“Thả ta ra. . . . . . Thả ta ra. . . . . .”
Cô dùng sức muốn đem đứa bé dính đầy máu kia kéo ra, nhưng ngay lúc cô muốn dùng chân đá nó ra thì nó lại thay đổi thành bộ dạng khác..
Nó nhẹ nhàng buông hai tay đang ôm cô ra, vết máu trên người trong nháy mắt biến mất, làn da trở nên phấn nộn phấn nộn , mắt to cao thấp chớp, đôi mắt đen nhánh ngập nước nhìn cô.
“Mẹ ôm ôm, mẹ ôm ôm đi. . . . . .”
Bàn tay mập mạp nhỏ bé hướng cô quơ, thanh âm non nớt từ trong miệng nhỏ nhắn có một chút nước dãi bật ra, trông rất là đáng yêu.
Tâm của Liền Tịch Tịch lập tức mềm xuống, cô do dự một chút, sau đó đi đến tiểu oa nhi trước mặt, hai tay ôm lấy nó, đau lòng mà nhẹ nhàng vỗ nhẹ cái mông nhỏ bé lại béo kia, suy nghĩ dỗ nó ngủ.
Tiểu oa nhi nằm trong ngực Liền Tịch Tịch rất nhu thuận, nó ỡ trong ngực cô cọ vài cái, nhưng khi Liền Tịch Tịch cho là nó đã muốn ngủ, thì đột nhiên cảm giác được cổ trở nên đau xót, cô thét lên lên tiếng, Trương Tuấn không biết khi nào thì đi đến phía sau của cô, hung hăng căn ngay cổ cô một cái.
Lại nhìn tiểu oa nhi trong ngực, lúc này lại trở lại thành cả người đầy máu, nằm ở trong ngực cô nở nụ cươi đầy quỷ dị.
“A. . . . . .”
Một tiếng hét thê lương đầy thảm thiết, cô từ trong cơn ác mộng bừng tỉnh.
Mở mắt ra, khuôn mặt phóng đại của Trương Tuấn đập vào mắt cô.
Ngọn đèn màu cam ánh lên khiến cho khuôn mặt của anh có chút mờ ảo. Anh lúc này đang nằm nghiêng tại bên người cô, mặt của anh cơ hồ muốn dán lên mặt của cô.
Phản xạ có điều kiện cô đưa tay sờ sờ cổ của mình, rất đau, chẳng lẽ, vừa rồi khi bị cắn không phải là mơ, mà là sự thật chăng?
Cái ý nghĩ này làm cho cô trong rùng mình, con mắt không ngừng mở to.
“Đau không?”
Thanh âm của Trương Tuấn rất trầm thấp, mang theo vẻ uể oải lười biếng, không có giải đáp nghi hoặc của Liền Tịch Tịch, không ngờ lại đem miệng chậm rãi tiến đến vết cắn trên cổ cô, lúc này đây, anh không có dùng sức cắn, mà là nhẹ nhàng liếm láp .
Mùi máu tươi mang theo vị hơi mặn tiến vào miệng của anh, làm cho đầu óc của anh đột nhiên dâng lên một hưng phấn khó hiểu. . . . . .