Mục lục
Lãnh Cung Hoàng Hậu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Nàng đang sợ ta đau, phải không?” Trong ngực hắn chấn động, mang theo ý cười rõ rệt

Ta không thở được, một tay đẩy hắn ra “Ngươi biết cái gì! Ta sợ ngươi đau! Ngươi đã quên vết thương trên người ngươi là ai đâm rồi? Hay là lại muốn bị đâm nữa?”

Hắn lắc đầu.” Được rồi! Như vậy là đủ rồi! Mặc dù hết thảy chưa từng thay đổi, nhưng là, nàng có thể liếc mắt nhìn ta 1 cái, lại còn thể quan tâm ta, ta đã hài lòng rồi! Nguyên lai, sự tình thật sự không có biện pháp, Diệp Dược Nô! Ta bây giờ, cư nhiên đã bắt đầu tin vào ông trời rồi! Nàng nói, có phải quá buồn cười hay không!” Trong thanh âm của hắn tràn ngập sự bất đắc dĩ

“Tin trời? Đường Vấn Thiên, ngươi cũng có lúc tin trời? Ngươi đang nói cái gì? Ngươi không sao chứ? Không phải là ta vừa mới băng bó cho ngươi xong, ngươi thay đổi tính nết đó chứ?” Ta lạnh giọng cười

Khoé môi hắn chậm rãi nổi lên 1 nụ cười “Ta xoá đi vết sẹo trên ngực, xoá đi vết thương trên tay, không phải bởi vì không muốn lưu lại ký hiệu của nàng trên người. Mà là bởi vì nàng thật sự rất tinh. Bình thường dịch dung, tuyệt đối không giấu giếm được nàng!”

Khoé môi ta giật giật! Đây cũng là nguyên nhân trước đây ta không nhận ra Đường Vấn Thiên. Không muốn thừa nhận, nguyên nhân lớn nhất là vì trên tay hắn không có vết thương mà ta gây ra

Mà, ngay lúc đó, trên tay Đường Vấn Thiên lại có thêm vết thương. Cũng không ngờ, vết thương này cũng có thể được dán lên! Làm giả cũng giống như thật. Lừa gạt nhiều người, cũng sẽ có người gạt mình

Ngươi giết nhiều người, cuối cùng sẽ có 1 ngày, ngươi cũng sẽ bị người giết. Trên đời này chỉ có lấy oán báo ân, tuyệt đối chưa có người nào khinh địch mà quên đi cừu hận

Ta đứng dậy.”Tại sao lại đến Tuyên thành!”

Hắn thở 1 hời thật dài, một hồi lâu mới nói “Mật thám! Ta cài mật thám bên trong am đường của Thái hậu. Ta đoán biết Ngân Phát sơn trang bốc cháy là do nàng ra tay. Nếu như không phải đã tới tuyệt cảnh, Diệp Dược Nô sẽ tuyệt đối ương ngạnh sống sót. Cho nên, ta đoán biết, nàng tất hẳn đã có hậu chiêu, tất hẳn sẽ không chết! Bởi vì, theo ta biết, phụ nữ không có ai thích phóng hoả đốt nhà như nàng. Hễ động cái là lại phóng hoả. Nàng không có mật ở đương trận mà cũng có thể phóng hoả, càng huống chi là nàng lại có mặt tại đương tráng! Nàng sao có thể chết! Ta biết, người trợ giúp các nàng đào tẩu là Diệp Điện Thanh! Có phải không? Cũng giống như ngày đó tại Phượng Hoàng cốc! Trong tình cảnh đó, các nàng cũng có thể đào tẩu. Quân đội của ta vào trong cốc, liền chỉ có thể vào, không có ra. Sau đó, các nàng đều đã đào tẩu rồi. Lúc ấy, ta liền đã biết nơi nào đó nhất định có mật đạo. Ta không phái người tìm kiếm, bởi vì, Nô nhi, ta cho nàng con đường lùi. Nếu như nơi đó sụp đổ, ta sợ các nàng sẽ không thoát kịp!”

“Đây cũng là nguyên nhân tại sao ngươi và Long Nộ không đuổi theo đến cùng, phải không? Thứ nhất, ngươi đã đuổi Long Nộ đi rồi. Vì vậy, chính mình có thể lùi binh hồi cung, xử lý sự tình, quả nhiên là nhất cử lưỡng tiện!” Ta lạnh phúng [lạnh lùng châm biếm]

Hắn đứng lên khỏi ghế, đi tới bên người ta “đúng vậy! Ta nói với Long Nộ, trước ngày 15 tháng 8, các nàng tất hẳn sẽ gặp nhau tại Ngân Phát sơn trang. Biết được tin tức của các nàng, hắn mới yên lòng hồi cung!”

Trách không được! Trách không được Long Nô lại đến Ngân Phát sơn trang sớm như vậy! Đúng là bởi vì hắn được Đường Vấn Thiên đưa tin! Tuy nói là đưa tin, nhưng lại đem hành tung của bọn ta kéo dài đến tháng 8 ngày 15. Long Nộ ở chỗ này trắng thủ, liền tự dẫn quân đội rời đi

“Đại quân quá cảnh, tư vị không dễ chịu đi! Có vẻ Hoàng quốc quá yếu thế!”

Hắn cười lắc đầu, “Không phải không! Bởi vì trước ngày 15 tháng 8, Giang quốc lại muốn xuất binh, để tránh đội ngũ làm bị thương dân thường, nên để cho Long Nộ tạm thời đem quân hạ trại trong thành Hoàng quốc. Vừa lúc quân đội Phong quốc ngo ngoe muốn di chuyển, nhìn thấy cờ xí của Long Nộ thì đã cho rằng hai nước ta đã kết minh, ngăn chặn chiến tranh giữa 2 nước, lại giảm bớt nhiều người kết, có phải là công đức nhất kiện hay không?”

Ta hừ lạnh một tiếng, “Người như ngươi tích đức làm gì! Hay là sợ Hoàng quốc có ngày diệt vong?” Hắn cư nhiên lợi dụng quân đội của Long Nộ đễ vãn hồi chiến tranh. Hàn Tuyết sở dĩ ngo ngoe muốn di chuyển là vì nghe được Đường Vấn Thiên điều quân đến Phượng Hoàng cốc. Mà Phong quốc Hoàng đế theo ta thấy vô hai, nguyện ý vì Hàn Tuyết làm bất cứ chuyện gì, nếu không phải như thế, thì dã tâm của hắn cũng rất lớn, cũng không phải là một đồ đần túng thê [sợ vợ]. Nhất cử [1 hành động] của hắn quả nhiên là chiếm hết tiên cơ

Hắn hừ một tiếng, “Chờ Tuyệt Thế và Tuyệt Hoàng lớn hơn 1 chút, ta liền thoái vị, đến lúc đó, Hoàng quốc có diệt vong hay không cũng không liên quan đến ta!”

Nói cho cùng cứ như thể  hình như hắn căn bản không phải là người Hoàng quốc! Ta cười lạnh “Người khác nói lời này, còn có thể tin, Đường quốc chủ nói, đương nhiên là giả rồi!” Nói xong, ta nhất thời không nhịn đười, ha ha cười ra tiếng “Trận chiến ấy, Đường quốc chủ thật sự đem tất cả sự tình chiếm hết rồi. Ta còn nói vì sao ngươi lại vì ta mà xuất binh, nhưng nguyên lai, là vì tâm tư này!”

Hắn lắc đầu, rồi lại lắc đầu “Viêm quốc vẫn luôn thèm muốn Hoàng quốc, Viêm quốc muốn xưng bá đại lục, thậm chí kể cả Trạch quốc cũng có dã tâm đó. Nếu biên cương không có Tuyên Tuyết Tán trấn thủ thì đã sớm bị xâm phạm. Ta cũng không phải là sợ Diệp Hàn Tuyết, mà là nếu ta và nàng ấy khai chiến, khó tránh khỏi sẽ làm tổn hại đến quần chúng hai bên! Không thể nói, sẽ khiến cho 14 nước hỗn chiến! Đến lúc đó, thiên hạ đại loạn, dân chúng lầm than. Ta là 1 người rất lười, có thể ở trong triều bình an độ nhật [ngày ngày bình an], ngẫu nhiên cùng nàng đấu 1 trận nhỏ thì đã cảm thấy rất thoả mãn. Nhân sinh trên đời chỉ có vài chục năm, quyền lực và tài phú ngàn vạn đều đã thuộc về ta. Cho dù liều chết liều sống, đánh bại giang sơn thì có thế nào? Người chết nhiều, ruộng đồng bị phá huỷ nhiều. Chiến tranh vốn mang tính chất huỷ diệt. Sau tất cả, chỉ sợ là người súc không để lại [người và súc vật không còn sống]. Đến lúc đó, ta thống trị quyền lực cao nhất, chấn hưng trăm họ, chỉ sợ là còn chưa có hiệu quả thì ta đã duỗi 2 chân, vi an trong đất. Cần gì đây?”

“Ta tưởng rằng, trong tất cả mọi người, dã tâm của ngươi vốn là lớn nhất! Nhưng nguyên lại lại không phải! Ngươi chỉ là 1 nam nhân an vu hiện trạng [bằng lòng với thực tại! Đáng thương!” Bên môi ta phiếm ý cười lạnh lùng

“Trở ngại lớn nhất đời ta đó là dùng tình quá sâu. Nàng nghĩ rằng ta vô tình, nhưng kỳ thật ta hữu tình. Diệp Dược Nô, nàng, rất không giống ta! Nàng và Vấn Hiên thành thân, như vậy, hắn bây giờ đang ở đâu? Sao nàng lại một mình xuất hiện ở nơi này?” Hắn cau mày nói.

"Nơi nào là nơi nào, ngươi không biết sao? Chỉ là lần này ta không đi bây đi bạ! Mà là bị người ta bắt! Người Tuyên thành muốn giết ta!” Ta bình tĩnh nói.

Hắn cau mày."Ta biết!"

Ta lạnh nhạt nói, "Ngươi là vì Vấn Hiên?"

Mày hắn thoáng nhăn “Ta không nghĩ là hắn muốn ta cứu. Việc này, nếu hắn không can thiệp, ta nghĩ, nàng sẽ không mắc bẫy bọn chúng!”

Ta nở 1 nụ cười mị hoặc với hắn “Thế nào? Bằng hữu, ngươi không phải là ngàn dặm xa xôi đến cứu ta đấy chứ? Tình cảm nảy sinh à? Đại bá [anh chồng]!”

Sắc mặt hắn thoáng cái thay đổi. Hô hấp dồn dập, miến băng trắng trước ngực mơ hồ nứt ra vết máu!”

“Vết thương nứt ra rồi! Đại bá! Cám ơn đại bá đã giải nguy cho ta!” cho ta giải nguy!” Ta lại cười nói.

Hắn nhắm chặt mắt, “Phụ nữ! Nàng không nên quá phận!”

“Không bằng đại bá làm người tốt, giúp vợ chồng bọn ta đoàn tụ, thế nào?” Ta mở miệng cười nói. Tiếp tục kích thích hắn.

“Nàng thật ra rất rộng lượng! Bị nam nhân của mình phản bội mà còn làm ta giúp nàng cứu hắn ra. Với tính tình của hắn, nàng như thế nào có thể như vậy? Nàng phải hận hắn lắm chứ! Cư nhiên bất kế tiền ngại muốn ta cứu hắn! Quả nhiên là vợ chồng tình thâm!”

“Đúng vậy! So với người nào đó ngày trước thì tốt hơn nhiều lắm. Hơn nữa, ta đã bị người nào đó tính kế đến thành thói quen rồi. Bây giờ ngẫu nhiên bị Vấn Hiên tính kế 1 chút, dĩ nhiên đã chết lặng rối! Không sao cả! Cho nên, ta sẽ không trách hắn!” Ta lắc đầu.

Hắn thoáng giật mình, một hồi lâu mới hừ lạnh nói, “Ta nghĩ rằng nàng phải nói rằng nàng thương hắn đến có thể bất chấp hết thảy. Đây là chuyện mà 1 đôi vơ chồng tân hôn [ mới cưới] làm sao? Ta ở nơi nào đó phát hiện ra nàng, như vậy, điều này nói lên 1 việc, nàng đem hắn 1 mình ném bên trong địa lao, một mình đào tẩu! Một đôi vợ chồng tân hôn mà như vậy sao?”

Ta hừ lạnh, “Hắn ở bên trong không có việc gì! Hắn đi ra thì sẽ trở ngại ta làm việc! Đường quốc chủ, hắn vì 1 Tuyên Tuyết Dung đã chết mà phản bội ta, để cho hắn chịu khổ trong địa lao 1 chút thì có là gì!”

Hắn thở dài một tiếng, “Vì Tuyết Dung! Nguyên lai, năm đó băn khoăn thật sự không sai!”

“Đúng vậy! Đường quốc chủ, quả nhiên là mưu tính sâu xa, Diệp Dược Nô bội phục!” Ta lạnh lùng cười.

“Bội phục cái gì! Hôm nay nàng mặc hoàng hậu Xích Phượng y phục, thì là Hoàng hậu Hoàng quốc, nàng là thê tử của Vấn Hiên, hậu thế sẽ không tha! Cho nên, vì để cho hoàng thất không hổ thẹn, ta sẽ 1 lần nữa nạp nàng làm hậu!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK