“Quả nhiên là như vậy. Vậy ngươi hôm nay tới tìm ta, nhưng thật ra là mang ta trở về uống giải dược sao?” Mạc Ưu mày kiếm khều một cái, khóe miệng thoáng qua một nụ cười đùa cợt.
“Hải... Cái này sao, ngài đừng trêu đùa tiểu nhân, tự nhiên đều là ý của tôn chủ. Tôn chủ quả thật nhớ ngài, một năm ngài không có ở đây tính khí của ngài ấy đặc biệt không tốt.” Trọng Ảnh có chút tránh né giải thích, lại muốn mình thân phận gì, có thể vọng nghị chuyện riêng của tôn chủ, bận bịu ngậm miệng.
Hai người chỉ như vậy một đường đến một tòa núi hoang. Thấy Trọng Ảnh đột nhiên ghìm ngựa đi xuống, Mạc Ưu không khỏi sửng sốt một chút, chẳng lẽ chính là trong này? Rõ ràng là trơ trụi phá núi, từ đâu tới cái gì Thủy Tạ?
Trọng Ảnh dường như nhìn thấu nghi ngờ của hắn, không khỏi thầm kêu không ổn, không nghĩ tới đầu của Vân đại nhân bị thương lợi hại như vậy, không biết tôn chủ có thể chữa khỏi hắn hay không?
“Mời đại nhân xuống ngựa đi, quy củ vào cung đại nhân cũng không thể quên.”
“Nga.” Mạc Ưu nhàn nhạt trả lời, dứt khoát tung người một cái xuống ngựa, thấy từ trong ngực hắn móc ra một cái khăn lụa màu đen, trong lòng lập tức biết mấy phần, xem ra kịch cổ trang còn không hoàn toàn vô dụng, ít nhất sau khi xuyên qua rất nhiều chuyện có thể tham khảo. Trong lòng hắn suy nghĩ miên man, ánh mắt đã bị Trọng Ảnh che lại.
Tiếp hắn bị đỡ lên ngựa, Trọng Ảnh dắt ngựa của hắn tiếp tục đi tới trước, Mạc Ưu cẩn thận lắng nghe động tĩnh bốn phía, có thể cảm giác được bây giờ đang lên núi, hơn nữa hẳn không phải là đường lớn, mà là một đường mòn tầm thường, vì thỉnh thoảng có nhánh cây hoặc dây leo đánh tới trên người hắn, cọ khiến mặt hắn đau đớn.
Ước chừng qua nửa giờ, đường dần dần rộng hơn, cũng bằng phẳng rất nhiều, Trọng Ảnh ngừng lại, đỡ hắn xuống ngựa. Hai người vừa đi bộ một đoạn, đi mấy bước nấc thang, liền đứng thẳng bất động.
“Đến?”
Tiếng hỏi thăm của Mạc Ưu mới ra khỏi miệng, liền cảm giác thân thể phút chốc hạ xuống, gió quát bên tai. Giống như thang máy vậy? Mới vừa rồi là lên núi, bây giờ vừa hạ xuống, chẳng lẽ là ở dưới vách đá của một ngọn núi? Đủ bí ẩn a...
“Thang máy” từ từ chậm lại, thẳng tới vững vàng ngừng lại. Trọng Ảnh đỡ Mạc Ưu từ từ đi xuống mấy tầng bậc thang, mới nhẹ nhàng gỡ lụa đen che mắt của hắn xuống.
Oa… Mạc Ưu gần như không tìm được ngôn ngữ để hình dung cảnh trí trước mắt. Một mảnh mặt hồ khói sóng mênh mông, ở giữa tầng tầng lâu vũ cung điện, hùng vĩ nguy nga tuyệt không kém hoàng cung. Xem ra nơi đây không thoát khỏi liên quan đến vị tôn chủ thần bí này, trừ âm ngoan xảo quyệt, lại thêm phú khả địch quốc.
Một người như vậy, sẽ đối phó với hai nhi tử có thể trở thành hoàng đế tương lai của đương kim hoàng thượng?, mục đích không rất rõ ràng sao? Đáng sợ hơn là, người của hắn đã thấm vào vương phủ, mà triều đình đối với hắn dường như còn không biết gì cả. Vừa nghĩ tới Tiêu Nhiên có thể sẽ bị thương, lòng Mạc Ưu đều bắt đầu co rút, thôi thôi, đời trước vì một đứa bé trai mà chết, sống lại một đời lại vì người yêu mà bước vào nơi dầu sôi lửa bỏng. Chẳng lẽ hắn Mạc Ưu là cái gì đa tình chuyển thế sao?
Ngay tại lúc hắn đang đi vào cõi thần tiên, một chiếc thuyền con từ giữa hồ mênh mông đi đến, một gã sai vặt mi thanh mục tú vừa chèo thuyền vừa cười kêu tới: “Vân đại nhân một đường khổ cực, tôn chủ chờ đã lâu, mời lên thuyền đi.”
Lời là nói như vậy, hắn nhưng cũng không chèo đến bờ, mà là dừng ở cách bên bờ hơn một trượng. Trọng Ảnh nhìn hắn một cái liền tung người vút qua, Mạc Ưu ngửa đầu nhìn trời, chẳng lẽ trước khi thấy cái tên chủ chó chết gì đó còn còn muốn khảo nghiệm khinh công?
Thôi, đường đến đầu cầu tự nhiên sẽ thẳng. Hắn cũng không nói gì nhanh nhẹn nhảy lên thuyền nhỏ, gã sai vặt chèo thuyền kia không nhịn được ủng hộ một trận, lăng ba vi bộ của Vân đại nhân quả nhiên đạt tới đỉnh cao.
Hóa ra là muốn nhìn hắn biểu diễn? Nói sớm đi! Trong lòng Mạc Ưu đắc ý cười cười, phần kia khẩn trương bất an lúc mới vừa đi vào đã không còn.
Sau khi bỏ thuyền lên bờ, vừa quanh co đi qua vô số hành lang, cũng không biết trải qua mấy tầng điện, cuối cùng đã tới... Mạc Ưu ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trên đại điện bất ngờ viết: Đại Dạ cung. Nơi này là Đại Dạ quốc, tổ chức quỷ dị này lại muốn cái tên như thế, xem ra là lòng Tư Mã Chiêu.
Trong điện hết sức hoa lệ trống trải, Mạc Ưu gần như có thể nghe được tiếng bước chân mình vang lên.
“Đại nhân mời vào bên trong điện, tôn chủ chờ đã lâu.” Trọng Ảnh chỉ rèm thủy tinh màu tím đang buông ở phía đông, nháy mắt với Mạc Ưu.
Được rồi, hắn tới không phải là vì gặp một chút cái tên tôn chủ này sao! Mạc Ưu hít sâu một hơi, hết sức chỉ muốn thoát khỏi cảm giác lạnh lẽo sống lưng, cũng không muốn ánh mắt đồng tình lo âu của Trọng Ảnh một mực rơi vào trên người mình, ánh mắt đồng tình bước nhanh vào bên trong điện, người ở bên cạnh xem ra ngược lại thật có chút giống như ở bên ngoài thi hành nhiệm vụ trở lại không kịp chờ đợi muốn cùng tình nhân cũ hẹn hò.
Bên trong điện so với đại điện muốn ấm áp rất nhiều, bên trong đốt lò sưởi ấm áp, đốt huân hương nhàn nhạt, màn che đỏ thẫm trùng trùng điệp, một giường lớn màu đỏ chạm hoa bằng gỗ cổ kính như ẩn như hiện. Có lẽ là do bên trong phòng một mảnh nhu hòa thoải mái, tâm trạng buộc chặt của Mạc Ưu hơi bình tĩnh lại.
“Hừ, ngươi ngược lại là chịu trở lại.” Thanh âm lạnh lùng truyền ra từ bên trong màn, thì ra trên giường lớn mềm mại lộng lẫy kia, nằm một người.