"Cô sẽ đi Macao với tôi." Anh nhàn nhạt mở miệng, sau đó quay lại nhìn Chương Hiển: "Giúp cô ta đặt một vé máy bay."
"Cái này. . . . . ." Chương Hiển rõ ràng có chút do dự, nhưng nhìn Lý Triệt giống như không phải nói giỡn chơi, anh chỉ có thể lấy điện thoại di động ra làm theo lệnh.
"Nhanh đi, cho cô năm phút. Nhớ mang chứng minh thư của cô đi." Anh nhìn Liền Tịch Tịch còn đang ngỡ ngàng, mở miệng thúc giục, hơn nữa còn không cho cô thời gian để tự hỏi xem có chuyện gì đang xảy ra.
"A. . . . . . A!" Cô rốt cục phục hồi tinh thần lại, không biết vì cái gì, cô phát hiện mình lại không hề muốn cự tuyệt lời nói của anh, gật đầu trực tiếp đáp ứng, sau đó xoay người đi về hướng bệnh của mình.
So với thời gian mà Lý Triệt quy định cho cô còn dư những bốn phút, khi mà cô thay quần áo đã bị những vết sẹo trên người mình làm cho giật mình, cảm giác tự ti bỗng nhiên sinh ra.
Những này quần áo là do Lý Triệt mua cho cô khi cô nằm viện, điều hay nhất chính là, kích cỡ lớn nhỏ lại vừa vặn, xem ra, con mắt của anh có năng lực mạnh phi thường, thậm chí ngay cả nội y đều có thể chọn cho cô số đo phù hợp.
Khi cô thay quần áo xong rồi xuất hiện ở trước mặt Lý Triệt, Lý Triệt chỉ khẽ gật đầu nói: "Quần áo rất vừa người ." Sau đó, cô liền nhìn thấy giống như Chương Hiển đang che miệng cười trộm.
Cúi đầu nhìn nhìn quần áo của mình, hình như là không có gì không ổn a. Cô có chút buồn bực nhìn Lý Triệt.
"Đi thôi." Mà Lý Triệt vẫn là khuôn mặt không biểu cảm như cũ, xoay người đi về phía bãi đỗ xe của bệnh viện.
"Đi thôi." Chương Hiển cũng hướng cô nói một tiếng, sau đó cũng đưa bước chân mình tiến về phía trước.
Liền Tịch Tịch đè xuống nỗi buồn bực trong lòng tranh thủ thời gian bước theo.
Lần trước Lý Triệt vì cứu Liền Tịch Tịch, đã không tiếc đém chiếc Ferrari năm trăm vạn biến thành đống sắt vụn, khi Chương Hiển công khai lên án anh, anh lại thay chiếc Land Rover trị giá năm trăm vạn, nhìn nó giống như một chiếc xe tăng trên đường phố vậy.
Lên xe sau, Liền Tịch Tịch có chút ít không yên lòng, cô không biết Lý Triệt mang cô đi Macao làm gì, mấy lần muốn mở miệng hỏi, nhưng lời nói đến bên miệng lại bị cô nuốt xuống .
Nhìn cảnh sắc ngoài xe không ngừng lui về phía sau, trong nháy mắt cô có cảm giác mình sẽ cáo biệt nơi này mãi mãi.
Trong trí nhớ của cô đã có một đoạn màu đen, mắt thấy mình sắp phải rời đi thế giới mà mình đang sống, tâm tình cô hơi khó chịu một chút. Kỳ thật, khi cô nhìn thấy Lý Triệt trong bệnh viện, cô biết rõ, có lẽ anh không phải là tới thăm cô, bất quá cô nhịn không được gọi anh lại.
Không biết từ lúc nào lên, chỉ cần nhìn thấy anh, cô lại cực kỳ an tâm. Anh nói rất ít, biểu lộ cũng không ôn hòa, tựa như giờ phút này, anh ngồi ở bên cạnh của cô, hai mắt anh lại chỉ nhìn chăm chăm vào laptop trước mặt, cũng không có mở miệng hỏi tính toán của cô sau này.
Chương Hiển lái xe, ánh mắt vẫn không ngừng nhìn vào cái kính trước mặt để xem trộm hai người ở sau xe. Trong nội tâm yên lặng thở dài, có phụ nữ, mình liền biến hóa nhanh chóng, từ trợ thủ bị biến thành lái xe. Thật sự là không hiểu nổi suy nghĩ của Lý Triệt.
Liền Tịch Tịch trên xe ngồi một hồi, đầu có chút buồn ngủ, chiếc Land Rover làm cho cô không cảm nhận được chút xóc nảy nào, nếu không phải phong cảnh bên ngoài cửa sổ xe không ngừng thay đổi, cô thực cho rằng hết thảy đều dừng lại.
Không đến nửa giờ , xe liền lái vào sân bay.
Đăng ký cho tốt, ba người liền lên máy bay.
Đây là lần thứ hai Liền Tịch Tịch lên máy bay, còn lần đầu tiên chính là lần Trương Tuấn mang cô đi du lịch tại Singapore, lần đó tâm tình cô vui vẻ vô cùng, mà lần này thì cô cũng không rõ tâm tình của mình ra làm sao.
Từ thành phố Z bay đến Macao cần hai giờ, Liền Tịch Tịch vừa lên máy bay thì tiếp tục nhắm mắt lại nghỉ ngơi, Lý Triệt tựa hồ cũng có chút mệt mỏi, anh đem laptop khép lại, sau đó tựa lưng vào ghế ngồi nhắm mắt dưỡng thần.
Từ khi máy bay cất cánh cho đến khi đáp xuống, bọn họ song song ngồi cạnh nhau, nhưng lại không nói một lời nào.
Đi ra khỏi sân bay Macao, Liền Tịch Tịch hít sâu một hơi, Macao, cô nằm mơ cũng không nghĩ đến, bản thân mình dưới tình huống như hiện tại mà tới đây. Quay đầu nhìn Lý Triệt, lại thấy anh đang nhìn cô, chân mày hơi nhíu lại.
"Làm sao vậy?" Cô rốt cục nhịn không được mở miệng hỏi.
Đem hành lý trong tay quăng ra cho Chương Hiển: "Đi khách sạn chờ chúng ta." Sau đó, anh nắm tay của cô liền chui vào trong chiếc taxi đang đậu bên đường rồi rời đi.
Liền Tịch Tịch còn chưa kịp phản ứng, người đã ngồi xuống trong xe, nhìn Chương Hiển ngoài xe mang vẻ mặt buồn cười, đầu óc của cô lần nữa phát mộng.
"Chúng ta muốn đi nơi nào?" Rầu rĩ đặt câu hỏi, cô cảm giác mình giống như một con rối gỗ trước mặt Lý Triệt, anh làm cho cô đi hướng đông, cô liền sẽ không đi hướng tây.
"Tôi không thích bộ quần áo bây giờ của cô." Anh rốt cục nhịn không được nói ra điều này. Đây cũng là lý do vì sao mà khi Chương Hiển nhìn cô thay quần áo xong lại bật cười.
Liền Tịch Tịch không tự chủ được cúi đầu nhìn quần áo của mình, thấy cũng không có gì không đúng, một thân áo tay ngắn màu trắng như tuyết, váy màu lục viền hồng, rất thục nữ, bộ dạng ăn diện rất thuần khiết.
Hơn nữa, bộ quần áo này không phải là của anh mua cho cô sao? Vì cái gì anh nói là không thích?
"Y phục này. . . . . . Có cái gì không đúng sao?" Cô do dự mà hỏi.
"Đi sòng bạc thì không thích hợp." Anh nói, dừng lại một chút, lại tiếp tục nói: "Còn đầu tóc của cô nữa."
"Tóc?" Cô nghe vậy rất tự nhiên sờ lên đầu của mình, mái tóc dài thẳng rủ xuống ở trước ngực, cũng không có gì không đúng.
Khoan khoan, anh vừa mới nói sòng bạc. Anh muốn dẫn cô đi sòng bạc sao? Đi làm cái gì?
Trong nội tâm nghi hoặc không ngừng, nhưng cô nhìn Lý Triệt thật nghiêm túc, lại không dám hỏi nhiều, đành phải ngoan ngoãn im lặng, sau đó mặc cho anh xử lý.
Taxi đưa bọn họ đến con đường phồn hoa nhất ở Macao, xuống xe, nhìn xem con đường phồn hoa này, nhìn làn sóng người đang qua lại nơi đây, cô liều mạng cảm thụ không khí náo nhiệt mà lâu rồi cô không được cảm thụ.
Đúng vậy, đã rất lâu rồi cô đã không xuất hiện ở nơi đông người náo nhiệt như thế này.
"Đi thôi." Anh đi đến bên người cô, nhẹ nhàng nắm tay của cô, sau đó đi nhanh về phía cửa hàng.
Bàn tay to lớn đầy ấm áp truyền đến bàn tay nhỏ bé của cô, toàn thân khẽ run lên, trong đầu đột nhiên nhớ tới lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, hình ảnh anh ôm cô đi trung tâm thương mại mua quần áo. Mặt không tự chủ được đỏ lên, cước bộ cũng bắt đầu di chuyển theo anh.
Cước bộ của anh có điểm nhẹ nhàng, giống như thời gian đang khẩn cấp. Tiến vào trung tâm thương mại, trực tiếp lên tới lầu ba nơi bán quần áo nữ, Lý Triệt đem Liền Tịch Tịch ném cho nhân viên cửa hàng nói: "Mười phút, chọn cho cô ta một bộ quần áo thật sang trọng."
"Tốt, xin chờ một chút. Tiểu thư, xin mời đi theo tôi." Nhân viên cửa hàng phản ứng rất nhanh, sau đó lễ phép hướng Lý Triệt gật đầu, rồi liền dẫn Liền Tịch Tịch đi đến giá áo chọn quần áo.
Nhân viên cửa hàng mang vài bộ lễ phục ướm thử lên người Liền Tịch Tịch, cuối cùng đề cử lại đề cử cô thay một bộ y phục tơ tằm màu đen lệch vai.
Nhìn bộ lễ phục xinh đẹp đầy kiều diễm, trong mắt Liền Tịch Tịch tràn đầy kinh diễm, chính là, rất nhanh, ánh mắt của cô liền ảm đạm xuống.