Thay đổi y phục, nàng đi lặng lẽ xuống dưới lầu, chuẩn bị bữa sáng cho mọi người.
Trong tủ lạnh có đầy đủ thức ăn, nàng nghĩ cha mẹ có thể ăn bữa sáng nàng tự làm, tâm tình lập tức tốt hơn nhiều. Tối hôm qua một đêm không ngủ, sắc mặt của nàng có chút tiều tụy, ở phòng bếp nấu nướng một hồi sau, nàng cảm giác đầu mình có chút choáng váng.
Đem bữa sáng bưng lên bàn, chống đỡ thân hình đi tới bên ghế sa lon nghỉ ngơi, cái đầu nàng bây giờ thật đau nhức .
Nằm trên ghế sa lon nghỉ ngơi một lát, chợt nghe có tiếng bước chân của người xuống lầu, nàng lập tức đứng dậy hướng cầu thang nhìn lại, Trương Tuấn lúc này đã thay quần áo, chuẩn bị đi ra ngoài.
Hắn đi đến phòng khách, nhìn thấy bữa sáng đã được bày biện trên bàn, khóe miệng nhếch lên nói: “Ta quên mất là ngươi có thể làm bữa sáng.”
Nàng giật giật miệng, muốn nói gì, nhưng nửa ngày cũng không nói được chữ nào, cúi mặt xuống nhìn chằm chằm vào mặt đất.
Hai người lạic lâm vào trầm mặc, Trương Tuấn nhấc chân hướng bàn ăn đi đến, ngồi xuống, bắt đầu dùng cơm.
Lúc này đại đội trưởng Vận cùng Lâm Kiều Ngan cũng đều rời giường, nhìn thấy bữa sáng Liền Tịch Tịch làm cho họ, trên mặt lập tức lộ ra nụ cười hài lòng.
Thật ra là bọn họ lo gia đình Trương Tuấn là nhà giàu , sợ con gái của mình không xứng với nhà bên đó, không hòa thuận được với mẹ chồng. Bây giờ nhìn thấy hai vợ chồng con gái mình chung sống hòa thuận, trách nhiệm của người vợ được con gái làm cho thỏa đáng, sự nặng nề trong lòng cuối cùng cũng bỏ xuống được.
Dùng qua bữa sáng, Trương Tuấn liền dẫn Lâm Kiều Nga cùng đại đội trưởng Vận ra ngoại ô thành phố tới một bệnh viện tư nhân cao cấp, Liền Tịch Tịch muốn đi theo đi , nhưng bị Trương Tuấn ngăn cản, nàng không dám phản kháng, nàng biết rõ, hiện tại chỉ có mình hắn có thể cứu mẹ của mình thôi.
Rưng rưng nước mắt nhìn Trương Tuấn lái xe đi, Lâm Kiều Nga trước khi đi còn nói, sống với Trương Tuấn thật tốt, hi vọng khi nàng xuất viện, có thể nghe được tin tốt từ trong bụng Liền Tịch Tịch tin tốt.