Trước mặt hai người là hai ly bia.
Điểm khác nhau chính là Giang Diệc Hãn như có điều suy nghĩ yên lặng uống bia, còn Giang Thiệu Cạnh thì một giọt cũng chưa động đến.
"Vãn Vãn không thích anh, buông tay đi." Giang Diệc Hãn thở dài, anh cũng không ngờ tới có một ngày hai anh em bọn họ sẽ đến mức giương cung bạt kiếm như thế này.
Giang Thiệu Cạnh căng thẳng, cố chấp nói: “Không, anh và cô ấy có quan hệ hôn nhân, tương lai không lâu nữa, sớm muộn anh cũng sẽ có được lòng của cô ấy!"
Hiện tại, cái anh ta thiếu chỉ là thời gian mà thôi.
Thật sao? Thật sự chỉ là như vậy thôi sao? Giang Diệc Hãn lại uống một hớp bia, nhìn anh mình.
“Anh Hai, sẽ không có cơ hội này, bởi vì em tin tưởng cô ấy cũng giống như em, sẽ không cho phép." Giang Diệc Hãn lạnh nhạt nói.
Đôi mắt lạnh lẽo của Giang Thiệu Cạnh co rút lại.
"Em chuẩn bị cầu hôn với Vãn Vãn." Giang Diệc Hãn trấn định ném ra một quả bom.
Giang Thiệu Cạnh lạnh lẽo hít một hơi: "Giang Diệc Hãn, rốt cuộc em biết mình đang làm gì không? Có hiểu cách làm người hay không?" Vãn Vãn là chị dâu của anh!
"Hiếu, đễ*, trung, tín, lễ, nghĩa, liêm, sỉ sao?" Giang Diệc Hãn nói ra từng chữ một.
*Nhường nhịn.
“Em hiểu, làm sao có thể không hiểu, nhưng em cũng hiểu rằng nếu như bởi vì mấy chữ này mà buông tay như vậy thì em sẽ phải buông tha cho hạnh phúc cả đời của mình và cô ấy."
"Hạnh phúc cả đời? Hưởng qua người phụ nữ của anh mình mà em đã có thể cảm thấy hạnh phúc sao?" Tâm tình Giang Thiệu Cạnh rất ác liệt nói.
Coi như anh ta không chiếm được Vãn Vãn thì cũng không hi vọng Diệc Hãn và Vãn Vãn ở chung một chỗ.
Giang Diệc Hãn nở nụ cười: "Có gì không thể?"
Giang Thiệu Cạnh bị thái độ thờ ơ của anh làm cho cứng họng.
Đột nhiên Giang Diệc Hãn hỏi: "Anh Hai, phía dưới rốn Vãn Vãn có một nốt ruồi đỏ rất mất hồn có đúng hay không?"
Giang Thiệu Cạnh sửng sốt một chút, chân mày nhíu lại, anh ta không hiểu tại sao Giang Diệc Hãn lại đột nhiên nói năng tùy tiện như vậy.
"Còn nữa, bên trong bắp đùi cô ấy...." Ánh mắt Giang Diệc Hãn sâu thẳm, lại nhẹ giọng nói.
"Đủ rồi, anh không muốn nghe những chuyện này nữa!" Giang Thiệu Cạnh cắt đứt anh.
Giang Diệc Hãn dừng một chút, anh đưa mắt nhìn sang Giang Thiệu Cạnh: "Anh Hai, thật ra thì anh hoàn toàn chưa chạm qua cô ấy, đúng không?"
Giang Thiệu Cạnh cứng đờ.
"Nếu như hai người từng có quan hệ thân mật, vậy anh Hai nói cho em biết thân thể cô ấy có gì đặc biệt không?." Ánh mắt Giang Diệc Hãn trở nên vô cùng sắc bén.
Anh đang đánh cuộc, đánh cuộc cả vận mệnh của bản thân, đánh cuộc sự tin tưởng của mình với Vãn Vãn.
"Ngày đó anh uống say, đèn cũng không bật thì làm sao chú ý đến những thứ này?" Giang Thiệu Cạnh cười lạnh tàn khốc muốn đánh vỡ hy vọng xa vời của anh.
Giang Diệc Hãn cũng không có bị đả kích: "Anh Hai, anh nói láo, thật ra thì em có thể đi tìm Vãn Vãn đối chất...."
"Đủ rồi, rốt cuộc là em muốn như thế nào?" Giang Thiệu Cạnh không vui nhìn người đang muốn gây sự, cắt đứt lời của anh.
"Hiện tại Vãn Vãn đã có máy thai, em đã dẫn cô ấy đến bệnh viện làm kiểm tra, thời gian cô ấy mang thai phải qua 18 tuần rồi, không thể nghi ngờ cô ấy đang mang đứa bé của em." Vẻ mặt Giang Diệc Hãn tỉnh táo, làm cho người ta hoàn toàn không thể hoài nghi rằng anh đang rất chắc chắn.
Giang Thiệu Cạnh híp con mắt, khóe miệng cứng ngắc giơ lên, một chân đã giẫm vào bẫy rập.
"Anh Hai, Vãn Vãn rất sợ anh, cho nên lúc đó anh đã làm cái gì để thuyết phục cô ấy đừng dây dưa với em, buộc cô ấy ký tên trên giấy hôn thú trở thành chị dâu của em?" Giang Diệc Hãn lạnh lùng hỏi.
Anh che giấu cảm xúc của mình rất tốt, sau đó tỉ mỉ quan sát sắc mặt rất khó coi của Giang Thiệu Cạnh, đây gần như đã chứng minh được giả thiết của anh.
Cả quá trình nhịp tim của Giang Diệc Hãn tăng rất nhanh, đồng thời càng ngày anh càng nắm chắc, tâm tình cũng từ từ buông lỏng xuống.
"Anh Hai, biết lúc còn nhỏ vì sao em lại giúp anh không? Bởi vì em không thích chịu trách nhiệm." Giang Diệc Hãn chậm rãi nói: " Nhưng bây giờ Vãn Vãn mang thai đứa bé của em, em nhất định phải chịu trách nhiệm làm cha này."
"Trách nhiệm?" Giang Thiệu Cạnh coi thường phiền muộn nơi đáy lòng, nghe thấy hai chữ này, xì mũi coi thường.
Quả nhiên là trách nhiệm, điều này làm anh ta thư thái rất nhiều, càng thêm cho rằng tất cả những gì mình làm đều không có sai.
Nhưng mà.
"Trách nhiệm và yêu cũng không có mâu thuẫn với nhau." Nhưng Giang Diệc Hãn lại rất nghiêm túc thanh minh, đánh vỡ sự chê cười của anh ta.
Vẻ mặt của Giang Thiệu Cạnh đông lại.
"Khi đó bởi vì ba quá yêu mẹ em nên mới không thể chấp nhận nổi sự tồn tại của anh, mới.... Không muốn phụ trách...." Lời nói Giang Diệc Hãn chạm tới nút thắt trong lòng anh ta, càng lúc càng chặt, chặt tới mức làm cho trái tim anh ta co quắp, tới mức làm cho mỗi tế bào thần kinh trên người anh ta cũng căng thẳng.
"Anh Hai, em rất tôn trọng anh, vẫn luôn hi vọng hai người chúng ta có thể chung sống vui vẻ với nhau...." Cho nên rất nhiều lần anh đều nhường bước, nhưng mà bây giờ anh đã thối lui đến ranh giới cuối cùng, không thể nào lui được nữa.
"Vãn Vãn không phải là món đồ chơi, em cũng không thể nào lui được nữa, cũng không thể để cho đứa bé của em gọi em là chú!" Bây giờ nhất định anh phải kiên trì, không thể bị cướp đoạt, anh nhất định không thể nào lui được nữa.
Giang Diệc Hãn hi vọng có thể giải quyết vấn đề giữa ba người, anh thận trọng khẩn cầu: "Anh Hai, xin anh thành toàn cho em và Vãn Vãn đi, chúng em yêu nhau thật lòng."
Nghe được mục đích của anh, Giang Thiệu Cạnh đột nhiên cười lên, người quen biết anh ta đều cảm thấy tiếng cười của anh ta rất kinh khủng, bởi vì nụ cười của anh ta rất lạnh, không trộn lẫn bất kỳ nhiệt độ nào.
Anh ta gằn từng chữ: "Nếu như anh nói không thì sao?"
"Anh Hai, nếu anh nói “không” thì cũng không còn cách nào nữa, bỏ đi, đàm phán hôm nay sẽ được tiếp tục trong vòng năm tháng nữa! Tiếp đó chuyện có lẽ sẽ càng náo càng lớn, anh em chúng ta sẽ trở thành trò cười cho người khác trong lúc trà dư tửu hậu, sau đó giá cổ phiếu của Yến Thiên Hạ ắt sẽ hạ xuống...." Giang Diệc Hãn cười nhạt: "Em nghĩ anh cũng không muốn nhìn thấy cục diện rối rắm như thế chứ?"
Anh không sợ mất thể diện, nhưng mà Giang Thiệu Cạnh khác với anh, anh ta không thể vứt đi mặt mũi của mình.
Giang Diệc Hãn lại dùng những thứ này để uy hiếp anh ta!
Trong nháy mắt, sắc mặt Giang Thiệu Cạnh tái xanh, miệng mím chặt: "Thành toàn? Em chắc chắn mình đang dùng là hai chữ thành toàn mà không phải là cưỡng ép?"
Thì ra anh ta vẫn luôn nghĩ sai về em trai của mình, Giang Diệc Hãn hoàn toàn không phải A Đấu*, mỗi một câu anh nói đều vô cùng mạch lạc rõ ràng, đánh vào điểm yếu, hoàn toàn là thương nhân vô cùng thông minh linh hoạt.
*A Đấu: kẻ bất tài vô dụng
Mà quả thật anh ta đã bị đánh bại.
Giang Diệc Hãn dùng con mắt bình tĩnh nhìn anh ta.
"Không phải là em rất muốn biết anh dùng cái gì để lừa cô ấy kết hôn sao?"
"Vãn Vãn là một tiểu thư giàu có, cô ấy có cổ phần của Hạ thị làm cho anh rất ưa thích, anh là người làm ăn, như thế nào cũng phải cùng cô ấy duy trì cuộc hôn nhân này, không phải sao?" Giang Thiệu Cạnh cố ý đổi trắng thay đen.
Lòng tự ái kiêu ngạo của anh ta khiến anh ta tuyệt đối không thừa nhận là mình động lòng đối với Vãn Vãn.
"Nếu không thì em dùng Yến Thiên Hạ đổi Vãn Vãn, cuộc trao đổi này, anh có thể suy nghĩ lại." Giang Thiệu Cạnh cười lạnh nói.