• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong bữa cơm, Phó Vịnh Bội liên tục ngẩn người.

"Em còn muốn dùng nĩa múc canh bao lâu nữa?" Giang Thiệu Cạnh lạnh lùng hỏi.

Tối nay Phó Vịnh Bội khiến anh cực kì không vừa lòng, đầu tiên là đến trễ sau đó luôn ở trong trạng thái ngây ngốc, giống như tinh thần không ở đây.

Ánh mắt lạnh lùng sắc bén của anh khiến Phó Vịnh Bội chột dạ một lúc.

"Em...em đang suy nghĩ...Có lẽ chúng ta nên suy tính đến việc kết hôn." Phó Vịnh Bội lấy hết dũng khí.

Bộ dáng của cô ta giống như bắt buộc bản thân nhất định phải quyết tâm.

Cho nên anh đây là bị cầu hôn rồi hả? Không ngờ lời đề nghị này khiến Giang Thiệu Cạnh khẽ cau chân mày lại.

Thành thật mà nói trung bình hai tuần anh và Phó Vịnh Bội chỉ gặp nhau một lần, mỗi lần gặp mặt đều là ăn xong rồi tự tách ra, so với bạn bè bình thường còn xa lạ hơn nữa.

Nhưng mà những thứ này đều không nằm trong phạm vi suy tính của anh.

Thứ mà anh để ý là cuộc hôn nhân này có thể mang đến cho anh bao nhiêu lợi ích về mặt kinh tế.

Trầm ngâm chốc lát: "Để anh suy nghĩ đã."

Anh đồng ý suy nghĩ là đại biểu cho việc chuyện này có hi vọng.

Đáp án này khiến Phó Vịnh Bội thở phào nhẹ nhõm, trong phút chốc liền lộ ra vẻ mặt vui mừng.

Giang Thiệu Cạnh cũng không có phát hiện có người ở bàn phía sau từng giây từng phút đều chú ý đến nhất cử nhất động của bọn họ, lúc này động tác thân mật đút đồ ăn cho bạn trai của Kỷ Oánh lập tức cứng lại.

Lúc Giang Thiệu Cạnh từ trong phòng vệ sinh đi ra thì gặp Kỷ Oánh ở cửa ra vào.

Trích dẫn câu nói của cô thì.. khéo, thật đúng là khéo.

Vị tiểu thư này, toilet nữ ở bên kia mà, chẳng lẽ bạn trai tiểu bạch kiểm, mặt mũi chưa dứt sữa của cô đến việc đi vệ sinh cũng không dám đi một mình?

Không muốn tỏ ra quen biết hơn nữa cũng lười phải ứng phó với cô, Giang Thiệu Cạnh cũng không thèm lên tiếng, đi lướt qua bên người cô.

"Đừng cưới cô ta, người phụ nữ đó chân đạp hai thuyền." Kỷ Oánh giống như rất lười biếng, thuận miệng nói ra.

Giang Thiệu Cạnh dừng chân lại một chút.

"Ngày hôm qua, tại khách sạn XX chính mắt tôi nhìn thấy có một người đàn ông dáng dấp rất đẹp mắt cũng rất ưu tú cầu hôn với cô ta." Khóe môi Kỷ Oánh nhếch lên: "Quả thật Phó chủ biên rất là thủ đoạn!"

Chân mày Giang Thiệu Cạnh nhíu lại.

Thành thật mà nói thì tình sử trong quá khứ của Phó Vịnh Bội có những gì, hiện tại lại có những lựa chọn gì thì anh cũng không quá để ý, chỉ cần về sau cô ta có thể giữ cho đầu óc của mình luôn tỉnh táo, nhìn rõ tình cảnh của bản thân là tốt rồi.

Giang Thiệu Cạnh tiếp tục đi về phía trước.

"Giang Thiệu Cạnh, anh rất tùy tiện, chẳng lẽ chỉ cần có người cầu hôn thì anh sẽ gật đầu sao?" Nhưng mà Kỷ Oánh lại cợt nhã giơ chân ra, ngăn cản đường đi của anh.

Anh trừng mắt nhìn cái chân đang mang tất màu đen kia, cực kì khêu gợi.

"Vậy nếu như tôi cầu hôn anh thì có phải anh cũng sẽ tùy tiện đồng ý như vậy hay không?" Cô mỉa mai, như có như không châm biếm anh, không kiêng nể chút nào.

"Không!" Giang Thiệu Cạnh nói dứt khoát.

Kỷ Oánh vẫn tiếp tục cợt nhã, chỉ là khóe môi có chút nhếch lên không dễ phát hiện, cô vẫn khẽ nhướng mày như cũ: "Nếu không chúng ta đánh cuộc đi, nếu như anh ." Phó Vịnh Bội là người tranh cường háo thắng lại rất giả dối, những thứ này anh đều không biết được.

Anh từ chối cho ý kiến.

Kỷ Oánh cười ha ha: "Nhưng mà anh lấy tôi thì sẽ khác, tôi bảo đảm ——"

Đến gần anh, cô hạ thấp giọng giống như là đang thầm thì: "Tôi bảo đảm, ngày nào anh cũng sẽ “vui vẻ”, vĩnh viễn không hối hận." Lúc nói lời này vẻ mặt cô tràn đầy tươi cười.

Cho nên bây giờ cô đang bán mình? Giang Thiệu Cạnh cười lạnh: "Xin lỗi, thứ không cần thiết nhất trong cuộc sống của tôi chính là vui vẻ!"

Đáp án này của anh, Kỷ Oánh giống như đã sớm đoán được.

Cô đáp lại bằng một cái nhún vai, giống như là đang thảo luận với anh: "Suy nghĩ thêm một chút xem sao ——"

Anh và cô không quen, thật sự là không quen!

Bị người không quen giả bộ quen thuộc khiến Giang Thiệu Cạnh có chút tức giận: "Tôi cần gì phải suy nghĩ? Loại nữ minh tinh bán mình làm tiểu tam như cô, đối với tôi mà nói thì có gì để lợi dụng?" Khinh bỉ liếc mắt một cái, nói xong, anh ta rẽ qua hành lang khác còn cô thì vẫn tươi cươi đứng nguyên tại chỗ như cũ.

Nhưng sự thật là Kỷ Oánh đã cứng đờ.

Lần đầu tiên cô không thể cười nổi nữa.

Lần này mối thâm thù của bọn họ đã được định đoạt rồi!

...

Sự thật chứng minh quả thật Giang Thiệu Cạnh đã sai khi chọn Phó Vịnh Bội.

Nhưng may mắn là không tạo thành sai lầm lớn.

Chỉ là vận mệnh lại cố tình trêu đùa một vòng lớn.

Hải Nam.

"Mặc dù phụ nữ đẹp hơn tôi rất nhiều, nhưng mà bất cứ đàn ông nào chỉ cần hưởng qua mùi vị của tôi thì đều giống như chó nhỏ, nghe mùi là tự động bò tới."

Mấy tháng không thấy, Kỷ Oánh lại càng thêm tự đắc.

Trên thực tế là Giang Diệc Hãn tìm tới nhờ cô giúp một tay, chuyện này đối với cô mà nói quả thật là cơ hội tốt ngàn năm có một.

Cô đã nói rồi, cô và anh rất có duyên, anh lại không tin !

Đời này chuyện anh không thể nào tha thứ nhất đó chính là có người nói xấu em trai anh, cho dù hiện tại việc gì người em trai này cũng đối nghịch với anh, lại thêm...

"Tôi vẫn luôn muốn biết, năng lực trên giường của Giang đổng có mạnh mẽ như năng lực làm việc của anh hay không đây?" Kỷ Oánh cố ý dùng ngực cọ xát vào người anh, còn cố ý phong tình vạn chủng hơi gấp bội lần, làm cho anh có thể mơ hồ nhìn thấy vốn liếng khiến cô kiêu ngạo.

Người phụ này này...Quả thật là càng ngày càng điên!

Cho nên đây là cô đang muốn tăng thêm độ quyến rũ của mình? Giang Thiệu Cạnh cười lạnh.

Nếu như cô cố ý muốn lại gần như vậy thì anh sẽ để cho cô nếm thử một chút mùi vị bị bầm dập mặt mũi!

“Tôi đề nghị cô dứt khoát cởi hết một lần đi!" Uống sạch rượu đỏ trong ly, giọng điệu của anh tuyệt đối không khách khí.

Nguời bị chỉ trích là yêu nữ khắp người tản ra mùi "hôi nách" cũng chịu không yếu thế: "Tốt, vậy thì tôi sẽ cởi hết xem thử anh có phản ứng hay không?."

Trong sự kinh ngạc của anh, vậy mà Kỷ Oánh lại “diễn giả thành thật”, đầu tiên là cởi áo lót, tiếp theo là váy ngắn.

Anh không thể thua!

Giang Thiệu Cạnh nín thở để bình tĩnh lại.

Hừ, anh tuyệt đối không thể có phản ứng với loại phụ nữ này! Đối với năng lực tự kiềm chế của mình, Giang Thiệu Cạnh rất có lòng tin.

Chỉ là.

“Tạch" một tiếng, Giang Thiệu Cạnh vẫn là tắt đèn.

Anh không chịu nổi, anh không muốn mắt mình bị ô nhiễm!

Trong nháy mắt khi anh muốn tắt đèn thì đột nhiên đèn trong nhà thay đổi.

Ánh đèn bắt đầu trở nên mờ ảo mê ly.

"Lắc nào, lắc nào, cùng lắc với tôi đi!" Kỷ Oánh ném quần áo đã cởi xuống qua một bên, sau đó còn mở nhạc.

Quả nhiên là kẻ điên.

Giang Thiệu Cạnh khinh bỉ.

Nhưng mà đang có chuyện gì xảy ra vậy? Ánh đèn mở ảo, âm nhạc du dương đột nhiên trở thành Rock and roll mạnh mẽ.

Chuyện gì đây?

Vậy mà anh lại nổi lên phản ứng.

Đầu của anh giống như không khống chế được lắc lư trái phải, không chỉ đầu mà ngay cả thân thể cũng không khống chế được nữa, bắt đầu đung đưa một cách điên cuồng...

"Tại sao lại như thế này?" Lời còn chưa nói ra thì cả người đã cảm thấy quay cuồng, chân giống như không còn ở trên mặt đất nữa.

Anh bị dọa không nhẹ bởi vì đầu óc đã bắt đầu rối loạn, thậm chí càng ngày càng không khống chế được tay chân của mình.

"Ha ha, tôi đã nói rồi, ở chung với tôi anh sẽ luôn luôn vui vẻ, hiện tại tôi đã cởi rồi, tới đây khiêu vũ đi!" Ha ha, cô là người thù dai, ai đối với cô không tốt thì cô sẽ chỉnh chết người đó.

Lời của cô còn chưa dứt thì đầu của Giang Thiệu Cạnh đã đung đưa không ngừng giống như trống bỏi, anh vươn tay giữ lại muốn đầu không lắc lư nữa nhưng mới một giây thôi thì đầu của anh lại lắc lư không ngừng, hoàn toàn không khống chế được.

Hỏng bét, anh bị người ta bỏ thuốc!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK