Các tiểu hoàng tử tròn một tuổi chính là tân xuân, do nửa năm qua này tân quân một mực chọn lựa chính trị nhân từ trấn an dân tâm, cho dân nghỉ ngơi, vì vậy đến năm mới cả nước trên dưới một mảnh vui mừng, vui mừng trải qua một lễ mừng năm mới lớn.
Năm mới bắt đầu, vấn đề làm Phong Tiêu Nhiên nhức đầu cũng bắt đầu.
Hậu cung trống không... Hậu vị để trống... Nền tảng đất nước không vững.
Hiện nay trong hậu cung Đại Dạ quốc trừ Mạc Ưu hoàng quý phi này chỉ có mấy cái phẩm cấp rất thấp tài nhân đáp ứng, hơn nữa tất cả chưa từng chịu qua thánh sủng, nói cách khác, hoàng thượng chuyên sủng hoàng quý phi.
Này nguyên vốn cũng không có gì, dẫu sao thân phận hoàng quý phi không bình thường, còn vì hoàng thượng dựng dục hai vị hoàng tử. Nhưng thiên triều hương khói dĩ nhiên là càng nhiều càng tốt, hai vị hoàng tử đối với một đế vương đang thời phong hoa thật sự mà nói là quá ít. Huống chi quốc không thể một ngày không quân, hậu cung tự nhiên không thể một ngày không hậu. Không hoàng hậu chấp chưởng phượng ấn, há chẳng phải là thiên hạ vô mẫu, càn khôn không hợp?
Vì vậy một ít các lão thần tóc hoa râm rối rít bị mù quáng, lặp đi lặp lại nói năng lý lẽ rõ ràng, thậm chí ngay cả ý nghĩa của việc chia đều mưa móc cũng lôi ra giải thích, nhất định phải nói động tân quân lập hoàng hậu, tuyển tú nữ, đẫy đà hậu cung, khai chi tán diệp.
“Hoàng thượng, hoàng quý phi mặc dù hiền đức, nhưng bây giờ không phải hoàng hậu cao nhất người tuyển. Vị trí hoàng hậu quan hệ căn bản của quốc gia, hoàng thượng thiên vạn không nhưng nhất thời hành động theo cảm tình a!”
Trong ngự thư phòng, Lâm Chi Khiếu mới nhậm chức Thừa tướng mặt đầy nghiêm túc khổ khổ khuyên giải, Phong Tiêu Nhiên mặt lạnh ngồi ở trước bàn vua nghe như không nghe, trên tay đang chơi đùa một chiếc bút lông sói lễ bộ mới trình lên, nhẹ nhàng vuốt ve thân bút bóng loáng mát lạnh như mặc ngọc, trong đầu của y không khỏi lại hiện ra nụ cười thoải mái không kềm chế được, Ưu Nhi, hắn nhất định sẽ rất thích cái này đi.
“Hoàng thượng, hoàng thượng?”
Lâm Chi Khiếu thấy trạng thái Phong Tiêu Nhiên hiển nhiên không ở đây, không khỏi to gan lo lắng kêu mấy tiếng. Chuyện lập hậu không nhỏ, hoàng thượng kiên trì lập hoàng quý phi làm hậu, nhưng mà hôm nay chính quyền sơ lập căn cơ chưa vững, lúc chính thức cần muốn lung lạc khắp mọi mặt thế lực, chọn trúng người thích hợp tuyển sách lập làm hoàng hậu và phi tần có địa vị, không thể nghi ngờ là bảo đảm tốt nhất đối với vương triều Đại Dạ.
“Tốt lắm, Thừa tướng ưu quốc ưu dân lòng mang thiên hạ, trong lòng trẫm cảm động, chuyện Thừa tướng nói trẫm sẽ suy nghĩ thật kỹ, ngươi sớm một chút đi về nghỉ ngơi đi.”
Đỡ trán càng ngày càng căng đau. Phong Tiêu Nhiên vẫn duy trì phong độ mà một quân vương khi đối mặt hiền thần cần có.
“Khởi bẩm bệ hạ, An Quốc hầu cầu kiến.”
Lâm Thừa tướng vẫn muốn nói lại thôi, ngoài cửa nhưng truyền đến thanh âm truyền đạt của Lâm Đống.
“Ai nha, trẫm làm sao quên, hôm nay hẹn An Quốc hầu thảo luận chuyện quân lương Mô Tư nói, cũng không thể giữ Thừa tướng ở lâu rồi, trời giá rét, Thừa tướng vẫn là sớm đi trở về phủ đi, Thừa tướng là cánh tay đắc lực của quốc gia, thiên vạn phải bảo trọng thân thể!”
Một phen lời nói khẩn thiết của Phong Tiêu Nhiên làm Thừa tướng cảm động đến choáng váng chuyển hướng, cũng không tiện lại ở trong này giữ vững chuyện lập hậu, liền ngây ngốc đi theo A Lâm ra cửa, thẳng tới ngồi lên xe ngựa ra cung, mới phát giác mình tựa hồ bị vị hoàng đế trẻ tuổi này cho chập chờn một cái.
Lại nói An Quốc hầu là thần thánh phương nào? Chính là Kha lão gia nguyên quán ở cựu đô, trên thực tế điều khiển một nửa kinh tế Đại Dạ quốc Kha Phương Nam.
Ban đầu cựu đô khởi binh, hắn chính là một trong nhóm người đầu tiên tới nương nhờ, sự cần không thiểu tài lực, hắn Kha gia lại là việc nhân đức không nhường ai, dốc vào nhiều tiền. Vì vậy Phong Tiêu Nhiên có thể bắt lại đế đô lên ngôi xưng đế nhanh như vậy, công lao của Kha thị nhất tộc này là không thể xóa nhòa.
Nhưng như đã nói qua một mạch sống kinh tế một quốc gia bị độc nhất lũng đoạn rốt cuộc không phải là chuyện tốt, thà đặt ở bên ngoài phát triển, không bằng cho hắn cái một quan chức nửa vời câu đến bên cạnh mình, đặt ở dưới ánh mắt của mình nhìn. Vậy Phong Tiêu Nhiên vừa đăng cơ liền phong hắn một cái An Quốc hầu, một là vì thưởng cho chiến công của hắn, thứ hai cũng là ý kềm chế hắn.
Cái gọi là không thương không gian, Kha Phương Nam hành thương nhiều năm phú giáp một phương, lại nơi nào sẽ xem không hiểu ý triều đình. Nhưng dân gian có câu, phú không tranh với quan, đấu tranh với triều đình không có chỗ nào tốt cho hắn. Huống chi hắn mười ba tuổi đi học nghề cho tới bây giờ đã năm mươi ba năm, hạng người gì không gặp qua? Phong Tiêu Nhiên kiến thức trác tuyệt bụng dạ rộng lớn, tuyệt đối là một minh quân, chỉ cần hắn không hai lòng, tự nhiên sẽ không động chút nào đến Kha gia, ngược lại rạng danh tổ tông.
“Lão thần ra mắt hoàng thượng. Vô chỉ vào cung, xin hoàng thượng thứ cho lão thần tội đường đột.”
Kha Phương Nam mặc dù hơn năm mươi tuổi nhưng được bảo dưỡng thích hợp tinh thần tốt lắm, nhìn qua giống như đang lúc tráng niên. Hắn luôn luôn chú trọng dưỡng sinh chi đạo, vì vậy thân hình khỏe mạnh, gầy gò cao ngất, rất có một phen phong độ học giả nho thương.
Phong Tiêu Nhiên thấy luôn luôn tinh thần phấn chấn hắn hôm nay lại chống gậy đi vào, hơn nữa bước chân tập tễnh lòng bàn chân phù phiếm, thanh âm lại là run run, trong bụng không khỏi run lên, không biết đã xảy ra chuyện gì, làm vị lăn lộn lão giang hồ thương trường mười mấy năm trong một đêm tiều tụy đến đây.
“Hầu gia không cần đa lễ. Hầu gia là người có công với quốc với trẫm, không cần quá khiêm nhường, chẳng qua là hôm nay đây là?”
Phong Tiêu Nhiên trấn an hắn một câu, liền nháy mắt mệnh A Lâm đỡ hắn vào ngồi.
Kha Phương Nam vừa mới run lẩy bẩy ngồi vào, nhưng giống như chợt nhớ tới chuyện gì sợ hãi vậy phút chốc đứng lên, lại phốc thông một tiếng té quỵ dưới đất, bò lổm ngổm không chịu ngẩng đầu.
“Lão thần hôm nay sở cầu, có thẹn với tổ tiên Đại Dạ ta, có thẹn với bệ hạ, cũng có thẹn với liệt tổ liệt tông của Kha gia ta, chẳng qua là... Đáng thương lòng phụ mẫu thiên hạ, lão thần quả thực không có cách nào khác. Chỉ có quỳ xuống đất cầu xin, lão thần mới có chút mặt mũi nói ra.”
Phong Tiêu Nhiên thấy hắn nói đến thương tâm, một gương mặt già nua đau buồn nhíu lại, vành mắt đã sớm một mảnh đỏ thắm, không khỏi càng hiếu kỳ hơn.
“Đến tột cùng là chuyện gì, Hầu gia cứ nói đừng ngại.” Phong Tiêu Nhiên một mặt tỏ ý hắn nói một chút, một mặt còn để cho A Lâm đỡ hắn đứng lên.
“Khải bẩm hoàng thượng, lão thần cả đời cùng tiện nội cảm tình thâu hậu, chỉ có một tử một nữ hai cái bảo bối. Ai ngờ ông trời bất công, tại tiểu nữ năm tuổi năm ấy ngang hàng tai họa, giỏi một oa nhi băng tuyết thông minh, sốt cao ba ngày sau liền hỏng đầu ra tật xấu, hiện nau mười sáu, nhưng đại phu nói thần trí nàng chỉ có như hài đồng bảy tám tuổi, nữa vĩnh viễn đều không khỏe được.”
Nói tới chuyện trong nhà nhiều năm qua đều không nhắc với người ngoài, coi như là ngay trước trước mặt người khác tự tay vạch trần vết sẹo trên miệng vết thương của tim mình, đau tê tâm liệt phế, làm vị lão giả nhiều năm qua sớm thành thói quen thái sơn băng với trước mà không biến sắc này nhịn được lệ nóng ngang dọc, thanh âm nghẹn ngào.
“Mỗi nhà đều có chuyện khó nói, không nghĩ tới nhà Hầu gia lại có việc khó bực này. Hôm nay là làm sao chứ? Chẳng lẽ là bệnh của vị muội muội của trẫm này tái phát?”
Tình thiết phụ tử này cũng có hơi chút làm động tới lòng của Phong Tiêu Nhiên, giờ khắc này, y gần như nhớ lại phụ hoàng cùng mẫu phi của y. Chẳng qua ở trước mặt thần tử, y cũng không tiện toát ra một tia thương cảm, chẳng qua là nhàn nhạt cau mày lại, dường như vì chuyện trong nhà An Quốc hầu phiền nhiễu.
“Đa tạ bệ hạ quan tâm, lão thần thẹn không dám nhận. Bệnh tình của tiểu nữ đã sớm ổn định, trừ không cách nào suy tư hành động giống như bạn cùng lứa tuổi ra, toàn bộ như thường, lại sinh sắc nghiên vũ, nói không khiêm tốn, trong đế đô này nếu có nữ tử đẹp hơn tiểu nữ, chỉ sợ tìm không quá ba người.”
Nhắc tới minh châu trong tay mình, trong mắt của Kha Phương Nam khó nén nồng nặc bảo hộ và yêu thương.
“Chỉ tiếc trời ghen tỵ hồng nhan, gương mặt này của tiểu nữ nếu là lớn lên ở một trên người nữ tử bình thường, tự nhiên có thể vì nàng ngày sau ra các thêm một phần hào quang, nhưng sinh ở trên người chỉ có tâm trí như hài tử như vậy, nhưng là một loại tai nạn! Lão thần ngày phòng đêm phòng, không nghĩ tới tặc tử kia, lại thừa dịp phu phụ lão thần cửa lễ phật, cưỡng ép nghĩ gây rối với tiểu nữ, nếu không phải tẩu tử nàng liều mình bảo vệ, đợi hai người lão thần đuổi về, tiểu nữ đã sớm là thân tàn tạ, không chịu nổi làm người...”
“Là người nào lớn gan như vậy gan? Nói ra để cho trẫm làm chủ giúp ngươi.”
Nghe cõi đời này lại có chuyện bằng cầm thú như vậy, Phong Tiêu Nhiên không khỏi cũng có chút căm giận.
“Tiểu tử kia không là người khác, chính là trượng phu tiểu nữ chỉ phúc vi hôn, nhi tử độc nhất Cừu Ngọc Thư của Trấn Quốc tướng quân Cừu Thiên Phóng! Chuyện xấu bị phu phụ lão thần đánh vỡ, hắn lại nói khoác mà không biết ngượng nói tiểu nữ sớm muộn phải gả qua Cừu gia, đến lúc đó còn chưa phải là ngày đêm mặc hắn dày xéo. Lại nói một cái kẻ ngốc làm sao quản một nhà lớn như vậy, không thể thiếu cưới nhiều mấy phòng thê thiếp tới giúp đỡ. Bệ hạ ngẫm nghĩ, tiểu nữ coi như là một hài tử, nếu thật vào cái cửa hổ báo kia, há chẳng phải là mặc cho người xẻ thịt kêu trời trời không thấu, gọi đất đất không linh.”
Kha Phương Nam nghẹn ngào nói đầu đuôi chuyện xảy ra, nhớ tới yếu nữ đáng thương, không nhịn được tức tối chống gậy gõ mạnh mấy tiếng trên đất.
“Quả thực đáng ghét, Cừu Thiên Phóng này hành binh đánh giặc còn có thể, không nghĩ tới dạy con vô phương như vậy. Hầu gia nhưng mà muốn trẫm vì ngươi làm chủ từ hôn?”
“Đa tạ hoàng thượng rủ lòng thương xót, nhưng tiểu nữ tâm trí yếu đuối, lão thần lại không thể đi ở phía sau nàng, coi như từ hôn, ngày sau nếu nhờ người không quen biết, giống nhau là cả đời đau khổ.”
“Kia ý Hầu gia là?”
“Lão thần cả gan, cầu hoàng thượng đem tiểu nữ thu vào hậu cung, dù là chỉ là một bát phẩm tài nữ, chỉ nếu có thể cho nàng ăn miếng cơm, không để cho người khi bắt nạt nàng, lão thần liền cảm ân vô tận. Kha thị nhất tộc của lão thần, đem hết toàn lực thành tâm ra sức vì bệ hạ!”
Kha Phương Nam dứt lời vừa nói, bỗng nhiên lại thẳng đơ quỳ xuống, dập mạnh ba cái trên sàn.
Này... Phong Tiêu Nhiên không nghĩ tới Kha Phương Nam lại sẽ nói lên yêu cầu như vậy, nhất thời sững sờ tại chỗ. Hậu cung lớn như vậy, nhiều một nữ tử vô hại cũng không có vấn đề, nhưng nàng là minh châu trên tay của Kha thị a...
Bỗng nhiên trong đầu linh quang chợt lóe, tâm linh phúc chỉ, Phong Tiêu Nhiên không nhịn được nghĩ cười to lên. Chẳng lẽ là trời cũng giúp ta? Ưu Nhi, xem ra thật là ông trời đáng thương chúng ta, cũng không muốn có người tới vắt ngang giữa trong chúng ta.
Dường như là quyết định chủ ý, y đứng dậy đi tới trước mặt Kha Phương Nam, sắc mặt nghiêm túc đỡ hắn dậy.
“Chiến công của hầu gia đối với Đại Dạ quốc ta không thể phai mờ, trẫm há có thể ủy khuất lệnh ái ở trong cung vắng lặng quảng đời cuối cùng. Nếu Hầu gia mở miệng, kia trẫm có một cái ý nghĩ, không biết... Hầu gia cảm thấy vị trí hoàng hậu này, là hay không bôi nhọ lệnh ái?”
Kha Phương Nam lại không nghĩ tới Phong Tiêu Nhiên sẽ nói như vậy, hù dọa hai đầu gối mềm nhũn, nếu không phải Phong Tiêu Nhiên đỡ đầu vai của hắn, đã sớm tê liệt ngã xuống đất.
“Bệ hạ minh giám, lão thần tuyệt không có tâm phàn long phụ phượng*, chỉ là muốn vì tiểu nữ cầu một con đường sống, thỉnh bệ hạ bớt giận.”
*phàn long phụ phượng: Bám vào vảy rồng, núp vào cánh phượng để bay lên cao, kiểu thấy người sang bắt quàng làm họ.
“Hầu gia đa tâm, quân vô nói đùa, trẫm là nghiêm túc, trẫm muốn sắc phong nữ nhi ngươi làm hoàng hậu, mẫu nghi thiên hạ, ban cho ở Cam Tuyền cung.”