Trở về trên xe, tâm Liền Tịch Tịch giống như máy trộn bê-tông không ngừng hoạt động, thống khổ không cách nào nói rõ.
Một cảm giác tuyệt vọng thấu trời sinh ra trong lòng cô.
"Em có thể thường xuyên đến thăm ba mẹ được không?"
Từ lúc cô từ bệnh viện đi ra, đây là câu đầu tiên mà cô nói với anh.
Cô cố gắng tranh thủ hết sức để có thể đi tới bệnh viện thăm cha mẹ.
"Không cần được một tấc lại muốn tiến một thước. Tôi nói rồi, không có cho phép của tôi, cô không thể rời nhà một bước."
Thanh âm lạnh lùng không mang theo một tia tình cảm nào, cảnh tượng Liền Tịch Tịch cùng cha mẹ tương kiến đối với anh không có nửa điểm cảm động.
Câu trả lời quyết tuyệt làm cho tâm cô lần nữa rời xuống biển sâu, bị băng sơn chôn vùi.
Trầm mặc về đến nhà, Trương Tuấn để cho cô xuống xe, rồi quay đầu xe lại rời khỏi.
Ở trong căn phòng to, một mình cô ngồi yên trên ghế sa lon. Trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh cha mẹ tại bệnh viện , không tự giác được, nước mắt lại rớt xuống.
Trời đang tối dần, đột nhiên tiếng chuông điện thoại của cô vang lên.
Nhạc chuông là bài《 nghĩ tới ngươi 0 giờ lẻ một phút》.*
(*thứ lỗi cho sự bất tài của pạn, pạn không biết đây là bài gì nữa >.