• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Sakura Trang

Phố lớn Đế đô cũng không cảm nhận được ám đào mãnh liệt trong hoàng thành, sầm uất náo nhiệt như cũ. Mạc Ưu thất hồn lạc phách đi, trên đường đi qua một tiệm trà, bên trong người thuyết thư đang sống động đại giảng câu chuyện kinh hồng tướng quân đại bại bộ tộc Hắc Lang, chỉ thấy trên đài nói người nói mặt mày hớn hở văng nước miếng, dưới đài người nghe lại là nghe như mê như say hồn nhiên trong mộng.

Mạc Ưu ở cửa bên nghe một chút không kiềm được dừng chân lại, quỷ thần xui khiến âm thầm vào đi tìm một cái góc ngồi xuống, một bên vừa uống trà, một bên không quản được tâm tư nhớ đến người đáng hận đó.

Đột nhiên hắn một tiếng dùng quạt giấy đánh lên đầu, ngu ngốc! Làm sao trúng phép khích tướng của Tiêu Nhiên, y rõ ràng là muốn làm hắn tức giận bỏ đi, tránh hắn cuốn vào một trận hoàng tộc chiến loạn. Đáng chết! Hắn đứng dậy liền muốn hướng về Tấn vương phủ, lại bị một người ngăn lại.

“Vân đại nhân, tôn chủ xin mời.”

Giương mắt nhìn một cái, chính là Trọng Ảnh lần trước mang hắn đi Thủy Tạ.

“Trọng Ảnh, cái này thật giống như không phải đường không phải đi Thủy Tạ a, trước mặt chính là hoàng thành rồi.”

“Đại nhân, tôn chủ ngay tại trong hoàng thành chờ ngươi.”

Cái gì?

Chẳng lẽ cái này tôn chủ còn cùng hoàng gia có liên quan? Vậy lần này Tiêu Nhiên bị phái đi bắc phương có thể hay không thật là một cái bẫy? Chỉ muốn vừa nghĩ tới vấn đề có liên quan đến Phong Tiêu Nhiên, Mạc Ưu trên căn bản chính là rối loạn đầu mối, chỉ có thể lòng như lửa đốt theo sát Trọng Ảnh một đường đi vào trong cung, cho đến hai người đứng ở trước mặt tẩm cung của Minh đế.

“Ngươi... Ngươi nói là tôn chủ ở bệ hạ bên trong tẩm cung?”

“Chính là. Vân đại nhân mời, không nên để cho tôn chủ nóng lòng chờ.”

“Phụ hoàng, ngài biết hôm nay nhi thần vội cấp cho ngài nhìn thấy người nào sao? Chính là sườn phi… Của tiểu nhi tử ngài nhất thương yêu nhất, Mạc Ưu. Hôn sự của hai người bọn họ vẫn là ngài ngầm cho phép đâu, rất thích hài tử kia đi, nhi thần cũng rất thích, bởi vì hắn là nhi thần một tay chăm sóc dạy bảo đào tạo ra được, nhi thần nuôi mười mấy năm đem hắn coi như hài tử của mình vậy. Hôm nay cho Tam đệ, thật là trong lòng rất không nỡ đâu!”

Lòng Mạc Ưu tràn đầy nghi ngờ đẩy cửa vào, vừa vặn nghe được một đoạn giải thích làm người ta kinh hồn táng đảm như vậy. Thanh âm quen thuộc kia, thân ảnh diêm dúa lòe loẹt bên long sàng sau màn che, chính là tôn chủ Thủy Tạ yêu nghiệt xinh đẹp tà mị đó. Hắn gọi Minh đế là phụ hoàng, Minh đế cả đời chỉ có ba nhi tử, chẳng lẽ... Chẳng lẽ hắn chính là Thái tử bệnh sắp chết trong truyền thuyết!?

“Dạ, ngươi tới.”

Thanh âm lạnh lùng của Thái tử truyền ra từ sau màn che, Mạc Ưu không khỏi rùng mình một cái. Người không hiểu đến mấy thấy cái tình huống này cũng có thể tưởng tượng được đây chính là diễn biến tiết mục thường thấy trong lịch sử —— bức cung. Nhìn thân ảnh gầy nhỏ khô đét gần như không có động tĩnh gì trên long sàng, xem ra bá chủ một thời đến già vẫn là già chẳng qua hạ màn thê lương thôi.

Một tiếng ho khan kịch liệt nhưng kiềm chế truyền tới, bóng người bên trong màn khẽ nhúc nhích, Mạc Ưu nín thở bước nhanh tiến lên, nắm chặt tay Thái tử đưa về phía hắn, cho hắn một mỉm cười minh diễm động nhân. Còn chưa kịp đứng lại, đã bị cánh tay dài của hắn kéo một cái mang vào trong ngực, nụ hôn như mưa rơi vào trên mặt hắn, hắn lại như nghênh hợp vậy không nhúc nhích, mặt đầy biểu tình như ăn mật.

“Ngươi nhớ bổn cung không?” Giọng trầm thấp bên tai dường như mang theo một chút nhiệt độ vui sướng.

“Tôn chủ đối với ta tốt như vậy, coi như chỉ có thể nhớ lại một phần vạn, cũng để cho người cảm niệm.” Mạc Ưu trả lời hết sức kín đáo nhưng đòi niềm vui, người bên cạnh quả nhiên rất hài lòng, càng dùng sức kéo vào đầu vai của hắn, hắn hướng về phía hắn mỉm cười, đuôi mắt nhưng vô tình hay cố ý quét qua Minh đế nằm ở trước mặt bọn họ mặt đang trầm như đáy nồi.

“Tôn chủ chuẩn bị xử trí cái lão gia hỏa này thế nào? Nhanh lên một chút xứ lý đi, thật vất vả thoát khỏi Tấn vương, Dạ chỉ muốn hai chúng ta bên nhau.”

Mạc Ưu một tấm mặt mỹ nhân họa quốc ương dân bày ra một bộ biểu tình chán ghét mà vứt bỏ phiền toái liếc Minh đế một cái, Phong Thiên Ngạo quả nhiên trúng kế, hưởng thụ cười ha ha một tiếng, nheo lại một đôi cặp mắt đào hoa chăm chú nhìn ánh mắt của Mạc Ưu: “Ngươi yên tâm, ngươi nóng lòng, có người so với ngươi càng vội hơn. Bổn cung sớm nghe tin Văn vương tố giác Tấn vương, sợ phụ hoàng giáng tội, lại bị Thái tử giám quốc kích thích, còn có mấy mưu sĩ chúng ta sắp xếp đang không ngừng khuyến khích, chỉ sợ không mấy ngày liền muốn tạo phản. Đến lúc đó bổn cung giương danh chánh nghĩa cần vương hộ giá, giết lão già kia. Khắp thiên hạ cũng chỉ nói Hoàng thượng chết ở trong tay loạn thần tặc tử mất trí Phong Chi Hành, đối với bổn cung càng thêm ủng hộ, ngươi nói được không?”

Mạc Ưu quả thật kinh hãi không thôi, thái tử này tâm tư thật là độc. Không nhịn được sau lưng một trận mồ hôi, Mạc Ưu nhẹ nhàng tựa đầu dựa vào trong ngực của hắn, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve ngực của hắn, cắn răng nghiến lợi nói: “Kia tôn chủ chuẩn bị xử trí Tấn vương như thế nào? Ác tặc kia chiếm tiện nghi của Dạ, Dạ hận không thể đem hắn thiên đao vạn quả để tiết phẫn hận trong lòng.”

“Được, biết ngươi ủy khuất. Nguyên vốn cũng không định lưu y, đến lúc đó giao cho ngươi xử trí là được.”

Lòng của Mạc Ưu càng tràm xuống, người này quả nhiên đối với Tiêu Nhiên nổi lên sát tâm.

Ngay tại lúc hắn đang suy nghĩ ứng đối như thế nào, ngoài cửa truyền tới thanh âm bẩm báo của Trọng Ảnh: “Khởi bẩm Thái tử điện hạ, Hoàng hậu nương nương xin mời.”

Mạc Ưu thấy Phong Thiên Ngạo không thể không rời đi chốc lát, lòng lập tức sinh ra một kế.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK