Vãn Vãn bước vào tuần thứ 38 của thời kì mang thai, trong phòng tắm cô nâng cao cái bụng rất lớn của mình, cho dù có cúi đầu thế nào đi nữa cũng không thể nhìn thấy được ngón chân, hơn nữa ngẩng đầu nhìn trong gương liền thấy được gương mặt có chút sưng vù, cảm thấy rất sợ hãi.
Bây giờ cô nặng 160 cân (80 kg), cả người tròn như một trái cầu da, thê thảm không nỡ nhìn.
Cô vừa nghĩ tới mình sắp đẻ, càng cảm thấy giống như tai vạ đến nơi.
Lúc này, rõ ràng bụng Vãn Vãn co lại một cái giống như gai đâm đau đớn: "Giang Diệc Hãn, bụng em đau, có thể sắp sinh rồi!" Cô bị dọa sợ, chạy nhanh đến phòng bếp tìm anh.
Anh đang nấu ăn cũng bị dọa sợ, vội vàng tắt bếp.
"Có ra nước không?" Giọng nói và vẻ mặt của anh đều rất nghiêm túc.
Vãn Vãn suy nghĩ một chút, lắc đầu.
"Ra máu không?" Anh hỏi tiếp.
Vãn Vãn lại lắc đầu: "Không có ra nước cũng không có ra máu nhưng mới vừa rồi bụng thật sự rất đau."
"Hiện tại thế nào?" Anh cũng bắt đầu sốt ruột.
Vãn Vãn nhìn xuống, sờ bụng một cái, bảo bảo bướng bỉnh khẽ đạp một cái, chần chờ đáp: "Hình như… Không đau nữa...."
Anh nặng nề thở phào nhẹ nhõm, dẫn cô trở về phòng khách: "Vãn Vãn, bác sĩ nói hiện tại nhất định sẽ có rất nhiều cơn co tử cung giả, em đừng sợ, chỉ cần không phải đau bụng có quy luật vậy thì đại biểu bảo bảo còn chưa muốn ra ngoài." Mỗi buổi học cho phụ nữ có thai anh đều đi theo cô, tự nhiên làm đủ bài tập.
Vãn Vãn có chút xấu hổ vì chuyện bé xé ra to.
Trên thực tế, càng gần ngày sinh thì cả người cô lại càng thấp thỏm, chỉ sợ trong quá trình đẻ bảo bảo sẽ gặp chuyện ngoài ý muốn.
"Diệc Hãn, anh nói em sinh bằng cách phẫu thuật (c-section) có được hay không?" Anh đang bên cạnh cô, thật tốt, rất nhiều chuyện có thể thương lượng với anh.
"Vãn Vãn, bác sĩ nói bảo bảo không lớn, vị trí rất tốt, em tuyệt đối có thể sinh con tự nhiên." Anh phản đối: "Sinh con tự nhiên có lợi cho việc hồi phục hậu sản, hơn nữa bác sĩ nói đứa bé sinh bằng cách phẫu thuật (c-section) bởi vì lúc ra đời không có trải qua sự đè ép của sản đạo cho nên thiếu hụt một chút kích thích cần thiết dẫn đến đứa bé dễ dàng bị nhạy cảm quá mức hoặc quá hiếu động, mất cân đối tay chân cũng cao hơn so với đứa bé bình thường."
Vãn Vãn nghe được thì sợ run lên.
"Vãn Vãn, có phải em sợ đau hay không, nếu vậy anh sẽ giúp em hẹn trước với bác sĩ có tay nghề giỏi." Mặc dù phản đối nhưng nếu như cô thật sự sợ đau thì anh sẽ tôn trọng ý kiến của cô.
Vãn Vãn lắc đầu: "Không phải em sợ đau...."
Cô chỉ sợ đến lúc đó nếu như sinh được một nửa mà không còn hơi sức thì bảo bảo sẽ bị mắc kẹt trong sản đạo, như vậy phải làm thế nào? Có thể bị ngạt hay không, hậu quả có nghiêm trọng không? Còn nữa, lúc ấy sau khi cô uống thuốc lại ngoài ý muốn mang thai, sinh ra bảo bảo sẽ khỏe mạnh sao? Càng gần ngày sinh, cô càng dễ suy nghĩ lung tung, mỗi lần đều tự dọa mình chết khiếp.
Sau khi ăn cơm tối, chân của cô lại bị chuột rút, tê đau đến mức ngã xuống, anh vội vàng đỡ cô, cẩn thận giúp cô xoa bắp chân.
Vãn Vãn đã từng cảm thấy bảo bảo là của riêng cô.
Lần đầu tiên đi khám, khi đó anh không có ở bên cạnh, những người phụ nữ có thai khác đều có chồng nhắm mắt theo đuôi làm bạn, trái tim cô ê ẩm, cũng tự nói với mình phải kiên cường lên.
Nhưng hiện tại anh lấy thân phận bạn bè trở lại bên người cô, nói cho cô biết cô không cần kiên cường nữa.
Thời điểm hơn năm tháng, lần đầu tiên cô làm siêu âm 3D.
Trên màn hình cô có thể thấy bảo bảo đang nháy mắt, thậm chí nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt của bảo bảo, cả tay và chân, phần kích động này, phần vui sướng khi thai nghén một sinh mạng này, cô đã có thể chia sẽ cùng anh.
Thời điểm sáu tháng, có một lần lúc đang đi làm thì trọng tâm của cô không vững, ngã xuống đất.
Ngay sau đó cô bụng truyền đến cơn đau đớn co rút rất rõ ràng, cô ôm bụng muốn đè xuống cảm giác hoảng hốt, cảm giác bất lực không cách nào hình dung đó.
Sau đó các đồng nghiệp đưa cô đến bệnh viện, thời điểm một mình nằm ở trên giường bệnh, nhìn nhân viên y tế ở trước mặt cô đi tới đi lui thì cô rất sợ, thật sự rất sợ.
Loại tâm tình sợ hãi này kéo dài cho đến khi Giang Diệc Hãn chạy tới.
"Tôi là ba của đứa bé, tình huống như thế nào rồi?" Câu đầu tiên anh hỏi bác sĩ là như thế.
Cô ở bệnh viện hai tuần lễ, hai tuần lễ này vì an thai, mỗi ngày không biết tiêm chích uống bao nhiêu lần, những loại thuốc kia từ từ rót vào trong cơ thể cô làm cho cả người cô giống như bị thiêu đốt rất khó chịu.
Mà anh cực nhọc ngày đêm vẫn luôn ở bên cạnh cô.
Đêm nào cô khó ngủ thì anh sẽ nói chuyện phiếm với cô, thậm chí còn kể chuyện cười cho cô nghe, để cho cô buông lỏng tâm tình.
Sau khi cô bình an xuất viện, anh không để cho cô tiếp tục đi làm nữa.
"Không được, xưởng in ấn thì làm thế nào?" Mới đầu cô không đồng ý.
Coi như phụ tá có thể chống đỡ nhưng rất nhiều chuyện vẫn cần phải tự thân tự lực.
"Xưởng in ấn giao cho anh." Anh rất dứt khoát quyết định.
"Nhưng...." Anh mới vừa tìm được việc làm mới ở tòa soạn báo mà!
"Mới làm một tháng mà anh đã cảm thấy không còn tí sức lực nào, thì ra là anh thật sự thích cảm giác làm lãnh đạo ở Yến Thiên Hạ hơn." Anh sờ sờ cái cằm bóng loáng của mình, cười hắc hắc: "Này, sẽ không hẹp hòi như vậy chứ, không cho anh cơ hội làm ông chủ sao?"
"Không, dĩ nhiên là không!" Cô trả lời ngay, cho dù cảm giác rất quái lạ.
Sau đó anh từ chức, cả xưởng in ấn được anh tiếp quản.
Mới hai ba tháng thôi mà xưởng in ấn đã càng ngày càng tốt.
Mà cô chỉ cần toàn tâm ở nhà dưỡng thai.
Loại cuộc sống này chính là đàn ông ở bên ngoài, đàn bà ở trong nhà, thật ra thì ngay cả cô cũng biết anh cứng rắn nói là bạn bè nhưng thật sự rất gượng ép.
Chỉ là tầng giấy này không có ai xuyên phá mà thôi.
Anh bỏ ra rất nhiều kiên nhẫn để chờ đợi cô.
Vãn Vãn dần dần hiểu được, cô không cần phải sợ mất đi, bởi vì anh luôn ở nơi này.
Anh vừa giúp cô xoa bắp chân vừa tấm tắc kì lạ: "Chậc chậc, chân con heo, dùng tay ấn vào còn bị lõm xuống, chơi rất vui!" (Ấn lõm là do phù ở phụ nữ mang thai.)
Anh còn chơi! Vãn Vãn dở khóc dở cười.
Bắt đầu từ tháng thứ năm, hai chân Vãn Vãn bắt đầu sưng phù, hơn nữa phù càng ngày càng lợi hại, đến bây giờ cả da thịt đều đau, cảm giác da chân sắp rách ra, bất luận ăn bao nhiêu dưa hấu cũng không tiêu sưng được.
Bụng của cô rất to làm cho hoạt động khó khăn, mỗi lần nhìn cái chân voi của bản thân cô đều quẫn bách không chịu được, vậy mà anh lại cố tình tìm niềm vui trong đau khổ của người khác.
"Rất xấu sao?" Nếu anh đã nói chân cô là chân heo thì cô không để cho anh chơi nữa.
Anh đứng lên, bên cạnh ghế sa lon, nhìn thẳng vào mắt cô.
"Là rất xấu xí." Sau đó, anh nói ra ba chữ này.
Không có một người phụ nữ nào ở thời điểm mang thai mà không biến dạng có được hay không? ! Dù sao dáng vẻ xấu xí hiện tại của cô cũng không phải là ngày một ngày hai.
Vãn Vãn cười cười.
Bây giờ cô đã không còn tự ti nữa.
Bởi vì không chỉ có chân sưng, thời điểm mang thai bảy tháng, trên mặt nơi xương gò má, dưới cổ còn xuất hiện ban hình cánh bướm giống như tắm không sạch sẽ, cảm giác rất dơ bẩn.
Bộ dáng bây giờ của cô rất tệ, so với lúc đi học còn hỏng bét hơn gấp trăm lần, mà anh cũng thường thường cười nhạo cô, nhưng mà cô có thể phân biệt được loại cười nhạo này và châm chọc giữa bạn học chung lớp trong quá khứ là hai việc hoàn toàn khác nhau.
Lúc anh nói cô xấu xí nhưng giọng nói lại vô cùng dịu dàng thân mật.
Có nhiều lúc anh hoàn toàn không cảm thấy cô xấu xí, anh sẽ giúp cô vê chân, anh sẽ giúp cô lau những ban ở cổ giống như bị cấu kia.
Thấy cô có chút lâm vào trầm mặc.
"Ở trong mắt anh, cho dù em xấu xí hơn nữa cũng rất đáng yêu." Anh vội vàng làm điều thừa là thanh minh một câu.
Vãn Vãn vừa cười một tiếng: "Em muốn ngủ."
Bọn họ như vậy, làm thế nào có thể dùng hai từ bạn bè để che giấu tình ý với nhau được? Huống chi bảo bảo của cô sắp ra đời.
Thời điểm đưa cô trở về phòng: "Ngày mai chúng ta đi khám thai buổi sáng hay là buổi chiều?"
"Không phải gần đây xưởng in ấn rất bận sao? Một mình em có thể...." Ngày mai phải đi kiểm tra thai, rất phí thời gian .
Dìu cô lên giường, dùng hai gối kê dưới hai chân cô để giúp máu tuần hoàn.
"Cho dù bận rộn hơn nữa nhưng thời gian đi khám thai với em vẫn phải có." Giọng điệu của anh không phép hoài nghi.
Trong bốn tháng này anh luôn lặp lại những lời tương tự.
Lúc mới ở chung....
"Cho dù bận rộn hơn nữa nhưng thời gian tiễn em đi làm vẫn phải có."
Vì vậy, anh mỗi ngày đều đưa đón cô đi làm.
Tiếp đó....
"Cho dù bận rộn hơn nữa nhưng thời gian ăn cơm vẫn phải có."
Vì vậy mỗi ngày anh đều nấu cơm cho cô, lại bảo đảm cô không ngửi thấy được một chút khói dầu nào.
Tiếp theo là hiện tại, mỗi một lần đi khám thai cho dù bận rộn hơn nữa anh cũng sẽ không vắng mặt.
Tình ý của anh đối với cô giống như thiên la địa võng siết chặt cô lại.
Vén chăn lên, anh cũng bò lên giường.
Sau khi cô xuất viện bọn họ vẫn ngủ cùng nhau, bởi vì bác sĩ đã dặn là phải cực kì chú ý tình huống của cô, đặc biệt là ban đêm.
Tăt đèn, anh và cô đều không ngủ được.
Càng gần ngày sinh, anh càng nóng nảy, bởi vì bảo bảo sắp ra đời thế nhưng vợ của anh vẫn không rõ ràng.
Rất muốn cầu hôn cô một lần nữa nhưng cảm giác kết cục khẳng định vẫn là bị cự tuyệt.
Còn có....
Anh giật giật, muốn vươn tay ôm cô, nhiệt độ ấm áp này làm cho cổ họng của anh cảm thấy khô khốc.
Nhưng tay vừa mới đưa đến một nửa lại phải cứng rắn ép trở về, tiếp tục duy trì khoảng cách an toàn với cô.
Bởi vì anh sợ mình sẽ không khống chế được, trong bốn tháng này hai tay vạn năng của anh đã làm vô số lần, nhiều đến mức khát vọng tiếp xúc trực tiếp càng ngày càng trở nên nồng đậm.
Nhưng bác sĩ có nói qua cô đã bị ngã một lần, trong thời gian mang thai còn lại không thể có bất kỳ cử động nào kích thích đến bảo bảo.
Hiện tại không chỉ sắp có thể nhìn thấy bảo bảo mà ngày anh có thể hành động cũng càng gần....
"Giang Diệc Hãn." Vãn Vãn ngủ không được, lại gọi tên anh.
Không biết vì sao hôm nay tinh thần của cô đặc biệt thấp thỏm.
Bởi vì mặc dù số lần bụng đau đớn không có quy luật, nhưng hình như có chút càng ngày càng mãnh liệt.
Hơn nữa quần lót cũng có cảm giác ướt nóng.
"Hả?"
"Đưa em đến bệnh viện, hình như em thật sự sắp sinh rồi!"