Một phòng yên tĩnh.
Tư vị cô độc, thật không dễ chịu, đặc biệt là hạnh phúc này có thể đụng tay đến. Bị cứng rắn cắt đứt, buồng tim đè ép giống như bọc quần áo nặng trĩu, thở một hơi cũng cảm thấy rất khó chịu.
Vãn Vãn ngồi một mình ở trên ghế sofa một lúc lâu, ti vi để ở tiết mục giải trí khôi hài, nhưng trên mặt của cô lại không có nụ cười.
Thế giới bên ngoài náo nhiệt hơn nữa, ở trong mắt cô cũng giống như sau khi qua hết phồn hoa chính là thê lương.
Đồng hồ báo thức chuyển tới bảy giờ, bụng của cô có chút thình thịch, giống như bên trong có vật gì đó đang khó chịu lăn lộn.
"Bé cưng, có phải đói rồi không? Mẹ nấu mì cho con, được không?" Cô khẽ vuốt ve ** hơi gồ lên của mình, nói với bảo bối trong bụng.
Từ sáng sớm đến giờ, "Nó" cũng động vô cùng lợi hại, quyền đấm cước đá giống như đang kháng nghị chuyện gì.
"Thật xin lỗi bé cưng, con chịu uất ức." Hốc mắt khẽ ê ẩm.
Cô có lỗi với bảo bối của cô.
Lau mặt một cái, cô đứng dậy đến phòng bếp, lấy mì sợi từ trong tủ lạnh ra. Hơi nước sôi trong nồi hun mắt cô đến nóng lên, một mảnh mông lông.
Vãn Vãn vội vàng lau nước mắt lần nữa, nâng nồi nấu chín trước mặt lên.
Tài nấu nướng của cô thật rất kém cỏi, một chén mì thật tốt lại bị cô nấu đến dán thành đoàn. Cô nắm đũa, ăn từng chút một, mới ăn vài miếng, cô liền buồn nôn một trận nên để đũa xuống, không còn khẩu vị.
Lại ngồi một mình thật lâu, lâu đến mức chén nóng hôi hổi kia cũng trở nên lạnh lẽo.
Cô từ từ vô lực nằm sấp tựa vào trên bàn ăn.
Không biết từ lúc nào, trên bàn còn ném một cái vòng móc trên lon. Cô đưa tay trái ra, tay phải bắt chước động tác buổi sáng của anh, chậm rãi đeo vòng móc vào trên ngón giữa của mình.
Cô mở năm ngón tay ra, đeo chiếc nhẫn.
"Em nguyện ý." Cô vẫn nằm sấp không nhúc nhích, nước mắt lẳng lặng chảy xuống.
Cô thật là muốn nắm chặt tình yêu tới lúc rực rỡ....
Nhưng....
Hiện tại anh nhất định hận cô chết đi.
Cô không chịu nổi....
Đúng lúc ấy thì, trong phòng trống trải truyền đến âm thanh chìa khóa chuyển động. Vãn Vãn lắc lắc đầu, cho là ảo giác.
Nhưng là....
"A, ăn mì sao, anh cũng rất đói." Một giọng nói quen thuộc truyền đến từ phía sau.
Vãn Vãn kinh ngạc.
Không đợi cô quay đầu lại, đã có người nghênh ngang ngồi ở trước mặt cô, ném bọc lớn trên bả vai xuống, kéo mì lạnh một nửa khét cô đang ăn, ăn từng miếng từng miếng.
Anh trước mắt, tóc ẩm ướt, dáng vẻ mới vừa mắc mưa. Bộ dáng lang thang hào sảng, túi đeo lưng gần như cao cỡ nửa người, dường như là cõng toàn bộ hành lý lên người.
"Ăn chậm một chút." Vãn Vãn vội vàng mang khăn lông tới cho anh, lại bưng nước tới cho anh.
Anh ừng ực uống cạn sạch nước, lại ném khăn lông ở một bên.
Vãn Vãn chỉ có thể đứng dậy, bận trước bận sau, lấy máy sấy ra, cẩn thận giúp anh sấy khô tóc.
Rầm rầm rầm, tay của cô mơn trớn tóc anh thì không vui buổi sáng trong lòng anh dần dần tiêu di.
Anh cúi đầu, tiếp tục mở lớn miệng ăn, giao toàn bộ tóc mình cho cô xử lý.
Giúp anh sấy khô tóc, cô ngồi ở trước mặt anh, vẫn nhìn anh chằm chằm, chỉ sợ lại là ảo giác, một phút sau anh sẽ biến mất.
Anh uống nước canh không còn dư lại chút nào.
"Anh...." sao lại xuất hiện? Cô cho là anh sẽ tức giận đến không bao giờ muốn gặp cô nữa.
"Không phải trời mưa sao? Anh không có chỗ trốn mưa, lại không ở nổi khách sạn, không thể làm gì khác hơn là tới nương nhờ vào em." Anh nhún vai một cái.
Anh cũng rất muốn có cốt khí, nhưng cốt khí không đảm đương nổi cơm ăn, cốt khí chỉ có thể khiến anh vĩnh viễn mất đi người quan trọng nhất.
Ở không nổi khách sạn? Đã xảy ra chuyện gì? Vãn Vãn ngạc nhiên.
"Aizz, một lời khó nói hết, dù sao cũng là đấu tranh thất bại, anh thua rất thảm, đến công ty cũng mất." Buông chén xuống, anh lau chùi miệng, lớn tiếng tuyên bố, "Anh không có nhà để về, anh muốn ở nơi này."
Vẻ mặt của anh quá tự nhiên, giống như đây là chuyện đương nhiên, dường như một màn buổi sáng chưa bao giờ xảy ra, khiến Vãn Vãn cũng bắt đầu hoài nghi, có phải cầu hôn chỉ là cô ảo tưởng ra thôi không? Nhưng là, giấy chứng nhận ly hôn vẫn còn ở trong ngăn kéo của cô.
"Sẽ không phản đối chứ?" Anh khẽ đến gần cô.
Vãn Vãn không có lập tức gật đầu.
Bởi vì, cô có khả năng phản đối sao? Nơi này là nhà của anh.
Giang Diệc Hãn hạ thấp giọng, "Hiện tại anh nghèo đến muốn tìm phú bà bao nuôi, sẽ không tàn nhẫn muốn bỏ đá xuống giếng, đuổi anh ra cửa chứ?!"
Tầm mắt Vãn Vãn chuyển lên báo chiều hôm nay, bên trong đăng, theo tin tức gọi là đáng tin, trên dưới Yến Thiên Hạ phong vân biến sắc. Giang Diệc Hãn xuống đài, tất cả cổ quyền thuộc về Giang Thiệu Cạnh, Giang Thiệu Cạnh chính thức trở thành chủ nhân mới của Yến Thiên Hạ.
Cái tin tức này tương đối có tính chất oanh tạc, đánh cho đầu cô trống rỗng.
"Có phải em làm anh...." Vãn Vãn không biết nên hỏi như thế nào, tâm hơi chua xót.
Là bởi vì cô sao? Cho nên Giang Thiệu Cạnh không tha cho anh?
"Làm anh cái gì?" Anh làm một vẻ mặt kỳ quái.
Vãn Vãn nhất thời nghèo từ, làm sao cũng không tìm được phương thức biểu đạt.
"Anh không thích em gặp vấn đề giải quyết không được thì liền trốn tránh." Giang Diệc Hãn chỉ ra.
Tình cảm cô đối với anh rõ ràng như vậy, không thể nào không thích anh. Nhưng tại sao sáng sớm hôm nay lại ngoài ý muốn cự tuyệt anh như vậy? Giang Diệc Hãn đi dạo một ngày, vẫn luôn nghĩ không ra. Giải thích duy nhất chính là có thể cô cho là anh vì trách nhiệm nên mới cưới cô thôi.
Anh không muốn giải thích.
Chỉ có thể dựa vào cô dùng thời gian để hiểu được tâm mình, trách nhiệm và yêu không có xung đột.
"Thế nào đột nhiên không đi làm ở Yến Thiên Hạ nữa?" Vãn Vãn vẫn hỏi ra miệng.
"Công việc không vui, anh lừa tôi gạt mệt chết đi, đồng nghiệp không hữu nghị, không muốn trở thành nhân vật tiêu điểm...." Rất nhanh, anh liền nghĩ ra một đống lớn lý do.
Nhưng Vãn Vãn hiểu, thật ra thì nguyên nhân chân chính, là cô làm cho anh em bọn họ không hợp.
Đều là cô gây ra họa.
"Thật ra thì.... anh nên chung sống thật tốt với anh của anh.... Dù sao, anh ta là anh trai của anh, là người thân duy nhất trên thế giới này của anh." Vãn Vãn suy nghĩ một chút, vẫn là khuyên nhủ.
Không có gì quan trọng hơn người thân, cho nên cô sẽ tới cửa thăm hỏi chú vào ngày lễ ngày tết.
"Ai nói, anh còn có ‘nó’." Anh nhìn lướt qua bụng của cô.
Vãn Vãn đầu tiên là sững sờ, sau đó đỏ mặt.
Quả nhiên không dối gạt được, nếu anh thông minh, đều sẽ đoán được tất cả.
Giang Diệc Hãn dãn gân cốt một cái, "Aizz, đi dạo một ngày, buồn ngủ quá, anh muốn đi ngủ, ngày mai phải bắt đầu tìm việc làm!" Mối hận cướp vợ, anh và Giang Thiệu Cạnh đã kết "mối thù không đội trời chung", không phải là chuyện có thể giải quyết trong một ngày hay hai ngày.
Hiện tại, cuộc đời của anh phải bắt đầu lại từ đầu.
"Đúng rồi, em không ngại để cho anh ở trong phòng sách, cùng anh tiếp tục làm bạn cùng phòng chứ?!"
Vẻ mặt giống như đưa đám, bi thương lúc trước của Vãn Vãn đã dần dần biến mất, thay thế là khóe môi khẽ nâng lên.
"Được."
Nếu như chỉ là làm bạn cùng phòng, có phải có thể làm cho quan hệ giữa hai anh em bọn họ hơi hòa hoãn một chút không?
"Ừ, được. Vậy trước hết chúng ta bắt đầu nói yêu thương gần tháp nước đi!" Trước khi vào phòng sách, anh bỏ lại một lời nói có tính oanh tạc.
Hắc hắc, nếu cô đồng ý dẫn sói vào nhà, như vậy anh nhất định sẽ dựa vào cô!