Mục lục
Lãnh Cung Hoàng Hậu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vấn Hiên vốn là 1 người rất thông minh! Ta nghĩ rằng hắn sẽ hoài nghi, chỉ là, hắn không phải là mẫu người phóng túng, chắc chắn sẽ không hành động giống như Đường Đình Hiên. Nói các khác, ở trước mặt hắn, chắc chắc ta sẽ không có việc gì! Hắn hoài nghi thì cũng chỉ có thể hoài nghi mà thôi. Mà ta đương nhiên sẽ làm cho hắn hoài nghi! Ta vốn không thể giả danh làm Cô phu nhân được!

“Lâu thần y mang theo nhiều người như thế làm gì?” Ta cau mày, khoanh 2 tay trước ngực, bất mãn nhìn hắn

Hắn không lên tiếng, vung tay lên, 2 người phía sau liền lắc mình tiến vào phòng ta

“Khuê phòng của nữ tử, xin mời nhị vị trở về thì tốt hơn!” Ta làm tư thế “mời”

2 người hắn liếc mắt nhìn nhau 1 cái, nhưng lại không lên tiếng. Đường Vấn Hiên mở cửa sổ ra, bên ngoài cửa sổ chính là cây mai cổ thụ

Lâu Nhạc Khanh cười nói “Phu nhân hiểu lầm rồi! Xin phu nhân nhìn xem! Hôm nay vương phi muốn gặp mặt 1 người quan trọng, mà sức khoẻ của vương phi lại không tốt, nàng ấy và hắn gặp nhau trong hoàn cảnh này thật tương tri, cho nên, bọn ta liền mời phu nhân đến đó để chứng kiến. Ta tin phu nhân sẽ không để ý, phải không?”

“Thật sao?” Ta hoài nghi. Tên Lâu Nhạc Khanh này đúng thật là 100 năm cũng không thay đổi

Hắn hưng phấn gật đầu. Chỉ chỉ là trước ngực Tuyên Tuyết Tán, cười nói “Đây là người mà vương phi muốn gặp, có phải không? Tuyết Tán!” Hắn hé miệng cười cười với người đó. Chỉ có ta biết rằng nụ cười này xảo quyệt đến thế nào

Để cho Đường Đình Hiên giả trang chính tình địch của mình rồi đi gặp người hắn yêu mến, ta nghĩ, lòng hắn hẳn là giống nhau bị đao cắt đi! Càng huống chi, còn bị nhiều người xem miễn phí như thế! Bọn họ đều là người thân thì cũng thôi, mấu chốt nằm ở chỗ: nơi này, còn có ta là ngoại nhân [người ngoài]!

Ánh mắt của Đường Vấn Hiên vẫn chăm chú vào trên người ta, nghe bên này liền thấp giọng trách mắng “Nhạc Khanh!”

“Vấn Hiên! Ngươi thật xấu! cư nhiên trách mắng sư phụ, chẳng có chút nào là tôn sư trọng đạo!” Lâu Nhạc Khanh cười ha ha, làm cho người ta rất muốn cho hắn 1 chưởng

Đường Vấn Hiên nhỏ giọng nói “Ta đi ra ngoài!” Dứt lời, liền đi ra ngoài, nhảy lên trên nóc nhà

Lúc này, bọn hạ nhân trong vương phủ đã dìu vương phi đến dưới cây mai ngắm hoa, Thụy Nhạc Mai nằm nằm ngửa trên ghế, trên người đắp 1 lớp chăn dày, cầm trong tay cài lò nhỏ giữ ấm, nhìn ngắm hoa mai, khoé môi nở ra 1 nụ cười vui mừng

Ở góc độ này, vừa vặn chứng kiến bộ dáng thưởng mai của Thụy Nhạc Mai. Vị trí của gian phòng này thật sự không tệ

Hoa rơi đầy trời, hương thơm lưu động. Lúc này, Tuyên Tuyết Tán từ trên trời giáng xuống. Nghĩ đến tình cảnh của bọn họ, ta không nhẫn nại được nữa, cúi đầu bật cười. Cảm giác như 2 người bọn họ đang tấu hài

Mà ta là 1 nghệ nhân trong màn hài đó

Lâu Nhạc Khanh rất cơ động, thiếu chút đã duỗi cả người ra ngoài cửa sổ để có thể nghe lén người ta nói, thật rất buồn cười. Cũng may là Thụy Nhạc Mai bệnh nặng, bệnh nặng đến mức không hề phát hiện ra hắn

Chầm chậm quay đầu lại. Phát hiện rằng Đường Vấn Hiên không xem 2 người bọn hắn mà lại đang nhìn ta!

Trong lòng ta cả kinh, nhẹ giọng nói “Sao hôm nay không nhìn thấy vương gia?”

Bên môi hắn nở nụ cười “Nếu không phải thừa dịp vương gia có việc phải xuất môn thì Tuyên cũng không vào được vương phủ!”

Lời nói có vẻ hợp tình hợp lý. Nhưng tất cả đều là ngụy biện gạt người

Nếu không phải đã hiểu rõ nam nhân này thẹn thùng trước mặt nữ tử đến thế nào thì ta thật sự sẽ bị hắn lừa. Mặc dù hắn cứ nhìn ta như thế này, nhưng trong đầu đã biến ta thành Diệp Dược Nô, thật sao? Ta động đậy khoé môi

Trong lòng dâng lên 1 nỗi đau đớn

“Nhạc Mai?” Tuyên Tán thâm tình nói, “Sao nàng lại như thế?”

Bàn tay Thụy Nhạc Mai chậm rãi giơ lên, chạm vào gương mặt của Tuyên Tuyết Tán “Chàng, sao lại ở đây?”

Tuyên Tuyết Tán vội vàng cầm lấy tay nàng, nhỏ giọng nói “Nhạc Mai! Lúc trước trời Tuyên thành không từ biệt nàng, không ngờ, khi gặp lại sẽ là trong tình cảnh này!”

Nàng run rấy đưa tay chậm rãi vuốt ve chiếc ngân diện trên mặt hắn. đột nhiên tháo mặt nạ của hắn ra, khuôn mặt của Tuyên Tuyết Tán liền lộ ra. Ta chau mày, tựa vào bên bờ  cửa sổ, hơi giật mình quan sát. Không thể phủ nhận rằng khi nhìn thấy gương mặt của Tuyên Tuyết Tán, ta thật sự rất rung động. Nguyên lai, không phải ta đã quên lãng nam nhân này, mà chỉ là đã chôn hắn vào chỗ sâu nhất trong tâm

Hai trong mắt của Thụy Nhạc Mai chậm rãi trở nên mơ hồ, rốt cuộc nhịn không được mà rơi lệ, vuốt ve gương mặt của hắn, nói nhỏ “Ta tưởng rằng, cả đời này không còn được nhìn thấy chàng nữa! Tán ca ca!”

1 tiếng này, sao mà ta lại không muốn gọi chứ? Ta quay đầu lại, mặt dù biết rõ nhưng gương mặt này chính là gương mặt ta ngày ngày mong nhớ. Là mối tình đầu của ta. Bây giờ nhìn thấy nàng và hắn trong tình cảnh này, trong lòng lại mơ hồ cảm thấy không thoải mái

“Xảy ra chuyện gì? Có phải không thoải mái không?” Đường Vấn Hiên nhẹ giọng nói

Ta không lên tiếng, chỉ im lặng đứng đó. Mảnh vảy rồng trên cánh tay lại mơ hồ làm đau. Ta ôm cánh tay, cau mày. Lúc này, trên trán đã lấm tấm mồ hôi

“Nhạc Khanh! Phu nhân không thoải mái! Giúp nàng xem 1 chút!” Khoé môi của Vấn Hiên càng ngày càng cong lên

Lâu Nhạc Khanh quay đầu, gương mặt đáng yêu vì hưng phấn mà đỏ bừng “Đừng có ầm ĩ ta! Thật đáng tiếc! Không mang theo quả ô mai để ăn!”

Biểu tình của hắn thật đúng như đang xem kịch

Bên môi ta nở nụ cười “Không cần phiền toái thần y, ta vốn là đại phu, tự biết bệnh tình của chính mình!” Dứt lời, liền chậm rãi lui về cái bàn. Ngồi xống, tay trái run rẩy cầm lấy ấm trá trên bàn, rót vào chén

Ta thấy đôi mắt của hắn sâu hoắm. Hắn híp mắt nhìn ta 1 hồi lâu, khoé môi rủ xuống vài phần, 1 hồi lâu mới dời ánh mắt ra ngoài cửa sổ

Là ta muốn hắn nhìn thấy rằng ta của ta vốn là hoàn hảo. Không giống như bọn họ tưởng tượng, cho dù có nối lại cũng để lại vết sẹo

Đặt ấm trà xuống, ta lấy tay chống đầu. Chắc là ta đã bị bọn họ ảnh hưởng rồi. Lúc này nhìn thấy mặt của hắn, ta cư nhiên còn có thể run rẩy. Đặt tay lên trên mạch môn. Ta tưởng rằng nhìn thấy hắn, ta mới như vậy; nguyên lai, là vết thươn cũ trên tay tái phát

Hàng năm tới thời kỳ này, tay của ta sẽ mơ hồ đau đớn ở nơi mọc ra cánh tay mới và nơi nối lại bàn tay. Chỉ là cơn đau lúc này so với trước đây thì kịch liệt hơn 1 chút

Là tai nạn năm xưa. Giống như Tuyên Tuyết Tan, là tai nạn năm xưa của ta. Nước, 1 chén rồi lại 1 chén rót vào hầu gian [cổ họng]. Nước trà lạnh lẽo giảm bớt 1 ít sự đau đớn

Lúc này, ta muốn mình phải tỉnh táo. Nhưng, lúc này, 2 người hắn vẫn đang đứng ở trong phòng ta

Đứng lên khỏi ghế, mặc kệ 2 người hắn, ta đẩy cửa đi ra ngoài

Bước nhanh qua hành lang, ta lao ra khỏi phủ Tam vương gia, từng ngụm từng ngụm thở phì phò. Mới vừa rồi, ta thiếu chút nữa đã lộ tẩy. Nếu như bị Vấn Hiên nhìn ra thì mục đích của chuyến đi này không để đạt thành, lại còn lộ hành tung. Xem ra, phủ Tam vương gia này vốn không thể ở lâu

Mặc dù Vấn Hiên vừa mới thấy tay cảu ta, biết rằng ta không phải là Diệp Dược Nô, nhưng hắn thông minh như thế, không có thể đảm bảo rằng hắn sẽ không đòi xem xét bả vai của ta. Chặt đứt tay, không nhất định của nối tay. Cũng có thể chỉnh lại cánh tay

Mà ta, mới vừa rồi bởi vì vết thương cũ tái phát, để cho hắn nhìn thấy bàn tay run rẩy khi rót nước của ta. Bây giồ hắn không nghĩ ra không có nghĩa là hắn sẽ vĩnh viễn không nghĩ ra. Ta tuyệt không thể mạo hiểm như vậy

Nhưng, ta vẫn không nghĩ ra biện pháp để gặp mặt Tuyệt Thế và Tuyệt Hoàng

Nếu như tin tức Tam vương phi bệnh nặng có thể truyền tới nay bọn chúng thì bọn chúng đã sớm đến đây rồi! Vậy thì chỉ có thể là lúc Thụy Nhạc Mai chết, bọn chúng mới có thể đến Tam vương phủ, thật sao? Ta nghĩ thầm

Lâu Nhạc Khanh, người này cũng không đơn giản như vẻ bề ngoài. Theo ta tính toán thì hắn hẳn đã sớm đem 2 hài tử đến rồi, không ngờ rằng người mà hắn mang đến lại là Đường Vấn Hiên

Hắn không mang hài tử đến là vốn biết trước rằng ta muốn gặp mặt hài tử. Một khi nhìn thấy hài tử rồi thì sẽ rời đi! Cho nên, hắn mới dẫn Vấn Hiên đến

Lại còn để cho Đường Đình Hiên ở trước mặt ta diễn 1 màn kịch hay. Mà 2 người bọn hắn lại đang ở trong phòng ta! Trong phòng ta! Ta cả kinh nhả dựng lên! Tại sao lại cứ thế mà rời đi như vậy. 2 người bọn họ tiến vào phòng ta là muốn tìm chứng cớ để chứng minh ta là Diệp Dược Nô, ta rời đi như thế chẳng khác nào ta bọn họ cơ hội thừa dịp

Ta nghiêng đầu suy nghĩ một chút, ra khỏi phủ như thế, nếu trở về thì bọn họ đương nhiên sẽ càng thêm hoài nghi, liền đi mau chút quả ô mai

Lúc này mới đi vào phủ Tam vương gia

Lúc này Tuyên Tuyết Tán đang cùng Thụy Nhạc Mai diễn khúc sinh ly tử biệt/ Ta đứng ở hành lang, hít sâu 1 hơi, đẩy cửa phòng ra

2 người hắn lúc này đang đứng ở cửa sổ quan sát. Lâu Nhạc Khanh lại càng hận không thể bò đến giữa 2 người họ và vỗ tay khen hay. Bộ dáng của hắn hưng phấn không nói nên lời

Đường Vấn Hiên thấy ta trở về, 2 mắt hết chớp rồi mở, một hồi lâu mới dời ánh mắt ra ngoài. Từ khoé môi rủ xuống của hắn, hắn rõ ràng đang tức giận

Ta cầm ô mai trong tay đưa cho 2 người hắn, nhẹ giọng nói “Ta đi mua ô mai, 2 người các ngươi ăn 1 ít!”

Đường Vấn Hiên cười nói “Nếu phu nhân đi mua thì mời phu nhân nếm trước 1 quả!” Hắn đang cầm ô mai, rất thành khẩn

Hắn muốn nhìn thấy ta vén chiếc khăn che mặt, thật sao?

Thở dài, tay trái ta cầm 1 quả ô mai, hắn chau mày

Bất động thanh sắc, vén hồng sa lên, cho vào trong miệng “Hảo chua!” Ta nhỏ giọng nói.

Hắn không lên tiếng, đôi mắt sáng quắc nhìn ta, nhưng khoé môi lại càng hạ xuống. Một hồi lâu mới quay đầu, không nhìn đến ta, nhét ô mai vào trong miệng như cho hả giận

Màn kịch của 2 người bọn hắn đã gần tới hồi kết, chỉ là Thụy Nhạc Mai vẫn còn cố gắng gượng, không chịu rời đi

Khoé môi ta nở 1 nụ cười, ném chén trà xuống! Nàng ta cả kinh, ánh mắt chuyển đến gian phòng của bọn ta

Hai người hắn lùi vào trong phòng

Ta chậm rãi tiêu sái đến phía trước cửa sổ, nghiêng người ra phía trước

Nàng lấy tay chỉ chỉ vào người ta, Tuyên Tuyết Tán thì cúi đầu an ủi nàng

Ta tháo khăn che mặt ra. Xác định sau khi nàng đã nhìn thấy rõ mới đeo khăn che mặt lai. Lúc này mới giả vờ như không có chuyện gì, đóng cửa sổ lại. Bên ngoài lập tức truyền đến thanh âm khóc lớn của Đường Đình Hiên. Đã chết rồi sao?

“Tốt lắm! Tốt lắm! Diệp Dược Nô! Đừng giả bộ nữa! Ta vừa mới nhìn thấy mặt của ngươi rồi!” Lâu Nhạc Khanh cười nói

Edit + Beta: Du Phong Lãnh Huyết

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK