Sau lưng, chàng trai gậy trúc huýt gió.
Loại cảm giác này, Vãn Vãn không nói ra được, mọi khi ngồi ở trước màn hình biết nhau rất lâu, rất lâu, rất lâu, thậm chí còn có thể hàn huyên tâm sự, nhưng mà , khi người thật đứng trước mặt thì có cảm giác vô cùng xa lạ và khó chịu, dường như một câu cũng không nói được.
Rõ ràng đã nhìn thấy ảnh của Sâu Róm, nhưng mà vẫn cảm thấy sợ hãi với người này.
“Thật ra, tôi là Mộc…”
Vừa nghe đến chữ “Mộc”, hai mắt của Sâu Róm đã trợn to, tỏa ra ánh sáng kì dị.
Không phải là Đầu Gỗ chứ, không thể nào, vận khí của hắn tốt như vậy? Làm sao có thể chứ!
“Vãn Vãn.” Đang lúc cô nhắm mắt nói ra hai chữ “Đầu Gỗ” thì phía trước vang lên giọng nói đầy từ tính.
“Thật trùng hợp quá, sao cô lại ở đây?” Giang Diệc Hãn cầm máy ảnh, dường như chỉ thuận miệng hỏi một câu.
Đúng vậy, thật sự quá trùng hợp mà, khéo đến mức cô muốn chạy, chạy được một nửa, lại bị đuổi kịp.
“Biết tôi đang ở khu triển lãm, cho nên đến tìm tôi sao?” Không để cô kịp trả lời, Giang Diệc Hãn tiếp tục dịu dàng cười hỏi.
Đối với cái vấn đề này, Vãn Vãn muốn thành thực lắc đầu, nhưng mà nhìn thấy nụ cười “Rất nhiệt tình”, “Rất vui vẻ” của anh, Vãn Vãn không đành lòng dội một gáo nước lạnh xuống đầu anh.
Vãn Vãn chỉ có thể mỉm cười.
“Đi thôi, đã đến tận đây rồi, tôi mời cô ăn cơm.” Giang Diệc Hãn rất tự nhiên vòng tay lên vai cô.
Vãn Vãn cần thận từng li từng tí nhìn bàn tay đang khoác lên vai mình, nhịp tim lại lỡ nhịp một lần nữa.
Cô muốn nói cho anh biết, mình đã ăn trưa rồi, nhưng đến bên miệng lại biến thành…
“Anh còn chưa ăn trưa sao?” Vãn Vãn nhíu mày hỏi.
“Hôm nay rất nóng, một chút ngon miệng cũng không có, không ngờ đã hai giờ chiều rồi.” Anh thường bận rộn đến hai ba giờ chiều mới ăn cơm trưa.
Loại thời tiết này đúng là muốn lấy mạng của những nhân viên hay phải ra ngoài như anh mà!
Có phải bị trúng gió rồi không? Vãn Vãn cau mày nhìn anh.
Đột nhiên cảm thấy anh kiếm tiền cũng thật vất vả, để cho cô cảm thấy khổ sở.
“Vậy thì sao được? Nóng như thế nào cũng phải ăn cơm, nếu không dạ dày sẽ hỏng mất! Thân thể mới là tiền vốn cách mạng!” Vãn Vãn không nhịn được lo lắng càu nhàu anh.
“Cho nên, nhìn thấy cô liền cảm thấy vui vẻ, lập tức đã cảm thấy thèm ăn rồi.” Anh cười sang sảng một tiếng, ôm lấy vai cô, “Khuôn viên này có một quán ăn nhỏ, bên trong phục vụ cơm trưa, đồ uống lạnh, chúng ta đi thôi!” Thời tiết lúc này, hơi nóng cuồn cuộn như muốn nướng cháy người ta, cũng không cần vì những người vô vị mà mạo hiểm để bị cảm nắng!
Vừa nghe đến đồ uống lạnh, Vãn Vãn lập tức không thèm suy nghĩ gì nữa theo chân Giang Diệc Hãn, cô nghĩ nhanh chóng đi đến nơi có điều hòa, để cho anh cảm thấy thoải mái một chút! Lo lắng như vậy, Vãn Vãn cũng không biết mình gần như đem Sâu Róm coi như không khí mà quên luôn rồi.
Nhìn thấy một màn trước mắt, Sâu Róm xụ mặt xuống, vừa rồi trong nháy mắt, hắn còn tưởng mình vận số tốt như vậy, cho rằng cô gái mắt to có mái tóc xoăn tự nhiên này là Đầu Gỗ! Quả nhiên, con người không nên ôm quá nhiều ảo tưởng, thì ra vừa rồi tiểu mỹ nữ không phải là nhìn hắn, mà là anh chàng đẹp trai sau lưng hắn.
Chịu đựng cảm giác mất mát mãnh liệt, đang định lùi về phía sau.
“Quý Vị Vãn, sao cậu có thể như vậy? Không phải đã nói trước, hai chúng ta đi cùng nhau sao?” Lương Vũ đỏ mắt nhảy ra ngoài, ngăn cản đường đi của bọn họ.
Cô núp ở một chỗ bị ánh nắng mặt trời nướng cho cháy khét, chịu đựng ánh mắt bị con ếch độc hại, Vãn Vãn có thể lại tốt số đi theo trai đẹp uống đồ uống lạnh, đây là cái thế giới gì hả? Hơn nữa, quan trọng là, cái tên Sâu Róm kia không phải là nhân vật chính của ngày hôm nay sao?
Mặc dù, chỉ đứng phía xa nhìn trộm, đã đủ để Lương Vũ nhìn thấy bộ mặt thật, rốt cuộc hiểu cái gì là trạch nam, cái sơ mi trắng giặt đến ố vàng, khẳng định chính là đồng phục làm việc, người đàn ông luôn nhìn vào máy tính, quả nhiên không thể mong đợi có bất kỳ phẩm vị gì, căn bản chính là con ếch nam điển hình! Điều này làm cho cô thấy thật lãng phí thời gian, muốn về nhà ngay lập tức.
Lúc Lương Vũ nhảy ra, Vãn Vãn mới giật mình, từ lúc Giang Diệc Hãn xuất hiện, làm đầu óc của mình liền phát dục.
Cô đang muốn nói xin lỗi.
“Lương Vũ, thật trùng hợp , lại gặp mặt rồi! Cô cũng tới tham gia chân nhân tú sao, hay là tới gặp bạn trên mạng?” Giang Diệc Hãn thoải mái chào.
“Cô ấy là cùng…” Vãn Vãn đang muốn giải thích.
“Lương Vũ, hôm nay cô mặc quần áo rất đẹp, nếu cô mà tham gia chân nhân tú như tôi nói, tôi rất có lòng tin, nhất định có thể đoạt được chức vô định, trở thành nữ thần Võng Du!” Giang Diệc Hãn liếc nhìn cô, nói với giọng thưởng thức.
Nghe thấy anh nói, cô vội vàng nhìn về phía Lương Vũ, hôm nay Lương Vũ mặc một cái áo tơ tằm màu đen mát mẻ, chất liệu rất mỏng, hơi xuyên thấu, áo ngực màu đen bên trong như ẩn như hiện, phía dưới mặc một cái quần ngắn miễn cưỡng có thể che mông, khiến cho một đôi chân thon dài, màu lúa mạch mê người tùy tiện hiện ra.
Thì ra là, anh thích những cô gái ăn mặc mát mẻ như Lương Vũ? Vãn Vãn cúi đầu nhìn thoáng qua cái áo phông giản dị của mình, lại nghĩ tới các phóng viên khác hỏi anh có phải đến hội triển lãm để chụp ảnh các em gái không, một cỗ cảm giác ê ẩm, tràn ngập trái tim.
Có phải đàn ông đều thích phụ nữ mặc ít? Kiểu phụ nữ giống như cô ngay cả những bộ quần áo không tay cũng chưa bao giờ mặc thử, khẳng định trong mắt anh, chẳng có chút quyến rũ nào?! Vãn Vãn cảm thấy như đưa đám.
Nữ thần Võng Du?
Vừa nghe thấy trai đẹp ca ngợi, Lương Vũ lập tức kiêu ngạo tự tin, “Đó là đương nhiên, tôi không chỉ xinh đẹp, phẩm vị quần áo cũng rất tốt, tôi mà muốn giành lấy cái danh hiệu nữ thần Võng Du, làm gì có đất đặt chân cho những em gái dung tục kia?”
Giang Diệc Hãn vỗ tay phụ họa, “Đúng vậy, đúng vậy, Lương Vũ, cô mà ra tay, nhất định có thể bắt được trái tim đàn ông làm tù binh.”
Lương Vũ được khen liền cảm thấy tự mãn, cái danh hiệu nữ thần Võng Du kia, cô phải đi thử một chút, chứng minh sức quyến rũ của mình!
“Lương Vũ, lên đi, đem những Phù Dung tỷ, Phương muội muội đẩy hết xuống đài đi, tôi đối với việc cô đi giải cứu số mạng của các trai tơ, dẫn bọn họ về con đường thẩm mỹ quan đúng đắn thật sự có lòng tin.” Anh chỉ vào giữa sân khấu không ngừng cổ vũ.
“Coi như anh tinh mắt.”
Hai người bọn họ sao lại trở nên hợp cạ như vậy?
“Đúng rồi, cô còn chưa nói cho tôi biết, đã gặp được Sâu Róm trong truyền thuyết chưa?” Giang Diệc Hãn đột nhiên hỏi một câu.
“Gặp được rồi, không phải là anh ta sao?” Ngón tay của Lương Vũ chỉ vào con ếch trạch nam bên cạnh theo bản năng.
Sâu Róm bị điểm đến tên, nhất thời kinh ngạc một hồi, đại mỹ nữ tự tin tràn đầy làm cho người ta kinh nể trước mắt chính là Đầu Gỗ? Ông trời! Không thể nào! Internet quả nhiên là một thế giới thần kỳ!