Mục lục
Lãnh Cung Hoàng Hậu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bàn tay xoa xoa vách đá ẩm ướt, hẳn là Vấn Hiên đang ở phía bên kia vách đá. Ta thậm chí có thể cảm nhận được bàn tay của hắn xoa lên vách đá. Thứ cảm giác trái tim hợp nhất với trái tim, thật ấm áp

Tảng đá trước cửa động được dời đi. Ta cau mày không nói. Đường Vấn Thiên chậm rãi tiến vào. Vô thanh vô thức nhét nhét đồ ăn vào trước mặt ta

Ta không lên tiếng, không nhìn hắn. Hắn ngồi ở bên người ta. Qua chốc lát, bên ngoài mưa đã tạnh

Quần áo trên người ẩm ướt khó chịu. Hắn không lên tiếng, đợi đến khi mưa hết hẳn, đột nhiên một tay ôm lấy ta khiêng lên trên vai “Ngươi làm gì? Đường Vấn Thiên? Ngươi muốn làm gì? Ngươi làm cái quái gì?”

Mặt ta tựa vào trên long bào lạnh như băng của hắn. Qua chốc lát, liền nhìn thấy một ao nước. Trước khi ta chưa có phản ứng, chỉ nghe “tùm” một cái, đã bị hắn ném vào trong nước

“Đường Vấn Thiên! Ngươi làm cái gì!” Cả người ta chấn động! Là ôn tuyền! Sao nơi này lại có ôn tuyền?

“Dầm mưa lâu như vậy, không tắm thì nếu cảm lạnh thì phải làm sao bây giờ?” Hắn tựa tiếu phi tiếu nhìn ta

“Không phải là ngươi muốn ta chết sao? Cảm lạnh thì có là gì?” Ta lạnh lùng nói. Vừa dứt lời, hắn liền “tùm” một tiếng nhảy vào trong nước, làm mặt ta dính đầy nước

“Ngươi làm gì!” Ta lau nước trên mặt

“Ta cũng mắc mưa!” Hắn chỉ vào trên người chính mình

Ta cau mày.”Mắc mưa thì cũng không được đến nơi đây! Cách ta xa một ít!”

“Hay là ba người chúng ta cùng bị bệnh mới tốt? Như vậy chúng ta liền có thể cùng chết ở nơi đảo nhỏ vô danh này? Nàng tốt nhất nên van cầu lão thiên, đừng để cho ta ngã bệnh mới tốt!” Dứt lời, hắn liền chậm rãi xoả tóc ra. Nhìn mái tóc đen thật dài của hắn, trong lòng ta không khỏi đau xót

Quay đầu đi, không nhìn hắn. Ta đã già! Đầu đầy tóc bạc!

Hắn vuốt ve mái tóc bạc của ta, nhẹ giọng nói “Sao đầu đã đầy tóc bạc? Nếu không phải là tính tình của nàng vẫn không thay đổi thì ta thật sự sẽ không nhận ra nàng!” Thanh âm của hắn rất thâm tình

Ta rút tóc ra khỏi tay hắn “Liên quan gì đến ngươi!”

Hắn ôm ta lại gần, đôi môi đặt trên mái tóc ta “Rất đẹp! Ta rất thích! Chỉ là, nhìn thấy rất đau lòng! Mấy năm nay đã chịu rất nhiều khổ cực, phải không?”

Ta cười khổ, “Có khổ cũng không khổ bằng ở bên cạnh ngươi!”

Hắn nghe vậy cả người chấn động! Một hồi lâu mới nói, “Ta biết! Nàng sinh ra trong giang hồ, thì chính là nữ tử giang hồ, phải không? Ngay cả khi trong hoàng cung còn có nhiều người lưu luyến, nàng cũng không dừng lại, phải không?”

Ta cau mày.”Đường quốc chủ, ngươi nói quá lời! Trong cung, không ai lưu luyến ta! Vấn Hiên đã cùng ta nói rõ ràng rồi, hắn sẽ cùng ta thoái ẩn giang hồ! Từ nay về sau, trên đời này sẽ không còn người nào là Hoàng quốc thái thượng hoàng nữa!”

Hắn cả người đại chấn, hít sâu mấy hơi, nhỏ giọng nói, “Như vậy, Tuyệt Thế thì sao? Tuyệt Hoàng thì sao? Còn ta thì sao?”

Ta ngây cả người, “Bọn nhỏ sẽ hiểu! Về phần ngươi, ngươi cho rằng, qua nhiều chuyện như vậy, chúng ta còn có thể không?”

Hắn lạnh lùng cười, buông ta ra, nhẹ giọng nói, “Đúng vậy! Là ta quá ngây thơ rồi! Một nữ tử như nàng, một nữ tử lãnh tâm liệt phế như vậy, sao có thể quay đầu lại đây! Thôi, thôi! Nàng muốn ở cùng Vấn Hiên sao? Cả đời này! Mơ tưởng!”

Ta cười lạnh, “Ta với ai cùng một chỗ, liên quan đến ngươi sao?”

Hắn ha ha địa cười, “Nàng nói xem, nếu để nàng chết ở chỗ này, nàng có thể ở cùng một chỗ với Vấn Hiên sao? Có điều, không phải nàng không muốn ta xen vào, ta liền mặc kệ!”

Ta cười, “Đem ta yêm chết ở chỗ này? Ha ha! Vậy thì thật tốt quá! Cho dù có chết, ta cũng tin tưởng Vấn Hiên sẽ lập bia mộ cho ta, bên trên có viết “Ái thê Diệp Dược Nô chi mộ! Đường Vấn Hiên lập”!”

Hắn cười, “Sai sai! Hắn sẽ không viết như vậy, hắn chỉ sẽ viết, “Đường môn Diệp thị Diệp Dược Nô chi mộ! Có tin hay không?”

Sắc mặt của ta trắng không còn chút máu. Không sai!

“Đường Vấn Thiên, ngươi không nên quá phận!” Ta tức giận đến sắc mặt đỏ bừng.

Hắn cười lạnh nói, “Đã tắm đủ chưa? Tắm xong thì ngoan ngoãn trờ vào trong sơn động! Chờ khi lành vết thương mới có khí lực tranh cãi với ta!”

Ta cau mày. Tức giận đến cả người cũng trầm vào trong nước. Cách tầng nước suối, nhìn thấy vẻ mặt cau mày của hắn

Mặt nước này ngăn cách ta và hắn. Hắn hiểu rõ ta như vậy, giống như ta hiểu rõ hắn. Hắn lại không tin tưởng ta như vậy, giống như ta không tin tưởng hắn. Hai người bọn ta rõ ràng ngay lúc đối mặt với đối phương, hắn cũng không biết ta yêu hắn

Mà bây giờ, ta đã lựa chọn nam nhân toàn tâm toàn ý yêu ta! Hắn, đã qua đi! Đã là quá khứ.

Hắn rốt cục không chịu nổi nữa, lấy tay nhấc ta lên “Nàng không muốn sống nữa sao? Ngây ngốc ở trong nước một thời gian dài như vậy! Xem ra, nàng đã tắm đủ rồi! Chúng ta đi!” Dứt lời, liền 1 bả đem ta vớt lên, khiêng ở trên vai

Ta ho khù khụ, liền đem nước từ trong miệng nhổ ra! Nam nhân đáng ghét! Nam nhân đáng ghét! Đáng ghét! Đáng ghét!

Hắn vẫn không đột nhiên có hảo tâm để ta vào Vấn Hiên ở cùng chỗ! Ta cả người ẩm ướt ngồi dưới đất! Hắn nhóm lửa lên!”

“Hong khô quần áo!” Hắn ra lệnh nói.

“Khí trời nóng, rất nhanh khô!” Ta lạnh lùng nói.

“Thật sự? Chính nàng không động thủ, ta không ngại giúp nàng! Xương bắp chân của nàng bị gãy! Hảo hảo nghỉ ngơi! Tối nay có thể gian nan một chút! Có thể sẽ nóng rần lên! Nàng là Diệp Dược Nô, không có dược liệu hẳn cũng có thể cố gắng vượt qua, phải không? Tình huống của Vấn Hiên thì tệ hơn nàng một chút! Cũng may là hắn có thuốc, bây giờ đã ngủ!”

Hắn dứt lời, liền muốn đứng dậy. Ta ôm đồm giữ tay hắn, hắn quay đầu lại.”Như thế nào? Không nỡ để ta đi?”

Ta cau mày, “Vấn Hiên – hắn có hỏi tới ta không. Ngươi nói như thế nào?”

Sắc mặt hắn ảm đạm, một hồi lâu mới nói, “Hắn hỏi nàng đi nơi nào. Ta nói cho hắn, nàng đã bị chó hoang ăn thịt!”

“Ngươi!” Ta cắn răng. Tức giận đến xanh mặt. Đang định phát tác, đã sắc mặt của hắn cũng không đẹp mắt hơn ta mấy

Một hồi lâu mới nói, “Ăn nhưng thật ra không ăn, là bị xé xác rồi!” Vừa nói vừa oán hận căm tức hắn!

Hắn cau mày.”Tốt lắm! Mồi đã đến miệng, không có lý do gì mà không ăn”

“Ngươi làm gì!” Ta cơ cảnh [cảnh giác] nói.

“Ngắm nhìn con mồi của ta!” Dứt lời, hắn liền một tay ôm ta vào lòng! Ta muốn đẩy hắn ra nhưng lại thế nào cũng đẩy không ra! Ta có thể cảm giác thấy tiếng tim đập kịch liệt của hắn

“A a! Chân đau!” Ta kêu lên sợ hãi, hắn cứng người một chút! Ta vươn tay ra điểm huyệt hắn, lại bị hắn ôm lấy, bắt lấy tay!”

“Cách làm của Diệp Dược Nô, ta thừa biết! Hết có thể chơi đẹp thì liền chơi xấu! Như là hạ độc trên đầu lưỡi!” Dứt lời, hắn liền  tránh ra môt chút

“Mục đích của ta là điểm huyệt ngươi sao? Đường quốc chủ, công phu và sự cảnh giác của ngươi sao lại thấp như vậy?” Ta cười nói.

Hắn quay mặt sang một bên, muốn di chuyển nhưng lại thủy chung không nhúc nhích

“Với võ công của ngươi, ta sao có thể điểm huyệt thành công? Ta cũng không dại mà làm! Chỉ là, quốc chủ, ngươi xem, ngươi đã cách xa ta ba bước đây!” Ta nháy mắt với hắn “Làm nhiều chuyện như vậy, đơn giản là muốn tách ta và Vấn Hiên ra, là muốn làm cho hai người bọn ta khổ sở mà thôi! Ngươi không muốn nói cho ta biết là vì Tuyệt Thế và Tuyệt Hoàng! Ở trên đảo nhỏ không người này, ta không tin là còn ánh mắt thế nhân! Ngươi rốt cuộc là thế nào thì mới bằng lòng buông tha  ta!” Ta cắn răng nói.

Hắn cười khổ, “Quả nhiên là nàng nghĩ như vậy! Thương tích của Vấn Hiên không liên quan gì đến ta! Về phần nàng, có vấn đề gì với ta hay không, trong lòng nàng biết rõ!”

Ta căm tức nhìn hắn, lạnh lùng nói “Ngươi đầu tiên là dẫn dụ Vấn Hiên đi ra ngoài, nhân cơ hội làm cho chân hắn bị thương, sau đó lại dẫn dụ ta ra ngoài tìm thảo dược. Sơn đạo [đường núi] khó đi, ngươi vẫn trốn ở phía sau ta là muốn ta bị thương, ngươi mới xuất hiện, phải không?”

“Nàng đúng là nghĩ như vậy sao? Ta không có cách khác! Nguyên lai trong trái tim của Diệp Dược Nô nàng, Đường Vấn Thiên ta lại là  nam nhân như thế này! Ha ha! Thật tốt! Thật không sai!” Hắn đột nhiên cười to một trận, thương tâm đến mức nói không nên lời

Ta cười nói, “Lúc ngươi đến cứu ta, rõ ràng có thể dùng khinh công, nhưng trên giày toàn bộ đều là bùn! Ngươi nói xem, nếu không phải đã đi phía sau ta rất lâu thì sao có thể toàn bộ dính bùn đây? Đường quốc chủ, vở kịch này của ngươi rốt cuộc là diễn cho ai xem? Diệp Dược Nô bất tài, phải dựa vào ngươi để trở về. Cũng không còn khí lực mà tin tưởng ngươi!”

Hắn kinh ngạc nhìn chằm chằm vào mắt ta, một hồi lâu mới nói, “Nàng không nghĩ rằng trước đó ta đã lên núi tìm nàng, tìm rất lâu sao?”

Ta ngẩn ra. Nụ cười bên môi chậm rãi mở rộng “Được rồi! Đường quốc chủ, ta đã không còn là Diệp Dược Nô của mấy năm trước rồi! Lần lượt rút lui, lần lượt bị lừa gạt. Người ta bị vấp ngã một lần cũng không đáng sợ, vấp ngã lần thứ hai cũng không đáng sợ, điều đáng sợ chính là mỗi lần vấp ngã đều vấp ngã đúng cùng một chỗ. Ngươi nói xem, sao ta có thể tin tưởng ngươi đây?”

Bên môi hắn chậm rãi nổi lên nụ cười khổ “Ta biết! Ta cho tới bây giờ đều  biết nàng sẽ không tin tưởng ta! Mấy năm trước, nàng có lần nào tin tưởng ta?”

Ta ngẩn ra. Không sai. Ta đích xác chưa từng tin tưởng qua hắn! Hai người bọn ta trong lúc đó, cho tới bây giờ cũng chỉ là tàn nhẫn đấu đá. Nói đến tin tưởng cũng chỉ có lần hắn hạ độc ta! Ba năm chi ước hắn không thất tín. Hắn đối với ta, coi như là thành thật!”

“Nàng ngẫm lại xem, trước đây, ta lừa gạt nàng là vì cái gì! Nàng ngẫm lại xem! Năm đó, tại sao nàng muốn lên Xích sơn! Ta vẫn không nghĩ ra, nàng tại sao lại lên đỉnh Xích sơn! Lúc nàng đã lên đến nơi rồi, lại còn dẫn Tuyệt Hoàng theo! Thủ cấp kia lại  ở trên Xích sơn! Giữa những sự việc này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Hắn vô cùng lo lắng nói

Ta cau mày.”Đi lên Xích sơn, tất nhiên là ta có đạo lý của ta! Ngươi không cần phải xen vào nhiều như vậy! Ta rất mệt, ta muốn nghỉ ngơi!”

Hắn cau mày. Khóe môi rủ xuống nửa phần.”A! Nàng đang trách ta năm đó lừa nàng là thủ cấp của Diệp phu nhân đang ở trong tay ta?”

Ta không lên tiếng. Đưa lưng về phía hắn.

“Nếu ta không nói như vậy thì nàng sẽ ngoan ngoãn ở lại trong cung sao? Nàng sẽ ở lại trong cung sao? Nàng sẽ không tiếp tục tự đày đoạ bản thân sao? Ta thấy như nàng chẳng hận ai,  mà là hận chính mình!” Hắn nặng nề nói

Cả  người ta  chấn động, không sai, ta đang hận chính ta! Hận chính ta không thể bảo vệ thủ cấp của mẫu thân

“So với việc để cho nàng hận chính mình, không bằng để cho nàng hận ta. Dù sao, tội nghiệt của ta có nhiều thêm một cái cũng không sao! Có thể làm cho nàng  lần nữa thức tỉnh, lại đứng lên đối nghịch với ta, làm cho nàng hận ta thì có làm sao!” Hắn cúi đầu nói

“Phải không? Bây giờ nói điều này với ta làm gì?” Ta lạnh lùng nói.

Hắn cả người chấn động. Một hồi lâu mới nói, “Đúng vậy! Đã chậm, phải không? Quá muộn rồi! Chỉ là, nếu nàng ở bên cạnh Vấn Hiên, trên đảo còn có sự xuất hiện của một người, hai người các nàng còn có thể ở cùng một chỗ sao?”

Ghê tởm! Bây giờ ta còn sống, như vậy! Như vậy! “Ngươi làm gì Vấn Hiên rồi?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK