Địa lao vương phủ chẳng phân biệt được ngày sáng đêm tối, đều là mờ tối không ánh sáng giống nhau. Người trong này vốn nên nằm thảm hề hề, nhưng lại tinh thần phấn chấn xếp chân ngồi ở trên giường từng ngụm từng ngụm gặm đùi gà, còn vất một cái cho Tiếu Ảnh bên người cùng ăn.
“Tới tới tới, bạch trảm kê này mặc dù không có dầu ăn không đã, chẳng qua mùi vị cũng không tệ lắm, ngươi cũng nếm thử một chút, dù sao thì hai chúng ta, không người sẽ biết.”
Tiếu Ảnh nhức đầu nhìn người tự tới làm quen đến rối tinh rối mù này, không nhịn được vừa bực mình vừa buồn cười. Nếu lần trước hắn đã gặp hắn lên tiếng, giả bộ người câm nữa dường như lại không quá tốt, chỉ có thể ứng phó hắn một câu.
“Vết thương trên người của ngươi mới mấy ngày nay, liền hết đau? Khẩu vị còn rất tốt.”
“Đau a, không ăn lại sẽ không lập tức tốt hơn, ta muốn ở này trong đói gầy Tiêu Nhiên thân thân nhà ta sẽ đau lòng.” Mạc Ưu thấy hắn không ăn, tiếp tục nắm một khối gặm.
“Điện hạ mới sẽ không đau lòng ngươi, hắn hận ngươi cũng không kịp, ngươi đừng có nằm mộng.” Tiếu Ảnh có chút kinh ngạc nhìn mỹ nhân vương phi trước mắt nhìn như cái gì cũng không biết, không hiểu lời này của hắn là kể từ đâu. Sợ tiếp tục cùng hắn lải nhải khó tránh khỏi lộ ra chân tướng, liền vội vội vàng vàng thu thập chạy ra bên ngoài.
“Ngươi chờ một chút...”
Mạc Ưu kéo lại ống tay áo của hắn, trên mặt sớm mất thần sắc cười đùa hí hửng mới vừa rồi, giảm thấp cổ họng nói: “Ngươi nói cho y, đêm đừng đến đây, không khí trong địa lao ẩm thấp, không phải nơi y nên đến.”
“... Ngươi biết y đã tới?” Tiếu Ảnh lăng lăng nhìn hắn, vốn cho đây là chuyện thần không biết quỷ không hay.
Mạc Ưu cười không nói, khoát tay một cái tỏ ý hắn có thể rời đi. Giữa phu phu tóc mai quấn quít ngày đêm sống chung, vi diệu trong đó há lại là một người ngoài có thể hiểu được? Hôm đó lúc bị Úy Trì Vân Hoàn hành hình hắn liền nghĩ thông suốt, Tiêu Nhiên nhất định là cố ý, hắn làm như vậy, nguyên nhân chỉ có một, chính là giữ hắn một mạng.
Nửa đêm tỉnh lại phát hiện thương toàn thân cũng băng bó ổn thỏa, quấn tầng tầng băng gạc, còn đổi lại đồ lót mềm mại khô ráo. Mùi vị quen thuộc nhàn nhạt bao quanh hắn, không phải y còn sẽ là ai? Kế tiếp thường ngày đổi thuốc đều là Liễu Minh Nguyên, mặc dù cả ngày xụ mặt không để ý tới hắn, nhưng động tác tay nhưng nhẹ nhanh vô cùng, gần như không để cho hắn cảm giác được đau, nếu như hắn hắn thật sự tin độc là hắn hạ, lấy giao tình của hắn cùng Tiêu Nhiên còn không đêm hắn chỉnh đến chết sao?
Chẳng qua là Tiêu Nhiên sợ rằng cũng không nghĩ tới Úy Trì Vân Hoàn sẽ ra tay ác như vậy đi? Cũng tốt, để cho y kiến thức một chút tiểu muội muội “thiên chân vô hại” thật sự là như thế nào, về sau còn tiết kiệm hắn không ít phiền toái.
Nói phiền toái, phiền toái đến...
Liền chỉ trong chốc lát Tiếu Ảnh đi ra ngoài dọn dẹp hộp đựng thức ăn, có người không chịu được tịch mịch đã tìm tới cửa.
“Công tử, ngươi cẩn thận nhìn đường, trong này vừa đen vừa trơn, đừng làm bẩn giày mới của công tử.”
Thanh âm sắc nhọn truyền tới đảo mắt đã có hai người một trước một sau đẩy cửa vào. Mạc Ưu lau miệng tựa vào trên tường có nhiều hứng thú của nhìn cánh cửa, mỹ thiếu niên môi đỏ răng trắng một thân hoa phục lụa mỏng kia, chắc hẳn chính là tân sủng Ngọc Linh Lung gần đây đồn đãi được Tấn vương sủng ái đi.
“Ngươi chính là Dạ Tiêu Vân?” Mỹ thiếu niên kia giơ tay lên liền dùng một khối khăn bưng kín lỗ mũi, mặt đầy lúng túng đánh giá Mạc Ưu cùng phòng giam này.
“Tại hạ Mạc Ưu, vị công tử này có gì chỉ giáo?”
“Ta... Ta không có gì, ta đi vào đây tùy tiện đi dạo một chút.” Thiếu niên kia nghĩ đến cũng là nhập thế không sâu không hiểu giao tiếp với người, nói dối cũng không biết, nào có người tùy tiện đi dạo một chút liền đi dạo vào địa lao?
“Nga... Công tử kia xin cứ tự nhiên, tại hạ phải nghỉ ngơi.” Mặc dù Mạc Ưu biết Tiêu Nhiên chẳng qua cầm hắn làm ngụy trang, có thể thấy người thật cứ như vậy đứng ở trước mặt hắn, trong lòng chung quy không thoải mái, cũng không muốn xã giao, xoay mình liền phải ngủ.
“Ngươi người này, làm sao vô lễ như vậy, Ngọc công tử nhà ta cùng ngươi nói chuyện đâu!” Ngọc Linh Lung kia chưa mở miệng, gã sai vặt bên người hắn đã nóng nảy trước. Phạm nhân này cái giá thật là lớn, chẳng lẽ không biết công tử nhà hắn hôm nay là người trong tâm khảm của Tấn vương điện hạ, có thể là trắc Tấn vương phi sao?
“Mặc Vũ, chớ có vô lý. Mạc công tử, ta tới là muốn hỏi ngươi một cái vấn đề.” Ngọc Linh Lung thấy Mạc Ưu không để ý tới hắn, chỉ đành phải cắn răng lựa chọn chủ động.
“Nga? Nguyện nghe nói rõ.” Mạc Ưu thấy tiểu quan này tuy mặt đầy khiếp nhược văn tú, mi vũ lại có một vẻ kiên nghị, nghĩ đến chưa thỏa mãn lòng hiếu kỳ là sẽ không đi, chỉ đành phải lại ngồi dậy lười biếng nhìn hắn.
“Ta muốn biết, điện hạ là người ôn nhu và lương thiện như vậy, ngươi tại sao muốn hại y? Tất cả mọi người nói ban đầu y là yêu ngươi nhất.”
Dường như là phồng lên dũng khí cực lớn, Ngọc Linh Lung gần như là che ngực hỏi ra nghi vấn trong lòng, trong lòng Mạc Ưu không từ có chút không đành lòng, xem ra hắn là thật thích Tiêu Nhiên rồi, đáng tiếc...
“Đây là chuyện giữa ta cùng Tiêu Nhiên, không nhọc công tử bận tâm.”
Ngọc Linh Lung thấy thái độ Mạc Ưu lạnh lùng, trong lúc lơ đãng thậm chí không ngừng kêu tên của Tấn vương, có lẽ cũng cảm giác tình cảm giữa bọn họ khác với bình thường, gò má nguyên vốn là hết sức trắng nõn trở nên càng tái nhợt mấy phần.
“Ta biết, quấy rầy Mạc công tử đã lâu, xin hãy tha lỗi.”
“Ngọc công tử vẫn là gọi ta vương phi tương đối hợp lễ phép, Mạc Ưu tuy thân ở nhà tù, nhưng điện hạ dẫu sao không từng nói qua muốn hưu khí tại hạ, ngươi nói đúng chú?”
“... Là, vương phi dạy dỗ phải, ta thụ giáo.”
Nhìn bóng lưng mỹ thiếu niên gần như là lảo đảo rời đi, trong lòng Mạc Ưu lại không có một tia khoái cảm khi đả kích tình địch. Có lẽ là bởi vì hắn biết thiếu niên này căn bản là không tính là tình địch của hắn đi, ngược lại cảm thấy hắn có chút đáng thương. Ánh mắt yêu mộ khát vọng khi hắn nhắc tới Tiêu Nhiên đó… Hắn làm sao sẽ xem không hiểu đâu, chính hắn không cũng là như vậy sao?
Tiêu Nhiên, Tiêu Nhiên của hắn…
Rất nhanh, dưới sự kiên trì của đặc sứ Trọng đại nhân do hoàng thượng phái tới, tội phi Mạc Ưu bị tiếp ra địa lao, Tấn vương dường như sợ long uy thiên tử, cũng chỉ “vô cùng không tình nguyện” tiếp vị sát thủ trắc phi gan lớn bằng trời trở về trong phủ, trà ngon nước tốt hầu hạ.
“Điện hạ uống nhiều rồi, sáng sớm ngày mai còn muốn lên đường, về sớm một chút nghỉ ngơi đi.”
Trong đại điện, đàn sáo không ngừng, hương khói lượn lờ, mấy lệ cơ thiên kiều bá mị trong điện đang múa uốn lượn, Phong Tiêu Nhiên ôm lấy Ngọc Linh Lung say nằm trên giường nhỏ ở trên cao, đám người Trọng Ảnh cùng Úy Trì Vân Thiên phân ngồi hai bên. Trọng Ảnh thấy Phong Tiêu Nhiên say đến quả thực không biết gì, lại không lên tiếng chỉ sợ y liền muốn cùng tiểu quan kia ở dưới con mắt mọi người làm ra chuyện không nên, cho nên không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt khuyên y trở về phòng.
Tấn vương này quả thực vô tình, Vân đại nhân mới từ trong địa lao đi ra, y nhìn cũng không nhìn tới một cái, chỉ biết tầm hoan tác nhạc miên hoa ngọa liễu, xem ra hoàng thượng lo lắng hoàn toàn là dư thừa, còn đặc biệt để cho hắn tới giám thị bọn họ, nhìn tình hình bây giờ của bọn họ, hoàn toàn là thế như nước lửa không đội trời chung, nếu coi là thật cần người giám thị, đó chính là cần hắn nhìn bọn họ không để cho bọn họ lập tức thù giết mới được.
Cuối cùng dưới ba lần bốn lượt thúc giục của mọi người, Tấn vương mới mơ mơ màng màng đứng dậy, đỡ A Lâm đi về phía trong phòng. Ngọc Linh Lung nghĩ muốn đi theo, lại bị Liễu Minh Nguyên không dấu vết ngăn cản một cái.
“Điện hạ sáng sớm ngày mai liền muốn đi xa, Ngọc công tử vẫn là thông cảm một chút.”
“Dạ, kia Linh Lung cũng lui ra sớm làm chuẩn bị.”
Ngọc Linh Lung lần này không có lùi bước, cũng không biết là từ đâu tới dũng khí, lại ngẩng đầu lên nhìn thẳng ánh mắt của Liễu Minh Nguyên.
Hắn biết bọn họ cũng xem thường hắn, bởi vì hắn là một người làm bán thân thể. Một cái cánh tay ngọc ngàn người gối, có lúc liền chính hắn cũng xem thường mình. Nhưng hắn lại có thể như thế nào? Vai không thể chọn tay không thể gánh, lại không có bao nhiêu học thức, sống mười mấy năm chỉ học được như thế nào lấy lòng nam nhân, có lẽ đối với thứ người như hắn mà nói, nơi quy tụ tốt nhất, chính là hoàn lương, gả cho nam nhân khác làm nam thiếp.
Mà hôm nay, Tấn vương chính là hy vọng trong mắt hắn, nửa đời sau hắn dựa vào, tự nhiên sẽ không dễ dàng cứ buông tay như vậy.
“Ngươi muốn đi theo?” Liễu Minh Nguyên không nhịn được nâng cao thanh âm. Lần này chơi được quá lửa đi, người này muốn là theo chân, Ưu Nhi làm sao có thể tha thứ Tiêu Nhiên, chỉ sợ còn không cho hắn trái cây ngon để ăn.
Hơn nữa, bụng của y đã hai tháng, qua một tháng nữa thì sẽ hiện hình, đến lúc đó định đem thiếu niên phàn long phụ phượng*này dọa cho chết?
*phàn long phụ phượng: Thấy người sang bắt quàng làm họ; dựa dẫm vào người có quyền thế
Không có người trả lời hắn, thì ra ngay tại lúc trong đầu hắn một mảnh hỗn loạn, Ngọc Linh Lung đã sớm được Mặc Vũ đỡ rời đi.
Hết sức che giấu nội tâm mong đợi cùng khát vọng, Phong Tiêu Nhiên vẫn duy trì một bộ tư thái say rượu biến mất trong tầm mắt đang lúc mọi người. Cho đến tin chắc đã không người theo dõi, mới lập tức như một làn khói hướng chạy về phía chủ ốc.
Ở cửa phòng vội vàng thắng lại chân, bên trong còn có ánh đèn, người nọ còn chưa ngủ.
Là đang đợi y sao? Tiến vào nên làm sao đối mặt hắn, làm sao mới có thể cầu xin hắn tha thứ chứ?
Phong Tiêu Nhiên có chút do dự, tay đưa ra định bị lại không nhịn được rụt trở lại. Làm hại hắn bị khổ nhiều như vậy, từ trong tình cảm đến trên thân thể, cũng đau như vậy, hắn sẽ còn để ý tới yao?
Tuy nói đã hạ quyết tâm cầu hắn tha thứ, đánh không đánh trả mắng không nói lại, nhưng rốt cuộc từ nhỏ chính là người trên vạn người, làm sao từng làm qua chuyện dỗ người như vậy chứ? Nhất thời cũng không biết nên tự xử nên như thế nào, kinh ngạc đứng ở cửa kinh ngạc nhìn ở cửa ước chừng có nửa giờ.
“Còn đứng đâu, chân không mỏi sao?” Cửa phòng két một tiếng mở ra, người nọ lại nụ cười yêu kiều đứng ở trước mắt, kéo y vào trong ngực, thuận thế đá lên cửa phòng.
“Ưu Nhi? Ngươi... Ngươi không giận ta sao?” Nhìn ánh mắt thương tiếc tràn đầy ôn nhu của người trước mắt, Phong Tiêu Nhiên có chút ảo giác đặt mình vào trong mộng.
“Giận ngươi cái gì? Giận ngươi vì giữ được ta đem ta giam vào đại lao? Giận ngươi hàng đêm đến đại lao thăm ta không chịu nghỉ ngơi? Hay là giận ngươi vì che giấu tai mắt người đem mình làm thành một bộ dạng công tử hoa tâm, mang thai còn uống nhiều rượu như vậy?”
Mạc Ưu xụ mặt nói, đã sớm thần không biết quỷ không hay đem Phong Tiêu Nhiên ôm lên giường, xoay mình đè ở trên người y, một cái tay linh hoạt dò vào vạt áo của y, mò tới trên bụng của y,, tựa như quan tâm bảo bảo lại càng tựa như trêu đùa đánh vòng vòng xoa bóp.