• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc Giang Diệc Hãn về đến nhà đã hơi muộn.

Anh tắm xong ra ngoài, liền thấy Vãn Vãn ở trong phòng anh đang cầm ipad tựa vào trên giường chơi game.

Dáng vẻ không hề có khúc mắc nào, giống như một đứa con nít không lớn.

Không cần phải trải chăn đệm nằm dưới đất, anh cười cười, vén chăn lên lên giường, đem ipad trong tay cô rút ra.

"Này, đừng mà, trò chơi sắp qua cửa rồi...." Vãn Vãn nhẹ giọng kháng nghị.

Nhưng mà anh lại giở chiêu đùa bỡn, Giang Diệc Hãn đi đến gần hôn lên cô.

Nụ hôn của anh, âm ấm, trong lúc đó răng môi giao hòa triền miên, không có quá nhiều kích thích, ngược lại giống một loại che chở vô cùng cẩn thận, nhưng mà, thế này…

Đã đủ rồi, đủ khiến cả người Vãn Vãn mềm nhũn thành một vũng nước.

"Hửm, trò chơi sắp qua màn rồi?!" Hơi đẩy cô ra, anh nhíu mày, cố làm vẻ cợt nhả nhẹ nhàng nắm cằm cô, "Nói, muốn cùng với bạn trai, hay là tiếp tục chơi game?"

Vãn Vãn hơi đỏ mặt, "Đừng làm rộn…" Cô đối với anh như thế nào, còn không rõ ràng sao? Làm gì mà còn phát ghen với trò chơi…

"Anh bây giờ rất nghiêm túc, ít chơi game đi, em cả ngày lẫn đêm nhìn về phía máy vi tính, sẽ đau mắt." Giang Diệc Hãn đem cô ôm vào trong ngực, nhẹ giọng dặn dò.

Anh phát hiện, thân thể mềm nhũn của cô ôm vào đặc biệt thoải mái.

Hơi thở trên người anh thật sạnh sẽ, không có dính một chút mùi không nên dính nào…

Vãn Vãn vòng tay ôm anh.

Cô thật sự rất thích chơi game? Đó là trước kia, trên thực tế, anh mà chưa về nhà, lòng của cô vẫn rât bất an, đứng ngồi không yên, muốn dựa vào trò chơi mà ổn định tâm hồn, nhưng mà thật bất đắc dĩ chết rất thảm.

Loại trạng thái này, vẫn lan tràn đến bây giờ khi có thể chân thật ôm lấy anh, mới có thể cảm thấy tảng đá trong lòng rơi xuống đất.

"Sao lại về muộn như vậy?" Vãn Vãn vẫn mở miệng hỏi.

"Rất nhiều hoạt động muốn bày ra, đẩy đủ chu đáo, cho nên tương đối bận rộn." Không muốn ở cùng một chỗ với Phó Vịnh Bội, cho nên tối hôm nay anh mới bận rộn đến bây giờ.

"Vâng!" Vãn Vãn chôn đầu trong ngực của anh, toàn tâm toàn ý tin cậy.

"Đúng rồi, em đã tắm rửa chưa?" Anh hỏi.

"Tắm."

Vãn Vãn gật đầu, nhưng mà, câu nói tiếp theo của anh, dọa cô nhảy dựng.

"Vậy thì tốt, cởi quần áo ra thôi." Tay anh vừa nâng lên, liền đè cô nằm ngửa ra, sau đó tay bắt đầu cởi quần áo của cô.

Hai mắt Vãn Vãn mở to.

Này, vậy cũng quá trực tiếp đi? Kiều nhan của Vãn Vãn cảm thấy khó xử, liều mạng đè bàn tay đang càn rỡ của anh lại.

"Đừng, đừng…" Ngay cả khi đã có hành động thân mật, nhưng mà, chưa nói câu nào, liền trực tiếp nhào tới… Này, cái này cũng quá hào phóng rồi?!

"Cái gì nên nhìn thì hôm qua đều đã nhìn hết rồi, làm gì mà phải xấu hổ như vậy?!" Anh bật cười.

"Trước, tắt đèn trước…" Đôi mắt sáng của Vãn Vãn rủn rẩy không ngừng, vội vã gắt gao thì ra là như vậy.

"Tắt đèn? Nha đầu, tắt đèn, anh bôi thuốc cho em kiểu gì?" Anh tức giận nói.

Oái, bôi thuốc? Vãn Vãn ngơ ngác mở mắt, gương mặt ngây ngô.

Nghĩ gì thế? Anh hướng cô giơ giơ thuốc mỡ trong tay mình mới mua lúc về.

"Buổi tối lúc ăn cơm, anh nhìn em đi vẫn có chút gì đó không đúng." Anh dứt khoát thẳng thắn.

Một câu nói của anh, khiến Vãn Vãn đổi sắc mặt.

Cái, cái này rõ ràng vậy sao? Mặc dù lúc đi bộ, lúc ** bị ma sát vào có hơi đau, nhưng mà, cô đã hết sức che giấu rồi mà!

" ** của em nhất định là hơi bị xé rách rồi." Nếu không, sẽ không đau lâu như vậy.

Anh than thở, "Tối ngày hôm qua, anh không nên làm đến bước cuối cùng." Vốn là thấy cô có cái gì không đúng, lúc trên đường, anh muốn thu binh đem mình rút ra, nhưng mà, cô ấy lại cố chấp ôm anh không chịu buông, để cho anh căn bản muốn ngừng mà không được.

Vãn Vãn lúc này mới hiểu rõ, anh cởi quần cô, không phải muốn triền miên, mà là muốn bôi thuốc cho cô.

Đối với việc mình hiểu nhầm, trông mặt mà bắt hình dong, Vãn Vãn mắc cỡ rất muốn tự sát tại chỗ, thật may là, anh không cười nhạo cô.

"Đừng… em tự mình làm!" Len lén đoạt lấy thuốc mỡ trong tay anh, lấy chăn cuốn tròn vào người, cô đem mình bảo vệ vô cùng cẩn thận, "Anh, anh có thể xoay người sang chỗ khác được không?" Chỉ khi anh xoay người, cô mới dám hành động.

Cô bảo thủ, làm cho anh bật cười lần nữa, "Em toàn thân cao thấp, chỗ nào nên sờ anh đều đã sờ qua, em cần gì phải làm vậy?"

Một câu nói, lại chọc Vãn Vãn ngượng muốn chết, cô kéo cao chăn chôn cả mặt mình vào.

"Được được, anh xoay người, em đừng làm mình ngạt mà hỏng mất, bôi thuốc nhanh lên!" Anh giơ tay đầu hàng.

Anh xoay người, để cho cô tự mình xử lý.

Xác định anh không có nhìn lén, Vãn Vãn mới lấy thuốc mỡ ra, dùng lòng bàn tay tán đều, hướng **mềm mại giữa hai chân mình bôi thuốc.

Cảm giác thanh thanh lương lương ở nơi mềm mại tràn ra, ** vẫn hơi đau nhói nhất thời từ từ thoải mái đi rất nhiều.

Anh săn sóc, khiến trong lòng Vãn Vãn tràn đầy ngọt ngào.

Quả nhiên, tình yêu cuồng nhiệt là chuyện ngọt ngào nhất thế giới.

"Đúng rồi, Vãn Vãn, có phải đã rất lâu rồi anh không đóng tiền thuê nhà đúng không?" Anh bị buộc không thể xoay người, không thể làm gì khác hơn là tìm đề tài, phá tan trầm mặc.

"Có, có không?" Vãn Vãn thoa thuốc cho mình xong, cô mặc quần lại, mặt đỏ đem thuốc mỡ trả lại cho anh, "Được rồi."

Nguy cơ giải trừ, anh nhận lấy thuốc mỡ, xoay người lại.

"Anh ở đây đã là tháng thứ năm, trước anh mới chỉ nộp ba tháng tiền thuê phòng." Trong trí nhớ của anh, cô lại một lần thúc giục trả tiền cũng không có.

"Anh… Có tiền đặt cọc mà." Vãn Vãn lập tức nói.

"Anh đóng trước một tháng, cũng nên đến lúc đóng tiền thuê phòng rồi." Anh đem một xấp tiền mặt lớn đã chuẩn bị sẵn trong ví da đưa cho cô.

"Em không muốn!" Nhưng mà, Vãn Vãn tương đối kháng cự, "Chúng ta là người yêu…"

"Cái này cùng với việc có phải người yêu hay không thì có quan hệ gì? Công là công, tư là tư, tiền thuê phòng của anh một phần cũng không được thiếu!" Anh cũng rất kiên trì, kéo tay của cô, muốn nhét vào trong tay cô.

Nhưng mà, lòng bàn tay Vãn Vãn làm thế nào cũng không cạy ra được.

"Đừng!" Cô dùng sức lắc đầu, rất cố chấp, "Em... Em ở cùng một chỗ với anh rất vui vẻ, em... Em không muốn tiền thuê phòng của anh…"

"Nha đầu, em đừng nói anh một dạng giống như nam kỹ được không? Anh và em lui tới, cũng không phải là vì muốn tiết kiệm tiền thuê nhà!" Còn cái gì mà ở chung một chỗ vô cùng thoải mái, anh hoàn toàn muốn té xỉu rồi.

Nhưng mà, khi anh lần nữa chuẩn bị mạnh mẽ cậy bàn tay của cô ra thì cả người anh cũng đông cứng luôn.

"Nha đầu, em khóc cái gì?!" Anh hoàn toàn luống cuống.

Cho dù vội vàng quay mặt đi, nhưng mà anh vẫn nhìn thấy hai hàng nước mắt trong suốt trên gương mặt của cô.

"Em không có khóc." Vãn Vãn đưa lưng về phía anh, khụt khịt cái mũi, không chịu thừa nhận.

"…" Anh cũng không phải bị mù!

"Em không muốn... Anh và em phân chia chia ròi như vậy…" Anh nói công là công, tư là tư, làm cô vô cùng khó chịu.

Trong lời nói của cô, mang theo sự khổ sở vô cùng rõ ràng.

Giang Diệc Hãn cảm thấy mình luôn luôn là một người đàn ông rất có nguyên tắc...

"Em đừng khóc, Em đừng khóc, Em nói cái gì anh đều đồng ý…" Anh đầu hàng.

"Anh cất tiền trước đi, có được hay không?" Vãn Vãn khịt khịt lỗ mũi.

"Được được được!" Anh lập tức ném tiền lên sàn nhà, tiếp tục giơ hai tay đầu hàng.

Yên tĩnh một lúc lâu, Vãn Vãn mới ổn định được tâm tình của mình.

"Hiện tại em… Mỗi ngày đều ngủ ở trong phòng anh… Làm sao có thể lấy tiền thuê phòng của anh?" Thật gian nan, Vãn Vãn mới nêu lên một lý do rất gượng gạo.

Anh hiếm khi dùng ánh mắt thâm trầm, nhìn cô chăm chú.

Trong ánh mắt, có một loại không đành lòng, một loại đau lòng, một loại thương tiếc.

"Nha đầu, tính tình em như vậy, rất dễ bị người ta lừa tiền lừa tình." Thật là bị người bán còn có thể giúp người ta đếm tiền.

"Nhưng mà, em chỉ... Chỉ thích mình anh…" Nếu bị lừa, cũng chỉ có thể là anh mà thôi.

Tiếp, cô cũng không nói gì nữa, bởi vì, miệng lập tức bị ngăn lại.

Anh đè chặt cô vào trong nệm lần nữa, môi anh hút nhẹ lưỡi cô, chui vào trong môi anh đào của cô, triền miên như hình với bóng.

Nụ hôn này, anh dùng lực độ rất mạnh, hai người tỉ mỉ uyển chuyển dây dưa, khiến Vãn Vãn thở dốc dồn dập.

Ở lúc Vãn Vãn sắp hít thở không thông thì anh kịp thời buông cô ra.

"Không chịu lấy tiền thuê phòng, anh đây về sau liền từ từ lấy thịt bồi thường thôi." Anh cười hi hi một tiếng, nói xong, còn đưa tay cởi nút áo của Vãn Vãn.

Bộ ngực mềm mại của Vãn Vãn rơi vào miệng con sói bại hoại được tiện nghi mà còn khoe mẽ, vô cùng thân mật triền miên mút cắn khiến vẻ mặt Vãn Vãn say mê hồng rực, thở khẽ không ngừng.

"Muốn, muốn?" Vãn Vãn ** hỏi.

Giờ phút này đè ép ở giữa đùi cô là cái thứ căng phồng mạnh mẽ cùng kích thích, cũng không phải nói đùa.

Nhưng mà, anh chỉ lướt qua, cũng không tiếp tục mút cắn, ngược lại từng cái từng cái cài nút áo Vãn Vãn lại.

"Không, ngủ! Tối nay không muốn." Anh tắt đèn, ôm lấy cô một lần nữa.

Tối nay, không thể muốn cô.

Bởi vì, thân thể của cô không cho phép.

Bởi vì, hôm nay anh vì một người phụ nữ khác mà nội tâm bừng lên mãnh liệt không nên có.

Cho nên, anh sẽ không đụng vào cô.

Nếu không, đối với cô sẽ không công bằng.



Cả đêm bình an vô sự.

Khi buổi sáng Vãn Vãn thức dậy, một bên gối đã lạnh.

Cô đang muốn xuống giường thì phát hiện trên tủ đầu giường có hai tờ giấy nhớ màu vàng, một tờ dính trên thuốc mỡ:

“Nha đầu, nhớ bôi thuốc, thể lực anh không tệ, hiện tại ghi chép lại thịt bồi thường, tranh thủ có thể sớm ngày đạt được cơ hội bồi thường.”

Ầm một cái, mặt của Vãn Vãn hồng rực rồi.

Người này sao lại có thể không biết xấu hổ như vậy!

Phía dưới tờ giấy nhớ còn kèm một tờ giấy trắng, bên trong có ghi chép đầu tiên: Ngày mùng sáu thàng tám năm 2011, cùng phòng, số lần: 1 lần, trình độ phục vụ: phổ thông.

Phía dưới là bản ghi chép thứ hai: Ngày mùng chín tháng tám năm 2011, cùng phòng, số lần: Ước chừng khoảng hai lần trở lên, trình độ phục vụ: Giỏi.

Hôm nay chỉ mới là ngày mùng tám, ý của anh là…

Thông báo trước lần sau?! Còn hẹn trước hai lần trở lên! Còn trình độ phục vụ "Giỏi" nữa chứ! Vãn Vãn đỏ mặt, bị "Bắt nạt" đến rất muốn chết.

So sánh với tờ giấy nhớ, tờ giấy nhớ còn lại vẫn còn có thể chịu đựng được.

Tờ giấy nhớ dính vào trên thẻ ngân hàng: thẻ tiền lương, mật mã XXXXXX, nhân viên làm theo tháng: tiền lương cố định 2500, tiền thưởng 2000, được hỗ trợ điện thoại phương tiện đi lại, tiền lương ngoài định mức chức mỗi tháng không cố định, (thực tế thu vào là được), tiền lương sẽ được chuyển vào tài khoản vào ngày mùng mười mỗi tháng, không tính tình huống đặc biệt, Giang Diệc Hãn xin Hạ Vị Vãn tiểu thư mỗi tháng cấp cho 1500 – 2000 đồng tiền tiêu vặt.

Anh, anh có ý gì?

Cầm tấm thẻ kia, Vãn Vãn che môi, kích động đến không thể tin.

Một lúc lâu, cô mới hồi phục tinh thần, vội vàng chạy vào phòng của mình, từ trong tủ quần áo lấy ra một hộp trang sức nhỏ, đem anh thẻ tiền lương cẩn thận bỏ vào.

Vãn Vãn ngồi trong phòng mình một lúc lâu, ngón tay nhỏ nhắn đè lên ngực, vẫn còn cảm thấy nơi đó đập thình thịch mãnh liệt, tâm tình khó có thể bình phục.

Người đàn ông này, cô nhất định nhất định phải bảo vệ thật tốt, để cho tình yêu của mình tu thành chính quả!

Một lát sau, ánh mắt của cô yên lặng nhìn về phía mấy bộ quần áo Giang đại ca đưa cô đi mua trong tủ quần áo.

Cô vẫn ghét bỏ những bộ quần áo kia quá mức lộng lẫy, không dám mặc lên người.

Nhưng mà, đêm 14 hôm đó, Phó Vịnh Bội hẹn cô đi quảng trường.

Nếu như đây là cuộc chiến tình yêu của phụ nữ, cô không muốn thua cuộc!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK