• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Sakura Trang

Đế đô, hoàng thành, Ngọc Hoa cung.

Ánh nến nhẹ lay động, hoàng trướng rũ xuống, một ngọn đèn lư hương mạ vàng trên bàn uống trà nhỏ đang đốt mê hương xúc tình, khói nhẹ lượn lờ tỏa ra, biến mất ở trong không khí một mảnh dâm mỹ mập mờ.

Bên trong hoàng trướng hai bóng người quấn quít đang kích tình luật động, khi lại phát ra rên rỉ làm say lòng người.

“Hoàng thượng... Ừ... Chủ nhân...” Lãnh Thu Bạch dưới người của Phong Thiên Ngạo hết sức uốn éo thân thể mảnh khảnh trắng noãn, một đôi bắp đùi thon dài trắng nõn quấn chắt trên eo cường tráng của hắn, thỉnh thoảng không tự chủ nâng lên hông của mình, để cầu cho hắn xâm phạm sâu hơn, lấy được khoái cảm nhiều hơn.

“Biết năm đó tại sao trẫm cứu ngươi từ Thanh Lưu về không? Mặc dù ngươi lúc ấy một bộ lôi thôi lại còn hưng dữ ngang ngược, nhưng là có thể nhìn ra bọ dạng tiểu xướng phụ của ngươi ở trên giường.”

Phong Thiên Ngạo một mặt lực mạnh đong đưa eo không ngừng trên thân thể lửa nóng mềm mại của hắn rút ra cắm vào, một mặt ghé vào bên tai hắn tà tà trêu đùa. Lãnh Thu Bạch đã gần đến lúc lên mây, hoa huy*t phía dưới càng siết chặt bọc lấy phân thân của hắn, nghe lời nói châm biếng này của hắn, một cái lưỡi bá đạo linh hoạt xâm nhập vành tai xinh xắn của hắn, cũng ở bên trong lớn mật liếm chơi đùa, nơi này đều là nơi mẫn cảm nhất dễ ngứa nhất, nhất thời không có sức lực phản kháng, toàn thân trận trận tê dại kích động, luôn miệng kêu phóng túng xụi xuống ở trong ngực của Phong Thiên Ngạo.

“A... A! Tha ta đi, ta phải đi!”

Phong Thiên Ngạo hài lòng nhìn người tính tình cao ngạo kiên cường này dưới sự chăm sóc dạy bảo của mình trở nên ngoan ngoãn, trong lòng hết sức sung sướng, lại thúc thúc người cuối cùng ở  trên người của Lãnh Thu Bạch phóng thích ra ngoài.

“Người đâu, bãi giá.”

Lãnh Thu Bạch còn không có từ trong lưu luyến ngọt ngào mới vừa rồi phục hồi tinh thần lại, Phong Thiên Ngạo đã lanh lẹ xoay mình ngồi dậy.

“Hôm nay vẫn là phải đi, lại không thể ở trong này nghỉ một đêm sao?”

“Ngoan, nghe lời. Tổ chế như vậy, triều đại hoàng đế đều không thể ở trong cung phi tử qua đêm. Hôm nay ngươi đã dùng thân phận nam tử trở thành một trong tứ phi, hậu cung không có hoàng hậu ngươi lớn nhất, còn không biết đủ sao?”

Phong Thiên Ngạo thấy Lãnh Thu Bạch hết sức dây dưa, kéo áo khoác của hắn một đôi mắt như thu thủy cũng mờ mịt không tha, chỉ đành phải xoay người lại ở trên trán hắn lại hôn, để bày tỏ an ủi.

“Nếu là Dạ Tiêu Vân, ngươi lại sẽ vì hắn phá lệ?” Hôm nay Lãnh Thu Bạch dường như phá lệ cố chấp, biết rõ cái vấn đề này sẽ chọc cho hắn mất hứng, nhưng vẫn là bất khuất không buông tha hỏi lên.

“Càn rỡ! Nói qua bao nhiêu lần đừng nhắc lại con tiện nhân kia nữa!”

Phong Thiên Ngạo quả nhiên tức giận, lạnh lùng đẩy Lãnh Thu Bạch ra, phất tay áo. Một đám cung nhân nội thị bên người không ngừng bận rộn bưng long bào vương miện đuổi theo.

Một mình Lãnh Thu Bạch ngã ngồi ở trên sàn nhà lạnh như băng, trên người mặc một món lụa mỏng đã sớm bởi kích tình vừa rồi bị lôi xé rách rưới không chịu nổi, căn bản không đủ để che thân. Mặc dù hắn là phi tử của hoàng thượng, nhưng rốt cuộc cũng là một nam nhân, các cung nữ tự nhiên không dám đến gần, mấy tiểu thái giám thấy mặt hắn vặn vẹo độc ác, cũng hù dọa đứng ở cách đó không xa ngẩn người.

Quả nhiên trong lòng hắn không có hắn, đã nhiều năm như vậy, một chút cũng không. Ban đầu coi như lúc hắn còn chưa phải là hoàng thượng, cũng là một đêm xuân liền rời đi ngay sau đó, chưa bao giờ chưa từng vì hắn ở lại. Nhưng hắn từng bởi vì không kềm chế được ghen tị đi rình coi hắn cùng Dạ Tiêu Vân, thấy tận mắt hắn đối với hắn là ôn nhu không giống tầm thường như thế nào, thấy tận mắt hắn sau sau chuyện đó ân cần ôm hắn tắm, thương tiếc vì hắn lau rửa thân thể, làm việc những công việc của hạ nhân.

Tại sao? Hắn đối với hắn trung thành móc tim móc phổi nhưng đổi lấy chỉ là đãi ngộ lạnh lùng không bằng!

Phí sức vịn mép giường đứng dậy, đau thắt lưng đến cơ hồ không đứng được thẳng lên, hạ thể có chút xé đau, trong bắp đùi trắng nõn ướt dính một mảnh, mỗi bước ra một bước cũng khổ không thể tả. Phong Thiên Ngạo từ trước đến giờ chỉ quan tâm mình thoải mái, cho tới bây giờ không quan tâm sẽ hành hạ hắn thành hình dáng gì.

“Nương nương cẩn thận, để cho nô tài hầu hạ người tắm đi.” Một tiểu thái giám lấy dũng khí tiến lên đỡ thân thể lảo đảo muốn ngã của hắn, bình thường một người tâm cao khí ngạo như hắn sao chấp nhận để cho một hạ nhân đến gần thân thể quang lõa của hắn nhưng bây giờ... Hắn thật cần một cánh tay.

Mấy ngày qua, Phong Thiên Ngạo lấy một thái độ một số gần như điên cuồng lăng ngày ngày lâm hạnh hắn, lần đem mình chơi đùa kiệt sức, mới trở lại Phi Long điện ngã đầu liền ngủ. Hắn tự nhiên biết tâm tư của hắn.

Dạ Tiêu Vân phản bội cho hắn đả kích sâu đậm, nhưng hắn vẫn không nhịn được muốn hắn, mấy lần lúc ở trên người hắn luật động cái tên “Dạ” mấy lần gần như muốn thốt lên, cũng đều bị hắn nuốt trở vào, tiếp theo chính là cuồng phong bạo vũ giống như trừng phạt vậy. Lúc trước mới nhận được mật báo của Nhiễm Ngân, chẳng lẽ hắn đau lòng?

Dạ Tiêu Vân... Mùi vị lần trước dễ chịu chứ? Liền Phong Thiên Ngạo cũng không biết tử mẫu cổ có công hiệu ảnh hưởng thần trí đối phương, lần trước ta để cho ngươi tập kích Tấn vương, lấy võ công của ngươi, hẳn làm đến chứ?

Quanh thân ngâm ở trong suối nước nóng ấm áp, Lãnh Thu Bạch nhắm mắt lại cười nhạt một trận. Chỉ phải đồng thời mất đi Phong Thiên Ngạo và tín nhiệm cùng che chở của Phong Tiêu Nhiên, một ngày nào đó, cái tên yêu tinh đó sẽ trở thành nô lệ bị hắn chơi đùa trên tay.

“Hoàng thượng, có Nhiễm Ngân tới mật báo.”

Sau khi tắm Phong Thiên Ngạo thần thanh khí sảng ngồi ở trong ngự thư phòng, từ mấy ngày trước nhận được tin tức Mạc Ưu độc hại Phong Tiêu Nhiên không có kết quả, lòng một mực bình tĩnh của hắn bắt đầu có một chút hy vọng. Nhưng lấy tính tình đa nghi trước sau như một của hắn, tự nhiên còn phải chờ đợi tin tức kế tiếp.

Hy vọng dường nào Dạ căn bản không có phản bội hắn, hắn trộm di chiếu của lão già kia mang cho lão Tam, có lẽ chỉ là vì lấy được thêm tín nhiệm của y, cho nên muốn nhanh chóng hành động để bày tỏ trung tâm?

Phong Thiên Ngạo càng nghĩ càng hưng phấn, thậm chí không phát hiện Trọng Ảnh đang quỳ dưới đất rịn mồ hôi len lén liếc mắt nhìn hắn, trong đầu nghĩ hoàng thượng không biết suy nghĩ gì sắc mặt lúc sáng lúc tối như vậy, cũng ngàn vạn lần chớ liên lụy ta chịu phạt a!

“Nói, như thế nào?”

“Khởi bẩm hoàng thượng, tiểu nhân nhận được mật báo, Tấn vương đem Vân đại nhân nhốt vào địa lao không thăm không hỏi, mấy ngày trước từng phái người thẩm vấn, theo báo cũng chỉ là vì che giấu tai mắt, căn bản không từng thật thẩm, còn mượn cơ hội dùng đại đối với Vân đại nhân, dùng bồ câu đưa tin nói từng chính mắt nhìn thấy từng chậu máu nước bưng ra từ trong địa lao, lén chạy đi vào cũng chính mắt nhìn thấy Vân đại nhân bị đánh cả người là thương, chỉ có hơi thở thoi thóp.”

“Hắn lại dám!” Phong Thiên Ngạo vừa nghe Dạ Tiêu Vân bị hành hạ đến không còn hình người, tức cảm thấy khó chịu như  không khí cũng bị người móc rỗng, một chưởng đánh mạnh vào long ỷ, phút này hắn ngược lại là quên mất chuyện lúc hắn lệnh Lãnh Thu Bạch thúc giục tử mẫu cổ cho hắn chịu tội.

Trọng Ảnh thường thường cảm nhận được trên người chủ nhân tản mát ra cảm nhận được nồng nặc, nhất thời sửng sốt cũng không biết nên làm phản ứng gì. Nhưng cũng biết hôm nay nghĩ âm thầm vượt qua kiểm tra là không thể nào, chỉ đành phải liếm liếm đôi môi có chút khô khốc thử thăm dò nói: “Khởi bẩm hoàng thượng, xem như vậy Tấn vương là quyết tâm muốn chỉnh chết Vân đại nhân, Vân đại nhân tình cảnh kham ưu a.”‘

“Hừ, một tên phản đồ, chết vạn lần không tiếc.” Phong Thiên Ngạo nhếch mép một cái, cho dù trong lòng hết sức đau lòng, nhưng ở trước mặt thuộc hạ vẫn là muốn giữ được mặt mũi cao quý của mình.

Trọng Ảnh đi theo hắn nhiều năm sớm là nhân tinh, tự nhiên biết lúc này nên cho hắn cái dưới bậc thang đi xuống.

“Tiểu nhân cả gan nói một câu, Vân đại nhân nơi nào có lá gan phản bội hoàng thượng, huống chi ai cũng biết hoàng thượng là người Vân đại nhân sùng kính nhất, hắn đã từng vì cứu giá mấy làn quanh quẩn ở bên bờ sinh tử, hôm nay làm sao có thể nói phản liền phản chứ? Tấn vương đối với hắn hận thấu xương, hoàng thượng không hành động nữa, chỉ sợ Vân đại nhân…”

“Hừ, nếu ngươi cầu xin cho hắn, vậy thì tha cho hắn lần này. Ngươi đi chuẩn bị văn phong tứ bảo, để trẫm hạ chỉ.”

Trọng Ảnh dĩ nhiên biết thân phận mình, nơi nào có sức nặng gì nói giúp? Chẳng qua là lòng lòng hoàng thượng có Vân đại nhân thôi, cũng tốt, từ lúc Vân đại nhân mất ký ức sau trở nên hòa khí rất nhiều, tổng so với bò cạp Lãnh phi kia muốn dễ phục vụ một ít, bận bịu thí điên điên mang người đi xuống chuẩn bị.

Ba ngày sau, ba con khoái mã đi tới trước cửa phủ Tấn vương ở Chiết Tây, người đến, một thân trang phục Đại nội cấm vệ quân, đầu chính là Trọng Ảnh.

Phong Tiêu Nhiên một thân triều phục giáng hồng viền mạ vàng, miễn cưỡng ngồi ở vị trí đầu, trong ngực một tiểu quan xinh đẹp đang bóc vải đút vào trong miệng y. Y nhấp một miếng, tiểu quan kia ngẩng đầu si mê ngắm nhìn hắn, lại cười duyên đem môi anh đào đến gần, ngậm hạt y phun ra.

“Khụ... Khụ... Điện hạ, Trọng đại nhân vẫn chờ ngài đáp lời đâu.”

Mặt Liễu Minh Nguyên đầy lúng túng ho nhẹ mấy tiếng, có chút áy náy nhìn một nhóm người Trọng Ảnh cái đang trợn mắt hốc mồm đứng dưới đất.

“Nga... Hoàng thượng vội mời chúng ta hồi kinh? Vì sao?” Nhuyễn ngọc ôn hương ôm đầy ngực Tấn vương giờ phút này mới nhớ tới trước mặt còn có một vị đặc sứ trong cung tới, một đôi mắt phượng tự tiếu phi tiếu nhìn về phía hắn, thấy Trọng Ảnh không từ run lập cập.

Hoa dung khuynh thế... Tấn vương này quả nhiên danh bất hư truyền. Chẳng qua là, chẳng qua là cũng có phần quá hoa tâm đi, đáng thương Vân đại nhân.

“Khởi bẩm vương gia, tiên hoàng băng hà sau Thái hậu một mực tâm tình úc kết buồn buồn không vui, gần đây càng phượng thể bị bệnh liệt giường. Ngày trước mơ thấy Trinh phi báo mộng, nói đáng thương điện hạ một mình bên ngoài trong lòng bất an. Liền mệnh hoàng thượng mời điện hạ trở về ở, mẫu tử huynh đệ gặp nhau mấy.”

“Thái hậu nương nương luôn luôn đối với tiểu bối chúng ta cực tốt, như vậy, kia bổn vương ngày mai liền theo các ngươi lên đường là được.”

“Chẳng qua là... Thượng có một chuyện, là hoàng thượng tự mình dặn dò, ra lệnh tiểu nhân nhất định làm được.”

“Đại nhân cứ nói đừng ngại.”

“Hoàng thượng có mệnh, Tấn vương trắc phi Mạc Ưu ở lúc tiên hoàng bệnh nặng dẹp loạn hộ giá có công, muốn Tấn vương mang theo cùng về đế đô lãnh thưởng.”

“Cái này... Chỉ sợ có chút khó khăn. Không dối gạt Trọng đại nhân, gia môn bất hạnh, tiện nhân kia nguyên không phải thật tâm gả cho bổn vương, hắn là sát thủ nổi danh trên giang hồ, gọi là Dạ Tiêu Vân. Cũng không biết là ai mua hắn đến ám sát bổn vương, chỉ sợ là bổn vương không có phúc khí như đại ca đã chết của ta cũng không chừng. Hôm nay bổn vương đã bắt giam hắn, nhân vật nguy hiểm như vậy, làm sao có thể lãnh thưởng trước mặt hoàng thượng?”

Mặt Phong Tiêu Nhiên lộ vẻ khó khăn nhìn Trọng Ảnh, một đôi tay còn không quên trên người tiểu quan. Bên trái sờ bên phải.

“Cái này... Tiểu nhân bất tài, chỉ mong đem hết toàn lực bảo vệ điện hạ chu toàn. Thánh chỉ của hoàng thường quả thực không dám chống lại, xin điện hạ nghĩ lại.”

Trọng Ảnh cung cung kính kính kiên trì, ánh mắt nhưng rơi vào trên tay không quy củ của Phong Tiêu Nhiên. Cái gì kinh hồng tướng quân, hắn nhìn y chỉ biết là một Tiêu Dao vương gia ở một nơi nhỏ nhỏ, không biết tiến thủ mê mệt tửu sắc, có thể có tiền đồ gì?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK