Mục lục
Lãnh Cung Hoàng Hậu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cuộc sống trong cốc thật sự phong phú, thật sự vui sướng. Tất cả mọi người trên thế giới này dường đều quên bọn ta rồi. Chưa bao giờ biết rằng, cảm giác được người ta quên lãng thật sự tốt đẹp đến vậy. Tỷ muội bọn ta dường như lại nhớ tới cuộc sống trước khi xuất cốc. Cãi nhau ầm ĩ, lại thuận đường khi dễ 2 đệ đệ

Vấn Hiên thật sự chuyên tâm vào trách nhiệm rửa chân cho ta. Thật tỉ mỉ giúp ta rửa chân, ta ôn nhu nhìn hắn. Hắn ôn tồn tinh tế giúp ta rửa sạch chân. Mỗi khi thế này, Hàn Mai sẽ cau mày nhìn bọn ta. Ta nhìn ra được, ánh mắt của nàng đang xuyên thấu qua ta mà nhìn đến nơi khác

Ta sai lầm rồi sao? Ép buộc các nàng ở lại trong cốc, các nàng, dù sao cũng đã không còn là tiểu hài tử năm xưa, các nàng đều đã có cuộc sống riêng. Nữ đại bất trung lưu. Lưu đến lưu đi, lưu thành cừu [“cừu” ý là “hận”]

Ta thở dài, nửa ngày sau, đem hài tú hoa mang vào

Hoàng quốc bây giờ hẳn là tuyết đã phủ khắp nơi rồi. Ta còn nhớ, lúc mới gặp Vấn Hiên, hắn rất thích hoa mai Tuyên Thành, ta thấy hắn ngày ngày mặt ủ mày chau, ta nghĩ, nguyên nhân hẳn là vì rời xa Hoàng quốc

Ta biết, để 1 Thái thượng hoàng an nhàn sung sướng như hắn theo ta sống cuộc sống thế này là quá ủy khuất hắn rồi. Nhưng là, ta nhìn bộ dạng của hắn, trong tâm cũng đau đớn theo

Hắn, vốn là thuộc về hoàng quốc. Một nam nhân như vậy, cư nhiên vì ngươi, bao nhiêu kiên trì cũng có thể từ bỏ. Một nam nhân ngày này vốc nước rửa chân cho ta. Bảo ta sao có thể ngoảnh mặt làm ngơ? Sao có thể không đau lòng?

“Vấn Hiên! Có phải chàng muốn đi xem hoa mai không?” Ta không nhịn được nữa, mở miệng hỏi

Hắn thoáng giật mình, “Nàng biết rồi? Đúng vậy! Ta muốn đi xem hoa mai. Hơn nữa, chuyện của chúng ta, ta cũng muốn bẩm lên mẫu thân đại nhân. Lúc nào thì nàng theo ta quay về Hoàng quốc để nói cho mẫu thân đại nhân việc này?”

Ta nghiêng đầu, cười nhìn hắn “Mấy tỷ muội bọn ta, trong khoảng thời gian này, vốn không thể ra khỏi cốc. Bất quá! Muốn xem hoa mai thì có thể. Chúng ta đến Tuyên Thành xem đi, được không?” Ta nháy mắt với hắn

Khoé môi hắn khẽ nhếch, cười nói “Nàng muốn đi Mai Lâm Tuyên thành thưởng mai?”

Ta cười nói, “Đúng vậy! Ngày đó, 2 người chúng ta đã đến Mai Lâm. Ta lấy tuyết ném vào người chàng! Lúc ấy, bệnh tình của chàng thật sự rất trầm trọng! Nghĩ đến thật buồn cười”

Môi hắn thoáng trắng bệch, nửa ngày sau mới nói “Đùng vậy! Lúc ấy, ta nhớ nàng và đại ca còn đang gây chiến!”

Ta thổi mạnh vào má hắn “Chàng ghen tị sao? Mọi người! Mau tới đây! Mọi người mau tới xem a! Đường Vấn Hiên đang ghen a!”

Trong phòng vang lên 1 trận hồi âm, tiếp theo là tiếng bước chân hỗn độn, ta hài lòng chứng kiến sắc mặt hắn thoáng cái bạo hồng [đỏ gay], ngập ngừng nói “Ta, ta về phòng trước” Dứt lời, liền lao đi như bay

Các tỷ muội thấy ta một mình ngồi trong sân, Đường Vấn Hiên thì chạy vội đi, trong lòng liền ước chứng đã biết chuyện gì rồi. Đám người cười cười nhìn hắn rời đi. Sau đó, liền đi tới trước mặt ta, xếp thành 1 hàng, bình tĩnh nhìn ta “Đại tỷ! Tỷ thật xấu! Lại trêu chọc hắn!”

Khoé môi ta nở nụ cười “Mọi người có muốn đi thưởng mai không?” Ta nháy mắt nói với các nàng

Nhận Hỷ nghiêng đầu cúi đầu nói “Hoa mai? A! Muội biết rồi,  đại tỷ đã trúng mỹ nam kế, muốn dẫn nam nhân Hoàng quốc đó ra ngoài thưởng mai, có phải không?”

Khoé môi ta thoáng rủ xuống, nửa ngày sau mới nói “Hắn vốn là Hoàng quốc Thái thượng hoàng! Hắn rất thích hoa mai! Quan trọng là, mọi người không thích ra ngoài cho khuây khỏa sao?”

Dược Nhi trầm ngâm nói “Chúng ta cứ vậy mà ra ngoài? Không phải đã nói là sẽ ở đây mấy tháng sao? Hình như bây giờ mới hơn 1 tháng mà đại tỷ đã thiếu kiên nhẫn rồi! Bọn muội vốn không sao cả. Bọn muội chưa bao giờ nhớ nhà, muốn hài tử, muốn lão công! Bọn muội cũng không buồn bực! Về phần đại tỷ nói muốn ra ngoài cho khuây khoả. Các tỷ muội chúng ta không thể làm gì khác hơn là chịu khổ cực 1 chút, cùng đi theo là được!” Nàng cười nháy mắt với ta

Tiểu Hạ cười nói “Đúng vậy đúng vậy! Đại tỷ, nếu như tỷ thật sự muốn đi chơi, chúng ta liền đi theo cùng có đước không? Ụa!” Dứt lời, nàng liền nôn 1 tiếng

Ta cau mày. Đối với nàng nói, “Hầu hạ, lại đây, bắt tay cho ta!” Ta cau mày, nói với nàng “Tiểu Hạ, lại đây, đưa tay cho ta!”

Nàng thoáng giật mình, nửa ngày sau mới thận trọng nói, “Đại tỷ, tỷ muốn làm gì!”

“Ta nói, đưa tay cho ta!” Ta lạnh lùng nói.

Nàng chậm rãi bước qua vài bước, liền bị Nhận Hỷ 1 bả túm lấy tay đưa đến trước mặt ta, ta đưa ta bắt lấy mạch môn của nàng. Nửa ngày sau mới nói “Hài tử của ai?”

Nàng giật mình một hồi lâu mới nói “Nguyên lai, nguyên lai đã mang thai rồi! Vốn là …Vốn là …Vốn là….”.

“Vốn là của Sa Hận Thiên. Sớm không mang thai, muộn không mai thai, lúc này mai thai rồi, muội nó là của Sa Hận Thiên, ai mà tin” Ta lạnh giọng nói. Tiểu tử không có tiền đồ này!

Nàng cau mày. Nửa ngày sau mới nói, “Xin lỗi, đại tỷ!”

Ta cười lạnh, “Người muội xin lỗi không phải là ta, mà là chính muội! Muội đã quên lúc trước hắn đối xử với muội như thế nào rồi sao? Hắn ngày đó đích thân đem muội vào phòng đệ đệ hắn! Nam nhân như vậy, muội theo hắn, cư nhiên lại …!” Nói đến chỗ  này, ta hận đến cắn răng. Nam nhân đó mặc dù sau này biểu hiện có vẻ rất thâm tình, như là, có một số chuyện vốn là không thể quay đầu lại

“Người không có tiền đồ thì vĩnh viễn cũng sẽ không có tiền đồ! Sau này nhìn thấy người khác thì đừng nói cho người ta biết ngươi là muội muội của võ lâm minh chủ ta!” Dược Nhi căm ghét to tiếng

“Tỷ tỷ! Làm tốt lắm à! Dưới tình cảnh đại quân đè ép như vậy, hai người các tỷ cư nhiên còn có thể hoàn thành đại kế. Nghĩ lại, thật là rất kích thích! A! Thật muốn trở lại ngày đó! Ta còn nhớ, tỷ hình như có đi ra ngoài! A! Hảo hối hận!” Nhận Hỷ oa oa kêu to

“Thế nào? Thế nào? Là ngươi chủ động, hay là hắn chủ động địa? Phụ nữ cũng có thể chủ động! Biết không? Không đúng không đúng! Phụ nữ! Nhất định phải chủ động! Ha ha! Giống ta! Đó là như thế!” Hàn Tuyết oa oa kêu to.

“Cảm giác như thế nào? Nếu như lại có một lần, ta cũng kéo nam nhân của ta ra  ngoài! Ngẫm lại liền hảo chơi đùa!” Bảo Nhi oa oa kêu to

Điên Thanh ho khẽ, ý bảo các nàng tốt nhất là nên dừng lại, nhưng không ai đến y đến nàng

“Đêm trước trận đại chiến, vốn tưởng rằng chính mình sẽ không có ngày mai rồi, phát sinh loại tình cảnh này cũng là chuyện bình thường! Cái này ta biết! Các ngươi không nên trách nàng!” Hàn Mai cau mày nói

Bọn ta “Ồ” 1 tiếng, chuyển toàn bộ ánh mặt về hướng nàng, sắc mặt nàng thoáng cái chợt đỏ bừng. Nửa ngày sau mới nói “Ta cũng vậy! Là thật đó!” Dứt lời, liền đưa mắt sang nơi khác, không chú ý đến bọn ta

“Như vậy! Như vậy! Tiểu Hạ! Ngày đó tỷ một đêm không trở về, có phải đã “làm” rất nhiều hay không? Nói nhỏ cho các muội muội nghe với! Muội trở về luyện tập 1 chút! Có được hay không? Thế nào, có phải rất kích thích hay không?” Nhận Hỷ nghiêm mặt dõi theo vẻ mặt đỏ bừng mắc cỡ của Tiểu Hạ

Tiểu Hạ sợ hãi nhìn ta. Đôi mặt ướt lệ thật sự rất đáng thương, trái tim của ta không khỏi chậm rãi nhuyễn [mềm] ra! Hài tử này, thật sự đáng thương, nếu không không phải là gặp không đúng người, nàng đã là 1 nữ tử nhanh nhạc đến cỡ nào. Mang niềm vi trở lại cho nàng là trách nhiệm của người là đại tỷ như ta!

“Đại tỷ, xin lỗi! Ta chỉ vốn là, ta chỉ vốn là! Nhưng là, tình cảnh lúc đó, thật sự có chút mất khống chế. Cho nên, liền không thể làm gì khác hơn là…!” Nói đến chỗ này, mặt liền đỏ đến không thể đỏ hơn. Ta nhướng mắt, nhìn chằm chằm vào mắt nàng, nhỏ giọng nói “Được rồi! Được rồi! Không nên thương tâm nữa! Có thì đã có rồi! Có thì liền sinh hạ là được! Muội chỉ là thương hắn mà thôi! Không có chuyện gì! Nếu hắn đã có dũng khí thế này thế nọ muội thì cứ để cho tỷ tỷ đối phó hắn, được không?”

Lúc này khoé môi của nàng mới lộ ra 1 nụ cười an tâm, nửa ngày sau mới nói “Đại tỷ, lúc nào thành thân?” Ánh mắt của nàng nhìn về phía Đường Vấn Hiên

Ta không lên tiếng, chỉ nói “Nếu trong bụng đã có hài tử thì càng nên đi ra ngoài thưởng mai! Muội cũng biết Tuyên Thành có loại ô mai mà thai phụ thích nhất? Rất chua, rất ngon!” Ta nói đến chỗ này, liền dừng lại không nói tiếp nữa! Ta cơ hồ đã quên, nàng không có vị giác

Mà nàng vẫn ôn nhu cười! Thật là hài tử tri kỷ a! Thật là làm cho người ta  đau lòng! Ta như thế nào có thể trách nàng đây? Vị giác cả nàng vốn là kết quả của trận tranh đấu giữa ta và Đường Vấn Thiên

Ta vươn tay ôm nàng vào trong lòng, nhỏ giọng nói “Xin lỗi! Tiểu Hạ! Từ nay về sau, muội thích ở cùng với ai thì cứ ở với người có, nếu như người kia có khi dễ muội thì cứ nói cho tỷ tỷ,  ta sẽ không giao muội cho hắn nữa, chúng ta đến Tuyên Thành thưởng mai, được không?”

Nàng ngẩn người, lược lược gật đầu. Nhỏ giọng nói, “Trước, Viêm Quốc chỉ có hoa mẫu đơn để thưởng, nhưng mà, trên tuyệt núi Bút Phong, Sa Hận Thiên vì nàng ta mà hái đóa hoa mẫu đơn đó xuống, cơ hồ đã làm thương thấu trái tim ta! Bây giờ thưởng mai cũng tốt! Bởi vì, ta muốn đem phần thế giới không muốn xa rời đó trở về!”

Khoé môi ta khẽ co rút. Lúc này, cư nhiên nói đến Sa Vũ Thiên! Nam nhân này, sau khi Ngân Phát sơn trang bị thiêu thì liền biến mất. Nghe nói là đã về Viêm quốc!”

Đúng vậy a! Hắn vốn là Viêm quốc Vương gia, trở lại Viêm quốc cũng là bình thường a, không phải sao? Chỉ là, bọn ta đang hướng đến chuyện để cho Tiểu Hạ thành thân với hắn, kết quả, dã đơn một năm trôi qua, hắn cư nhiên cũng không thành công! Lại còn để cho Sa Hận Thiên đi trước 1 bước, làm cho trong bụng Tiểu Hạ mang mầm mống của hắn

Một tháng qua, khối mầm mống này mọc rễ trổ hoa trong bụng nàng, nếu biết được, chắc sẽ làm cho Sa Vũ Thiên thương tâm gần chết! Bất quá, Sa Vũ Thiên mặc dù làm cho ta cảm động, nhưng là, ta càng đau lòng cho Tiểu Hạ. Nàng dù sao cũng là thân nhân muội muội của ta, không có kẻ nào có thể cướp đoạt quyền tìm kiếm hạnh phúc của nàng

Một nữ tử, đôi khi cái nàng muốn không phải là một nam tử có thể yêu nàng, sủng nàng, mà là một nam tử nàng tuyệt đối thích, tuyệt đối yêu! Chỉ là, Sa Hận Thiên rốt cuốc lại là kẻ thù giết cha của chúng ta, làm sao bây giờ?.

“Tiểu Hạ biết, năm đó hắn có can dự vào chuyện giết phụ thân! Cho nên, muội có thế nào cũng không theo hắn. Tỷ tỷ, muội muốn sinh hài tử này! Nếu như có thể, muội muốn nó thừa kế y thuật của Diệp gia!” Hai tròng mắt của nàng lấp lánh ánh sáng

Bọn tỷ muội thoáng cái phụt cười “Nếu hài tử đó 1 chút dược cũng không phân biệt được thì  thì sao có thế làm cho hắn thừa kế Diệp gia y thuật đây? Tiểu Hạ! Làm người thì nên thục tế một chút!”

Hàn Tuyết cười đến ôm bụng “Cũng đúng cũng đúng! Nếu như lạc đường cũng tốt! Ít nhất thì thần y lạc đường cũng coi như là ma y! Nếu như thần y mà không được trời phú thì bi thảm rồi!” Dứt lời, nàng lại cười to ra tiếng

Dược Nhi cười lắc đầu, “Tiểu Vương bát đản này dã tâm không nhỏ. Lại còn muốn đoạt chức vị chưởng môn của đại tỷ!”

Mặt Tiểu Hạ nửa xanh nửa hồng, nửa ngày sau mới nói “Hài tử của ta chưa chắc là đồ đần! Mụ mụ của hắn thông minh như vậy, thì hải tử đương nhiên cũng là…….!” Nàng run run nửa ngày, đột nhiên tuôn ra 1 tràng rống ra “Tất nhiên là thông minh tuyệt đỉnh!”

Lời của nàng vừa dứt, bọn ta lại thêm 1 trận cười vang! Tiểu Hạ này! Tiểu Hạ này! Ta ôm bụng, nếu nàng cũng được gọi là thông minh thì ta thật không biết thế nào mới gọi là ngu

Chờ các nàng cười xong, ta liền giương giọng nói “Thế nào? Các ngươi ai không đi, nói 1 tiếng!”

Nhận Hỷ cười nói, “Có náo nhiệt ta muốn đi! Đi thưởng mai, bên trong Mai Lâm có phải có rất nhiều mỹ nam xuất hiện. Rất nhiều diễm ngộ cũng đều phát sinh dưới tình huống này! Cho nên, ta muốn đi!”

Tiểu Hạ nói “Xem hoa mai, cũng không có gì bất hảo a! Ta cũng muốn đi!”

Dược Nhi hừ lạnh một tiếng nói, “Vậy thì đi! Không sao cả!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK