Hài lòng tỉnh lại trong từng trận tiếng chim hốt côn trùng kêu, Phong Tiêu Nhiên lim dim buồn ngủ dụi mắt một cái, giơ tay tóc dài như thác nước lập tức vô cùng lưu loát trút xuống tại nửa thân trần trên bả vai màu bánh mật, một ít chui vào trên gối gấm màu trắng.
Có chút sợ run cúi đầu nhìn áo lót sạch sẽ trên người, phía trên có mùi thơm nhàn nhạt quen thuộc, chính là huân hương y thường dùng. Hạ thân cũng có một trận mát mẻ sảng khoái, nghĩ là Ưu Nhi cũng xử lý cho y tốt lắm. Mỏi eo đau lưng là không thể tránh khỏi, mấy tháng không âu yếm, vừa lên tới liền chiến đấu kịch liệt một đêm như vậy…
Suy nghĩ một chút bất giác mặt đỏ tới mang tai, liền có người gõ cửa cũng không chú ý tới, cho đến cửa phòng bị két một tiếng dè dặt đẩy ra, y mới xoay mình ngồi dậy nghiêm nghị hỏi: “Là ai?”
“Tiểu nhân là thiếp thân nam thị của lão bản, lão bản dặn dò tiểu nhân tới phục vụ khách quý rửa mặt.”
Thiếu niên kia ước chừng mười bốn mười lăm tuổi mắt to mặt trái táo. Dù là như vậy ở trong Phượng Cầu Hoàng thường thấy thiên tư quốc sắc, nhưng chợt vừa gặp Phong Tiêu Nhiên như thanh phong minh nguyệt, lại là thần khí lười biếng nhưng lãnh ngạo như vậy, lập tức liền không được tự nhiên đỏ mặt, cúi đầu ngẩn người nhìn bồn bạc trong tay.
“Không cần, ngươi buông đồ xuống, chính ta tự làm. Còn nữa, lão bản của các ngươi đâu?”
Phong Tiêu Nhiên tự nhiên không quen người khác hầu hạ, thà rằng nhưng tự mình làm. Miễn cưỡng khoác trường bào lên, chợt nhớ tới Mạc Ưu từ lúc dậy sớm liền chưa từng xuất hiện.
“Hồi khách quý, tối nay có lão bản của Biện thành tới ẩm yến, lão bản vì thế bận rộn mấy ngày, hiện tự mình đi tửu trang ở ngoại ô lấy rượu đi. Khách quý yên tâm, lão bản nói người khác những tân khách khác, toàn bộ ưu tiên cho người, tiêu xài của người ở bổn lâu cũng hết thảy có thể kí sổ sách, coi trọng vị nào quan nhân nghĩ ở bổn lâu sung sướng tự nhiên có thể, muốn mang đi phục vụ cũng được, toàn bộ chỉ cần nói một tiếng với Trọng chưởng quỹ là được.”
Gã sai vặt kia nhìn tuổi không lớn lắm, nói tới nói lui nhưng mồm miệng rõ ràng, nói năng mạch lạc.
“Ngươi nói gì?”
Mày kiếm Phong Tiêu Nhiên nhíu một cái, nhất thời còn từng kịp phản ứng.
“Nga, đúng rồi, lão bản nói đêm qua chủ khách cùng vui, coi như là tặng miễn phí, mong rằng khách quý đến cửa nhiều hơn, chăm sóc sinh ý nơi nhỏ bé này.”
Gã sai vặt kia cũng không biết nam tử tuấn tú phiêu dật đến không giống phàm nhân này là ai, chỉ bằng toàn thân khí phái này của y phỏng đoán y phải là hậu duệ vương tôn lai lịch không nhỏ, nếu không lão bản cũng tuyệt sẽ không chưa từng có trong lịch sử tự mình chiêu đãi, không khỏi lại mang theo mấy phần thẹn thùng liếc trộm y mấy lần, y thật là dễ nhìn a!
Chẳng qua là... Chẳng qua là khách quý này dường như đối với quan tâm chuẩn bị của lão bản một chút cũng không hài lòng? Tại sao sắc mặt của y càng ngày càng khó nhìn, chân mày càng cau chặt hơn vậy?
“Cút!”
Một tiếng gầm nhẹ kiềm chế từ trong phòng truyền ra, tiếp theo là gã sai vặt kia hoang mang rối loạn bưng đồ chật vật thoát ra, bên trong phòng rất nhanh lại truyền tới binh binh bàng bàng tiếng ngọn đèn bị đánh vỡ.
Mạc Ưu, ngươi lại coi ta như ân khách?! Ngươi thật sự giận ta như vậy, hận ta như vậy sao...
Một ngày này, Phong Tiêu Nhiên không rời đi, y cố chấp ở lại trong phòng Mạc Ưu, nhất định muốn gặp mặt hắn nói rõ ràng.
Tới giờ lên đèn, Mạc Ưu vẫn không xuất hiện, gã sai vặt kia bưng cơm tối đi vào, chỉ thấy nam tử tuấn mỹ như thiên thần kia đứng ở trước cửa sổ, chỉ chừa cho hắn một mặt nghiêng di thế độc lập. Gió đêm dường như đối với y cũng rất là quan tâm, chẳng qua là ôn nhu hôn gương mặt tuấn dật như đao khắc, nhẹ nhàng vén lên mấy lũ tóc mai của y.
Trên bàn cơm trưa gần như không nhúc nhích, hắn không khỏi có chút lo âu. Tâm tư của lão bản đối với vị khách quý này hắn cũng có thể hiểu mấy phần, đợi sau khi y ngủ say tự bản thân dọn dẹp dơ bẩn trên người y, loại chuyện này là một người nam nhân sẽ tùy tiện vì người khác làm sao? Ít nhất là vô cùng để ý vô cùng để ý đi. Tuy nói hắn không biết tại sao lão bản muốn tránh y, nhưng y không ăn không uống như vậy, lão bản nhất định là đau lòng.
“Ngươi lại tới làm gì, Mạc Ưu đâu?”
Người nọ dường như vô cùng không kiên nhẫn, chẳng qua là nhàn nhạt nhíu mày, thậm chí đều không có xoay người lại.
Không biết tại sao, mặc dù y cái gì cũng không làm, trên người y nhưng vẫn tản ra khí tức uy nghiêm mà lạnh lẽo, gã sai vặt kia có chút kính sợ không nói ra được.
“Hồi khách quý, lão bản nói mấy ngày gần đây rát bận rộn, cũng sẽ không trở lại, khách quý nếu là không có chuyện lớn gì có thể ở lại đây mấy ngày, tiểu nhân nhất định chiêu đãi thật tốt, hai vị quan nhân này đều là hồng bài của Cẩm Loan các, không chỉ xinh đẹp, hơn nữa biết thức thời phục vụ người, lão bản đặc biệt vì người tuyển tới, xin người đêm nay tận hứng.”
Bóng lưng người kia hơi rung rung một chút, cuối cùng vẫn là xoay người lại, hai tên tiểu quan đi theo gã sai vặt kia cùng hấy kim chủ phong thần anh tuấn như thần tiên, nơi nào còn có cái gì mất tự nhiên, lập tức túm eo thon nghênh đón.
“Cũng cút cho ta.”
Thanh âm khé rít dường như là thật vất ả từ trong kẽ răng nặn ra vậy, âm không lớn, nhưng rất có lực bộc phát. Hai người đồng thời ngẩn ra, thấy khách quý này quả thật không phải là dáng vẻ vui đùa, đều là phong nguyệt lão thủ, tự nhiên cũng biết chừa chút mặt mũi cho mình, cũng liền mỉm cười lui ra ngoài.
Gã sai vặt kia lúng túng đứng ở cạnh cửa, nhất thời không biết nên phục vụ vị khách quý này như thế nào mới phải.
“Mộ nhi đâu? Mang nó đến, ta muốn gặp nó.”
Giằng co hồi lâu, người nọ cuối cùng vẫn là khẽ thở dài một tiếng, sâu kín nói một câu như vậy.
Gã sai vặt kia sửng sốt một chút, không nghĩ tới khách quý vậy mà sẽ kêu tiểu danh của tiểu công tử, thật chẳng lẽ có quan hệ thân mật không thể cho người biết với lão bản.
Dĩ nhiên những chuyện này cũng không phải hắn một cái người hầu có thể tùy ý phỏng đoán, ngay sau đó cúi người một cái cung cung kính kính nói: “Tiểu công tử lúc trước trong người không khỏe, lão bản đưa ngài ấy đến Vô Tướng tự dưỡng bệnh.”
“Nga... Nghĩ là cùng Niệm Ân chung một chỗ, hai hài tử chơi với nhau, chắc rất vui.”
Phong Tiêu Nhiên không hề nhìn hắn, chẳng qua là ngồi ở mép giường nói thản nhiên,, ánh mắt xa xa nhìn ngoài cửa sổ, cũng không biết hắn đang suy nghĩ gì.
Gã sai vặt kia thấy vị khách quý này liền dưỡng tử của lão bản đều biết, càng không dám lỗ mãng, thấy y cũng không có gì dặn dò, chỉ đành phải lặng lẽ lui ra chờ ở cửa.
Bầu trời đêm đầy sao lại lần nữa phủ một lớp vải nhung màu đen, trong bóng đêm một bóng lưng cô độc lẳng lặng đứng trong lùm cây liễu, vô hạn quyến luyến nhìn chăm chú vào gian phòng lóe ánh đèn.
Tiêu Nhiên, ngươi biết không? Ta biết bao nghĩ vĩnh viễn ở bên người ngươi. Nhưng mà ta không thể, bởi vì ta càng hy vọng ngươi có khỏe mạnh vui vẻ còn sống. Cho nên xin tha thứ ta ích kỷ đi, ta một mình quyết định việc của hai chúng ta, để cho ngươi hận ta, quên ta đi.
Trong phòng thân ảnh cô độc dựa cửa sổ, dưới tàng cây một thân ảnh khác cũng đang đau thương.
Thời tiết nắng sáu tháng sáu, hai người không hẹn mà cùng cảm thấy mùi vị gió rét thấu xương.
Phong Tiêu Nhiên liên tiếp ở trong sân nhỏ của Mạc Ưu chờ ba ngày, Mạc Ưu từ đầu đến cuối không xuất hiện. Y cũng không oán hắn, y chỉ là muốn chờ hắn trở lại, nhận lỗi với hắn, cầu hắn trở về cùng y.
Nhưng mà, Mạc Ưu từ đầu đến cuối không có cho y cơ hội này.
Ngày thứ tư, Liễu Minh Nguyên cuối cùng không chịu nổi mấy vị đại thần trong triều áp lực nhắm mắt tìm tới cửa.
“Bệ hạ, quốc một ngày không thể không quân, người đã cáo bệnh ba ngày không vào triều, Lâm tổng quản đứng ở ngoài cửa của Phi Long điện, cũng nhanh không ngăn được các đại thần muốn đi vào thăm rồi!”
“Nga.”
Người nọ dường như không có phản ứng gì, chẳng qua là nhàn nhạt đáp một tiếng, bút lông trong tay tiếp tục tự nhiên vẽ trên giấy.
“Biên giới Tinh Hãn dị động liên tục, cũng truyền bọn họ đã mua thông không ít trọng thần trong triều, thời cuộc loạn như vậy, quả thực cần một quân vương hữu lực trấn giữ, bệ hạ!”
Liễu Minh Nguyên tự nhiên biết những ngày qua Phong Tiêu Nhiên đều không quan tâm mọi việc, cho nên chỉ có thể đem tình huống trong triều nói càng xấu càng tốt, chỉ cầu nhanh lên một chút lôi y từ trong này đi, đừng lại chờ để chịu tội nữa.
Phong Tiêu Nhiên từ đầu đến cuối còn chưa từ bỏ ý định, phái gã sai vặt kia đi nói cho Mạc Ưu y phải đi, muốn gặp hắn một mặt.
Nhưng y đợi đến nhưng là một quả hoa tiên, phía trên mạ vàng hình phượng hoàng cực kỳ hoa mỹ, gã sai vặt kia nói, khách quý đến cửa lão bản vinh hạnh vô cùng, lần sau khách quý bằng hoa tiên này, có thể tại đây hưởng thụ ưu đãi.
Phong Tiêu Nhiên dường như nghe được thanh âm thứ gì rào vỡ đầy đất, là ai? Là ai vô tình như vậy, lại đang trong nơi phong nguyệt ôn mỹ hảo, tan nát cõi lòng.
Đau đớn gần như là khó mà kìm nén bỗng nhiên tấn công, khiến cho y không nhịn được che ngực ngồi xổm xuống, hù dọa Liễu Minh Nguyên lập tức đi lên đỡ y.
“Bệ... Công tử, người như thế nào?”
“Ta không có sao, Minh Nguyên, ngươi giúp ta đếm một chút, lòng ta rốt cuộc lớn như thế nào, có thể vỡ thành bao nhiêu mảnh?”
Phong Tiêu Nhiên bỗng nhiên nâng lên một đôi mắt trong suốt thấy đáy nhìn chằm chằm Liễu Minh Nguyên, cũng không để ý vẻ mặt bất đắc dĩ lúng túng của hắn, chẳng qua là tự nhiên che ngực nhìn trên mặt đất, dường như nơi đó thật có mảnh vụn gì.
- .. 2... 3
Phốc!
Ngực một trận khí huyết cuồn cuộn, chỉ cảm thấy cổ họng tanh ngọt, lại phun ra một ngụm máu tươi, tiếp theo là Liễu Minh Nguyên hoảng loạn kêu lên,, có người đang lay động thân thể của y, người đang rót thuốc gì cho y, y cũng không biết nữa, trước mắt càng ngày càng đen, cho đến hoàn toàn mất hết tri giác.
Sau khi Dạ Huyền đế kế vị lần đầu bệnh nặng, tuy thế tới hung hiểm, nhưng cũng khôi phục không tệ. Nghỉ ngơi bảy ngày sau, liền lại khôi phục lâm triều mỗi ngày.
Quốc thái dân an, tứ hải thái bình.
Từ đó về sau mười lăm mỗi tháng đi theo sau Liễu Minh Nguyên đi dạo hoa phố, luôn có một nam tử mang đấu lạp. Nhìn thân hình cao ngất, nhân phẩm chắc hẳn không tầm thường.
Lão bản của Phượng Cầu Hoàng tôn sùng y như thượng khách, mỗi lần đầu bài quan nhân món ngon rượu ngon phục vụ, bản thân nhưng không từng lộ diện, chỉ phái Trọng chưởng quỹ ra mặt chu toàn. Người kia cũng không buồn, rất có tính kiên nhẫn ngồi trơ một đêm sau liền tự rời đi, nửa tháng sau vẫn đúng kỳ hạn mà tới.
Ba tháng cứ trôi qua như vậy, Trọng Ảnh nhìn dung nhan người nọ ngày càng xanh trắng tiều tụy, lần đầu tiên sinh ra cảm giác khâm phục đối với một người.
“Lão bản, ngươi không xuất hiện nữa, chỉ sợ hắn bệnh tương tư chết. Ta nhìn thân thể xương cốt kia của y, thật gầy thành một cái một bộ xương.”
Lẩm bẩm đẩy đẩy Mạc Ưu đang xem sổ sách, trong lòng Trọng Ảnh quả thực không hiểu.
Vì sao trong lòng lão bản rõ ràng có y, nhưng là tránh không gặp, hành hạ y, cũng hành hạ mình.
“Ngươi biết cái gì, ta nếu theo ý của y, chỉ sợ mới là muốn y nhanh chết. Chuyện này ngươi chớ xía vào, chỉ để ý chiêu đãi cẩn thận là được.”
Trọng Ảnh buồn bực lui ra, trong đầu nghĩ mấy ngày nữa y lại đến, thật có điểm không dám đối mặt. Tròng mắt đen nhánh lóe sáng của người nọ, luôn là mang kỳ vọng khẩn thiết, làm hắn không cách nào nhìn thẳng.
Ai ngờ ngày mùng một tháng mười hôm đó, y hoàn toàn không có tới.