắt.
Cũng may là hắn cũng đang chăm chú nhìn người rời đi, một lát sau, ánh mắt mới chuyển về nhìn trên người ta. Ta cúi đầu, không nhìn hắn. Hắn cũng không gọi ta dậy, chỉ ngồi xổm xuống, nhỏ giọng hỏi: “Quỳ có đau không?”
Ta kinh ngạc nhìn hắn, đột nhiên lại hỏi ta có đau không, hắn lại muốn đùa giỡn kiểu gì nữa đây?
A, ở trong mắt của ta, hắn chưa bao giờ là một người lương thiện.
“Trẫm hỏi nàng mà.” Hắn lại nói.
Ta nói không đau, có phải hắn sẽ lại đá ta một cước nữa hay không?
Chẹp chẹp miệng, ta nói: “Đau.”
Hắn khẽ cười một tiếng, cúi người ôm ta vào lòng, ta giật mình, vội vàng nắm lấy cánh tay hắn, hắn lại nói với vẻ đắc ý: “Trẫm muốn nàng nhớ. Kiếp này, người nàng yêu thương chỉ có thể là một mình trẫm. Vừa rồi, lúc nhị đệ đi, còn không liếc mắt nhìn nàng lấy một cái nữa là.”
Ta ngạc nhiên, bảo ta quỳ cũng chính là hắn, bảo ta yêu thương cũng chính là hắn.
Hắn thật đúng là mặt trắng mặt đen cùng nhau diễn.
Nấp ở trong ngực của hắn, ngước mắt nhìn hắn, ta mở miệng hỏi: “Không phải đầu Hoàng thượng bị choáng váng hay sao? Hay là để thần thiếp xuống đi.”
Hắn hừ một tiếng: “Trẫm bị nàng làm cho choáng váng khó chịu!”
Ta không nói gì, rõ ràng là không có chuyện gì cả, chẳng qua là bản thân hắn nghĩ quá nhiều mà thôi. Còn cố ý trước mặt Tấn vương gây khó xử cho ta, nhớ lại, hắn thật sự là hẹp hòi quá đi.
Suy nghĩ, không nhịn được mà muốn cười, tựa đầu vào trước ngực của hắn, nghe tiếng hít thở nhàn nhạt của hắn.
Một lúc sau, mới nghe hắn mở miệng nói: “Nàng không có gì muốn hỏi trẫm sao?”
Hỏi? Hỏi cái gì cơ?
Sao hôm nay hắn lại kỳ lạ như vậy?
Không thấy ta nói gì, dường như hắn hơi không vui, nhíu mày nói: “Nàng không hỏi trẫm, nếu ngày sau lại đi hỏi người khác, trẫm nhất định sẽ không bỏ qua cho nàng!”
Nghe vậy, ta mới bỗng nhiên nhớ đến vừa rồi hắn và Tấn vương đề cập đến ‘Nhân tài’. Trong lòng khẽ kinh ngạc, hóa ra trong lòng ta muốn gì, hắn đều biết. Hắn sợ ta đi tìm Tấn vương hỏi thăm chuyện này, cho nên mới muốn ta hỏi hắn những chuyện ta muốn biết, nếu lần trước không phải hắn nói với ta không nhớ. Ta sao lại sẽ không hỏi hắn cơ chứ?
Hiện giờ hắn đã nói như vậy, nếu ta không miễn cưỡng hỏi hắn một chút, hắn sẽ mất mặt lắm nhỉ?
“Phì —-” Ta không nhịn được mà bật cười
Hắn hung dữ trừng mắt liếc ta một cái, ta vội cười nói: “Hoàng thượng nói cho thần thiếp biết người còn lại là ai đi?”
Hắn nhìn ta, một lát sau mới nghiến răng nói: “Cố Khanh Hằng.”
Cuối cùng ta cũng kinh ngạc, hóa ra lại là Khanh Hằng à.
Nhìn người đàn ông trước mặt, rốt cuộc ta cũng đã biết nguyên nhân vì sao hắn nói hắn không nhớ.
Dù sao cũng đã như vậy, ta dứt khoát hỏi: “Vậy Hoàng thượng cảm thấy y là nhân tài?
Hắn không nhìn ta, chỉ nói: “Gỗ mục!” (*)
* Gỗ mục: ví với những kẻ vô dụng, không thể uốn nắn nên người.
Ta cười: “Chỉ cần Hoàng thượng chịu bồi dưỡng y, người lợi hại như vậy, gỗ mục cũng có thể khắc thành bảo vật.”
Đột nhiên hắn lại không nói gì, ta có một chút nghi hoặc nhìn hắn, theo lý, không nên vì việc của Cố Khanh Hằng mà tức giận. Chăm chú nhìn hắn, một lúc thật lâu sau ta mới nghe hắn đổi đề tài nói: “Thực sự trẫm cảm thấy rất kỳ lạ, khi đó Bắc Tề đưa ra đề nghị hòa thân. Mẫu hậu sống chết cũng không chấp nhận. Bà nói, nữ nhân của Bắc Tề tuyệt đối không thể bước vào Thiên triều. Có điều hôm nay, lại muốn chủ động tìm nhị đệ, bảo đệ ấy cưới rồi sau đó sắc phong thành Vương phi.”
Ta giật mình, hắn nói, khi đó…
Hắn thở dài: “Chính vì trẫm quan tâm đến Thái hậu, nên mới muốn nhị đệ cưới nàng ấy.”
Nhớ đến Thái hậu, lại bất giác nghĩ đến Phất Hi, chỉ vì Phất Hi cũng là người Bắc Tề. Xem ra thành kiến của Thái hậu đối với Phất Hi đã lan rộng sang hết những người con gái của Bắc Tề rồi.
Bỗng nhiên hắn chậm rãi dừng bước, nhỏ giọng nói: “Năm đó, trẫm không bảo vệ tốt người ấy…”
Ta chỉ cảm thấy trong lòng chấn động thật mạnh, “Người ấy” trong miệng hắn, là Phất Hi! Trực giác nói cho ta biết, đó chính là Phất Hi, bàn tay cầm lấy tay áo hắn nắm chặt, đây là lần đầu tiên, ở trước mặt ta hắn đề cập đến nàng.
Hết chương 14 (187)