Hắn thấy ta không có phản ứng, trở nên đỏ mặt nói, “Ta đã đồng ý để nàng trở thành duy nhất, nàng còn muốn thế nào nữa đây! Thả ta!”
Không biết tại sao khi nhìn khuôn mặt tuyệt đẹp đang thở hổn hển của hắn, trong tâm lại nỗi lên 1 tia thương tiếc! Trấn tĩnh lại tâm trí, ta ngẩng đầu nhìn về phía xa. Lắc lư đai lưng của hắn, ta nói nhỏ, “Ngươi xem ánh trăng, thật đẹp!”
Hắn một hồi lâu không lên tiếng, ta quay đầu, thấy mặt hắn đang đỏ bừng, không chịu mở mắt, thấy thật buồn cười, vỗ nhẹ vào mặt hắn nói, “Nhắm mắt lại làm gì? Ta cầm đai lưng của ngươi thì sao, ko nên phớt lờ 1 ánh trăng đẹp như vậy!”
Hắn ngẩn ra. Cả người run rẩy. Ta cười. Tại dưới ánh trăng, giống như tiên tử. Ta hít 1 hơi thật dài rồi lặn sâu vào trong nước, hắn cả kinh, mở to mắt. Hơi giật mình nhìn khuôn mặt đang tươi cười của ta.
“Nàng … nàng!” Hắn hơi giật mình nói.
“Thấy Hạ Tuyết như vậy, thành chủ có phải rất thất vọng hay ko? Thành chủ sẽ không thật sự tưởng rằng Hạ Tuyết tại tắm rửa nữa chứ?” Ta đối vs hắn nở 1 nụ cười điên đảo chúng sinh
Hắn không nói, máu mũi nhưng lại chảy thêm nhiều!
Ta cười, cầm lấy chiếc áo choàng màu bạc của hắn, giúp hắn lau đi máu mũi bê bết. Hắn hơi giật mình nhìn ta chằm chằm. Sắc mặt lại càng thêm đỏ bừng!”Nàng … nàng!”
“Xin lỗi thành chủ! Thoạt nhìn thì thành chủ có vẻ nóng trong người rồi ( =]], nghe giống quảng cáo trà dr.thanh), cần phải điều trị lưu thông huyết mạch 1 chút. Lần sau có xảy ra tình huống này, liền sẽ ko phải lỗi của ta rồi!” Bên môi ta nở nụ cưởi. Hắn bình tĩnh nhìn chằm chằm vào mắt ta. Trong mắt tràn ngập vẻ không tin. Lại mang theo chút ảo não vì bị trêu đùa
“Nàng … nàng!” Hắn từ nãy đến h chỉ nói đc 2 chữ đó. Cho thấy hắn bây h rất ko cam lòng, rất phẫn nộ
“Tuyên thành chủ, không nên nói chuyện! Cứ ở chỗ này hảo hảo thưởng thức cảnh đêm, ta phải về phòng rồi! Nghỉ ngơi ko tốt thì vết thương làm sao mà lành đây! À! Nhớ kỹ những j ngươi đã nói!”. Rồi lại nhìn thấy vành tai vs độ cong tuyệt hảo của hắn, trong lòng thấy thích thú, bèn cắn lên đó 1 cái, hắn kêu lên 1 tiếng. Rồi định vùng ra nhưng lại ko thể cử động đc
Ta cười đến ngọt ngào, trêu đùa nam nhân này, thật sự vui biết mấy!
Máu mũi vừa bị ta lau sạch, lại 1 lần nữa chảy xuống. Máu của hắn, thật đáng tiền! Ta thầm nghĩ.
“Hạ Tuyết! Giải huyệt cho ta!” Hắn ra lệnh.
“Tại sao!” Ta nghiêng đầu nhìn hắn.”Ta thấy tư thế của ngươi bây h rất đẹp!” Rất hấp dẫn.
“Nếu không, mang ta ra khỏi nước, nhanh lên!” Thanh âm của hắn lộ ra vẻ lo lắng nồng đệm, cứ như nếu ta ko làm theo lời hằn, thì chuyện ko hay sẽ xảy ra!
Ta bình nhìn thẳng vào mắt hắn, nói, “Chuyện gì xảy ra!” Thanh âm mang theo vẻ sợ hãi nồng đậm! Hắn thích như vậy, ta sẽ chiều theo hắn
Hắn cắn răng nói, “Từ nãy đến h cũng đã khá lâu rồi! Ở hạ lưu dòng ôn tuyền này có ác thú! Nghe thấy được mùi máu tươi, ác thú sẽ đi tìm và ăn thịt ngươi! Ko bằng, Nàng đem ta ra khỏi nước, rồi chính mình rời đi trước!”
“Ác thú?” Ta hơi giật mình nói, “Ác thú của Tuyên thành chính là ở chỗ này?” ý cưới bên môi lan rộng. Ta rất muốn cười to ra tiếng. Thật may là hắn đã nghĩ ra!
“Mau lại đây! Nhanh lên một chút kéo ta lên bờ! Nhanh lên một chút!” Hắn quát khẽ .
Ta nhìn hắn, nói nhỏ, “Tuyên thành chủ, xin lỗi, Hạ Tuyết vừa mới vừa rôi ko cẩn thận trêu vào ngài, sợ giải huyệt đạo cho ngài rồi, ngài sẽ không bỏ qua cho ta đâu! Ở trong ôn tuyền này cũng ko tồi! Ở đây, ít nhất mà nói, thì ngài sẽ ko tiếp tục bị trêu đùa, có thể tỉnh táo lại 1 chút mà chậm rãi suy nghĩ, mà không phải xúc động như bây h! Xin lỗi rồi, Tuyên thành chủ, ta, đành phải đi trước!” Dứt lời, liền từ trong nước chậm rãi đứng dậy. Dưới ánh trăng, ta toàn thân khoác áo choàng bạc, tóc dài đen nhánh khe bay , giống như một đóa thủy phù dung.
Sắc mặt hắn trở nên đỏ bừng. Ảo não nhìn ta. Ác thú! Tiểu Hỷ đã đến tắm ở đây nhiều lần như vậy lại ko hề đề cập đến việc này, hơn nữa xung quanh đây lại là các bức tường đc xây kiên cố, nếu có ác thú thật thì chắc cũng sẽ ko bị cắn!
Đôi mắt hắn sâu và đen, yết hầu trên cổ đang lên xuống liên hồi, chắc hẳn hắn rất giận dữ nhưng chắc hẳn cũng rất khát! Đôi mắt ta ánh lên ý cười.Nói vs hắn, “Tuyên thành chủ, sau hừng động, huyệt sẽ tự giải! Ngài vốn là Tuyên thành địa thành chủ, ta nghĩ là, nếu ác thú có thấy ngươi, cũng sẽ không làm j ngươi, đúng không!” Ta cười nói.
Hắn cắn răng nói, “Nàng thật sự đê lại ta ở tại chỗ này?”
Gió lạnh thổi qua, ta run lên 1 cái, nói, “Đúng vậy! Cô nam quả nữ, bị người khác thấy qua, là ko tốt rồi!” Rất muốn cười, nhưng lại bởi vì lạnh, thanh âm có chút run rẩy!
Hắn ảo não thở dài, hướng ánh mắt về phía bàn tay ta đang ôm lấy cơ thể của chính mình, “Mặc thêm quần áo vào, ko nên để bị cảm lạnh!”
Ta im lặng, nhìn vào mắt hắn. Trong đôi mắt hắn tràn ngập sự chân thành.
Ta cười, cầm lấy quần đang để trên bờ của hắn, không để đến việc hắn bất mãn rống to, rời khỏi đó, đi về phía phòng ngủ!
Hắn sẽ giết ta! Ta nghĩ thầm. Bất quá, đó cũng ko phải điều ta quan tâm.
Đẩy cửa phòng ra, trong phòng phủ đầy 1 lớp bụi dày. Chắc hẳn nơi này lâu rồi ko có người ở! Mở tủ quần áo ra, cởi lớp quần áo của Tuyên Tuyết Tán ra, lấy dầu ở trên bàn rưới lên rồi châm lửa đốt. Xem ngươi ra ngoài bằng cách nào!
Lửa cháy to lên, ta thích thú cười ra tiếng. Bởi vì quá mức đắc ý, cho nên khi bị 1 người nào đó dùng kiếm kề sát cổ ta cũng ko mảy may hay bi!
Cảm giác được sát ý toả ra lạnh như băng.
Nam nhân như độc xà dùng thanh âm trầm thấp nói nhỏ bên tai ta, “Nói là cứu ta, rồi lại bảo Tuyên Tuyết Tán sai người đuổi giết ta! Nàng thật tốt! Hạ Tuyết cô nương! Cười sao? Sao bây h lại ko cười nữa?” Quay đầu lại, đứng trước mắt ta là nam nhân áo đen đã gặp ở ngoại ô Tuyên thành! Nụ cười yêu mị. Giống như một ác thú khát máu
p/s: phát hiện 1 sở thích muôn thủơ của nữ chính: Chơi vs lửa =]]