• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Sakura Trang

“Ưu Nhi...” Bên gối truyền tới tiếng kêu yếu ớt, nhanh chóng kéo suy nghĩ bay xa của Mạc Ưu trở lại.

“Tiêu Nhiên, ngươi tỉnh!” Mạc Ưu kích động đi đến đầu giường, nhìn tròng mắt đen nhánh thâm thúy của Phong Tiêu Nhiên, khóe miệng vẫn là mang theo nụ cười ấm áp quen thuộc, lòng của hắn không khỏi buông xuống nửa. Tiêu Nhiên, ngươi có khỏe không?

“Như thế nào, có chỗ nào khó chịu không?

“Chẳng qua là có chút choáng váng đầu, ta không có sao.” Phong Tiêu Nhiên nhìn Mạc Ưu nắm thật chặt tay mình, không khỏi cười nhạt, tay trái trong chăn nhưng không nhịn được xoa nhẹ bụng. Chính là nơi đó trụy đau từng trận để cho mình tỉnh lại, nhưng nhìn ánh mắt lo lắng của người trước mắt, y không muốn để cho hắn càng bận tâm.

“Tiêu Nhiên, nương nương đã đồng ý hôn sự của chúng ta, chờ thân thể ngươi khỏe lại sẽ tiến hành.” Mạc Ưu không để ý nhiều, cũng không chú ý tới sự khác thường của y, chẳng qua là xuất thần nhìn gương mặt tuấn dật mà góc cạnh rõ ràng của y, không nhịn được đưa tay ma sát nhẹ lên bờ môi bởi vì lên cơn sốt mà có chút khô khốc, thật vất vả kìm nén kích thích muốn hôn y thật sâu.

Trong mắt Phong Tiêu Nhiên lóe lên một chút vui mừng, nhưng cũng mơ hồ lộ ra không dám tin tưởng: “Thật? Mẫu phi đồng ý ta lập ngươi làm Vương phi?”

“Khụ… Đương nhiên là thật, nàng đau ngươi như vậy, nhìn ngươi cũng té xỉu còn có cái gì không chịu đồng ý sao. Cho nên ngươi muốn nghỉ ngơi cho khỏe nga, nhanh chóng tốt lên, chúng ta cũng sớm được bên nhau.” Cuối cùng Mạc Ưu vẫn là không nhịn được hôn nhẹ một cái lên môi của y, thật ra thì cũng không coi là lừa gạt ngươi đi, trắc phi cũng là phi nhỉ.

“Quá tốt! Ngô...” Phong Tiêu Nhiên thở nhẹ nhõm một hơi thật lớn nằm về trên gối, bụng dưới xuất hiện đau đớn như xé rách nhưng chợt níu lấy thần kinh của y, làm y không nhịn được cong người lại, phát ra một tiếng rên rỉ run rẩy. Bắp đùi mơ hồ có một cổ chất lỏng sềnh sệch ấm áp chảy ra, trong lòng của y chậm rãi dâng lên một luồng dự cảm không tốt.

“Tiêu Nhiên? Tiêu Nhiên!” Tiếng kêu lo lắng của Mạc Ưu còn ở bên tai, nhưng y không chống cự nổi từng trận đau đớn kịch liệt hôn mê bất tỉnh.

“Như thế nào như thế nào?” Đối mặt với gương mặt còn đen hơn bao công của Liễu Minh Nguyên, Mạc Ưu có một loại kích thích rất muốn đánh cho hắn một trận. Lúc nào cũng bày ra một gương mặt như người chết, thật là!

Liễu Minh Nguyên trầm mặc một hồi: “Chỉ sợ không được. Vốn thân thể của điện hạ quá kém, phong tà vào cơ thể cần phải cẩn thận dùng thuốc điều chỉnh, nhưng mang thai liền không cách nào dùng thuốc. Hôm nay thai tức cũng rất yếu, có thể giữ đến đủ tháng sinh sản hay không, vẫn là ẩn số.”

Mạc Ưu cau mày trầm ngâm chốc lát, dường như hạ quyết tâm nói: “Vậy liền đem hài tử đánh rụng, thừa dịp bây giờ tháng còn không lớn, giữ được người lớn.”

“Vấn đề là ở đây. Thuốc phá thai đối với nguyên khí thân thể tổn thương cực lớn, bây giờ với thân thể của điện hạ, căn bản không chịu nổi. Nếu như cưỡng ép phá thai, chỉ sợ... Chỉ sợ một xác hai mạng!” Liễu Minh Nguyên xoa xoa mồ hôi trên trán, một bộ dáng vẻ không thể làm gì.

“Kia... Vậy bây giờ cuối cùng làm thế nào a, cũng không thể cái gì cũng không làm đi!” Mạc Ưu nắm lấy vạt áo của hắn, một đôi mắt đào hoa vạn sự không quan tâm hôm nay hiện đầy tia máu, mắt thấy liền muốn điên.

Liễu Minh Nguyên Nguyên bị hắn ép dán vào trên tường, cũng làm khó hắn hắn còn có thể trấn định nhìn thẳng ánh mắt của hắn: “Chỉ có trước dùng thuốc rồi quan sát, làm hết sức mình, nghe ý trời.”

Từ đó về sau Mạc Ưu liền dứt khoát mang Diệp nhi tới ở, mọi người đều biết hắn là trắc phi nương nương được Trinh phi nương nương gật đầu đồng ý, tự nhiên sẽ không làm khó hắn, hơn nữa với khuôn mặt mỹ nhân trai gái không buông già trẻ không tha của hắn, không ra ba ngày đã thu phục trên dưới vương phủ, liền Lưu quản gia luôn luôn chỉ nghe lệnh Phong Tiêu Nhiên, đối với hắn cũng phục phục thiếp thiếp, e sợ hầu hạ hắn chỗ nào không đủ chu đáo.

” Ngươi cái tên quỷ linh tinh này, kết quả dùng phương pháp gì để cho Lưu quản gia đối với ngươi tốt như vậy? Hắn luôn luôn không quan tâm chuyện điểm tâm, hôm nay lại đặc biệt quan tâm phòng bếp, tân vương phi thích ăn canh hạt sen ninh mềm, các ngươi các ngươi làm cẩn thận chút, phải ngọt.” Phong Tiêu Nhiên nằm nghiêng trên giường nhỏ trải vải gấm mềm thật dầy, nhìn Mạc Ưu trước mắt đang thôi thuốc cho y, còn tận lực bắt chước giọng của Lưu quản gia, ngược lại cũng giống như đúc.

“Phật viết, không thể nói.” Khóe miệng Mạc Ưu thoáng qua một nụ cười thần bí. Một lòng chỉ lo dỗ Phong Tiêu Nhiên uống nhiều thêm một hớp thuốc. Thuốc của Liễu Minh Nguyên vẫn đủ có ích, hơn nửa tháng này tinh thần tốt hơn nhiều, nhịp thai cũng không yếu ớt như trước, xem ra toàn bộ cũng đang dần dần chuyển biến tốt. Chẳng qua là cuối cùng căn cơ thân thể của y đã bị tổn thương, thai nhi trong bụng lại hao tổn đi quá nhiều sức lực của y, vì vậy luôn là choáng váng đầu hoa mắt, toàn thân mất sức, gần như là ở suốt trong phòng ngủ không đi đâu được.

“Tiêu Nhiên, hôm nay mặt trời không gắt, ta dẫn ngươi đi ra ngoài hóng gió, phơi nắng một chút được không?” Mạc Ưu biết trong lòng y quả thực bực bội, nhìn thân thể hẳn không vấn đề gì, liền đúng lúc đưa ra đề nghị này, quả nhiên lấy được câu trả lời gần như là hân hoan tung tăng.

“Được, vậy thì chúng ta đi thôi!” Phong Tiêu Nhiên luôn luôn thích du lịch khắp nơi dong ruỗi sa trường, chưa từng ở lâu trong một căn phòng như vậy. Nhất thời hưng phấn, ngồi bật dậy, nhưng hai chân mềm nhũn lại ngã về trong ngực Mạc Ưu.

“Xem kìa, cho ngươi điểm ánh mặt trời ngươi liền rực rỡ. Thân thể điện hạ còn chưa khỏe, liền để cho tiểu nhân tới hầu hạ đi.” Mạc Ưu nghịch ngợm thổi khí bên tai y, một tay xấu xa sờ một cái lên bụng tròn to của y, liền ôm ngang y lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK