Toán quân đội của Phục Nghiêu hướng vào trong chưa tới một khắc, đội ngũ cứu viện của nhân viên nhà trường cũng nhanh chóng đuổi tới, dẫn đội chính là đương nhiệm hiệu trưởng học viện Bích Không, hai nhân vật phong vân cựu học sinh của Bích Không đồng thời hiện thân, tình huống lại không mấy lạc quan.
"Vừa rồi người của quân bộ đến đây," Y sĩ trấn an học sinh xong, nhỏ giọng báo cho ông, “Nói nơi đây có năng lượng khác thường dao động, hoài nghi phụ cận có sinh vật hiếm tính nguy hiểm cao ẩn hiện."
Hiệu trưởng đương nhiên biết điều đó đại biểu cho cái gì, hơn nữa ông vừa đến liền thấy phi hành khí của quân đội, ký hiệu bên trên đó là cái mà ông rất quen thuộc, “Hiện tại người của quân bộ đâu?”
“Đã vào trong.”
"Người của chúng ta còn bao nhiêu chưa ra?”
"Ước chừng hơn mười học sinh, còn có một giáo viên hướng dẫn.”
"Ta đã biết, " hiệu trưởng sửa sang lại cổ tay áo một chút, “Để phòng bất trắc, cậu ở lại chỗ này, bảo người khác thu xếp cho học sinh rút lui, cần phải đưa toàn bộ người an toàn trở về học viện."
“Hiệu trưởng ngài thì sao?”
Giữa những ngón tay của bàn tay phải hiệu trưởng có ba thứ gì đó trông như thạch anh, “Đương nhiên là vào trong, học trò của ta ở bên trong, ta không thể mặc kệ bọn họ không lo.”
Y sĩ lo lắng nhìn hiệu trưởng biến mất ở lối vào, khu mỏ sạt lở là nguy hiểm nhất, huống chi bên trong còn tồn tại mãnh thú chưa rõ. Những người này đều mang ý niệm có đi không về trong đầu mà vào cứu viện, giờ chỉ có thể toàn tâm toàn ý cầu nguyện những học sinh bị vây bên trong đều có thể bình yên vô sự được cứu vớt.
Dọc đường trong khu mỏ che kín thi thể cự vĩ tích, đây đều là kiệt tác của quân bộ, đối với những binh lính được nghiêm chỉnh huấn luyện này mà nói, sinh vật cấp A bất quá là những con thú có thể một chiêu là giải quyết, mà địch nhân chân chính của họ, đến giờ này cũng chưa thấy bóng dáng.
Hiệu trưởng dọc theo thi thể một đường tìm kiếm, gặp Phục Nghiêu ở sâu trong khu mỏ, hắn đang an bài thuộc cấp đem hai học sinh vừa được cứu viện ra ngoài động, giáo viên hướng dẫn cũng vừa đụng phải họ, ba nhóm người rốt cục chạm mặt nhau.
"Hiệu trưởng, thực xin lỗi," giáo viên hướng dẫn vừa gặp hiệu trưởng lập tức hướng ông nhận lỗi, "Là tôi không bảo vệ tốt cho họ.”
Hiệu trưởng vỗ lên vai hắn, đối một người cao hơn mình cả cái đầu làm như vậy, có vẻ có chút không thuận mắt, dù ông lớn tuổi hơn đối phương rất nhiều, “Đó là chuyện ngoài ý muốn, việc khẩn cấp trước mắt là cứu các học sinh ra, chuyện khác để sau này hãy nói."
Phục Nghiêu ở phía sau chọt vào, “Học trưởng, đã lâu không gặp."
Giáo viên hướng dẫn chỉ biết hai người kia đều là người đã tốt nghiệp Bích Không, không nghĩ tới họ học cùng thời với nhau, bất quá ngữ khí Phục Nghiêu nghe qua cũng không có hữu hảo khi đồng học cũ gặp mặt nên có.
“Tôi đã đoán được là cậu,” hiệu trưởng lấy đồng dạng giọng điệu đáp lại, "Hiện tại hẳn phải gọi cậu là thiếu tướng rồi? Chúc mừng."
"Không nghĩ tới chúng ta sẽ gặp lại dưới loại tình huống này, anh vẫn thế một chút cũng không cao thêm.”
“Cậu thì lại cao thêm không ít so với trước đây, đáng tiếc cao hết mức rồi mà vẫn thấp như vậy.”
Giáo viên hướng dẫn ngây ngẩn cả người, hiệu trưởng không phát dục là sự thật đã rõ ràng, chiều cao của Phục Nghiêu lại càng là cấm khu mọi người đều biết, bạn học ngày xưa cửu biệt trùng phùng, vừa thấy mặt cứ lôi điểm yếu của nhau ra nói như vậy thật sự không sao chứ?
Người duy nhất đồng thời nhận thức hai người bọn họ tại hiện trường - sĩ quan phụ tá – bất đắc dĩ đỡ trán, khí tràng hai người đó quả thực xung khắc nhau tới cực điểm, năm đó ở trong trường đã mâu thuẫn trùng điệp, cách biệt nhiều năm như vậy, vẫn như cũ không hợp nhau.
Hiệu trưởng chứng kiến động tác này thì biết ngay y đang nghĩ gì, nặng nề vỗ xuống tay y, sĩ quan phụ tá gật đầu đáp lại, tình hữu nghị của hai người khiến họ chỉ qua một động tác đơn giản như vậy đã đủ biểu đạt ân cần thăm hỏi sau nhiều năm không gặp.
“Tình huống hiện tại thế nào?” Trước mắt không phải lúc thích hợp để cãi nhau với Phục Nghiêu, hiệu trưởng chuyển sang hỏi han giáo viên hướng dẫn.
Giáo viên hướng dẫn lời ít ý nhiều hồi báo tiến triển, "Phần lớn học sinh đã thành công được cứu viện ra ngoài, may mà đều là vết thương nhẹ, có hai em học sinh vị trí thủy chung không di động, đoán là bị vây khốn, thiếu tướng Phục Nghiêu đã phái người đi trước cứu viện."
Hắn báo xong tin tốt, mới bắt đầu báo tin xấu, “Có ba em học sinh mất liên lạc, một em tên Trục Nguyệt, vị trí cuối cùng thể hiện tại chỗ này.” Giáo viên hướng dẫn chỉ lên điểm đen trên máy tính bảng đã sắp tắt, “Hai em khác một người tên Lăng Tiêu, em ấy là người mất liên lạc đầu tiên, người còn lại là Doanh Phong, sau khi báo động không lâu cũng bị cắt đứt liên lạc, hoài nghi nguy hiểm chính là dẫn phát từ chỗ họ.”
Hiệu trưởng không muốn đi hỏi Phục Nghiêu, xoay người hỏi sĩ quan phụ tá của hắn, “Các cậu thì sao?”
“Vệ tinh giám sát phát hiện nguồn năng lượng khác thường ở gần đây, cùng phương vị với những học sinh mất tích, nhưng tín hiệu rất không ổn định. Nơi này rất nhiều thông đạo đều hỏng vì sạt lở, chúng tôi đang cố gắng tiếp cận khu vực kia."
“Có biết nguồn năng lượng đó có khả năng là cái gì không?”
Sĩ quan phụ tá trầm mặc một lát mới nói, "Có thể kinh động vệ tinh giám sát, chỉ có có thể là năng lượng bức xạ do Linh hồn thạch trong cơ thể sinh vật hiếm cấp SS trở lên phát ra.”
Hiệu trưởng vốn đã dự trù tình huống xấu nhất, nhưng nghe đến đó vẫn nhướng mày, "Có biện pháp nào can thiệp từ bên ngoài không?”
"Không được, cường hành cho nổ sẽ làm khu mỏ sụp xuống, đến lúc đó người còn kẹt bên trong rất có thể sẽ gặp nguy hiểm.”
"Chỉ cần có một tia hi vọng, chúng ta cũng không thể buông tha.” Phục Nghiêu cắt đứt cuộc trò chuyện của họ, “Phương pháp duy nhất lúc này, chính là nhắm hướng tín hiệu sau cùng tồn tại, dùng sức người mở một con đường. Tốc độ của chúng ta phải nhanh nhưng động tác phải nhẹ, lấy tồn tại của con người làm nguyên tắc cao nhất, trăm triệu lần không thể làm cho sạt lở thêm nữa.”
“Rõ!” Nhóm quân nhân ăn ý hạ giọng nhưng đều nhịp đáp.
***
Doanh Phong cầm trong tay chủy thủ dũng cảm quên mình nhằm về phía Khuê, nhưng còn chưa đợi cậu đụng tới thân thể Khuê, một hắc ảnh từ phía sau cậu bay ra, một quyền đem Khuê trước mắt đánh văng xa mấy thước.
Doanh Phong khó có thể tin ngừng lại, sao lại có người có lực lượng lớn như vậy, ngay cả sinh vật thể tích lớn hơn người đó mấy lần cũng có thể bị đánh lui, càng khủng bố chính là tốc độ vận động của bóng đen đó nhanh đến kinh người, chính mình hoàn toàn không thể bắt giữ hình dạng của hắn.
Khuê dưới công kích của nhân vật thần bí liên tục tháo chạy, cuối cùng lại bị một cước hung hăng đá bay ra ngoài, thân hình thật lớn nện lên thạch bích khu mỏ, tạo ra tiếng dội ầm ầm.
Doanh Phong hoảng sợ ý thức được đấu pháp bất chấp của bọn họ, rất có khả năng khiến sạt lở càng nghiêm trọng hơn, cậu lại vô cùng lo lắng tìm kiếm Lăng Tiêu bị cậu đẩy qua một bên, nhưng làm sao còn bóng dáng cậu ấy.
Ngày càng nhiều đá rơi xuống, phong tỏa hết thảy đường đi, trong không gian nhỏ hẹp còn lại đó, hắc ảnh tiếp tục cùng Khuê chiến đấu thành một đoàn, Khuê phẫn nộ quơ cánh tay thô tráng hữu lực, lại không trúng được đối thủ nửa phần. Tốc độ địch nhân đã nhanh đến mức huyễn hóa ra tàn ảnh, như thể cùng một lúc có vô số phân thân đang công kích, đầu, ngực, lưng Khuê, nơi chốn đều bị đối phương trọng kích, tức giận đến mức nó liên tục gầm lên giận dữ, tiếng gầm gừ vang vọng trong toàn không gian.
Hắc ảnh nhảy lên lưng Khuê, dùng sức bóp chặt cổ của đối phương, Doanh Phong rốt cục mượn cơ hội này thấy rõ hình dạng của hắn —— người đó không ngờ là Lăng Tiêu!
Cậu hai mắt đỏ bừng, trong đôi đồng tử tràn ngập sát khí dã tính, giết chết đối phương tựa hồ trở thành tín niệm duy nhất của cậu, trừ điều đó ra trong mắt không còn bất cứ thứ gì, Doanh Phong tin chắc lúc này nếu mình xông lên, cũng sẽ bị cậu ấy không chút do dự đánh ra.
Lực chiến đấu của cậu khác hẳn người thường, cùng sinh vật hiếm cấp bậc nguy hiểm cao nhất chiến đấu mà hoàn toàn chiếm thượng phong, này tuyệt không thể là lực lượng mà một thiếu niên có thể có.
Khuê dùng lực thật lớn, đem đồ vô lễ trên cổ hất ra ngoài, Lăng Tiêu bay đến trần khu mỏ, trên vách nhẹ nhàng điểm một cái, thay đổi phương hướng một lần nữa hướng Khuê phát khởi mãnh công.
Tốc độ quyền cước của cậu, đã nhanh đến mắt thường không thể phân biệt, như bạo vũ liên tiếp trúng mục tiêu vào mỗi một bộ vị trên thân thể địch nhân. Cậu đặt mũi chân lên ngực Khuê, một tay thẳng tắp sáp nhập lớp da ngoài như tường đồng vách sắt mà ngay cả chủy thủ cũng không thể cắt vào, không khoan nhượng đem cả cánh tay trái của nó giật xuống.
Khuê phát ra tiếng rít thống khổ, máu bốn phương tám hướng phun tung toé lên trần, tường, mặt đất, cùng với toàn thân Lăng Tiêu, tràng diện đó ngay cả Doanh Phong nhìn cũng thấy truật mục kinh tâm (kinh hoàng), Lăng Tiêu lại hồn nhiên bất giác, tiếp tục theo cùng cách thức xé đi cánh tay còn lại của nó, sau đó lộn ngược trên không lui ra một bên, lạnh lùng nhìn kiệt tác của mình.
Trong nháy mắt đó, người Doanh Phong nhìn thấy không phải Lăng Tiêu, mà là một sát thủ lãnh huyết không hề có nhân tính.
Khuê hai tay bị phế mất đi sức chiến đấu, dùng hết toàn lực hướng Lăng Tiêu phóng qua, nghiễm nhiên một bộ tư thái cùng đối phương đồng quy vu tận, mà Lăng Tiêu, tại chỗ bất động đứng ở nơi đó, ngay cả mắt cũng không chớp một cái.
"Lăng Tiêu!" Doanh Phong bật thốt lên, đối mặt công kích như vậy không né không tránh, cậu ấy rốt cuộc muốn làm cái gì?
Nhưng thấy Lăng Tiêu nhắm ngay phương hướng Khuê chạy tới thẳng tắp vươn cánh tay ra, Khuê bổ nhào qua, cánh tay cậu không thiên lệch đâm vào ngực đối phương.
Khuê phát ra tiếng gầm giận dữ cuối cùng của sinh mệnh, Lăng Tiêu diện vô biểu tình lật cánh tay một cái, bàn tay nắm lại, bóp nát trái tim của nó, máu chảy đầm đìa từ trong cơ thể nó theo cánh tay cậu tuôn ra, Khuê cước bộ bất ổn lảo đảo vài cái.
Lăng Tiêu một chiêu trí mạng nhẹ nhàng nhảy ra sau, lui đến khu vực an toàn, ngực Khuê lưu lại một lỗ thủng bằng nắm tay, càng không ngừng phun máu tươi ra ngoài.
Khí tức sinh mệnh từng chút rút khỏi cơ thể nó, nó tại chỗ lảo đảo vài bước, tiếng kêu rên không cam lòng lan tràn tới mỗi một góc khu mỏ, vua của dã thú đủ để xưng bá một phương, cuối cùng mặt hướng về đất nặng nề ngã xuống, dương khởi một phiến đất cát.
Bụi lắng xuống, hang đá nhỏ hẹp lặng ngắt như tờ.
Doanh Phong không thể tin được một màn chính mình tận mắt nhìn thấy, cậu tiến về trước vài bước, giật mình phát giác dưới chân đạp phải thứ gì đó.
Cậu lùi một bước nhặt nó lên, lờ mờ nhận ra đó là một ống tiêm tiện lợi, bên trong còn sót lại một lượng nhỏ chất lỏng trong suốt màu cam.
Doanh Phong dùng sức tìm tòi trong trí nhớ, rốt cục nhớ ra mình đã nhìn thấy thứ giống như vầy ở đâu.
"Đây là... ‘Đốt tẫn’ đời hai? Cậu cư nhiên trộm thứ này từ căn cứ?”
Lăng Tiêu xoay đầu lại đây, sắc đỏ trong mắt chợt lóe, lại biến thành màu khói ngày thường, vết máu trên mặt nhuộm cậu đến khủng bố, nhưng trong đôi mắt đã khôi phục bình thường lại tràn ngập mê mang.
Doanh Phong không biết nên nói cái gì cho phải, hành vi lớn mật của Lăng Tiêu làm cậu giật mình, nhưng nếu lúc trước Lăng Tiêu không lén lấy nó ra từ trong phòng thí nghiệm, giờ này khắc này chỉ sợ hai người họ đã chết tại đây.
Lăng Tiêu khi dược tính đã hết giống như bị người rút rỗng khí lực trong cơ thể, đầu gối mềm nhũn, nặng nề quỵ xuống.
Doanh Phong thầm kêu một tiếng, vứt bỏ ống tiêm trong tay, trước khi cậu ấy hoàn toàn ngã xuống đem người nâng lên, đầu Lăng Tiêu vô lực rũ xuống, thoạt nhìn đã hoàn toàn mất đi tri giác.
Doanh Phong đỡ một người nửa chết nửa sống, vòng qua thi thể Khuê và hai đoạn tay đứt tán lạc trên mặt đất, đặt cậu ấy ngồi tựa vào tường, bản thân thì tìm kiếm một đường ra trong không gian bị bít kín này.
Nhưng cậu rất nhanh phát hiện chỉ phí công, hai thông đạo trái phải toàn bộ bị cự thạch rớt xuống phong tỏa, cậu thử cường hành đánh nát cự thạch, lại dẫn tới càng nhiều đá vụn lăn xuống. Điều này khiến cậu không dám tiếp tục mạo hiểm, sợ không gian còn lại cũng sạt lở, bọn họ thật vất vả sống sót liền phải đối mặt nguy hiểm bị chôn sống.
Cậu cúi đầu kiểm tra cổng cá nhân của mình, vừa rồi trong quá trình né tránh màn hình vô ý bị dập nát, đã hoàn toàn trở thành phế vật, mà trên cổ tay Lăng Tiêu lại càng trống không.
Sau sự xuất hiện của Khuê, hai người gặp phải vấn đề khó khăn thứ hai, bị nhốt giữa khu mỏ đang sạt lở, cùng thế giới bên ngoài hoàn toàn mất đi liên hệ.
Chuyện đến nước này, chỉ có một con đường để đi là bị động chờ đợi cứu viện, Doanh Phong tin tưởng học viện giờ phút này đang khẩn trương tìm kiếm bọn họ, chỉ hi vọng viện binh có thể mau đến.
Doanh Phong bất đắc dĩ ngồi xuống đối diện Lăng Tiêu, trải qua đối kháng khẩn trương và đào vong, tinh lực và thể lực cậu cũng có chút cạn kiệt, không biết còn bị nhốt trong này bao lâu, cậu nhất định phải để dành thể lực hữu hạn, tận khả năng giảm bớt hoạt động không cần thiết.
Cậu im lặng nhắm mắt dưỡng thần, đúng lúc này một tiếng rên rỉ rất nhỏ truyền vào tai cậu, trong hoàn cảnh an tĩnh ở đây, có vẻ phá lệ rõ ràng.
Mở mắt ra, cậu liền phát hiện tình huống Lăng Tiêu đối diện không đúng lắm, sắc mặt cậu ấy ửng đỏ, hô hấp dồn dập, bệnh trạng đồng dạng, cậu cũng từng thấy ở Dao Đài.
"Ngô..." Lần này tiếng rên rỉ lớn hơn vừa nãy, dưới cái nhìn chăm chú của Doanh Phong, mí mắt Lăng Tiêu chầm chậm mở ra, ánh mắt cậu ấy tan rã khiến Doanh Phong xác định tiêu cự của đối phương không dừng trên người mình.
"Lăng Tiêu, Lăng Tiêu," Doanh Phong khua khua tay trước mắt cậu, “Thấy được không?”
Nửa ngày, Lăng Tiêu mới chậm rãi a một tiếng.
“Tôi có chút khó chịu..."
Thấy cậu vẫn còn ý thức, Doanh Phong nhẹ thở phào, “Đương nhiên rồi, bác sĩ Dao từng nói, ‘đốt tẫn’ đời hai chính là bán thành phẩm, có tác dụng phụ rất mạnh, cậu cư nhiên dám trộm nó ra.”
Nhìn cậu ấy hơi thở mong manh, ngữ khí trách cứ của Doanh Phong bất giác mềm xuống, “Quên đi, lần này chúng ta coi như là vì làm sai mà được phúc."
Lăng Tiêu lại một lần nữa thống khổ nhắm mắt lại, ngửa đầu dựa vào tường, đồng phục của cậu vừa rồi trong lúc đánh nhau bị xé nát mấy chỗ, lại bị máu của Khuê nhiễm đỏ cả người, nhìn qua thật khiến người ta sợ hãi.
Tác dụng phụ ‘đốt tẫn’ đời hai mang đến mạnh như thế, quả thực giống như đốt lên một mồi lửa trong huyết quản cậu, khiến máu cậu bị nung bốc hơi từng hồi.
Võng mạc cậu bắt đầu xuất hiện ảo giác, bộ phim không nên trộm xem, ảo tưởng cũ không nên có, mà nhân vật chính trong ảo tưởng, phảng phất ngay bên người.
"Doanh... Phong..."
Doanh Phong phân biệt nhiều lần mới xác nhận trong miệng Lăng Tiêu gọi chính là tên mình, nhưng tiếp đó đối phương nói cái gì cậu lại nghe không rõ.
“Cậu nói cái gì?"
Lăng Tiêu giật giật miệng, nhưng thanh âm thốt ra lại mỏng manh khó nghe thấy.
Không còn cách nào khác, Doanh Phong đành phải chuyển tới bên cạnh người đó, “Cậu mới vừa nói gì?"
"Tôi nóng quá..."
Lúc này Doanh Phong rốt cục nghe rõ, "Nóng?"
Cậu đưa tay sờ sờ làn da lộ ra bên ngoài của Lăng Tiêu, kinh ngạc phát hiện nơi đó thật nóng, căn bản chính là đang thiêu đốt, quả thực giống như muốn thiêu rụi người ta, đây có lẽ mới là nguyên nhân đích thực tạo ra tên gọi ‘đốt tẫn’.
Biết tác dụng phụ đã vượt ra khỏi giới hạn chịu đựng của Lăng Tiêu, nhưng Doanh Phong lại chỉ có thể vô kế khả thi mà trơ mắt nhìn, cứu viện vẫn chưa tới, Lăng Tiêu từ dưới tay Khuê tìm được đường sống trong chỗ chết, chẳng lẽ sẽ chết vì tác dụng phụ của thuốc?
Doanh Phong vô ý thức chạm vào lại làm Lăng Tiêu khó nhịn rên lên một tiếng, tiếng rên đó không giống với thống khổ vừa rồi, giữa âm cuối lộ ra một tia dị biến.
Là một thiếu niên không hề có kinh nghiệm, Doanh Phong làm sao hiểu được thanh âm này có ý nghĩa gì, Lăng Tiêu khác thường khiến cậu có chút khẩn trương, thật vất vả thoát hiểm dưới uy hiếp của Khuê, cậu cũng không muốn người này bởi vì loại chuyện đó mà chết.
Chính là khí tức Lăng Tiêu không như ý nguyện càng ngày càng yếu, về sau gần như đoạn tuyệt, kéo tay qua dò cũng không cảm nhận được hơi thở đối phương.
“Cậu không sao chứ?" Cậu đỡ lấy hai tay Lăng Tiêu dùng sức lắc lắc, cố gắng làm cậu ấy tỉnh lại từ cơn hấp hối.
“Này, tỉnh lại một chút!”
Ngay thời điểm Doanh Phong hiếm thấy chẳng biết phải làm sao, kẻ sắp chết trước mặt đột nhiên mở mắt, không biết từ đâu xuất ra một cỗ khí lực đem cả người Doanh Phong đè ngã nhào ra đất, hai tay thẳng tắp chống hai bên thân thể cậu.
Trong bóng đêm, mắt Lăng Tiêu lóe ra quang mang nguy hiểm.
“Cậu nổi điên cái gì?” Chưa kịp suy nghĩ cẩn thận nguyên nhân vì sao trạng thái Lăng Tiêu đột nhiên biến chuyển, tư thế bị áp đảo khiến Doanh Phong cảm thấy khó chịu.
Trả lời cậu chính là một tiếng gầm nhẹ mà cậu chưa nghe bao giờ, Lăng Tiêu cao cao tại thượng há miệng, lộ ra hai chiếc răng nanh sắc bén.
Doanh Phong mở to hai mắt nhìn, cái gì đây, quỷ hút máu sao?