Beta: Như Bình + Kim NC
Đột nhiên y hỏi ta là đang quan tâm y sao?
Ta giật mình, ta quan tâm sao? Ta cũng không biết nữa.
Ta hỏi y: “Vì sao phải cứu bản cung?”
Y cười nhạt một tiếng, hỏi ngược lại: “Nương nương cho là vì sao? Bản vương chẳng qua là phản xạ bản năng mới kéo nương nương thôi, nhưng không ngờ nương nương không biết tốt xấu lại giãy giụa như vậy, hại bản vương không đứng vững, cũng ngã xuống với người.”
Y nói chẳng qua là làm theo bản năng mà thôi, lại còn nói hời hợt đến vậy.
Không biết vì sao, lời của y, làm ta bất chợt nhớ tới chuyện lần đó ở Trữ Lương cung, Hạ Hầu Tử Khâm kéo ta ra sau lưng, đỡ thay ta một chưởng của Diêu thục phi.
Bản năng sao? Như vậy, Hạ Hầu Tử Khâm cũng làm vì bản năng ư?
Đó chẳng qua chỉ là một động tác trong vô thức mà thôi…
Mọi chuyện chỉ là thế thôi sao?
Người đàn ông trước mặt không hề có ý rời đi, trong ánh mắt nhìn ta hơi nổi lên ý cười, y cười châm chọc cười: “Sao bản vương thấy nương nương có vẻ rất thất vọng nhỉ? Chẳng lẽ nương nương là nghĩ bản vương…” Y vừa nói vừa ghé sát chiếc mặt nạ màu bạc kia về phía ta.
Ta đột nhiên cảm thấy sợ hãi, Hàn vương, y làm ta có cảm giác… Không đúng lắm.
Y là người thế nào, tạm thời ta không thể nói ra được, nhưng y tuyệt đối không phải là loại người lỗ mãng như thế.
Dưới tình thế cấp bách, bàn tay ta vô thức đưa lên muốn tháo mặt nạ y xuống. Y hơi giật mình, nghiêng người tránh né thật nhanh, nhưng thân hình chợt khựng lại, y hơi hoang mang đưa tay ra chống lên chiếc bàn phía sau.
Ta thấy trong lòng chấn động, theo bản năng đưa tay ra đỡ y, nhưng không nhấc nổi cánh tay của mình.
Một lúc lâu sau ta mới nhỏ giọng hỏi: “Vương gia, ngài bị thương sao?”
Nếu vậy thì mọi chuyện xảy ra khi nào? Chí ít, lúc y vào hoàng đô vẫn còn khỏe mạnh. Tim ta đập thật nhanh, chợt nghĩ tới chuyến săn bắn ở Thượng Lâm Uyển hôm nay.
Ta hoảng sợ vô cùng, nếu y bị thương ở khu vực săn bắn, vậy ai đã làm y bị thương?
Không, không, ta tự lắc đầu trấn an. Trong khu vực săn bắn tất cả mọi người đều sử dụng cung tên, nhưng trên người y lại không hề có vết tên bắn. Lúc này, thời tiết lại trở nên nóng bức, trên người y chỉ khoác một chiếc áo mỏng, nếu có quấn băng thì chắc chắn sẽ nhìn thấy ngay.
Y bị nội thương sao?
Nếu quả thật như vậy thì đó chính là ám sát. Nhưng Hạ Hầu Tử Khâm đã từng nói, không thể để Hàn vương chết ở Thiên triều. Nếu không, danh dự của Thiên triều bị hao tổn không nói mà lại còn có thể dẫn đến chiến tranh.
Nhưng Hàn vương lại không hề nhắc tới một chữ nào.
Ta phát hiện mọi chuyện càng ngày càng rối loạn khiến ta có chút mơ hồ.
Y vẫn không đáp như trước, chỉ hỏi lại: “Chuyện đó có liên quan đến gì nương nương?”
Ta bỗng nhiên hoàn hồn, hít một hơi nhìn y nói: “Ta chỉ muốn biết, vết thương trên người vương gia có liên quan tới ta hay không?” Câu hỏi này ta hỏi cũng như không, chẳng qua là bậc thềm tam cấp mà thôi, ta không tin chỉ bị ngã xuống đó mà có thể làm y thổ huyết.
Y chần chờ một lát nhưng vẫn không trả lời ta, mà đứng thẳng người nhỏ giọng nói: “Nương nương chớ quên lễ nghĩa, nương nương là Đàn phi của Thiên triều, bản vương là vương gia của Bắc Tề.” Là y đang nhắc nhở ta, ta không nên tự xưng “Ta” trước mặt y.
Nếu y không nhắc nhở, ta thật sự không hề ý thức được lời mình nói. Sao ta có thể phạm phải sai lầm cơ bản như thế trước mặt y?
Ta cười chán nản nhìn y: “Vương gia thực sự khiến bản cung nhìn không thấu.”
Vì lúc ở khu vực săn bắn, ta bắn một mũi tên vào y, y có thể giận dữ vội vã tới tìm ta, mắng ta lòng dạ hiểm độc. Thế nhưng, sau khi Hạ Hầu Tử Khâm sắc phong quận chúa làm Dao phi, y lại một mình đến tìm ta, hỏi ta có đau lòng không?
Ta vô ý ngã xuống bậc thềm, y lại không màng đến thân mình liều mạng cứu ta. Bây giờ, ta đến nói cám ơn, y lại bày ra dáng vẻ cự tuyệt muốn người khác cách xa y ngàn dặm.
Hàn vương, Hàn vương, y đối với ta, vừa có cảm giác quen thuộc nhưng cũng rất xa lạ…
Ta biết, ta không thể nghĩ như vậy. Bọn họ là hai người hoàn toàn khác nhau, nhưng ta lại có cảm giác kia. Vì sao lại giống nhau đến vậy.
Màn che và mặt nạ, sao có thể giống nhau được chứ!
Chợt nghe giọng nói lạnh nhạt của y truyền đến: “Nương nương đừng lo không nhìn thấu được bản vương, còn rất nhiều người chờ nương nương thấu hiểu cho họ. “
Ta kinh ngạc nhìn y, những lời này của y là có ý gì đây?
Hai người đứng lẳng lặng thật lâu, rốt cuộc ta nhịn không được nữa hỏi y: “Bản cung rất tò mò, khuôn mặt thật ẩn sau mặt nạ của vương gia thực sự giống lời người ta đời đồn đại sao?” Theo lời đồn đại, khuôn mặt của Hàn vương vô cùng đẹp đẽ, cực kỳ dịu dàng không kém cạnh khuôn mặt một người con gái.
Hàn vương chỉ cười: “Vì sao nương nương lại tò mò khuôn mặt của bản vương như vậy?”
Hai lần, ta muốn tháo mặt nạ y xuống, chỉ vì ta muốn xác nhận một chuyện.
Vì ta nhớ lại khi đó, ta nói muốn nhìn mặt Tô Mộ Hàn, y nhất định không chịu cho ta dỡ tấm màn che kia lên, y nói rằng y rất xấu.
Vì thế, ta muốn nhìn mặt Hàn vương một lần.
Mặc dù, ta biết việc này cũng không thể nói rõ điều gì nhưng ta vẫn muốn nhìn một lần.
Ta nhìn y cười nhẹ nói: “Nếu vì làm kẻ thù kinh sợ mới đeo mặt nạ trên chiến trường, vậy lúc này, để cho bản cung nhìn một lần cũng không sao đâu. Vương gia nói có phải không?”
Y vẫn đứng im bất động như trước, giọng nói trở nên nặng nề: “Những người thấy diện mạo của bản vương đều đã chết. Vậy nương nương vẫn muốn nhìn sao?”
Lời của y vừa thốt ra làm ta giật mình, những người đã từng nhìn thấy y đều chết hết sao?
“Vậy Dao phi thì sao?” Không biết vì sao, ta không hề suy nghĩ gì mà chỉ nhớ tới Dao phi, lập tức hỏi y như vậy.
Hàn vương hừ khẽ một tiếng nói: “Nàng ta còn sống, nương nương thông minh như vậy mà không rõ sao?”
Những lời y vừa thốt khiến ta vô cùng ngạc nhiên, ngay cả Dao phi cũng chưa từng thấy mặt y.
Nhưng, ta nên tin y sao?
Có điều ta không tin y có thể giết ta! Nếu muốn giết ta thì y có rất nhiều cơ hội, nhưng y chưa từng xuống tay hại ta. Y còn không tiếc thân mình ra tay cứu ta, nếu vậy không lẽ ta nhìn thấy mặt y thì y sẽ giết ta thật sao?
Trong khoảnh khắc đó, không biết ta lấy dũng khí ở đâu, ta bỗng nhiên đưa tay qua.
Y đương nhiên không ngờ rằng y đã nói thế mà ta vẫn muốn nhìn mặt y. Bàn tay y nhanh như chớp túm chặt lấy cổ tay ta, ta giãy giụa mấy cái, ống tay áo rộng trượt thẳng xuống lộ cánh tay ra, ta hoảng sợ, vội dùng bàn tay kia kéo ống tay áo lên phủ kín cánh tay, ta chợt thấy ánh mắt Hàn vương liếc qua.
Nhưng chỉ mới nhìn thoáng qua đã thấy đôi mắt y trợn tròn lên, ta hơi kinh ngạc, cảm thấy rõ ràng cánh tay y run lên rồi bỗng nhiên đẩy ta ra.
Ta chưa kịp phản ứng nên không biết vừa rồi y nhìn thấy thứ gì?
Trên cánh tay ta, không hề có bất kỳ dấu vết gì, ngay cả nốt ruồi cũng không có.
Ngoại trừ, vết thủ cung sa kia.
Thủ cung sa! (*)
*Trong truyền thuyết Trung Quốc, thủ cung sa (守宮沙) là dấu vết chứng tỏ người con gái còn trinh tiết. Thủ cung vốn là một giống tắc kè (thạch sùng, còn có tên là yển đình, tích dịch) được nuôi bằng 7 cân chu sa khiến thân thể có màu đỏ. Giã nát thủ cung bằng chày, được một chất nước đỏ như son, chấm vết son vào cánh tay trái con gái, cách vai khoảng một tấc, nếu chưa thất thân thì vết này còn mãi không phai.
Những cô gái con nhà giàu thường khi mới lớn sẽ được đánh dấu thủ cung sa.
Lòng ta chấn động mạnh, nguyên nhân là vì vậy sao?
Chắc là y cảm thấy thật nực cười, sủng phi của Hạ Hầu Tử Khâm trong mắt người đời, đến nay vẫn là trinh nữ? Y chắc hẳn cảm thấy thật đáng mỉa mai, thấy ta thật đáng thương phải không?
Ta giật mình, một lúc sau mới nghe y nghiến răng nghiến lợi nói: “Không màng sống chết!”
Cầm lấy cổ tay mình, ta cũng cắn răng nói: “Nếu bản cung đã không sợ chết, sao vương gia còn sợ bản cung nhìn mặt vương gia.” Y giận dữ trừng mắt nhìn ta, ta thấy lồng ngực của y nhấp nhô liên tục, ta thật sự giật mình còn đang nghĩ ngợi y sẽ nổi giận thế nào đây. Nhưng thật không ngờ, y đột nhiên bước nhanh về phía trước, đưa một tay vòng qua thắt lưng của ta, một tay giữ chặt hai cổ tay, ôm chặt lấy ta.
Ta hoảng hốt, đột nhiên nghe y cười tà mị, trầm giọng nói: “Bản vương không biết vì sao hôm nay nương nương lại đến? Có đúng là do Thái hậu phái nương nương tới? Hay là … chính Hoàng thượng bảo nương nương đến!”
Ta ngạc nhiên nhìn y, đang êm đẹp tự nhiên y nhắc tới Hạ Hầu Tử Khâm làm gì?
“Chẳng lẽ do Bắc Tề ta dâng cho Hoàng thượng một phần lễ vật quá lớn, Hoàng thượng lại hào phóng đến mức có thể đem phi tử của mình tặng cho bản vương!”
Y bước tới gần ta, nói từng câu từng chữ thật rõ ràng.
Ta chỉ thấy trong lòng dường như ẩn giấu thứ gì đó, mở to hai mắt nhìn người đàn ông trước mặt. Y nghĩ rằng, là Hạ Hầu Tử Khâm muốn ta đến … đến để quyến rũ y sao?
Ta bị những lời của y làm lúng túng, vội vã nói: “Vương gia ăn nói xằng bậy!”
Y chỉ hừ khẽ một tiếng nói: “Ăn nói xằng bậy? Vậy bản vương thật sự không hiểu vì sao hắn chưa từng chạm vào nương nương.” Y vừa nói vừa áp sát ta hơn nữa.
Chiếc mặt nạ màu bạc tỏa ra hơi lạnh kia dường như đã gần sát đến môi ta, đột nhiên ta cảm thấy thật buồn cười, y đang mang mặt nạ làm sao có thể hôn ta được chứ?
Y lại nói: “Hoàng thượng cho nương nương tiếp cận nghĩa muội của bản vương, không phải vì muốn bản vương để ý đến nương nương sao? Còn ở khu vực săn bắn lại một mực bắn tên vào bản vương, chẳng phải cũng là để thu hút sự chú ý của bản vương? Nếu không, vì sao nương nương nán lại đây lâu như vậy, cũng không muốn trở về? Bây giờ đêm đã khuya, cô nam quả nữ ở chung một phòng, nương nương không sợ những lời đàm tiếu sẽ lan truyền ra sao?”
Ta sợ ngây người, hai chuyện cực kỳ xa như thế mà y cũng có thể liên tưởng chúng với nhau!
Ta vội phản bác lại: “Chuyện tại khu vực săn bắn, thật sự là bản cung không nhìn thấy vương gia!” Mũi tên kia, chẳng qua là do ta bắn bừa mà thôi.
Trong đôi mắt y lộ rõ vẻ kinh ngạc nhưng lập tức đông cứng lại.
Bàn tay cầm chặt tay ta vẫn siết lại không hề nới lỏng một chút nào, ta cắn răng giãy giụa để vùng ra.
Nhưng không ngờ, khuỷu tay ta vô tình đánh vào ngực y, chỉ nghe thấy y kêu lên một tiếng đau đớn, buông cánh tay đang giữ chặt thắt lưng của ta ra xoa xoa ngực, nhưng bàn tay đang siết chặt cổ tay ta vẫn không hề nới lỏng. Ta muốn nhân cơ hội này thoát khỏi sự khống chế của y nhưng không ngờ, y bỗng nhiên ngã ra sau.
Ta hết sức kinh ngạc, chưa kịp làm gì thì đôi tay đang bị y nắm lấy cũng bị kéo xuống theo, thân thể ta lại ngã xuống người của y lần nữa.
Môi ta chạm vào chiếc mặt nạ màu bạc kia, quả nhiên giống như dự đoán của ta, nó lạnh lẽo như băng giá.
Nhưng trong khoảnh khắc này ta bỗng nhiên thấy hoảng hốt.
Vì sao lúc này ta lại có cảm giác như đang chạm vào môi y, một đôi môi lạnh lẽo…
Ta bỗng nhiên hoàn hồn lại, ta điên rồi sao?
Ta hoang mang muốn đứng dậy, nhưng bàn tay y vẫn không chịu buông ra. Rõ ràng trên người y vốn không còn chút sức lực nào, nhưng bàn tay đang nắm lấy tay ta lại siết chặt đến như vậy.
Cho dù đã phòng bị thật cẩn thận, vì sao lúc này y vẫn sợ khi buông tay ra ta sẽ tháo mặt nạ của y xuống
Nhìn xuyên qua khe hở trên chiếc mặt nạ, ta thấy chân mày y nhíu chặt lại, đột nhiên ta thấy vô cùng sợ hãi, vết thương trên người y, rốt cuộc nặng đến mức nào? Chợt nhớ lại lúc ta và y cùng ngã xuống bậc thềm, trong khoảng khắc ngắn ngủi đó y vẫn có thể nhớ rõ kéo ta vào ngực bảo vệ…
Lồng ngực y nhấp nhô một cách kịch liệt, hơi thở hổn hển làm ta có cảm giác y không thể thở nổi. Ta giận dữ nói: “Buông tay ra! Không buông làm sao bản cung đỡ vương gia đứng dậy được?”
Y cố sức nhìn ta một lúc, trong đáy mắt vẫn còn do dự không biết có nên tin ta hay không.
Ta cười nhạt một tiếng, nhìn y nói: “Vương gia muốn bản cung kêu Thanh Dương vào sao?”
Y giật mình, cuối cùng cũng buông tay ra, ta hơi chần chờ, nhưng lập tức cúi người dìu y đứng lên. Thật ra, ta sẽ không bao giờ kêu Thanh Dương vào. Vì ta cảm thấy, nếu để nàng ta biết vương gia nhà nàng bị ta đụng phải một cái mạnh như thế, chắc nàng ta sẽ thực sự ra tay giết chết ta giống như cung nữ ngoài kia.
Nghĩ vậy, ta nhịn không được mà cười gượng.
Y lại cắn răng nói: “Cười cái gì? Thấy bộ dạng bản vương chật vật như vậy, nương nương vui lắm sao?”
Ta giật mình, xem ra y vẫn ổn hơn so với lúc ngã xuống bậc thềm tam cấp kia. Chí ít lúc này, y cũng không hộc máu mà còn nói năng gãy gọn như vậy với ta. Ta phát hiện, thân thể y yếu ớt một cách lạ thường, không giống loại người từng trải chinh chiến lâu năm, kinh nghiệm sa trường đầy mình một chút nào.
Nhưng rõ ràng những lời đồn đại kia nói rằng, Hàn vương dũng mãnh thiện chiến…
Ngước nhìn người trước mặt, ta chỉ cảm thấy ngày càng kinh ngạc.
Y hất tay ta ra, chống trên mép bàn, cười nhẹ một tiếng nói: “Ra ngoài đi, trước khi bản vương đổi ý.”
Đổi ý? Đổi ý gì chứ?
Ta nhìn y, bỗng nhiên ta thấy không hề sợ hãi, mở miệng hỏi: “Ngươi rốt cuộc là ai?”
Trong đầu ta bất chợt hiện lên sự việc năm đó khiến ta giật nảy mình. Sao có thể có người giả mạo Hàn vương được? Chỉ bằng một chiếc mặt nạ kia sao?
Không, ta lắc đầu tự phủ nhận.
Không thể có khả năng này, suy nghĩ như vậy thực sự quá buồn cười.
Hàn vương lại cười: “Nương nương thật sự đã say rồi.”
Vừa dứt lời, y lại liếc nhìn ta rồi bỗng nhiên xoay người đi thẳng vào phòng trong. Ta ngơ ngác đứng nhìn, thấy y đã vòng qua bức bình phong, còn ta vẫn đứng chôn chân tại chỗ, ta chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy bóng người mông lung kia.
Bóng người này dường như giống hệt bóng dáng trong trí nhớ ba năm trước của ta.
Nhưng vì sao y chưa bao giờ ho khan trước mặt ta?
Ho khan là thứ không thể giả vờ không bị được, bởi vì không thể nào nhịn lại.
Vì thế, y mới không phải là Tô Mộ Hàn.
Nghĩ như vậy, lòng ta cảm thấy hơi thất vọng nhưng cũng cảm thấy rất may mắn.
Thất vọng hay may mắn vì điều gì, ta cũng không dám tự hỏi mình.
Ta đứng một mình một lúc lâu, người bên trong cũng không nói thêm gì nữa. Dường như trong phòng lan tỏa ra một mùi hương ngày càng nồng đậm, mùi hương này rất kỳ lạ, lúc ta mới bước vào cũng không hề chú ý. Là trầm hương sao?
Ta nhìn khắp phòng phát hiện phòng y vẫn chưa đốt trầm hương. Ta chợt giật mình tự cười giễu bản thân, đây là lúc nào rồi mà ta còn ở đây tìm hiểu mùi hương này từ đâu tới nữa chứ.
Ta đứng một lúc, cuối cùng xoay người bước ra. Thanh Dương đứng canh cách đó không xa, thấy ta đi ra, vội vàng xông lên phía trước, không thèm nhìn ta mà phóng thẳng vào trong.
Ta chần chờ một lúc rồi cất bước ra ngoài.
Triêu Thần thấy ta đi ra, vội vàng chạy tới, nhìn ta thật kỹ, mới nhỏ giọng hỏi: “Nương nương, người không sao chứ?”
Ta ra tới đây mới thực sự hoàn hồn, khẽ cười lắc đầu: “Ta không sao.”
Hai người đi một đoạn, Triêu Thần mới nhỏ giọng hỏi tiếp: “Nương nương, Hàn vương bị thương sao?”
Ta liếc nhìn Triêu Thần, đúng là một nha đầu thông minh, xem ra nàng đã đoán được máu trên người ta từ đâu đến. Ta do dự một lát rồi gật đầu. Với Triêu Thần, ta cũng không cần giấu diếm điều gì. Và hôm nay Hàn vương cứu ta, cũng là sự thật.
Triêu Thần im lặng trong chốc lát, sau đó dường như cố lấy hết dũng khí nói: “Nương nương, nô tì vẫn cho rằng Hàn vương quen biết người từ trước.”
Ta giật mình thốt lên: “Ngươi nói cái gì?”
Triêu Thần cũng hơi chấn động sau đó lại nói: “Nô tì cũng thấy suy nghĩ như vậy rất buồn cười, nhưng nô tì thực sự cảm thấy ánh mắt Hàn vương nhìn người, giống như … đã quen biết nương nương.” Giọng nói Triêu Thần ngày càng nhỏ, nhưng nàng vẫn nói ra suy nghĩ trong lòng.
Ta giật mình, có phải như vậy không? Chẳng lẽ vì Triêu Thần là người ngoài cuộc, nên nàng mới thấy mọi chuyện rõ ràng hơn? Còn ta lại thật lơ mơ, chỉ cảm thấy Hàn vương mang lại cho ta một cảm giác rất quen thuộc, nhưng chưa bao giờ chú ý ta có mang đến cho y cảm giác giống như vậy không?
Lòng ta hoảng hốt, có lẽ y không phải là Tô Mộ Hàn, nhưng y lại quen biết với Tô Mộ Hàn!
Đúng rồi, sao ta không nghĩ đến khả năng này!
Ta bỗng nhiên đứng lại, Triêu Thần giật mình nhìn ta, ta không biết làm sao chỉ đành lắc đầu. Bây giờ nếu ta quay lại nơi đó thì về tình lẫn về lý ta thật sự không có cách nào giải thích được. Chuyện này vốn có Thái hậu chống lưng cho ta, nếu như ta đã ra ngoài rồi lại còn quay vào thì cũng không thể ăn nói với Thái hậu.
Ta nghĩ ngợi, nhưng vẫn đi thẳng về Thu Ngọc cư.
Triêu Thần liếc nhìn ta bỗng kinh ngạc nói: “Nương nương, áo choàng của người đâu?”
Nghe Triêu Thần nói, ta mới nhớ áo choàng của ta đã rơi lại trong tẩm cung Hàn vương. Như vậy cũng tốt, dù ta không đến lấy, y cũng sẽ sai người đưa tới.
Ta nhìn Triêu Thần nói: “Bản cung đã để quên ở Nghi Tư uyển rồi.”
Triêu Thần thấy ta không có ý dừng bước, nàng muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn im lặng, chỉ đi bên cạnh đỡ tay ta.
Lúc ta và Triêu Thần trở về Thu Ngọc cư, bên trong rất yên tĩnh, ta mới nhớ bây giờ cũng không còn sớm nữa, có lẽ các cung nhân đã đi ngủ hết rồi. Chỉ còn lại mấy cung nhân tuần tra ban đêm đi qua đi lại trên hành lang dài.
Triêu Thần đỡ ta bước lên, nhỏ giọng nói: “Nương nương vào trước đi, nô tì đi lấy nước tới cho nương nương rửa mặt chải đầu. “
Ta gật đầu, Triêu Thần liền lui xuống.
Hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, ta bỗng chốc cảm thấy vô cùng mỏi mệt. Ta khẽ thở dài, lắc đầu, giơ tay đẩy cánh cửa phòng ra.
Sau khi bước vào phòng, ta thuận tay đóng cửa lại, lúc ngước mắt lên nhìn ta giật mình kinh ngạc khẽ kêu lên một tiếng.
Ta nhìn thấy, Hạ Hầu Tử Khâm đang ngồi trong phòng ta.
Lúc này, hắn đang lạnh lùng nhìn ta, trong đôi mắt và vẻ mặt hắn tràn đầy sự giận dữ.
Ta chỉ cảm thấy đầu ngón tay khẽ run lên, ta vốn tưởng rằng chờ đến ngày mai hắn mới đến hỏi tội ta, nhưng không ngờ hắn lại đến ngay trong đêm thế này. Bên ngoài không nhìn thấy Lý công công, vậy hắn chỉ tới một mình sao?
Ta vừa nghĩ vừa muốn cười, hắn qua Thu Ngọc cư của ta, vậy còn Dao phi mới tấn phong của hắn đâu? Phất Hi yêu dấu nhất của hắn đâu?
Ta đứng trước mặt hắn ngơ ngác một lúc lâu, mới từ từ hoàn hồn lại bước về phía hắn cúi người xuống hành lễ: “Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng.”
Hắn chỉ nhìn ta như trước, không nói một câu.
Ta chần chờ một lát, cũng không chờ hắn bảo bình thân, ta đã tự đứng dậy.
Hắn vẫn không nói lời nào, cứ ngồi trước mặt ta như vậy, ngay cả ngón tay cũng không hề động đậy. Đôi mắt thâm sâu của hắn ngay từ khi ta bước vào đã nhìn chằm chằm vào ta, giống như muốn nhìn thấu cả con người ta.
Hắn cứ thế mà nhìn, trước sau vẫn không nói lời nào, ta thật sự cảm thấy kỳ lạ, rốt cuộc hắn có ý gì đây?
Chỉ chốc lát, ta nghe thấy cánh cửa ở đằng sau bị đẩy ra, tiếp đó giọng Triêu Thần truyền đến: “Nương nương… A… Hoàng…” Triêu Thần nhìn thấy người đang ngồi trong phòng, bất giác kinh ngạc đến độ không nói nên lời.
Rốt cuộc hắn cũng mở miệng, giận dữ quát lên: “Cút ra ngoài cho trẫm!”
Triêu Thần run lên, nước trong chậu vô ý bắn tung tóe ra ngoài, nàng liếc nhìn ta, ta nháy mắt, nàng vội vàng lui ra.
Cánh cửa lại bị đóng lại.
Hai bàn tay ta vẫn lặng yên nắm chặt trong tay áo, ta nhìn hắn còn hắn vẫn nhìn chằm chằm vào ta. Một lát sau, rốt cuộc hắn cũng nói: “Trẫm đợi nàng nửa canh giờ rồi.”
Nửa canh giờ sao?
Khi đó, ta còn ở trong tẩm cung của Hàn vương.
Ta chần chờ rồi nói: “Thần thiếp nghĩ rằng hôm nay Hoàng thượng sẽ không tới, vì vậy trở về muộn.”
Hắn lạnh lùng hừ một tiếng, hỏi ta: “Đi đâu?”
Ta đi đâu, không phải hắn biết rõ ràng nhất sao? Nếu đã biết, còn tới hỏi ta làm gì! Trong lòng ta chợt tức giận, nhưng nét mặt vẫn tươi cười nói: “Thần thiếp đến chỗ Thái hậu trò chuyện.”
Đã như vậy, ta cũng không cần phải nói thật. Ta muốn nhìn thử, khi hắn tức giận không kiềm chế được sẽ như thế nào.
Ta nhìn thấy bàn tay của hắn đang để trên mép bàn nắm chặt lại, nhưng lại cười hỏi: “Hôm nay tâm trạng mẫu hậu tốt như vậy sao? Trẫm còn không biết, từ khi nào Đàn phi và mẫu hậu lại thân thiết như vậy? Hai người thật khiến cho trẫm giật mình đấy!”
Ta khẽ cười trộm trong lòng, hắn vẫn còn chịu đựng được chưa nổi điên lên. Cuối cùng là do hôm nay gặp được Dao phi nên tâm trạng hắn tốt như vậy, hay là hắn muốn chờ ta tự nói thẳng với hắn?
Khóe miệng ta khẽ cười nhạt, nhỏ giọng nói: “Tất cả đều nhờ Thái hậu khoan hồng độ lượng, trước đây là do thần thiếp không hiểu chuyện, Thái hậu cũng không so đo tính toán với thần thiếp mà thôi. Hơn nữa, không phải Hoàng thượng vẫn lo lắng Thái hậu không thích thần thiếp sao? Sau này, Hoàng thượng cũng không cần phải lo lắng nữa, người có thể an tâm làm chuyện của người rồi.”
Nếu như nói trước đây ta chọc giận hắn chẳng qua chỉ ở mức độ sơ sơ mà thôi, vậy thì hôm nay ta nhất định có thể khiến cho hắn tức giận đến mức hận không thể nghiền nát ta ra thành tro bụi.
“Đàn phi.” Hắn nghiến răng gọi ta.
Ta cười bước lên: “Hoàng thượng mệt sao? Vậy để thần thiếp hầu hạ người nghỉ ngơi.”
Ta vừa mới thốt ra đã thấy hắn hung dữ vung tay lên đập mạnh xuống bàn, chỉ nghe “rắc” một tiếng, mặt bàn dày cộm kia trong nháy mắt đã nứt ra một mảnh thật dài. Mảnh gỗ kia đâm sâu vào bàn tay của hắn, từ lòng bàn tay hắn máu đỏ tươi tuôn ra không ngừng.
Ta hoảng hốt muốn bước lên, nhưng lại cố gắng nhịn xuống.
Dường như hắn không cảm thấy đau, đôi mắt đã biến thành một màu đỏ ngầu, giận dữ gầm lên: “Nàng đừng tưởng rằng trẫm không nhìn thấy nàng thì cũng không biết nàng đã đi đâu!”
Rốt cuộc hắn đã nổi giận.
Ta chỉ muốn biết, hắn nổi giận, là bởi vì ta đi gặp Hàn vương, hay là bởi vì phi tử của hắn đi gặp Hàn vương.
Ta không nhìn hắn, chỉ nhỏ giọng hỏi: “Nếu Hoàng thượng biết thần thiếp đi đâu, còn hỏi làm gì?”
“Nàng!” Hắn tức giận đến mức sắc mặt nhăn nhó tới cực hạn. Hắn hung dữ đưa tay qua kéo ta về phía hắn, ta không nghĩ tới hành động bất ngờ này của hắn, không kịp đề phòng cả người ngã về phía trước, đập mạnh vào ngực của hắn. Lúc hắn cúi đầu xuống, hai chân mày nhíu chặt lại, ta mới nhớ ra trên cổ áo của ta vẫn còn dính máu của Hàn vương.
Vừa rồi, ta thấy cơn giận của hắn có phần nguôi đi một chút, hắn đang định mở miệng hỏi, ta đã cướp lời nói trước: “Hôm nay, lúc thần thiếp đi ra ngoài gặp phải thích khách, Hàn vương vì cứu thần thiếp nên bị thương.”
Ý của ta rất rõ ràng, máu này là của Hàn vương.
Trong đôi mắt của hắn hiện rõ sự căng thẳng, trầm giọng hỏi: “Thích khách sao?”
Ta biết là hắn không tin, nhưng ta vẫn nói tiếp: “Đúng vậy, cho nên thần thiếp đi Nghi Tư uyển thăm vương gia. “
Bàn tay của hắn vốn vẫn đang siết chặt cổ tay ta lại tăng thêm lực, hắn phẫn nộ mở miệng: “Truyền thái y đến là được rồi, nàng đến đó làm gì?
Ta nhàn nhạt mở miệng: “Thần thiếp lấy thân phận một người được cứu mạng, đi tạ ơn ân nhân cứu mạng của mình, chẳng lẽ không được sao?”
“Trẫm không cho phép!”
Ta ngước nhìn hắn, nhàn nhạt hỏi: “Vì sao không cho phép?”
Hắn càng tức giận hơn nữa, cổ tay của ta ngày càng bị siết chặt hơn, bỗng nhiên ta không cảm thấy sợ hãi nữa. Ta muốn biết hắn nổi giận, là vì thể diện hay là vì quan tâm đến ta?
Ta cười nhạt một tiếng: “Hôm nay, Hoàng thượng không ở bên cạnh Dao phi, tự nhiên lại quan tâm đến việc thần thiếp đi đâu làm gì? “
“Nàng thật quá láo xược rồi!” Ánh mắt của hắn nhìn vào cổ áo của ta, nặng nề hừ một tiếng, “Thượng Lâm Uyển xuất hiện thích khách? Nàng cho rằng trẫm là kẻ ngu sao!”
Ta hỏi lại hắn: “Nếu không có thích khách, sao Diêu phó tướng lại chết?”
“Đàn phi!” Hắn gào lên một tiếng giận dữ, “Trẫm…”
Hắn mới nói được nửa câu, bên ngoài cửa chợt có người nói: “Hoàng thượng, khởi bẩm Hoàng thượng…”
“Cút!” Hắn cắt ngang lời người đứng bên ngoài.
Nhưng không ngờ người bên ngoài không rời đi mà lại nói: “Hoàng thượng, Hàn vương phái Thanh Dương cô nương đến, nói là … Nói là nương nương để quên đồ ở Nghi Tư uyển ạ.”
Trong lòng ta khẽ chấn động, Hàn vương thật là tốt quá, đem áo choàng của ta đưa tới ngay lúc này.
Quả nhiên, vừa nghe nói thế, sắc mặt của Hạ Hầu Tử Khâm thay đổi hẳn, liếc nhìn ta lạnh giọng nói: “Mang vào!” Hắn vừa nói vừa buông cổ tay của ta ra.
Cánh cửa mở ra, ta hơi giật mình, quả nhiên Thanh Dương vẫn còn chưa đi. Nàng ta bước vào, nhìn Hạ Hầu Tử Khâm, khóe miệng nở nụ cười nhạt, mở miệng: “Thanh Dương tham kiến Hoàng thượng, Đàn phi nương nương.” Nàng ta cúi xuống hành lễ sau đó mới nhìn ta nói, “Nương nương, vương gia nói, cám ơn áo choàng của người.” Thanh Dương nói xong, cầm chiếc áo choàng trong tay đặt lên trên bàn, lại quay về phía Hạ Hầu Tử Khâm hành lễ rồi mới lui xuống.
Bên ngoài, thái giám thấy vậy, vội vàng luống ca luống cuống đóng cửa lại.
Hạ Hầu Tử Khâm liếc nhìn chiếc áo choàng trên bàn, cười khẩy hỏi: “Chỉ đi thăm bệnh mà thôi, vì sao phải cởi áo choàng của nàng xuống làm gì?” Ta cũng giật mình, không rõ vì sao Thanh Dương phải nói như vậy. Ý của Thanh Dương muốn nói, chỉ đơn giản là ta có ý tốt cởi áo choàng xuống khoác lên người Hàn vương. Ta thật sự không biết đây là ý của Hàn vương hay là tự Thanh Dương nghĩ ra nữa!
Ta đang định trả lời thì hắn lại kéo ta qua thật nhanh, một tay hung dữ vén ống tay áo của ta lên, nhìn chằm chằm vào dấu thủ cung sa trên cánh tay ta.
Ta chỉ cảm thấy trong lòng chấn động, hắn làm như vậy là có ý gì?
Có phải hắn cho rằng ta và Hàn vương…
Tang Tử ta là người như vậy sao?
Ta là người không biết chừng mực như thế sao?
Ta ra sức vùng vẫy, muốn hất tay của hắn ra, hắn lại dùng sức kéo ta, giống như lôi ta lên trên giường. Ta hoảng sợ, liều mạng giằng co với hắn, nhưng thân hình nặng nề của người đàn ông đã đè lên người ta, hắn không nói bất cứ lời nào, chỉ cúi đầu xuống hôn ta.
“Đừng…” Ta hoảng sợ mở to hai mắt, hắn muốn làm gì? Hắn muốn làm gì chứ!
Thực ra, trong lòng ta, đã sớm có đáp án.
Hắn biết ta đi Nghi Tư uyển, cho rằng ta cởi áo choàng xuống khoác cho Hàn vương, rõ ràng là vô cùng mờ ám. Hắn giận dữ nhìn thủ cung sa trên cánh tay ta, thấy vẫn còn nên vội vàng ném ta lên trên giường. Hắn còn có thể làm gì nữa chứ?
Trước đây, không biết bao nhiêu lần hắn đến chỉ ôm ta ngủ, chưa từng đối với ta như vậy!
Trước đây, ta cũng sợ hãi hắn muốn ta. Hôm nay, ta lại phẫn nộ vì hắn muốn ta!
Hai tay ta dùng sức đẩy hắn ra, nhưng người của hắn rất nặng, ta đẩy thế nào cũng không thể đẩy ra được. Hắn vẫn tiếp tục hôn ta, hôn một cách thô bạo.
Ta đột nhiên cảm thấy tim đập nhanh, hé miệng cắn hắn một cái.
“Hừ.” Hắn hừ một tiếng nhưng không ngừng lại, ta cắn ngày càng mạnh hơn. Hai tay ta nắm chặt lấy long bào của hắn, nghiến răng cắn nát môi hắn, vị tanh nồng từ trong kẽ răng tràn vào miệng ta.
Hắn nhíu chặt chân mày lại, nhưng không buông ta ra, một tay đưa xuống thắt lưng của ta, bàn tay to lớn của hắn dùng sức kéo mạnh, cấp bách tháo dải lụa thắt lưng của ta ra. Ta mở to mắt nhìn hắn, cảm giác được những giọt nước mắt nóng hổi đã tràn đầy khóe mắt lăn dài xuống dưới.
Mà trong đôi mắt của hắn bỗng nhiên ngập tràn đau xót.
Bàn tay đang kéo y phục của ta khựng lại, ta nghiến răng nhân cơ hội này đẩy hắn ra, không kịp nghĩ ngợi gì, vung tay tát cho hắn một cái, âm thanh kia vang lên thật rõ ràng giữa đêm thanh vắng.
Hắn giật mình.
Ta cũng giật mình theo.
Thật to gan, ta tát Hoàng đế Thiên triều, tát Hạ Hầu Tử Khâm kiêu ngạo nhất.
Nước mắt vẫn không ngừng tuôn rơi, ta thoáng quay mặt đi, tự cười nhạo nói: “Thần thiếp cho rằng hôm nay Hoàng thượng đi nhầm phòng rồi, Dao phi còn … đang chờ người.”
Hắn giận dữ vung tay lên, ta bất thình lình nhắm chặt hai mắt lại không hề phản kháng.
Nhưng cái tát kia không hề hạ xuống.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, ta mới cảm giác người đang nằm trên người ta đứng lên, ta kinh ngạc mở mắt ra, thấy hắn đã xoay người bước đi.
Hắn chỉ chần chừ trong giây lát rồi bước nhanh ra ngoài.
Ta chỉ nghe hắn nhẹ nhàng nói đầy thất vọng: “Thì ra ngay cả nàng cũng không hiểu trẫm!”
Chẳng biết tại sao, lúc nghe hắn thốt ra những lời này, ta cảm thấy trong lòng vô cùng đau đớn. Nhưng bóng dáng màu vàng sáng kia đã biến mất trong tầm mắt của ta.
Cánh cửa phòng mở rộng ra, nhưng không một ai bước vào.
Ta chỉ nằm ở trên giường, ngơ ngác nhìn cánh cửa đang mở rộng kia.
Một lúc lâu thật lâu sau, mới thấy Triêu Thần chạy vào cửa. Nàng nhìn thấy ta nằm ở trên giường, vô cùng hoảng hốt, hoang mang chạy vào, quỳ gối trước giường của ta, khóc ròng: “Nương nương, người không sao chứ ạ?”
Ta mới hồi phục lại ý thức của mình.
Ta chậm rãi lắc đầu, ta có thể xảy ra chuyện gì chứ?
“Nương nương…” Triêu Thần lau nước mắt qua loa rồi đứng dậy lấy chăn đắp trên người ta.
Ta lại đẩy tay nàng ra, ngồi dậy, kéo y phục trên người lại, nhìn nàng hỏi: “Triêu Thần, ngươi nói xem có phải bản cung là người không biết tốt xấu hay không?”
Ta chưa bao giờ nghe thấy có người phi tử nào không muốn nhận ân sủng, lại còn ra tay tát vua nữa.
Triêu Thần không biết vừa rồi xảy ra chuyện gì trong này, nhưng nhất định nàng nhìn thấy vẻ mặt tức giận bừng bừng của Hạ Hầu Tử Khâm lúc bước ra. Triêu Thần sợ đến mức mặt mày tái nhợt lại, cầm tay ta nói: “Nương nương đừng sợ, Hoàng thượng tức giận một thời gian thôi, Hoàng thượng sẽ không trách tội nương nương đâu.”
Hắn thực sự chỉ tức giận một thời gian thôi sao?
Chỉ sợ lần này không phải như vậy rồi.
Ta đẩy Triêu Thần ra: “Không có việc gì đâu, ngươi lui xuống đi.”
“Nương nương…” Triêu Thần không yên tâm nhìn ta.
Ta miễn cưỡng cười nói: “Lấy nước rửa mặt cho bản cung. Để trên bàn là được rồi.”
Triêu Thần chần chờ một lát, cuối cùng cũng gật đầu lui xuống.
Chỉ trong chốc lát nước đã được đưa tới, Triêu Thần muốn hầu hạ ta nhưng ta nghiêm mặt hỏi: “Ngươi cũng quên thói quen của bản cung rồi sao?”
Nàng giật mình, đành phải lui ra.
Ta rửa mặt chải đầu xong, mới lên giường nằm.
Ta hít một hơi thật sâu, hôm nay ta đi Nghi Tư uyển, ngoại trừ thăm Hàn vương, mục đích còn lại, không phải là muốn nhìn thấy phản ứng của Hạ Hầu Tử Khâm sao?
Hắn nổi giận, không phải ta nên vui mừng sao?
Có điều, đến phút chót kế hoạch của ta lại bị thay đổi không kịp trở tay. Làm sao ta biết được Thanh Dương đột nhiên tới, còn ta vô tình để quên áo choàng cho nên ta đã đẩy cơn giận của Hạ Hầu Tử Khâm tới đỉnh điểm.
Hắn là đế vương, cũng là đàn ông, làm sao có thể chịu được phi tử của mình và người đàn ông khác có quan hệ mập mờ, mặc dù ta không có chuyện gì với Hàn vương, nhưng phải giải thích như thế nào đây?
Có lẽ hôm nay ta không muốn giải thích.
Ta tính toán ngàn vạn lần cũng không tính được, hôm nay đột nhiên hắn lại muốn ta.
Nhưng ta lại cảm thấy sợ hãi, ta không muốn như vậy.
Hắn muốn ta, là vì quan tâm ta, hay bởi vì hắn là vua?
Chuyện này ta cũng không biết.
Nhưng vì sao lúc hắn nói câu nói kia lại ẩn chứa cả sự tức giận lẫn tuyệt vọng đến như vậy?
Hắn nói, ngay cả ta cũng không hiểu hắn …
Hạ Hầu Tử Khâm, chàng nói cho ta biết, ta nên làm sao để hiểu chàng đây?
Ngày hôm sau là mùng mười tháng ba, quý khách của các quốc gia cũng chưa vội vàng trở về nước. Vì vấn đề bang giao, sứ thần các nước vẫn phải bàn bạc, thảo luận cho tốt đẹp mới trở về, nên bọn họ còn ở lại hoàng đô ít nhất hai ba ngày nữa.
Sáng sớm ngày hôm nay, ta đi thỉnh an Thái hậu.
Thấy Diêu thục phi đã đến chờ từ rất sớm, nhưng lần này ngay cả Thiên Phi cũng tới. Thiên Lục đến cùng với Thiên Phi, trên mặt nàng ta vẫn là sự trầm tĩnh thường ngày, không hề có một chút sợ hãi, bất an bởi vì Dao phi tới.
Thật ra ta muốn xem thử, thông minh như nàng ta, thì màn kịch này nàng ta sẽ diễn tiếp như thế nào.
E là bọn họ còn chưa biết chân tướng, nhưng đêm qua Thái hậu đã nói cho ta biết rõ, người đó căn bản không phải là Phất Diêu, mà chính là Phất Hi.
Lúc trước, ta còn tưởng rằng sẽ được chứng kiến cuộc tranh đấu giữa hai kẻ thế thân, nhưng hiện tại xem ra Thiên Lục không hề chiếm thế thượng phong. Thiên Lục cũng nhận ra ta đang nhìn nàng ta, ngước mắt lên nhìn thẳng về phía ta, khóe miệng cười nhợt nhạt nhưng đầy chắc chắn.
Ta mới nhớ ra chị em các nàng đã im hơi lặng tiếng lâu rồi. Có phải cũng đang dùng chiêu không lên tiếng thì thôi, nhưng đã lên tiếng thì nổi danh khắp chốn không?
Đang nghĩ ngợi, bỗng nghe bên ngoài có người hô: “Hoàng thượng giá lâm —— “
Tất cả mọi người cùng nhìn về phía cửa, thấy hắn nắm tay Dao phi bước vào. Các phi tần bên trong vội vàng hành lễ: “Tham kiến Hoàng thượng!”
Hắn bước lên, cúi đầu về phía Thái hậu nói: “Nhi thần thỉnh an mẫu hậu.”
Bên cạnh hắn, Dao phi hơi khom người nói: “Thần thiếp thỉnh an Thái hậu.”
Thái hậu hừ một tiếng: “Chẳng lẽ Dao phi không biết, lần đầu tiên thỉnh an ai gia, là phải hành lễ lớn sao?”
Cả người Dao phi khẽ run lên, sắc mặt hơi tái nhợt, nhưng vẫn vâng dạ nghe lời quỳ xuống, hướng về phía Thái hậu dập đầu nói: “Thần thiếp thỉnh an Thái hậu.”
Trong phòng, vẻ mặt của các phi tần khác đều hiện rõ nét châm biếm nhưng ta lại thờ ơ. Hôm nay, Thái hậu muốn ra oai đánh phủ đầu Hạ Hầu Tử Khâm, bà đang nhắc nhở hắn, Dao phi là người Bắc Tề.
Ta lặng yên nhìn về phía hắn, sắc mặt của hắn rất tệ, nhưng cũng không nói gì.
Lúc này Thái hậu mới nói: “Bình thân.”
“Tạ ơn Thái hậu.” Dao phi dập đầu lần nữa mới đứng dậy.
Ta nhìn thấy Thiên Phi mím môi cười vô cùng đắc ý. Còn sắc mặt Diêu thục phi lại thản nhiên, có thể thấy được nàng ta đang còn suy nghĩ về chuyện của Diêu Chấn Nguyên rất nhiều. Mấy ngày nay, sợ là nàng ta hàng đêm không được an bình.
Lúc Thái hậu ngước mắt lên nhìn, đột nhiên sắc mặt sa sầm xuống, ta thấy bà bỗng nhiên đứng dậy, giơ tay lên tát Dao phi một cái nảy lửa, giận dữ nói: “Nếu vì Hoàng thượng sắc phong ngươi làm Dao phi, lại bị phi tần làm thành bộ dạng này, như vậy… Như vậy…” Ánh mắt của bà nhìn về phía Hạ Hầu Tử Khâm, nghiến răng nói, “Còn ra thể thống gì!”
“Mẫu hậu!” Hắn giận dữ gầm lên một tiếng, ôm người con gái trước người vào ngực.
Dao phi bị bất ngờ không kịp phản ứng, chỉ biết đưa tay lên che một bên má bị Thái hậu tát đỏ ửng, những giọt nước mắt trong suốt lăn ra khỏi khóe mắt. Bộ dạng yếu đuối như vậy, ngay cả ta còn thấy thương xót chứ đừng nói người khác.
Các phi tần vô cùng sợ hãi, tất cả đều nhìn Hạ Hầu Tử Khâm, khẽ kêu lên “Ôi” một tiếng, ai nấy đều như hít phải một luồng khí lạnh.
Rốt cuộc ta mới biết vì sao Thái hậu đột nhiên giận dữ tát Dao phi như vậy, thì ra là bởi vì vết thương trên môi Hạ Hầu Tử Khâm.
Nhìn rõ ràng là bị người khác cắn.
Còn ai cắn vào đây nữa? Đương nhiên là nữ nhân rồi.
Nhưng chỉ có ta là biết rõ ràng nhất, người đó không phải Dao phi, mà là ta.
Ánh mắt của hắn bỗng nhiên nhìn về phía ta khiến ta hoảng sợ, cuống quít quay mặt đi nơi khác.
Thái hậu đương nhiên là tức giận rồi, vì bây giờ là lúc nào, quý khách các nước đều còn ở đây, nói Hạ Hầu Tử Khâm mang bộ mặt như vậy đi gặp mọi người, chắn chắn sẽ mang tai tiếng là Hoàng đế Thiên triều lún sâu vào mỹ sắc, hoang dâm vô độ.
Chỉ vì ai cũng biết rõ, đêm qua nhất định là hắn ở bên cạnh Dao phi.
“Thái hậu, thần thiếp…” Dao phi nghẹn ngào giải thích.
Chợt nghe Hạ Hầu Tử Khâm nói: “Mẫu hậu muốn ra oai đánh phủ đầu trẫm phải không? Trẫm là Hoàng đế Thiên triều, trẫm muốn sủng ái một người con gái, chẳng lẽ còn phải đợi cho người đời đồng ý mới được sao!”
Ta bỗng nhiên giật mình, hắn đã biết rất rõ ràng mọi chuyện, vì sao lại còn nói như thế?
Thái hậu tức giận đến mức mở to hai mắt, run run chỉ vào hắn nói: “Hoàng thượng… Hoàng thượng vì kẻ ngoại tộc này…”
“Tại sao Dao phi lại là người ngoài? Dao phi là người con gái trẫm yêu, là người của trẫm!” Hắn giận dữ hét lên, vừa nói xong đã ôm người con gái bên cạnh xoay thẳng người lại nói, “Nếu mẫu hậu không có chuyện gì khác, trẫm xin cáo lui trước! Trẫm còn có chuyện quan trọng trong người!”
Dứt lời, hắn cũng không quan tâm đến vẻ mặt của Thái hậu, chỉ ôm lấy Dao phi bước thẳng ra ngoài.
“Hoàng thượng!” Thái hậu hét lớn một tiếng, cả người lảo đảo ngã xuống.
“Thái hậu!” Mọi người vội vàng nhào tới đỡ bà.
Thiển nhi vội đỡ Thái hậu ngồi xuống, hỏi rối rít: “Thái hậu, Thái hậu người sao thế này?”
“Truyền thái y!” Diêu thục phi quay ra ngoài kêu lớn.
Ta thấy ở bên ngoài có một cung nữ vội vàng chạy xuống.
Hôm nay, Hạ Hầu Tử Khâm cãi lời Thái hậu, hắn đã thật sự đẩy Dao phi lên đầu sóng ngọn gió nơi hậu cung này rồi. Bây giờ hắn ôm nàng ta ra ngoài như vậy, đi gặp quý khách của các nước, nhất là Hàn vương, trong lòng y nhất định cảm thấy rất vui vẻ có phải không?
Nhưng ta thật sự không hiểu rõ.
Ngày đó, rõ ràng hắn nói cho ta biết, nếu tính tình của Phất Diêu giống như chị gái của nàng ta, sẽ không thích hợp sinh tồn trong hậu cung. Nhưng người tới lại là Phất Hi, không phải hắn hiểu rõ con người của nàng ta nhất sao? Nếu biết nàng ta không thích hợp, ra sức giữ lại cho bằng được ta không nói, đằng này hắn lại không hề e dè khoe khoang sự sủng ái của hắn đối với nàng ta.
Cuối cùng lại đem chuyện ta cắn hắn bị thương đẩy hết lên đầu Dao phi.
Hạ Hầu Tử Khâm…
Thái y vội vã chạy tới, ta thu lại những suy nghĩ của mình, thấy thái y bắt mạch cho Thái hậu xong, cúi đầu nói Thái hậu vì quá xúc động, chỉ cần nghỉ ngơi một lát thì không có gì đáng ngại.
Vì thế, đương nhiên Diêu thục phi phải ở lại để tiếp khách.
Dù sao quan hệ của ta và Thái hậu, vẫn không thích hợp phơi bày ra trước mặt mọi người, nhất là trước mặt người của Diêu gia.
Vì Thái hậu muốn nghỉ ngơi nên các phi tần đều lần lượt cáo lui.
Lúc đi ra, các phi tần không thể chờ đợi được nữa lập tức châu đầu ghé tai bàn luận chuyện phát sinh vừa rồi. Ngọc tiệp dư và ta đi chung đường, nàng không hề mở miệng nói gì. Ta đưa mắt nhìn An uyển nghi, nàng ta vẫn mang bộ dạng thản nhiên coi mọi chuyện không liên quan đến mình. Vừa rồi, ta phát hiện ra, lúc tất cả mọi người đều khiếp sợ, chỉ có một mình nàng ta không chút sợ hãi.
Không biết tại sao, ta chợt nhớ tới những lời Hạ Hầu Tử Khâm đã từng hỏi ta, hắn hỏi ta đối với hắn, thật sự không có chờ mong sao?
Thực ra những lời này, trước đây rất lâu ta đã muốn hỏi An uyển nghi.
“Vinh phi nương nương, vẫn là người có phúc nhất, sau này còn có hoàng tử để dựa vào.”
Ta quay đầu lại, thấy Trần tĩnh tần thở dài nói. Ta cảm thấy hơi ngạc nhiên, Nguyễn tiệp dư và Trần tĩnh tần cùng đi với nhau, nhưng nàng ta chỉ cắn môi, xoắn chặt chiếc khăn tay lại.
Trong lòng ta chợt cười khẩy, năm đó nàng ta còn không sánh bằng một cung nữ, huống chi bây giờ lại là Dao phi?
Thiên Phi cười đắc ý: “Các muội biết cái gì, chờ…”
“Tỷ.” Thiên Lục ở bên cạnh nháy mắt, Thiên Phi dường như bừng tỉnh, lại cười nói: “Bản cung đi về nghỉ trước.”
Dứt lời, chị em các nàng đi thẳng một mạch.
Ta và Ngọc tiệp dư đi tới cửa, hai người vẫn im lặng không nói lời nào. Nàng hướng về phía ta xin cáo lui, sau đó để cung nữ đỡ tay bước đi.
Ta và Triêu Thần trở về Thu Ngọc cư, đang đi trên đường, đột nhiên nhìn thấy Dao phi đứng phía trước. Ta giật mình, nàng ta không ở bên cạnh Hạ Hầu Tử Khâm sao?
Ta đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên thấy nàng ta bước nhanh về phía ta, không nói một lời, hung dữ vung tay lên rồi giáng mạnh xuống.
Ta đưa tay giữ chặt cổ tay của nàng ta lại, cau mày nói: “Ngươi muốn tát bản cung sao?”
Nàng ta cười khinh miệt: “Không phải bản cung muốn tát ngươi, mà là trả lại cho ngươi một tát của Thái hậu đã tát bản cung!”
Ta vừa sơ ý, đã thấy cánh tay kia của nàng ta giáng thẳng xuống…
Hết chương 20 (193)