"Trương Tuấn. . . . . ."
Cô ngồi xổm xuống, thử gọi tên anh, bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng dời đi bàn tay đang nắm chặt cá chân của cô.
"Tịch Tịch. . . . . .Anh yêu em nhiều thật mà. . . . . ."
Đột nhiên, Trương Tuấn tỉnh lại, mở to hai mắt nhìn người trước mắt, trong nháy mắt anh nâng người ngồi dậy, rồi bất chợt hướng tới Liền Tịch Tịch. Liền Tịch Tịch lại không nghĩ tới hành động của anh, chưa kịp là gì ngoài hoảng sợ, thì đã bị Trương Tuấn ôm chặt vào lòng, sau đó bổ nhào ra trên mặt đất.
Mùi rượu nồng nặc làm cho cô phải nhíu mày, không phải là cô không thích mùi thơm tinh khiết của rượu, nhưng nếu là nồng độ quá nhiều, cô sẽ cảm thấy có chút gay mũi.
Lúc này Trương Tuấn đang nằm đè trên người cô, khiến cho cô không thể động đậy được.
Trương Tuấn giống như 1 con sư tử đang ngủ say, địch ý cùng nhuệ khí của anh đã giảm xuống, đầu chôn thật sâu ở cổ Liền Tịch Tịch, như là muốn hít vào hương thơm trên người của cô.
"Trương Tuấn, anh tỉnh lại, đi lên giường ngủ đi."
Liền Tịch Tịch 1 lần nữa dùng sức đẩy Trương Tuấn, cô cũng không muốn nằm cả đêm trên mặt đất, mặc dù Trương Tuấn có thể là cái chăn lớn để cô đắp.
Đáng tiếc, lúc này Trương Tuấn đã hoàn toàn ngủ say, kích thích của rượu làm cho đầu óc của anh như cỗ máy ngừng hoạt động, trừ khi Liền Tịch Tịch có đủ khí lực có thể di chuyển anh, nếu không, đêm nay, sợ là cả đêm chỉ có thể chịu thiệt.
Cắn cắn môi, Liền Tịch Tịch có chút uể oải, cô không biết bây giờ đang xảy ra chuyện gì, hôm nay hành vì phóng đãng của Trương Tuấn chính là đang trả thù cô.
Nhưng, chính anh có 1 lòng chung thủy với cô?
Chẳng lẽ tâm tư của những công tử nhà giáu đều như vậy, chỉ cho châu quan phóng hỏa, không cho dân chúng đốt đèn sao? (câu này ta không hiểu cho lắm nên để nguyên)