Beta: Kim NC
Cấm kỵ? Ta nhớ tới bộ dạng muốn nói lại thôi của Vãn Lương khi đó, nàng không phải không muốn nhắc nhở ta mà là nàng không dám.
Ta chưa kịp mở miệng, Phương Hàm dường như đột nhiên nhớ tới điều gì đó, ngoái đầu nhìn ta hỏi: “Vì sao nương nương lại đi Vĩnh Thọ cung?”
Ta kể chuyện trên đường gặp phải Cúc Vận và Tiểu Đào cho Phương Hàm nghe, đột nhiên trong lòng chấn động, thốt lên: “Là Cúc Vận… Không, là Thiên Lục!”
Phương Hàm lắc đầu: “Không thể, Lục mỹ nhân không biết chuyện của Vĩnh Thọ cung.” Nàng đột nhiên quay đầu ra ngoài kêu, “Tường Thụy!”
Từ xa xa đã nhìn thấy Tường Thụy vội vàng chạy vào, cúi đầu nhìn ta hỏi: “Nương nương có gì dặn dò?”
Ta liếc nhìn Phương Hàm, thấy nàng nói: “Đi điều tra Tiểu Đào của Vĩnh Thọ cung!”
“Dạ, nô tài đi ngay.” Tường Thụy trả lời xong lập tức xoay người chạy ra ngoài.
Bàn tay khẽ siết chặt lại, rốt cuộc là ta quá bất cẩn sao?
Ta xoay người lại nhìn Phương Hàm nói: “Vậy Dụ thái phi cuối cùng là…”
“Nương nương, nương nương!” Tường Hòa chạy vào, nói, “Nương nương, Lục mỹ nhân của Úc Phúc quán cầu kiến.”
Không biết Thiên Lục rốt cuộc có chuyện quan trọng gì mà nhất định phải gặp ta bằng được? Ta trấn tĩnh lại, phất tay cho Vãn Lương đứng dậy, mới để cho Tường Hòa mời nàng ta vào.
Phương Hàm khôi phục lại thần sắc bình thản, lui tới đứng phía sau ta.
Một cung nữ đỡ tay Thiên Lục bước vào cửa, ta khẽ liếc nhìn qua, quả nhiên không phải là Cúc Vận. Nàng ta cúi người về phía ta nói: “Tham kiến Đàn phi nương nương, nương nương vạn phúc!”
Ta giơ tay lên bảo nàng ngồi xuống, hỏi: “Có chuyện gì khiến ngươi gấp gáp muốn gặp bản cung như vậy?”
Nàng ta không ngồi, yên lặng nhìn ta, một lát sau đột nhiên quỳ xuống. Cung nữ bên cạnh nàng ta cũng vội vàng quỳ xuống, cúi đầu thật thấp. Ta thoáng kinh ngạc, không khỏi đứng lên.
Nàng ta bỗng nhiên nói: “Nương nương, oán thù đã qua thì cũng nên thôi đi. Không nên gây sự, hăm dọa người như vậy.”
Ta cười lạnh một tiếng: “Ngươi làm gì vậy? Uy hiếp bản cung, hay là cảnh cáo bản cung?”
“Thần thiếp không dám.” Nàng ta cúi đầu, không tự ti cũng không kiêu ngạo mở miệng, “Nương nương bây giờ là nhị phẩm phu nhân, đương nhiên thần thiếp chẳng đáng để người phải bận tâm, tính toán, thần thiếp tới chỉ muốn nói cho nương nương biết xin nương nương yên tâm, sau này, chúng thần thiếp sẽ an phận thủ thường, không bao giờ vượt quá thân phận của mình. Thần thiếp cả gan cầu xin nương nương, hạ thủ lưu tình.”
Xem ra, nàng ta thật sự đến vì Thiên Phi. Chuyện của Cúc Vận, nàng ta hẳn đã biết. Ta cười thầm, chỉ sợ Thiên Phi kia sẽ không muốn an phận đâu.
Nhưng Thiên Lục đã chịu hạ mình ăn nói khép nép với ta như vậy, ta cũng không phải loại người thích gây chuyện. Ta bước qua đỡ lấy vai nàng ta, rõ ràng cảm thấy thân thể của nàng ta run lên, ta cười: “Thế nào, bản cung rất đáng sợ sao?”
Thiên Lục được ta đỡ đứng lên nhưng không dám nhìn thẳng vào ta, chỉ nói: “Thần thiếp chưa bao giờ nghĩ tới chuyện muốn tranh giành với nương nương, chỉ sợ là nương nương không nghĩ như vậy.”
Ta bỗng nhiên cảm thấy tức giận, nàng ta lúc nào cũng giữ vẻ mặt quật cường đứng trước mặt ta.
Một lát sau, nàng ta lại nói: “Nương nương nếu không còn chuyện gì nữa, thần thiếp xin được cáo lui trước.” Nàng cúi xuống hành lễ, rồi xoay người đi ra, sau đó lại quay đầu nói: “Vốn sinh ra từ một gốc, nếu nương nương còn nhớ rõ, thần thiếp sẽ rất vui mừng.”
Thiên Lục đi rồi, chẳng biết tại sao, ta đột nhiên cảm thấy rất tức giận. Dựa vào cái gì mà khi xảy ra kết cục này dường như hoàn toàn là lỗi của ta? Là ta xa cách các nàng sao? Hay ta gây khó dễ cho các nàng sao? Hay là ta không để ý đến tình nghĩa ruột thịt sao?
Ta cầm chén trà trên bàn, thật sự muốn vung tay ném thẳng xuống đất. Nhưng ta không thể làm như vậy, đó là chiêu khích tướng của nàng ta. Sao ta có thể mắc mưu được chứ?
Khẽ cắn môi, ta chợt nhớ tới lời của Thiên Phi, nàng ta nói ghét nhất việc ta lúc nào cũng giữ dáng vẻ bình tĩnh, dường như chuyện gì xảy ra cũng chẳng sao cả. Bây giờ ta cũng hiểu được cảm nhận của nàng ta. Giống như Thiên Lục đối với ta lúc này.
Với những chuyện Thiên Lục làm, ta vừa hận lại vừa đố kị.
Đêm đã khuya, lúc Phương Hàm bước vào, tâm tình của ta vẫn không tốt như trước. Nàng cẩn thận, nhẹ nhàng vòng tới trước mặt ta, thấp giọng nói: “Nương nương, Tường Thụy đã điều tra, gần đây Tiểu Đào hay qua lại với Thẩm tiệp dư.”
Thẩm tiệp dư? Ta đã nhớ được gương mặt đó, lại nghĩ tới, rốt cuộc Dụ thái phi có vấn đề gì, Phương Hàm chưa nói cho ta biết.
Mới định mở miệng hỏi, đột nhiên nghe bên ngoài thái giám cao giọng bẩm: “Hoàng thượng giá lâm ——