Hai tháng! Thời gian của ta ko có nhiều! Ta nhẩm tính, 2 tháng, chỉ đủ để ta tĩnh dưỡng vết thương. Cũng may, ngày thứ hai, Đường Vấn Thiên đã trở về hoàng cung. Tuyên Tuyết Tán, cũng trở về Tuyên thành!
Tiểu Hỷ vẫn ở bên hầu hạ ta. Ta cũng không trách cứ j nàng. Ta tin rằng nàng vốn ko hề biết thực hư mọi chuyện ra sao! Đường Vấn Thiên cũng ko nói sai, chỉ cần nhìn thấy nàng giống Tiểu Hạ đến 6 phần là ta liền mềm lòng!
Ngoài cửa sổ, hoa mai mới nở thật đẹp, tâm của ta, lại thấy thanh thản. Lần đầu, ta lo mình sẽ thất bại! Đã đấu vs hắn lầu như vậy, ta chưa bao thấy sợ! Nhưng bây h ta lại cảm thấy sợ! Bởi việc này còn liên quan đến tung tích của Hàn Mai và Hàn Tuyết! Còn có, cha!
Ta phải nhanh chóng hàng động. Lòng ta thầm nhủ. Từ sau khi Tuyên Tuyết Tán ttrở về, vẫn không hề ghé qua phòng thăm ta, một lần cũng không! Ta nghĩ, ngày đó khi ta nói chuyện vs Đường Vấn Thiên trong phòng, hắn đã nghe đc!
Tuyên thành lúc này, bởi vì chuyện thành hôn của hắn nên náo nhiệt hẳn lên
Hắn hăng hái lo cho hôn lễ, xem ngày, xem giờ, hắn đều nhất nhất quan tâm, có thể thấy được hắn coi trọng Thụy Nhạc Mai như thế nào!
Thế nào mới có thể khiến hắn từ hôn vs nàng mà đem lòng yêu ta đây? Ta hết nghiêng đầu rồi cùi đầu. Phàm là nam nữ, trải qua 1 lần đồng sinh cộng tử, lúc nguy nan sẽ nảy sinh tình yêu. Chỉ 1 mình Thuỵ Nhạc Mai thì thấm vao đâu! Có đến 10 Thuỵ Nhạc Mai, ta cũng có thể làm hắn từ bỏ nàng mà yêu ta
[Đoạn nỳ ta chẳng hiểu j cả T.T!]
Tiểu Hỷ bưng thuốc vào, thấy ta đứng ở bên cửa sổ, lo lắng nói, “Hạ cô nương, vết thương của ngài mới vừa chuyển biến tốt, tại sao lại đứng ở cửa sổ, bị trúng gió thì phải làm sao!” Nàng lo lắng nói.
Ta nhìn nàng cười khẽ, nói, “Không có việc gì! Vài ngày rồi chưa đc ra ngoài, trong lòng thấy rất buồn bực!” Trong miệng mặc dù nói như vậy, nhưng vẫn chậm rãi bước về phía giường.
“Thật muốn ra vườn mai xem hoa! Tiểu Hỷ, ngày đó ta bị thương, Đại thiếu gia đã mang ta đến vườn mai đó! Bây giờ nhớ tới đến, nếu không phải ngày đó thân thể ko đc khoẻ, ta nhất định đã đến đó thường xuyên rồi!” Ta nói sang chuyện khác nhằm chuyển hướng đề tài của nàng.
Quả nhiên, tiểu Hỳ vừa nghe xong liền nói, “Đại thiếu gia mang ngài đi hoa mai viên? Xem ra, Đại thiếu gia trong lòng đã nhận định ngài vốn là thê tử tương lại! Nếu không phải Nhạc Mai tiểu thư quen biết thiếu gia trước, lại là nữ nhi của Thuỵ thái y, phu nhân nói là sợ ủy khuất nàng, Tiẻư Hỷ nghĩ là, ngài vốn con dâu là Tuyên lão gia đã đích thân lực chọn, Đại thiếu gia cũng để ý đến ngài rồi, chắc chắn là muốn cưới ngài làm chính thế! Nhạc Mai tiểu thư thì sẽ làm thiếp! Nhưng là, bây giờ lại trái ngược! Ôi! Tội!” Dứt lời, Tiểu Hỷ liền nắm chặt nắm tay, huơ huơ ra vẻ kháng nghị.
“Ngươi cho rằng thiếu gia để ý ta? Tại sao ta không cảm giác đó? Sau khi trở về, hắn vẫn không đến đây thăm ta, không phải sao?” Ta cúi đầu, làm ra vẻ đáng thương.
Tiểu Hỷ thấy dáng vẻ bi thương của ta, bất bình nói, “Mấy ngày nay, Đại thiếu gia vội vàng lo chuyện hôn lễ, đích thật là không thời gian! Thời gian mỗi ngày đến Mai lâm cũng ko có, họa chăng cũng chỉ có một canh giờ mà thôi! Thật sự là không có biện pháp!” Tiểu Hỷ vừa nói, bên má lộ ra 2 lúm đồng tiền.
“Kỳ thật, ta cũng không hi vọng sẽ lọt vào mắt xanh của đại thiếu gia, chỉ là nghĩ đến giao tình vs Tuyên lão gia, thật sự là đến bước đường cùng rồi, lúc này mới đến Tuyên thành! Nếu ko phải muốn hoàn thành tâm nguyện của Tuyên lão gia, ta cũng ko hi vọng sẽ trở thành con dâu của Tuyên gia!” Lời ta nói chính là sự thật, quả thật ta ko hề nghĩ đến việc kết giao cùng Tuyên Tuyết Tán. Mà mọi người ai cũng nghĩ rằng, ta đến đây là vì muốn trở thành thiếu phu nhân của Tuyên gia! Ta chỉ nói là lão thành chủ tặng ngọc bội cho ta, chưa có nói qua, ta đồng ý làm theo lời của hắn!
Tiểu Hỷ thấy ta ko đc sủng ái, ngày thường nhìn ta có vẻ kiều kiều nhược nhược, nàng ta thấy thật bất công, “Hạ cô nương! Mặc kệ như thế nào, trong lòng Tiểu Hỷ, chỉ có 1 mình ngài xứng đáng làm Tuyên gia thiếu phu nhân! Cô nương lại đặt tên cho Tiểu Hỷ, sau này nếu cô nương muốn Tiểu Hỷ làm j, Tiểu Hỷ liền hoàn thành ngay ko chút do dự!”
Ta bình tĩnh nhìn nàng. Một hồi lâu nói, “Giúp ta nấu nước nóng, ta muốn tắm rửa!”
Tiểu hỉ đem mặt hướng ta tiếp cận lại đây, thần bí nói, “Cô nương, tiểu hỉ biết một chỗ, có thể cho cô nương tẩy được Hương Hương địa, vừa lại cam đoan không có người đi! Bất quá, chính là muốn chờ thiên thời vãn một điểm. Cô nương cóhay không hứng thú?”
Bên môi phiếm ôn nhu địa tươi cười, ta nói nhỏ, “Có loại địa phương này, đương nhiên đi! Hôm nay buổi tối, ngươi liền lại đây theo ta cùng đi bãi!” Ta cười nói.
Tiểu Hỷ kinh hỉ địa gật đầu.
Nhìn gương mặt giống vs Tiểu Hạ của nàng, trong mắt ta hiện lên 1 tia ôn nhu. Đúng là 1 tiểu nữ đáng yêu.
Ban đêm, trăng sao thật sáng, chắc hôm nay là ngày cuối thàng! Trời tối rất sớm. Người trong Tuyên phủ đều đã ngủ cả. Xác định bọn họ đã ngủ say, ta theo sau Tiểu Hỷ, đi ra khỏi phòng.
Đi qua 1 hành lang thật dài, ta đến 1 cái cổng vòm tròn, trên cổng có 1 ổ khoá thật to bằng sắt đã bị hoen gỉ. Chữ trên cửa mờ mờ, ko thấy rõ. Bao quanh bờ tường là những bụi cây đã khô héo. Những bụi cây thật dài dường như che khuất cả 1 nửa bức tường.
Tiểu Hỷ thuần thục vén bụi cây ra, cẩn thận không giẫm đến nó, sau những bụi cây rậm rạp là 1 lối đi có thể chứa vừa 1 người
Bên môi ra hiện ra ý cười. Xem ra, nơi mà nàng nói đến, chính là nơi này rồi!
Quả nhiên, nàng cho ta đi vào trước. Ta nhìn nàng một cái. Chậm rãi chui qua cái động đó. Cư nhiên là 1 khu vườn bỏ hoang! Nơi này, lá rụng chất đống đầy trên mặt đất, nơi này hẳn là có rất ít người lui tới!
Tiểu Hỷ theo vào. Nàng lanh tay lẹ chân đi trước dẫn đường. Khi nhìn thấy hòn non bộ và dòng ôn tuyền (*), ta liền biết, tiểu Hỷ nói như thế là có ý gì rồi!
Tiểu Hỷ thật cao hứng. Nói là có thể ở chỗ này tắm rửa, là chuyện vui vẻ nhất của nàng! Đang định cởi áo, nhưng lại thấy trong đống lá rụng trên mặt đất có cái j đó loé sáng, đến gần để nhìn, dĩ nhiên là một chiếc mặt nạ bạc! Ta buông tay ra, ngồi ở một bên, nàng nhìn ta đầy khó hiểu, cả người bao phủ bởi ánh trăng mang theo vẻ yêu ma quỷ quái.
“Ta không thói quen tắm cùng người khác. Ngươi tắm xong thì về ngủ trước đi. Ta tắm sau.” Ta bình tĩnh nhìn nàng.
Nàng cũng không kiên trì đc. Rất nhanh đi xuống ôn tuyền, bắt đầu tắm.
Nơi này là chỗ nào? Tại sao trong Tuyên phủ, lại có 1 nơi như thế này? Tiểu Hỷ rất nhanh đã tắm xong. Ta thấy nàng quá mệt mỏi, liền bảo nàng về nghỉ ngơi trước.
Nàng vốn định chờ ta rồi cùng đi, nhưng tại ta cứ ko chịu, nên đành phải rời đi trước!
Thấy nàng ra khỏi khu vườn, ta lúc này mới chậm rãi bước vào suối nước
Nước rất ấm, trách không được tiểu cô nương thích đến nơi đây đến vậy! Lúc này, ở đây, căn bản không lo bị người khác phát hiện! Ta thỏa mãn nhắm mắt lại. Tháo mặt nạ trên mặt xuống, tinh tế vệ sinh. Nếu người đó là Tuyên Tuyết Tán, như vậy, lấy diện mạo thật để đối mặt vs hắn, liệu có phải là cách tốt hay ko? Hắn, vĩnh viễn sẽ không biết ta là Diệp Dược Nô! Nếu ko phải là Tuyên Tuyết Tán mà là ngươi khác, việc thấy đc diện mạo thật của ta đối với hắn mà nói, ta, chỉ là một nữ tử xa lạ mà thôi!
Ánh trăng rất đẹp. Ta vừa nhìn ánh trăng, vừa nhẩm tính thời gian hắn sẽ xuất hiện
Bên tai vang lên tiếng bước chân rất nhỏ, ta cả kinh. Quay đầu lại nhìn, dưới ánh trăng, một đôi hắc mâu (**),đang chăm chú nhìn ta! Là Tuyên Tuyết Tán!
Chú thích:
- (*)ôn tuyền: Suối nước nóng
- (**) hắc mâu: mắt đen