"Xin hỏi, ngươi dẫn ta tới nơi này làm gì?"
Liền Tịch Tịch có chút khiếp nhược, nàng tựa hồ có điểm sợ người đàn ông trước mắt này. Tuy hắn đối với mình đều không có làm cái gì chuyện xấu, nhưng hắn thực sự thủy chung đến cuối cùng đều không lộ ra khuôn mặt tươi cười đối với nàng, người này, thật sự rất kỳ quái.
"Đem cái áo cưới chướng mắt trên người ngươi lấy ra, đi chọn vài món ngươi thích quần áo đi."
Đi đến một gian hàng nhãn hiệu xa hoa, hắn cuối cùng đem nàng thả xuống, liếc mắt nhìn quanh quầy hàng, mặt không biểu tình nói.
"Ách. . . . . . A? . . . . . . Cái kia, không cần, ta. . . . . . Ta. . . . . ."
Nàng muốn nói, trên người nàng không có tiền, nàng không cần mua quần áo. Trong nhà nàng còn có thiệt nhiều quần áo do Trương Tuấn vì nàng mà mua mà nàng thì còn chưa có mặc qua.
"Tiểu thư, cho ngươi một giờ, thay nàng lựa chọn quần áo. Sau đó, thay bộ áo cưới trên người nàng xuống ."
Hắn không đợi nàng nói hết, liền từ trong ví tiền rút ra thẻ kim cương đưa cho nữ nhân viên bán hàng, sau đó xoay người chuẩn bị rời đi, mới đi hai bước, lại dừng bước, quay đầu hướng Liền Tịch Tịch nói:
"Ở chỗ này chờ ta, ta một giờ về sau đón ngươi."
Nói xong, bước vào thang máy đi xuống.
Liền Tịch Tịch nhìn qua bóng lưng của hắn, một hồi sững sờ, cho đến khi nhân viên bán hàng gọi nàng mấy lần, mới phục hồi chút tinh thần lại.
"Tiểu thư, chồng ngài đối với ngài thật là tốt. Mời theo ta sang đây xem, bên này chính là những mẫu hàng chúng tôi mới đưa vào, những mẫu quần áo này chính là những mẫu đã có mặt tại triển lãm quần áo Pari dành cho giới thượng du ."
Chồng? Nghe xưng hô, nàng lộ vẻ sầu thảm cười, mình làm sao có được một ông chồng hoàn mỹ như thế được ?