• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Anh hai, không cần, em có xe máy."

Thấy em trai như thế, Giang Thiệu Cạnh không kiên trì nữa, anh xoay người rời đi.

Phó Vịnh Bội quấn cánh tay của anh, vội vàng đuổi theo.

Nhưng mà, bọn họ mới ngồi lên xe, Giang Diệc Hãn lại tới gõ cửa xe, "Anh hai, vẫn là làm phiền anh đưa chúng em về thôi."

Anh nhìn chằm chằm vào Giang Diệc Hãn lần nữa xoay qua chỗ khác, trong tiếng thét kinh hãi của Vãn Vã, Giang Diệc Hãn trực tiếp ôm Vãn Vãn lên xe.

Ánh mắt Giang Thiệu Cạnh sắc bén, rơi vào đôi chân của Vãn Vãn, lúc này mới phát hiện ra, gót chân xuất hiện một khối vết máu, hai chân đều bị như vậy, là bị rách da.

Rất nhiều chuyện, anh luôn luôn không được tỉ mỉ như Giang Diệc Hãn.

"Em ngồi yên trên xe anh hai, anh đến tiện thuốc gần đây mua băng keo cá nhân." Đặt cô ở ghế ngồi sau xe, Giang Diệc Hãn giao phó.

Vãn Vãn vẫn còn sợ hãi lôi kéo tay của anh, không chịu buông, kiên trì, "Chân của em thật không đau." Chỉ là bị giày "Ma sát" vào chân mà thôi, căn bản không nghiêm trọng, vừa mới xảy ra một chuyện quỷ dị giật mình như vậy, khiến Vãn Vãn vẫn sợ, thật không muốn anh rồi cô giây phút nào.

Chỉ có anh ở bên cạnh, hai người cùng nhau, cô mới có thể an lòng.

"Tôi đi cho." Không đợi ai trả lời, Giang Thiệu Cạnh liền mở cửa xe ra, xuống xe.

Một lát, anh trở lại từ tiệm thuốc, đem thuốc khử trùng cùng băng keo cá nhân ném cho em trai.

Sau khi lên xe, anh lần nữa khỏi động xe.

Phó Vịnh Bội ngồi kế bên tài xế, toàn bộ hành trình đều không nói câu nào, từ gương xe nhìn một màn phía sau.

Giang Diệc Hãn kéo chân Vãn Vãn qua, đặt ở trên đùi của mình, Vãn Vãn mặc váy không tự nhiên rụt chân lại, anh lập tức nhận thấy được, cầm áo khoác đắp lên trên đùi của cô, che lại "Phong cảnh" .

Anh chuyên tâm bôi thuốc cho cô, "Có đau hay không? Đau thì nói ra, biết không? !" Giọng nói của anh vô cùng nhu hòa, rõ ràng vô cùng cưng chiều, Giang Thiệu Cạnh chưa từng nghe anh dùng loại giọng điệu này nói chuyện với người khác bao giờ.

Phó Vịnh Bội cũng như vậy. Trước kia Giang Diệc Hãn đối với cô tốt hơn nữa, nhưng mà, căn bản không có loại cưng chiều này, cưng chiều giống như người trong ngực anh là một con búp bê sứ dễ vỡ.

"Thật sự không đau mà." Vãn Vãn níu lấy vạt áo của anh, đối với quan tâm không chút nào che giấu của anh, cảm thấy vô cùng ngọt ngào lại thẹn thùng.

Đúng lúc ấy thì, Giang Diệc Hãn nhận một cuộc điện thoại, không nghe được mấy câu, nụ cười trên gương mặt anh lập tức đông cứng.

Thừa dịp Diệc Hãn nghe điện thoại, Giang Thiệu Cạnh cũng từ sau gương xe nhìn Vãn Vãn.

Lúc này, đôi mắt cô, có quầng trăng rực sáng mê người.

Dường như, bộ dáng vô cùng hạnh phúc.

Anh thấy cô, cũng ngu ngốc giống một con heo, nhưng mà tại sao, bắt đầu có một loại cảm giác sai lầm, cảm thấy cô thật ra thì có rất nhiều ưu điểm đáng để người tìm ra.

Nói ví dụ như, cô nhát gan giống một con thỏ, thật ra thì cất dấu trái tim không sợ gian khổ.

Anh thật không ngờ, con này thỏ cũng sẽ có một mặt lớn gan như vậy, không biết sợ làm cho anh.... Nhịp tim có mấy giây mất khống chế....

Xe, dừng ở trước cửa chung cư bọn họ.

"Em đừng lộn xộn, để anh cõng em lên." Cất điện thoại đi, Giang Diệc Hãn xuống xe khom thấp người.

"Em… Tự em có thể…" Vãn Vãn cảm thấy rất khó xử, anh luôn luôn cưng chiều thương yêu cô, cơ hồ thương yêu cưng chiều lên đến tận trời.

"Anh cõng em." Giang Diệc Hãn vẫn khom người không nhúc nhích.

Giày của cô vẫn còn đi ở chân, chỉ cần còn đi giày, một bước đi xuống, sẽ rất đau.

Do dự một chút, mặc dù cảm thấy rất thẹn thùng, nhưng mà Vãn Vãn vẫn vươn tay ra tràn đầy ngọt ngào, đôi tay ôm lấy anh, nằm ở trên lưng anh, không muốn xa rời.

"Anh hai, Vịnh Bội, ngủ ngon, hẹn gặp lại." Giang Diệc Hãn cõng Vãn Vãn nhìn bọn lễ phép nói tạm biệt.

Khi bọn anh quay người đi, Giang Thiệu Cạnh không tự chủ được lại nhìn Vãn Vãn một cái.

Má mềm Vãn Vãn dán trên cổ Giang Diệc Hãn, trên mặt đều là toàn tâm toàn ý tin tưởng, môi của cô hiện lên nụ cười vô cùng ngọt ngào, cô gái dáng vẻ mềm mại trời cho, khiến Giang Thiệu Cạnh đứng nhìn, đột nhiên thấy căng cứng.

"Ừ, hẹn gặp lại." Giang Thiệu Cạnh mặt cứng đờ đảo quanh tay lái, chạy ra khỏi chung cư.

Anh cõng cô, hai người bọn họ lặng yên về nhà.

Vãn Vãn cảm giác, nhận điện thoại sau anh có điểm lạ, đặc biệt yên lặng.

Về đến nhà, anh đặt cô lên chiếc giường trong phòng mình.

"Diệc Hãn, vừa rồi ai gọi tới vậy?" Vãn Vãn hỏi.

"Một đồng nghiệp." Dáng vẻ anh không muốn trả lời rõ, nói sang chuyện khác, "Buổi tối đừng tắm, nước chảy lên vết thương của em, sẽ đau."

Ánh mắt anh ấm áp, tỉ mỉ căn dặn, yêu thương vô cùng rõ ràng.

Giữa ngày hè, không tắm thì làm sao chịu được? Vãn Vãn luôn luôn đối với anh nói gì nghe nấy, lúc này gương mặt khó xử.

"Anh đi lấy khăn tắm, để cho em lau người qua." Anh đứng dậy chuẩn bị ra ngoài.

"Diệc Hãn, anh đang tức giận đúng không?" Vãn Vãn thấp thỏm kéo ống tay áo của anh, ngửa mặt hỏi anh.

Đồng hành của anh nói cái gì để cho anh không vui? Có phải hay không, nói cô tối nay quần áo không khéo léo....

Bởi vì quá để ý một lời nói một hành động của anh, cho nên Vãn Vãn lo được lo mất.

"Anh tức giận cái gì?" Giang Diệc Hãn có chút không giải thích được.

"Em... Tối hôm nay em, không, không nên mặc váy...." Vãn Vãn cúi đầu, gian nan thừa nhận sai lầm.

Là cô quá không hiểu nhân tình thế thái, giống như sống ở trong thế giới thu hẹp của mình quá lâu, không thay anh suy nghĩ.

"Em nghĩ linh tinh gì vậy!" Anh bật cười.

Gương mặt Vãn Vãn xấu hổ.

Lần nữa nâng mặt của cô lên, gương mặt anh nghiêm túc, "Nghe, anh không cảm thấy em ăn mặc có chõ nào không khéo lẽo, em là bạn gái của anh, em muốn mặc quần áo như thế nào, muốn ăn mặc thế nào, đều là tự do của em, cá tính của em, em không cần vì anh mà thay đổi cái gì!"

Nhưng....

Cô bất tri bất giác, chính là sẽ vì anh phấn đấu thay đổi mà.

Anh đã nói sai một chút, hướng về phía anh, cô không có bất kỳ cá tính, cô chỉ muốn làm đồ ngốc của một mình anh.

Nhìn đôi mắt trong suốt, Giang Diệc Hãn bất đắc dĩ phát hiện, mình đúng là đang ông nói gà bà nói vịt.

"Anh căn bản không phải vì chuyện này mà không vui, trên thực tế, em đột nhiên ăn mặc như vậy, trong nháy mắt ở cửa công viên nhìn thấy em, anh cảm thấy được mình nhịp tim có chút tăng nhanh."

Trong đáy mắt anh mỉm cười thẳng thắn.

"Thật sao?" Vãn Vãn vui mừng.

Cô thật sự làm anh kinh ngạc?

"Em không phát hiện, mấy tên sói trong xã đoàn anh nhìn em mấy lần, anh liền có chút phát bực sao?" Anh chỉ chỉ mũi.

Anh đối với cô có dục vọng độc chiếm, tối hôm nay, chính anh mới phát hiện.

"Thật sao?" Vãn Vãn lộ ra vui mừng từ đáy lòng cười khúc khích.

Anh ghen vì cô? Thật sự rất khó có thể phát hiện!

"Vãn Vãn, chúng ta còn rất nhiều năm tháng, từ từ chúng ta sẽ hiểu hết đối phương, quen thuộc lẫn nhau, con người của anh có thể rất đơn giản, cũng có thể rất phức tạp, nhưng mà, ưu điểm lớn nhất, cũng là khuyết điểm lớn nhất là, anh đối với bạn gái không bao giờ nói dối." Đối với cô, anh sẽ không dấu diếm nội tâm, anh vui vẻ, để cho cô từ từ biết hết bản chất chân thật nhất của anh.

"Thật ra thì, chính anh cũng hay quên, anh chân thật, là như thế nào.... Đứa bé mười hai tuổi liền mất đi song thân, muốn hoàn hoàn chỉnh chỉnh bảo vệ được những thứ cha mẹ lưu lại cho anh, phải học rất nhiều thứ...." Nhiều năm như vậy, anh quá giỏi về ngụy trang, đều quên Giang Diệc Hãn thật sự có hình dáng như thế nào.

Vãn Vãn nhìn anh.

"Có phải nghe không hiểu lắm đúng không?" Anh bật cười, cũng không hiểu tại sao mình lại nhắc tới.

Vãn Vãn thành thành thật thật gật đầu.

"Không sao, Vãn Vãn em chỉ cần tiếp tục đơn thuần, anh cũng vậy tiếp tục làm chỉ một Giang Hãn Thuần Thuần, hai chúng ta tiếp tục lái vui vẻ sinh hoạt là tốt rồi!" Anh ôm cô, thật chặt, "Cuộc sống yên tĩnh của chúng ta rất tốt, anh không muốn thay đổi!" Mặc dù, hai người bọn họ chính thức trở thành người yêu, mới chỉ một tháng mà thôi, hai người kết giao cũng bình thản không có gì lạ, nhưng mà, anh thật sự cảm thấy cùng cô một chỗ rất vui vẻ, tâm hồn bình tĩnh trước nay chưa có.

Người tới một độ tuổi nhất định, không cần tình yêu hoa lệ nữa, cuộc sống đúng mực bình thản, chính là cuộc sống mà anh theo đuổi.

Anh phát hiện, cô có thể cho anh tất cả cảm giác đó.

Mà đêm nay, bởi vì cô mất tích, anh thật bị cô dọa sợ.

Đặc biệt là, mới vừa rồi đồng nghiệp gọi một cuộc điện thoại, nói cảnh sát ở công viên phát hiện một cỗ thi thể, người chết cũng là đồng nghiệp, người tham dự lễ truy điệu tối hôm nay. Sau khi đồng nghiệp kia phát hiện không thấy đồng nghiệp của mình đâu, tìm xung quanh, thì phát hiện trong công viên tìm được thi thể khuôn mặt đã biến thành màu đen, đồng nghiệp đó vẻ mặt nhăn nhó treo cổ ở trên cây to trong công viên, sau khi cảnh sát chạy tới nhận thấy, ví tiền của người chết vẫn còn, hiện trường không có phát hiện bất kỳ đồ vật để đứng lên khi tự sát.

Lúc nãy Vãn Vãn cũng là từ trong công viên kia đi ra ngoài, lại thêm , anh thật không dám tưởng tượng, nếu người chết là cô, anh nên làm cái gì? !

"Diệc Hãn, đau quá!" Bị ôm đến gần như không thở nổi, Vãn Vãn kêu đau.

Anh buông lỏng cô ra, nhưng mà, động tác kế tiếp đặt cô xuống, dưới lưng cô là chăn gối mềm mại, trên người là cơ thể đàn ông áp sát vào.

Trong lúc Vãn Vãn nuốt cổ họng, chiếc váy mấy vạn tệ trên người cô, đã bị lưu loát vất trên mặt đất.

Cơ hồ không có bất kỳ chuẩn bị nào, nâng chân của cô lên, Giang Diệc Hãn vọt vào thân thể của cô.

"A...." Vãn Vãn có chút không thích ứng thở khẽ.

Ở trong thân thể của cô, anh không động, chỉ là, cảm thụ nhiệt độ chân thật của cô, chân thật tồn tại, cùng với, hai người chân thật kết hợp.

Yên lặng chờ cô thích ứng anh xâm lấn.

Anh dùng ngón tay, tỉ mỉ miêu tả trên màu hồng nhàn nhạt trên khuôn mặt của cô, cô có ngũ quan tinh tế, mắt vừa tròn vừa lớn, cánh mũi khéo léo thẳng tắp, đôi môi no đủ thanh thuần mê người.

Tối nay không biết vì sao, nhìn cô, cảm giác cô đặc biệt xinh đẹp.

Cho dù, dưới người cô, so với học sinh còn giống học sinh luôn.

Anh vuốt ve cô, ** to lớn mà mạnh mẽ hơi rời khỏi, gây nên tiếng rên yếu ớt của cô.

"Khoan, tắt đèn." Vãn Vãn giống như lúc trước, nhỏ giọng yêu cầu.

Nhưng mà, Giang Diệc Hãn giống như không nghe thấy, đè cô thật chặt vào trong nệm, hấp thụ nụ hôn như hình với bóng.

"Đừng, tắt đèn đã…" Vãn Vãn rất bảo thủ.

"Không, để anh nhìn em!" Nói xong, anh nhìn ** của hai người, lại dùng lực mạnh mẽ hung hãn ra vào trong cơ thể cô.

"A, Diệc Hãn...." Vãn Vãn kêu lên.

Nhưng mà, anh chỉ dùng sức ôm chặt lấy cô, thân thể hai người mãnh liệt chấn động.

Hắn đâm vào rất sâu, làm trái tim của cô cũng xoay chuyển, khiến Vãn Vãn hoa mắt chóng mặt thừa nhận vui thích đến cực điểm.

Từ khi xảy ra quan hệ đến hiện tại, anh vẫn vô cùng dịu dàng chăm sóc, trên giường cũng như thế, luôn làm đủ mọi chuẩn bị trước, luôn đặt cảm thụ cô lên vị trí đầu tiên. Không giống như tối hôm nay, không đợi cô có chuẩn bị chu đáo, đã cô, sau đó, thô bạo hung hãn đánh chiếm toàn bộ của cô.

Tối nay, anh như mãnh hổ ra vào, mỗi một lần ** ăn hết cô, ngậm chặt mỗi một tiếng ** của cô, hai người cùng nhau trầm luôn trong cực hạn khổ sở cùng vui vẻ.

....

Mồ hôi của anh thật là mặn.

Vãn Vãn hoa mắt chóng mặt thùa nhận vui thích đến cực điểm, cũng mới lần đầu nếm thử mồ hôi của anh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK