Beta: Như Bình
Mọi người vội vàng đứng lên, thấy Thái hậu được cung nữ đỡ bước vào, mọi người đều khom người thi lễ: “Thần thiếp thỉnh an Thái hậu.”
Thái hậu giơ tay lên ý nói mọi người bình thân, lúc ngước mắt lên, đột nhiên nhìn thấy Thiên Phi, trong đáy mắt của bà thoáng chút vui vẻ, nhưng lại cau mày nói: “Sao Vinh phi cũng tới? Trước đó mấy ngày ai gia thấy sắc mặt của ngươi không tốt, nên không yên lòng, mỗi ngày đều truyền thái y đến bẩm báo tình hình của ngươi. Không phải ai gia muốn ngươi ở trong cung nghỉ ngơi cho tốt sao?” Thái hậu nói xong liền bước lên kéo tay Thiên Phi.
Thiên Phi đưa tay đặt trên bụng theo bản năng, khẽ cười: “Long thai trong bụng thần thiếp có được hồng phúc của Hoàng thượng và Thái hậu che chở, sao lại không tốt được ạ?”
Nàng ta đã có thai hơn bốn tháng, có thể nhìn thấy bụng hơi nhô ra một chút.
Thái hậu rất hài lòng, cẩn thận đưa tay xoa bụng nàng ta trong chốc lát, lại vội vàng gọi cung nữ đỡ nàng ta ngồi xuống.
Diêu phi cười nói: “Thái hậu, thần thiếp nhìn vẻ mặt của người chắc sau này khi hoàng tôn ra đời, chúng thần thiếp mỗi ngày đều có thể lười biếng rồi, không cần tới thỉnh an người. Vì dù có tới, cũng sợ người không thèm để ý tới chúng thần thiếp nữa!”
Thái hậu cũng cười: “Ai gia thấy miệng lưỡi của ngươi ngày càng lợi hại!”
“Thái hậu, người lại cười chê thần thiếp rồi!” Diêu phi khẽ cười.
Thái hậu liếc nhìn Thiên Phi rồi lại nói: “Ai gia chỉ hy vọng bụng của ngươi cũng tốt một chút, giống như Vinh phi, khai hoa nở nhụy thật nhiều cho hoàng tộc, đó mới là điều ai gia vui mừng nhất!”
Không biết có phải ảo giác của ta hay không, lúc Thái hậu nói lời này, ta nhìn thấy rõ ràng trong đôi mắt Thiên Phi hiện lên ánh nhìn khác thường.
Mọi người lại nói đùa một chút, đột nhiên nghe bên ngoài thái giám lại cao giọng hô: “Hoàng thượng giá lâm — “
Các tần phi ai nấy đều mừng rỡ ngoái đầu đưa mắt nhìn ra phía ngoài, còn ta chỉ cảm thấy chấn động trong lòng.
Hơn nửa tháng nay không gặp hắn, vì sao lúc này nghe thấy hắn đến, ta lại thấy căng thẳng như vậy?
Rõ ràng, ta cũng không làm sai chuyện gì mà.
Thật là kỳ lạ.
Chưa kịp nghĩ được gì, một bóng dáng vàng sáng đã bước vào cửa, mọi người vội đứng dậy hành lễ. Hắn chỉ lạnh nhạt nói một câu “Miễn lễ”, lúc ngước mắt lên ta lơ đãng thấy hắn nhìn ta.
Hắn khẽ nhíu mày, vẻ mặt hơi chần chờ nhưng sau đó lại quyết đoán quay mặt đi. Bước lên phía trước nói: “Nhi thần thỉnh an mẫu hậu.”
“Sao hôm nay Hoàng thượng đột nhiên lại tới chỗ của ai gia?” Giọng điệu của Thái hậu nghe có vẻ không hào hứng lắm, chẳng lẽ vì chuyện của Thiên Lục lần trước, Thái hậu vẫn giữ trong lòng sao?
Nhưng, nếu đúng là như vậy, sao bà có thể thờ ơ, dễ dàng bỏ qua việc Hạ Hầu Tử Khâm phong vị nhiều lần liên tiếp cho Thiên Lục được?
Ta cảm thấy có chút kỳ lạ.
Hắn đứng thẳng người mở miệng nói: “Các nàng lui ra, trẫm và Thái hậu cần đàm luận một chút.”
Mọi người ngước mặt nhìn nhau, nhưng là mệnh lệnh của Hoàng đế bởi vậy ai nấy đều đứng lên, xin cáo lui. Nhưng lại nghe Thái hậu nói: “Hoàng thượng mới hạ triều, nhất định còn rất nhiều chính sự quan trọng cần xử lý, ai gia thấy Hoàng thượng nên đến Ngự thư phòng trước đi.”
“Mẫu hậu…”
“Hoàng thượng tinh lực tràn đầy, nhưng ai gia cảm thấy hơi mệt rồi, Diêu phi, đỡ ai gia hồi tẩm cung đi.” Thái hậu đứng lên, đưa tay cho Diêu phi rồi lại nói: “Vinh phi nhớ trở về nghỉ ngơi sớm một chút.” Nói xong, mới hạ tay xuống để Diêu phi đỡ đi.
“Thần thiếp xin ghi nhớ ạ.” Thiên Phi nhanh chóng đáp lại.
Ta cảm thấy hơi kinh ngạc nhìn theo bóng lưng Thái hậu, còn Hạ Hầu Tử Khâm lại mang sắc mặt xanh mét.
Mọi người thấy bầu không khí nặng nề, đều thức thời xin cáo lui. Thiên Lục đỡ Thiên Phi đi ra, ta chần chờ một lát, cuối cùng cũng đứng lên. Lúc đi lướt qua hắn, dường như ta cảm nhận được hắn đang tức giận, nhưng lại ẩn chứa trong đó một sự đau xót hỗn tạp.
Ta không biết mới sáng sớm như thế, hắn vừa hạ triều đã vội vã đến Hi Ninh cung là muốn nói gì với Thái hậu, nhưng Thái hậu dường như đã biết.
Bà cố ý không nghe, cũng không muốn để cho hắn nói ra.