“Này! Ngươi đã chết chưa? Chưa chết thì tỉnh lại cho ta!” Trên mặt truyền đến cảm giác đau đớn. Tên nào đang đánh ta? Ta muốn lấy tay tóm lại nhưng lại bị người đó hất sang 1 bên
“Làm cái quái? Chết đến như như vậy mà còn muốn giết ân nhân cứu mạng?” Cái thanh âm quỷ rống quỷ kêu
Ta cau mày, từ từ mở mắt ra. Ánh sáng quá mạnh làm ta rất chói mắt. Ta híp mắt một hồi lâu, vươn tay trái ra che ánh sáng, nhưng lại phát hiện thấy tay trái của mình đã bị chặt đứt. Ta ngây cả người. Lúc này mới nhớ rằng hoá ra, ta đã chặt đứt bàn tay của chính mình rồi
“Sao vậy? Không phải rất uy phong? Rất tiêu sái sao? Lúc chặt đứt bàn tay của chính mình, ngươi không có 1 tia do dự. Bây giờ mới hối hận! nói cho ngươi biết!” Cái bóng dáng nho nhỏ kia đứng đưa lưng về phía ánh sáng
Cho đến lúc này, ta mới phát hiện rằng ta chưa từng gặp qua tiểu hài tử này! Chỉ thấy hắn 1 thân bạch y trắng, tóc vàng mắt ngọc, trên đầu có 1 quầng hào quang màu trắng, phía sau còn có 1 đôi nhục sí màu trắng. Không sai! Chính là nhục sí! Ta cả kinh, chỉ vào hắn, nói “miếu Nguyệt Lão! Ngươi là tên tiểu hài tử kia! Sao mà ngươi vẫn còn nhỏ như thế? Sao còn chưa cao lên?”
Hắn nhíu mày. Một hồi lâu mới tự chỉ vào mũi mình, nói “Cái gì là gọi là “sao không cao lên”? Ngươi đứng có nghĩ là ta còn nhỏ, ta đã hơn 1000 tuổi rồi! Chính là ngàn tuổi đại nhân!”
Không biết vì cái gì mà ta cảm giác rằng trên người tên tiểu hài tử này mơ hồ lộ ra 1 chỗ sát khí!
Là áo giác của ta sao? 1 tiểu hài tử như vậy mà sao trên người có thể lộ ra sát khí?
“Ngươi đừng xem ta là thần tiên, ngươi nhìn trang phục này của ta là biết ta không phải rồi!” Hắn hừ lạnh 1 tiếng
Ta chau mày, như là nghe thấy 1 loại ngôn ngữ khác
“Người phụ nữ này! Ngươi đang nghi ngờ những gì ta nói” Hài tử đó bắt đầu rống to lên
Ta một hồi lâu không lên tiếng, “Ngươi… không phải người sao?”
Hắn nghe vậy, bắt đầu cười ha ha, bàn tay đặt vào trường kiếm bên hông, ngoắc ngoắc ta
Ta ngây cả người, liền đi qua đó
“Đưa tay trái ra đây!” Hắn lạnh nhạt nói.
Ta thoáng giật mình, chần chờ xem có muốn vươn tay ra không
Nhưng hắn lại nói, “Sao vậy? Dù sao tay trái của ngươi cũng đã chặt đứt, chặt thêm lần nữa thì cũng đâu sao, sợ cái gì?”
Ta nghiêng đầu, suy nghĩ 1 chút, liền vươn tay ra. Hắn nở 1 nụ cười với ta. Rứt thanh kiếm bên hông ra, trước khi ta có phản ứng, liền 1 kiếm chém xuống tay trái ta
Ta kêu lên 1 tiếng! Hắn… hắn … hắn…chặt tay trái của ta
Không ngờ 1 hài nhi nhỏ nhỏ mà cư nhiên ra tay như thế! Sắc mặt của ta tái nhợt. Ôm lấy chỗ bị thương trên cánh tay! Ngã ngồi xuống mặt đất
Không ngờ tới, như thế một người nho nhỏ địa hài nhi, dĩ nhiên xảy ra như thế trọng địa thủ! Sắc mặt của ta tái nhợt . Bưng cánh tay địa đả thương chỗ. Ngã ngồi đến trên mặt đất.
Hắn nhìn ta, cười lạnh, một hồi lâu nói, “Kiếm của ta, có phải tốt lắm không?”
Ta cười lạnh, “Nếu cứu mạng ta là vì muốn chứng minh kiếm của mình tốt, lại còn chặt tay của ta! Đừng có trông cậy vào việc ta sẽ tạ ơn ngươi!”
muốn cứu mạng của ta, là một rồi chứng minh chính mình địa kiếm hảo, vừa lại chém tay của ta đi, bị cho là một cái gì! Không nên trông cậy vào ta sẽ tạ ơn ngươi!”
Hắn nhìn ta rồi bật cười, “Ngươi sẽ không tưởng rằng ta muốn ngươi cảm tạ đó chứ! Ta cứu ngươi là vì chủ nhân! Bây giờ đã cho ngươi xem kiếm của ta thì ta nói với ngươi, bất cứ thần ma quỷ phật nào, kiếm của ta cũng có thể chặt đứt! Dùng để trảm 1 người như ngươi thì thật tốt!”
Ta cười lạnh, thở nói, “Ta thật sự cũng không muốn cảm ơn hảo ý của ngươi đã chặt tay ta!”
Hắn cười ha hả, thu thanh kiếm vào bên hông “Ngươi biết không? Nếu không phải ngươi không gây nên 1 phen kia trong Lá Rụng cốc thì ta sẽ không quản ngươi! Bởi vì, ta thích ngươi đi phá hoại! Ha ha ha!”
Ta lạnh lùng nhìn hắn. Mặc kệ như thế nào, hắn cứu được tánh mạng của ta cốn là chuyện thực không nghi ngờ. Mặc kệ hắn vô lý tới mức nào, ta bây giờ không phải là đối thủ của hắn!
“Ngươi là yêu, hay là tiên?” Ta lạnh nhạt nói.
Hắn cười lắc đầu, “Không phải yêu, không phải tiên! Không phải thần, không phải phật! Ngươi chỉ cần nhớ ta là người đã cứu ngươi là được
Ta cười lạnh, cứu ta, nhân tiện chặt luôn tay ta! Thật là ăn khớp!
Cho đến lúc này, ta mới phát hiện, ta mới phát hiện rằng 2 người bọn ta đang trên bầu trờ biển rộng. Có thể nói là đang lơ lửng phía trên biển. 1 gian phòng nho nhỏ, ta chỉ cần bước vào bước là có thể tiên vào trong biển!
Sao hắn làm được như vậy?
Đang nghĩ tới đó thì bên ngoài vang lên âm thanh phá thủy [âm thanh người ta trồi lên khỏi mặt nước]
Hắn cả kinh, bàn tay đặt lên trường kiếm bên hông!
Trên bầu trời chợt loé kim quang [ánh sáng vàng] làm cho đôi mắt ta cũng bừng lên. Đang định nói chuyện thì 1 đạo kim quang đó đã vây quang căn phòng nhỏ của bọn ta! Cánh cửa bị một đầu rồng màu vàng thò vào
Ta chưa bao giờ chính thức nhìn thấy rồng. Cho nên, nhất thời đứng đó ngây ngốc! Lúc này, con rồng đó mở miệng nói tiếng người “Thiên sứ! Ngươi chặt đứt cánh tay của nàng rồi! Ngươi định bồi thường thế nào? Ngươi có tin ta nói với lục đệ, để cho hắn đông lạnh ngươi trăm năm không?”
Nguyên lai, nam hài này là thiên tử [con trời] sao? Ách, cái gì mà thiên tử? Sứ giả thiên thần? Sứ giả thiên thần giáng phàm đi thị sát sao? Không nghĩ ra!
2 mắt của con rồng đó chớp chớp với ta, 1 hồi lâu mới hoá thành hình ngươi trong ánh kim quang, kim quan buộc tóc, khí vũ hiên ngang, đứng trước mặt ta, chắp tay nói “Tại hạ kim long, là Đông hải long vương! Đã là Diệp tiểu thư sợ hãi! Mong Diệp tiểu thư thông cảm cho tiểu hài tử không hiểu chuyện, đừng so đó với hắn!”
Đông hải long vương? Ta thiếu chút nữa đã sợ hãi kêu lên! Đông hải long vương không phải là 1 lão nam nhân rất già sao? Sao lại như vậy? Sao lại như vậy?
Hắn nhìn ta, cười nói, “Diệp tiểu thư là ân nhân cứu mạng của ta, chuyện cụt tay này, cứ để kim long ta xử lý cho ngươi!” Dứt lài, liền gở 1 mảnh vảy xuống, cầm lấy tay ta, đặt mảnh vảy đó lên. Cánh tay của ta liên trở lai trên người ta. Cổ tay cũng lại chậm rãi mọc ra 1 bàn tay mới
Ta khiếp sợ nhìn hết thảy mọi người. Cảm thấy trái tim của chính mình sắp từ trong miệng nhảy ra ngoài
Người này… Người này …Cư nhiên thật sự… Cư nhiên thật sự! Ta vuốt vuốt bàn tay trái của mình, đáng lẽ trên đó phải đầy sẹo. Mà bàn tay này lại giống hệt với bàn tay của trẻ con mới sinh, thật xinh đẹp
Ta kinh hỉ ngẩng đầu. Cười nói, “Đa tạ kim long! Tiếp nhận chi ân, cảm kích vô cùng!”
Hắn khoát tay chặn lại, cười to nói, “ơn cứu mạng của Diệp tiểu thư, ta còn chưa hảo hảo đáp tạ, việc này chỉ là nhấc tay chi lao mà thôi! Ngày sau, nếu có chuyện khó khăn gì thì cứ cầm lấy bàn tay này, gọi 3 tiếng “kim long”, tiểu vương sẽ lập tức xuất hiện!”
Không phải là tốt đến thế chứ?
Làm như nhìn ra vẻ nghi ngờ của ta, hắn cười nói “Trên người tiểu thư có 1 mảnh vảy rồng của tiểu long, đương nhiên tiểu thông có thể thông tâm hiểu ý!”
“Ta không nhớ rõ đã gặp ngươi lúc nào, có phải ngươi đã nhận nhầm rồi không?” Ta nghiêng đầu
Hắn lắc đầu, cười to nói, “Ân nhân cần gì phải khiêm tốn! Hết thảy đều là do duyên phận mà thôi! Ân nhân còn có tâm nguyện gì, tiểu long sẽ thay ân nhân hoàn thành!”
Ta cả kinh, theo tìm thức giầu bàn tay ra phía sau, không có!
Trong tích tắc, ta địa sắc mặt trắng bệch, nhỏ giọng nói, “Ta không tìm thấy thủ cấp của mẫu thân và phụ thân nữa! Không thấy nữa!” Dứt lời, liền nghẹn ngào 1 tiếng
Thiên sứ lạnh lùng hừ nói, “Chính là 2 món đồ trên lưng ngươi? Hừ! Ta tưởng rằng vô dụng nên ném xuống biển rồi!”
Ta gầm nhẹ một tiếng, liền lao ra nhưng kim long đã nhanh hơn ta 1 bức, hoá thành cự long, tiến vào trong nước
Sau chốc lát, hắn liền cầm bao quần áo bằng gấm đi tới trước mặt ta
Ta hai tay tiếp nhận. Nước mắt, liền rơi xuống.
“chết thì cũng đã chết, bây giờ không biết đã đầu thai ở nơi nào, còn ở đâu cầm thủ cấp của bọn họ! thật là ngu xuẩn!” Thiên sứ cười lạnh
Kim long thì nói, “Diệp tiểu thư, hay là sớm hạ thổ thủ cấp của nhị lạo nhân đi! Cứ cầm theo như thế cũng không hay!”
Ta cười lạnh, “Ta vốn định đem 2 người họ vào trong hoàng lăng của hoàng đế Hoàng quốc, nhận sự quỳ lạy của hoàng đế mọi thời, không ngờ lại gặp phải mối hoạ như vậy!”
Hắn tiếp nhận 2 thủ cấp trong tay ta, cười nói “Có phải Diệp tiểu thư còn muốn làm như thế?” Hắn bình tĩnh nhìn ta
Ta ngây cả người. Một hồi lâu mới gật đầu.”Nếu đã cùng ra đi thì chôn cùng 1 nơi cũng là đã hoàn thành 1 đích!”
Hắn cười quay đầu lại. Nhìn thiên sứ nói, “Thiên sứ, việc này giao cho ngươi rồi!”
Thiên sứ hừ một tiếng, lạnh nhạt nói, “Vì cái gì mà muốn ta đi?”
Kim long cười nói, “bên trong hoàng lăng có rất nhiều phong thuỷ. Ta là thần long phương đông, đương nhiên là không thể vào được. Nhưng ngươi thì khác, ngươi không nằm trong phạm vi này. Ngươi vốn là ác ma, nói cách khác, mấy cái phù chú đó cũng phải sợ ngươi! Có phải không? Cho nên, ngươi đi là thích hợp nhất!”
Hắn chau mày cười nói, “Cái này là đương nhiên! thần thành phương đông bọn ngươi thật buồn cười! Cứ thích bày ra phù chú! được, bọn họ muốn tới thì cứ để cho bọn họ tới!”
Ta nói, “Ta cũng muốn đi!”
Hắn khoanh tay trước ngực. Nhìn ta một hồi lâu, lạnh lùng nói, “Không được!”
Kim long cười nói, “Diệp tiểu thư, thiên sứ này mặc dù hơi ác khẩu [ác mồm ác miệng] 1 chút nhưng làm việc rất tốt. Chuyện này cứ giao cho hắn làm, hắn sẽ hoàn thành tốt cho ngươi!”
Ta thấy hắn nói như thế, cũng không tiếp tục kiên trì. Chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
Thiên sứ thấy ta không kiêm trì nữa, liền cầm lấy thủ cấp, khinh thân đi về phía hoàng lăng
“Long vương! Ngươi có biết dạng phong thuỷ nào có thể ngăn cản được thủ cấp của phụ mẫu không?” Ta cau mày nói. Ta vốn không tin vào quỷ thần nhưng không ngờ lại có 1 phen kỳ ngộ này, thật đáng tiếc!
Hắn ngồi trên ghế, một hồi lâu mới nói, “Theo ta biết, có ba thứ! Thứ nhất là con rệp 1 năm. Thứ hai là phu cách [xa chồng] 3 năm. Thứ 3 là con cháu cả đời! Bây giờ xem ra, cục diện này thì chỉ có thể là loại thứ 2: phu cách! Nói các khác là thủ cấp của những người phụ nữ đã cùng phu quân chia lìa, hoặc là đã chết, hoặc là bị thương, hoặc là bị hưu
A! Ta ngồi xuống. Nguyên lai, thật sự có chuyện này! Đường Vũ Hiên lấy thủ cấp của mẫu thân và phụ thiên là muốn thiết lập cái phu cách chi cục này! Từ lúc hắn lấy đi là vừa đúng 3 năm
Trách không được! Trách không được…. Tiểu Hạ và Sa Hận Thiên lại đột nhiên chia cắt như thế! Tiểu Hạ cũng đã chết
Nguyên lai là bị ảnh hưởng của các thiết cục phong thuỷ này. Nói cách khác, con đường tình cảm nữ tử Diệp gia ta cũng sẽ không được như ý!
Ta nhớ, lúc đầu hắn nói với ta, thiết lập cục diện này là muốn ta rời khỏi hoàng cung. Hoá ra, đúng là chủ ý này. Một mình ta là được rồi, bây giờ lại còn làm liên lụy đến nhiều muội muội như thế! Trong lòng ta thấy bất bình, rất muốn mắng chửi người nhưng lại không mắng được. Việc này, ta cũng có trách nhiệm, phải không?
Ta nhìn ra bên ngoài, nguyên lai, đây là Trạch quốc sao? Trong Trạch quốc, ta có rất nhiều muội muội. Chỉ là, dưới chân không có cảm giác được chạm đất, thật sự rất chán ghét!
Mặc dù tất cả mọi chuyện đụng phải hôm này đều rất kỳ quái, nhưng bởi vì trong tâm của ta có chút khó chịu mà cảm giác có điểm chết lặng rồi!
Kim long cười nói, “lại nói cho Diệp tiểu thư một tin tốt, Diệp Tiểu Hạ chưa chết!”
Trong lòng ta cả kinh. Trong hôm nay, trời cao đã đem đến cho ta quá nhiều tin tốt “Tiểu Hạ… nàng… chưa chết sao?”
Hắn cười nói “Diệp Tiểu Hạ bị Sa Hận Thiên đuổi giết, nhảy từ trên đỉnh núi Tuyệt sơn xuống. Bất quá, nàng không chết, hài tử trong bụng cũng không có việc gì! Lục đệ vừa mới nói cho ta biết! Cho nên, ngươi không cần quá lo lắng
Ta không hại chết Tiểu Hạ! Ta nở 1 nụ cười mừng rỡ
“Trong hoàng cung còn có người tiểu thư lo lắng, tiểu long có thể mang tiểu đi quay lại xem 1 chút!” Hắn cười nói với ta
Ta kiên định lắc đầu.”Đã dứt khoác rơi đi như vậy là không bao giờ còn muốn liên quan tới hắn! thôi! Bây giờ ta không chết, nếu thật sự đã chết thì sao ta còn trở về thăm bọn hắn? Lần này, Diệp Dược Nô ta đã chết liền
Hắn nhìn ta rồi chậm rãi lắc đầu, “Nếu tiểu thư đã quyết định thì tiểu long cũng đành thôi! Chì là, thương thế của tiểu thư đã lành, nơi này cũng không thể để tiểu thư ở lâu dài! Tiểu thư có nơi nào muốn đi không? Tiểu long tiễn 1 tiểu 1 đoạn!”
Ta cười nói, “Phượng Hoàng cốc!”
Hắn cười, vung tay, bên tai cỉa nghe thấy phong thanh thuỷ khởi, chỉ sau chốc lát, ta đã trở lại Phượng Hoàng cốc, ở trong nhà của chính mình
Lúc này trong nhà trống rỗng, mãng nhện rậm rạp. Ta vuốt ve từng cọng cây ngọn cỏ trong nhà. Đã bao lâu rồi? Sau lúc quyết định chuyển chiến trường qua Hoàng quốc, ta đã hơn mấy năm không trở về!
Lúc này trở lại, cư nhiên sẽ phải gặp tình cảnh này. Bàn tay mặc dù đã tốt lắm rồi nhưng lại vẫn mơ hồ đau đớn. Vốn là đau lòng!
Nhớ đến Tuyệt Hoàng đã khóc nhiều như vậy, trái tim của ta như tan nát
Từ trong lòng móc ra tín vật của các muội muội, bây giờ, ta muốn đi đến quốc gia nào cũng được. Nhưng ta không thể làm liên lụy các muội muội. Đường Vấn Thiên mặc dù đã tận mắt nhìn thấy ta rơi xuống từ sườn núi, nhưng với tình tình của hắn, hắn quyết sẽ không tin rằng Diệp Dược Nô cứ thế mà chết. Nếu ta sở liệu không sai thì hắn chắc chắn sẽ phái người đi thi thân [xác] của ta. Nếu không tìm được thì sẽ phái sát thủ đi tìm ta
Nếu lúc này đi đến chỗ của muội muội thì sẽ liên lụy đến các nàng. Đường Vấn Thiên quỷ kế đa đoan, ngoài mặt thì tươi cười với ngươi, nhưng sau lưng lại vụng trộm cho ngươi 1 đao
Ta không thể mạo hiểm. Mặc kệ có thế nào, ta không bao giờ để cho hắn tìm được nữa
………………………………………………………
Ngồi trước gương trang điểm, mái tóc đen dài 3 thước đã biến thành 1 đầu đầy tóc bạc. Người trong gương vẫn xinh đẹp như cũ nhưng năm tháng lại để lại vết tích trên mái tóc ta, dễ dàng nhìn thấy
Bốn năm rồi sao? Ta, đã ba mươi tuổi rồi sao? Ta lạnh lùng nhìn ra bên ngoài.
Lúc này ta đang ở khác điếm, những năm qua, ta không lúc nào ta không lẩn trốn đám thám tử của Đường Vấn Thiên! Ta biết Đường Vấn Thiên sẽ không dễ dàng buông tha ta như thế, chỉ là không ngờ rằng đám thám tử của hắn lại truy đuổi chặt chẽ như vậy. Bốn năm nay, ta chưa từng có 1 giấc ngủ an ổn
Sợ ngủ thiếp đi sẽ bị bọn họ bắt được
Chẳng lẽ, hắn thật sự hận ta như vậy! Hấn đến mức ta đã chết mà còn chưa đủ sao? Trong lòng ta thấy bi ai. Một đôi vợ chồng mà cư nhiên đi đến tình trạng này, không thể không coi là 1 loại bi ai
Hắn không làm khó các muội muội của ta, nhưng các nàng cũng bởi vì bọn người Đường Vấn Thiên mà mỗi người bị làm cho bất ổn
Diệp gia ta rốt cuộc đã làm gì sao? Vì sao trời cao lại cứ đối xử như thế? Thiếu niên tóc trắng. Kỳ thật, lúc sinh ra, cha ta đã điều chế ra phương thuốc rất tốt, nhưng ta vẫn không hề hấn gì. Cho nên lúc này 1 đầu tóc đen mới hoá thành tóc bạc. Ta biết, trên đời này chẳng có ai là giống ta, bởi vì bị thương nên tóc đen biến thành tóc bạc!
Phụ thân không có cái gì có thể truyền cho bọn ta nhưng lại đem cái khuyết điểm này của Diệp gia truyền lại cho bọn ta! Lúc hắn chết, tóc mặc dù vẫn còn đen nhưng đó là bởi vì hắn đã uống thuốc. Lúc còn ta, ta thấy phụ thân 1 đầu tóc tơ ngân
Căn bệnh này nếu không chửa rị thì chỉ nhìn thấy toàn tóc tơ ngân mà thôi! Kỳ thật, cái này nguy hại rất lớn đến thân thể. Không tới 35 tuồi thì sẽ giống hệt như 1 lão nhân. Mà ta, bây giờ đã 30 tuổi rồi
Đến bây giờ, ta vẫn không nhớ nổi rằng mình đã cứu kim long lúc này! Chỉ là, bàn tay trái tóc dụng lực thì chỗ nối vẫn mơ hồ đau đớn. Đôi khi cũng có thể nhìn thấy phiến vảy rồng màu vàng khảm tại bên trong da thịt ta, loè loè phát sáng
Cũng nhắc nhờ ngày đó ta bất đắc dĩ bị buộc phải nhảy xuống vực như thế nào
Bây giờ nhớ lại, hành động của Đường Vấn Thiên ngày đó quá mức kỳ quặc, lời nói, hành động đều làm cho người ta thấy kỳ quái! Hắn nói ta lòng lang dạ sói. Hắn nói sẽ bố trí cho ta 1 biệt viện trong Hoàng thành, để cho ta sống ở đó. Nếu không phải rất hiểu rõ nam nhân này thì ta sẽ tường rằng hắn thật lòng với ta
Thế này thì chỉ có 1 giải thích, đó là có người cản trở
Qua mấy năm nay, ta cũng lưu ý tới động tĩnh của Hoàng quốc. Thụy Triệt quả nhiên đã cưới Tuyết Vô Ngân. Đường Vấn Thiên phế bỏ toàn bộ hậu cung, cho bọn họ xuất cung và lập gia đình. Trong hậu cung chỉ còn lại 1 mình Thái hậu
Còn có, Tuyên Tuyết Nhi
Đường Vấn Thiên cũng không bởi vì ta đã ra khỏi hậu cung mà sinh thêm con. Xét về tương đối thì Tuyệt Thế và Tuyệt Hoàng đã trở nên rất cao quý
Ta lạnh lùng cười. Vấn Hiên còn ở lại trong hoàng cung
Về phần Đường Vũ hiên, vẫn là ba đào không sợ hãi, vẫn ngồi ở vị trí quốc sư của hắn
Trốn tránh như thế đã lâu! Ta không muốn tránh né nữa! Ta muốn chủ động phản kích! Nếu hắn không buông tha ta, vậy thì để cho bọn ta đấu “ngươi chết ta sống”
Đứng lên khỏi ghế, ta hồng y tóc bạc, lụa mòng che mặt, nói với chính mình “Diệp Dược Nô! xuất phát!”
Thở dài một tiếng. Lưu lại cảm giác vô tận
Phủ Tam vương gia, Vương gia phu nhân bệnh nặng. ta chau mày. Cái nữ tử bản lãnh rất cao này, mấy năm không gặp mà đã bệnh nặng đến gần chết rồi?
Tam Vương gia phủ, Vương gia phu nhân khuyết điểm trọng. Ta chọn mi. Cái này từng bản lãnh rất cao địa nữ tử, mấy năm không gặp, liền khuyết điểm được như thế muốn chết muốn sống địa rồi?
Ta cầm bảng văn (*) đứng trước cửa phủ Tam vương gia
Nam tử thông truyền thấy ta mang khăn trùm đầu kín mật cũng không nói lời nào liền dẫn ta đi vào. Trong phủ Tam vương gia rất đẹp. 1 vườn hoa mai nở tươi đẹp
Ta thở dài. Đã bao lâu rồi? Qua nhiều năm như thế, ta yêu mỗi mình hoa mai là bởi vì nơi nay có người đọc được ý nghĩ của ta sao? Đúng vậy! Tuyệt thế và Tuyệt Hoàng của ta vốn được sinh ra bên trong mùa mai nở!
Tuyệt Thế, Tuyệt Hoàng, a!
Phủ Vương gia cư nhiên có thể tuỳ ý dẫn 1 nữ tử không rõ thân phận vào thì có thấy thế được căn bệnh của Tam vương phi đã cái tình trạng không còn thuốc chữa rồi! Bọn họ đang náo loạn tìm phương thức chữa bệnh
Cung nhân gác cổng dẫn ta vào 1 căn phòng. Trong phòng tràn ngập mùi thơm của thuốc. Ta chau mày nhìn nữ tử yếu ớt trước mắt. Nữ tử đó là Thụy Nhạc Mai?
Lúc này nàng đã gầy đến mức chỉ còn da bọc xương. Nữ tử này là nữ tử ngày đó bày kế muốn ta buông tay Tuyên Tuyết Tán? Đây là nữ tử Đường Đình Hiên cả đời lưu luyến? Hồng nhan dịch lão, quả nhiên không sai!
Nam tử đó cung kính nói với nàng “Vương phi đây là nữ tử vừa mới tháo bảng văn!”
Bên môi nàng nở nụ cười, nhẹ gióng noi “Sao bây giờ còn có người lấy bảng văn? Thôi! Nếu là 1 nữ từ thì ta cũng không hại ngươi, nếu ngươi không cứu được ta thì Vương gia sẽ giết ngươi, hay là thôi đi! Ta không muốn thêm 1 người mất mạng nữa!”
Ta buồn cười nhìn nàng.”Vương phi tựa hồ đã kết luận rằng căn bệnh của Vương phi vốn không thể chữa khỏi, thật sao?”
Nàng gật nhẹ đầu, cau mày phất phất tay “Đi đi! Đi đi!”
Đang định nói chuyện thì bên ngoài vang lên thanh âm vù vù của Lâu Nhạc Khanh
Ta cau mày, không ngờ người thứ nhất ta đụng phải là hắn
“Ngươi thì biết cái gì, biện pháp của ta nhất định sẽ có hiệu quả! Tiểu đồ đệ của ta đã chết 4 năm, ta đã xem như là thần y rồi! Lâu Nhạc Khanh ta không chữa được bệnh thì còn ai có thể! Dán bảng văn cái gì? Có chủ tâm muốn làm ta tức chết sao?”
“Nếu trông cậy vào ngươi thì Nhạc Mai sớm đã chết!” Đường Đình Hiên lạnh lùng nói
Mới nói xong thì cửa phòng bị 1 cước đá văng ra!
Lâu Nhạc Khanh oa oa mà kêu to.”Này này này! Ngươi đã chết chưa? Di! Còn chưa chết!”
Trên người hắn là 1 bộ quần áo màu trắng, vẫn là tề nhĩ tóc ngắn, sau tai buông xuống 1 sợi dây mà đỏ. Hắn chuyển hắn, thấy ta đứng ở 1 bên, liền oa oa kêu to lên
“Ngươi ngươi ngươi! Ngươi là người phương nào? Cầm trong tay bảng văn, ngươi là người tháo bảng văn! Thật không tôn trọng ta rồi! Ta tốt xấu gì thì cũng là 1 thần y. Ngươi ngươi ngươi! thật to gan!” Hắn nhảy lên nhảy xuống. Lúc này nếu có người nói rằng hắn biết công phu thì thật sẽ không có ai tin
“Họ Lâu kia! Ngươi không nghe ta nói gì sao? Không tôn trọng ngươi thì là không tôn trọng ngươi! Nếu ngươi chữa được bệnh thì ta có phải dán bảng văn không? Cứ ngoan ngoãn ở yên đó đi!” Đường Đình Hiên gạt hắn sang 1 bên
Lâu Nhạc Khanh bị hắn vứt sang 1 bên, nước mắt lưng tròng nhìn ta
Ta đè thấp thanh l rồi nói, “Ta đâu có cướp đoạt chén cơm của vị thần y đại nhân này, chỉ là trên người đang không có tiền, vừa lúc thấy nơi nay có người bệnh, vốn là biết cách chữa bệnh cứu mạng, nên tiến vào xem xem có phải là vị vương phi này đã không còn có thể cứu thật không!”
Đường Đình Hiên chậm rãi tiêu sái đến bên cạnh ta, nói với ta “Muốn chữa bệnh cho vương phi thì phải có 1 điều kiện, không biết…. vị phu nhân này có thể làm được không?”
Ta cười nói, “Phu quân ta họ Cổ!”
“Vậy thì là Cổ phu nhân! Những người đến đây xin chãư bệnh cho vương phi của ta thật sự rất nhiều, trong đó không thiếu những người mạo danh, ta lập nên 1 quy củ, nếu chữa được bệnh cho vương phi thì ban thưởng, còn nếu không có chuyển biến tốt thì sẽ chém đầu thị chúng. Khép vào tội khi quân!” Hắn híp mắt, thoạt nhìn thật nguy hiểm
Ta buồn cười, “Trên đồi này chỉ có đại phu có thể định đoạt sinh tử của người bệnh chứ làm gì có chuyện người bệnh định đoạt sinh tử của đại phu, sinh ra trong hoàng gia, lớn lên trong hoàng gia, ngay cả đạo lý của hoàng gia cũng nhất tịnh học thượng rồi. Ngươi không muốn vương phi khoẻ lên sao? Thôi, hôm nay vốn định đến đây chỉ chữa bệnh cho vương phi, không ngờ lại gặp phải 1 quy củ như thế. Tánh mạng của ta rất quan trọng. Cho nên, căn bệnh của vương phi, ta không chữa, xin vương gia mời vị Lâu thần y này chữa bệnh cho vương phi đi! Ta cáo lui!”
Hắn không biết là chuyện sống chết của vương phi hắn chẳng liên quan gì đến ta sao?
Sắc mặt hắn biến rồi đổi. Lâu Nhạc Khanh thì che miệng cười trộm. Thụy Nhạc Mai ở trên giường nhẹ giọng nói “Thôi! Vương gia, quy củ này vốn là ép buộc. Vương gia cứ như thế, ngươi xem tất cả đại phu trong phủ gần như đã bị ngươi giết hết rồi! Chỉ là 1 mạng mà thôi! Thôi đi!” Trong thanh âm của nàng tràn ngập sự tuyệt vòng
Ta rất muốn cười. Nhưng lúc này mà cười ra thì Đường Đình hiên lại có lý do để phát hoả. Nam nhân này, ta tưởng hắn hoa tâm [đa tình] vô cung, nhưng nguyên lai, sau khi lấy Thụy Nhạc Mai, hắn liền tẩy sạch tim, chung thuỷ với 1 mình nàng. Ta nghĩ, trong khoảng thời gian tam vương phi bị bệnh, hắn đã bị hành hạ đến chết khiếp rồi
Ta lạnh lùng nhìn hắn. Một nam nhân thâm tình như thế, ta thật sự rất chán ghét
Hắn nhìn ta 1 hồi lâu, lúc này mơi nói “Thôi! Ngươi cứ xem bệnh cho vương phi, bất luận thế nào, ta cũng không truy cứu!”
Ta chau mày. Đi lên vài bước, vươn tay ra, đặt lên mạch của nàng. Một hồi lâu mới nói “Tam vương gia, căn bệnh của vương phi đã tới tình huống không còn thuốc chữa rồi! Chỉ có thể kéo dài được nhất thời mà thôi!” Mà ta, không có hào phóng đến mức cứu mạng của nàng
Hắn thoáng giật mình, “Sao ngươi có thể kết luận như vậy? Ngươi dựa vào cái gì mà kết luận?”
Lâu Nhạc Khanh nghiêm mặt nói “Nàng nói không sai! Chỉ là chưa có ai dám nói với ngươi chuyện này mà thôi! Nhạc Mai, nàng … đích xác đã không còn có thuốc chữa rồi!”
Hắn mặt hắn biến đổi, chậm rãi lùi ra sau 3 bước “Nhạc Mai!”
Thụy Nhạc Mai nhỏ giọng nói, “Vương gia biết rồi cũng tốt! Chưa từng có đại phu nào nguyện ý nói sự thật cho người bệnh, ta đã sớm liệu trước kết quả này rồi! thôi! Thụy Nhạc Mai ta cả đời được vương gia ưu ái như thế, có chết cũng không hối tiếc!”
Hắn sợ run một hồi lâu, rồi khóc ta thành tiếng
Nam nhân Đường gia đúng thật là chung tình, một người thì với Tuyên Tuyết Dung, một người thì với Thụy Nhạc Mai, còn 1 người thì với ta!”
“Vương gia không nên khóc rống nước mặt người bệnh. Sẽ ảnh hưởng tới tâm tình của người bệnh! Không có lợi cho việc chữa bệnh!” Ta ở 1 bên lạnh lùng nhắc nhở, cho dù là khóc, ta cũng không để cho bọn họ ôm đầu khóc rống!
Hắn gật nhẹ đầu, lau nước mắt, lúc này mới nói, “Ta biết rồi!” Dứt lời, liền đứng dậy.
Lâu Nhạc Khanh đi theo phía sau hắn, trước khi quay đầu đi còn ném cho ta 1 nụ cười
Hắn đang hoài nghi ta! Tên nam nhân này, trước đây đã quá coi thường hắn rồi!
Ta chau mày, nhỏ giọng nói với Thụy Nhạc Mai “Căn bệnh này của vương phi chính là do uất ức quá mà thành, cảm giác thấy cả đời không thành công. Tiểu thư đương nhiên không có chí lớn gì, bây giờ xem ra là bị gả 1 phu quân không hợp với tâm ý của tiểu thư. Đây chính là bệnh, mà tâm bệnh của tiểu thư cũng không có loại tâm dược nào có thể điều trị
Nàng ngây cả người, nhìn vào ta.
Ta đi lên vài bước, cúi đầu nhẹ giọng nói bên tai nàng “Tuyên Tuyết Tán đã sớm chết rồi!”
Nói xong, nàng liền giật mình chỉ vào người ta, một hồi lâu liền phun ra 1 ngụm máu tươi, 2 mắt trợn trừng rồi chết ngất
Chú thích
(*) Bảng văn: giống như tờ cáo thị, có việc gì thì vương quan ngày xưa sẽ dán bảng văn ở mấy bức tường ngoài đường, người nào đồng ý làm thì tháo cái bảng văn đó xuống rồi đem lại nhà người dán bảng văn
Edit + Beta: Du Phong Lãnh Huyết