Hà Quy quay lại nhìn Trực Thượng dần dần biến mất trước mắt, thở dài nhẹ nhõm một hơi.
"Giải quyết một cái đại phiền toái, kế tiếp..."
Anh ta nói đến một nửa, khó có thể tin cúi đầu, thanh chủy thủ vừa rồi đâm vào Trực Thượng, giờ phút này đang toàn bộ ngập sâu vào lồng ngực của mình, chỉ để lại chuôi dao bên ngoài.
“Anh…”
Đồng bạn của anh ta mặt không chút thay đổi, "Quân đội không có ngu xuẩn như vậy, tội danh bị vu oan sớm hay muộn sẽ dẫn đến hoài nghi, không bằng trực tiếp cho bọn đó chân tướng, cho họ biết cậu mới là người mà bọn họ muốn tìm."
“Vậy anh vì cái gì còn phải…” Bí quá hoá liều, giết chết Trực Thượng?
Không, Hà Quy trước khi lâm chung rốt cục hiểu rõ, mình và Trực Thượng, đều là người mà anh ta không cần, một người nắm giữ bí mật của anh ta, một kẻ trở ngại đường anh ta, một hòn đá ném hai chim, đáng tiếc, mình cũng là một con chim trong đó.
Hiện tại mới ý thức tới điểm này, có phải đã quá muộn rồi không?
Trước sau cất bước hai cỗ linh hồn, hung phạm nhặt lên di vật của họ trên mặt đất, một bước bước vào kho cũ bên cạnh, thời gian cho hắn không nhiều, hắn nhất định phải nắm chắc bố trí hiện trường.
***
Khi Dao Đài đuổi tới căn cứ, chờ đợi cô chỉ có thanh chủy thủ người yêu lưu lại.
"Thật xin lỗi."
Dục Tuyền giao chủy thủ cho cô cúi đầu, giống như đây là lỗi của y.
Dao Đài run rẩy nhận lấy, biểu tình đã vô pháp dùng tuyệt vọng để hình dung. Trong mắt Lăng Tiêu, cô luôn là Dao nữ vương tự tin kiêu ngạo, nhưng hôm nay cậu rốt cục đã biết, có đôi khi, đánh bại một người kiêu ngạo, chỉ cần ba chữ.
Ngay cả cậu cũng nhịn không được từng đợt đau lòng, con người vĩnh viễn ôn văn nhĩ nhã đó, người đàn ông mang nụ cười nhẹ trên mặt, ngay cả một tiếng tạm biệt đều không có, cứ như vậy lặng yên không một tiếng động tiêu thất, không bao giờ trở về nữa.
"Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?" Dao Đài ngay cả thanh âm cũng phát run.
"Trong căn cứ có kẻ phản bội, chủ tịch đã phát hiện bí mật của cậu ta, hai người đồng quy vu tận. Bây giờ chứng cứ của kẻ phản bội đã được phơi bày, những người khác cũng đang khẩn trương điều tra, nên mới phái tôi tới giao di vật của chủ tịch cho chị.”
“Sao lại có người phản bội?” Cô vội hỏi.
Dục Tuyền trầm mặc một chút, “Thầy ông ấy còn sống."
Dao Đài nặng nề lùi lại một bước.
“Ông ấy không chỉ còn sống, còn luôn có liên lạc với người trong căn cứ, chuyện này quân đội đã sớm biết, lần này chính là nhờ cái cớ đời hai bị mất trộm, điều tra hai người chúng tôi có còn cùng ông ấy liên hệ không. Trước đây chủ tịch không nói cho chị biết, là vì không muốn cho chị biết chân tướng, anh ấy không muốn cho chị biết thầy không chỉ không chết, mà còn vẫn tiếp tục đi trên con đường sai lầm, điều này sẽ khiến cho chị khổ sở.”
“Người cùng ông ấy bảo trì liên lạc, rốt cuộc là ai?"
“Là một nhân viên bảo an trong căn cứ, cậu ta tên Hà Quy.”
Lăng Tiêu trong lòng cả kinh, cái tên này hình như đã nghe qua ở đâu.
—— Đúng rồi, hàn huyên lâu như vậy, còn chưa biết xưng hô sao với anh?
—— Anh tên Hà Quy, nếu như sau này có cơ hội đến nữa, hoan nghênh tới tìm anh.
Là anh ta?! Ngày ấy đưa cậu và Doanh Phong từ khu G đến đại sảnh, trên đường còn kể rất nhiều chuyện có liên quan đến thầy trò Thái Ân, người này không ngờ là tình báo viên của Thái Ân ở căn cứ?
Hồi tưởng lại lời của anh ta, anh ta từng đối chủ tịch tiền nhiệm tỏ vẻ cực độ sùng bái, chẳng lẽ đây chính là nguyên nhân anh ta lựa chọn làm nội ứng cho Thái Ân?
“Cậu ta cũng đã chết phải không?" Dao Đài thấp giọng hỏi.
“Phải, ở khu Z giám sát được linh hồn phi thăng, người đến xem xét phát hiện dấu vết đánh nhau trong kho hàng cũ, sau đó tìm được di vật của hai người. Thì ra Hà Quy vốn đang chỗ đó liên lạc với thầy, chủ tịch hẳn là trong lúc ngẫu nhiên đi ngang thì bắt gặp, không ngờ liền xảy ra chuyện như vậy."
Dao Đài phi thường bình tĩnh gục đầu xuống, "Tôi đã biết."
Biểu hiện như vậy khiến Lăng Tiêu cảm thấy giật mình, nhưng không đợi cậu nói gì, chỉ thấy Dao Đài xoay người, nước mắt trên mặt dù chưa khô, nhưng không lưu lại thêm một giọt nào.
"Hai người các cậu trở về đi."
"Bác sĩ Dao?"
"Các cậu vốn là đưa tôi tới nhậm chức, tôi sẽ lưu lại cùng đồng sự điều tra chân tướng, sau đó tiếp tục sự nghiệp mà Trực Thượng chưa hoàn thành, các cậu không cần lo lắng cho tôi.”
Lăng Tiêu còn muốn nói gì đó, Dao Đài thập phần quyết đoán cắt lời cậu, "Trở về đi."
Lăng Tiêu cùng Doanh Phong liếc nhau một cái, không còn cách khác, đành phải xoay người rời đi.
Chờ bọn họ đi rồi, Dục Tuyền mới chậm rãi mở miệng.
“Giờ họ đã đi rồi, chị có ý nghĩ gì có thể nói thẳng ra, nhưng nếu trong lòng chị muốn chính là cái tôi đang nghĩ tới, lần này nói thế nào tôi cũng phải ngăn cản chị.”
Dao Đài cầm thật chặt chủy thủ trong tay, “Làm sao cậu biết?”
“Ánh mắt chị bây giờ, giống hệt ánh mắt thầy lúc trước. Năm đó thầy tìm được chị, tìm kiếm trợ giúp của chị, cũng là bởi vì trong ba người chúng ta, tính cách của chị là tương tự ông ấy nhất. Thân là nhân viên nghiên cứu khoa học của căn cứ, cần bảo trì tuyệt đối bình tĩnh cùng lý trí, chị và ông ấy đều rất chú trọng cảm tình, thậm chí sẽ bị loại tình cảm này chi phối hành vi của mình, dù trong lĩnh vực nghiên cứu khoa học hai người có thiên phú cao tới đâu, cũng không thích hợp với công tác này, tôi khuyên chị vẫn là buông tha đi."
Lăng Tiêu đi ra ngoài một nửa, kéo lấy Doanh Phong, "Vì sao tôi cứ có dự cảm chẳng lành, bác sĩ Dao cho tôi cảm giác rất kỳ quái, tôi luôn cảm thấy sự thật không đơn giản như cô ấy nói.”
“Tôi cũng cho rằng như vậy, cô ấy biểu hiện quá mức bình tĩnh, điều này không bình thường."
"Không được, tôi vẫn cảm thấy nên quay lại xem.” Cậu nói chưa dứt lời đã vòng ngược trở lại, Doanh Phong cũng chỉ có thể đuổi theo.
"Thực xin lỗi, " Dao Đài thật sâu cúi đầu, "Anh ấy là người tôi yêu sâu đậm, bất kể thế nào tôi đều không muốn cùng anh ấy chia cách, dù chỉ có một chút khả năng nhỏ, tôi cũng không muốn buông tha…”
Cô dùng tốc độ không thể bắt giữ sấn đến sau lưng Dục Tuyền, chủy thủ trong tay vững vàng đặt lên tâm khẩu y, khi bọn Lăng Tiêu quay lại thì nhìn thấy chính là màn đột phát này.
"Bác sĩ Dao!" Lăng Tiêu cả kinh kêu lên, "Cô đang làm gì?”
Dao Đài đã hoàn toàn xem thường ngoại giới, ý niệm điên cuồng trong đầu đã triệt để chiếm giữ cô, “Chỉ có cậu, chỉ có cậu mới có thể giúp tôi. Lúc trước Thương Dương rời đi, cũng là cậu tra được chuyển thế của ông ta, xem như tôi nhờ cậu, nghĩ tới tình đồng môn của chúng ta, giúp tôi một lần, cho dù là dùng thủ đoạn cưỡng chế, tôi cũng…”
Vẻ mặt như con bài của Dục Tuyền không có biến hóa gì, ngay cả thanh âm cũng không phập phồng, "Tìm được rồi thì sao đây? Chị chờ mười năm, hai mươi năm, đợi cho đối phương tỉnh thức, rồi cũng như thầy nhốt người đó lại. Có lẽ khi đó chị đã cùng một hội với thầy, các người cùng nhau nghiên cứu ra biện pháp giải trừ huyết khế, chị sẽ bắt buộc chủ tịch chuyển thế lại ký khế ước với chị, đơn giản chỉ vì người đó là người yêu kiếp trước của chị."
“Nhưng chị có nghĩ tới không, y cũng không có được những ký ức khi sống bên chị, tất cả những gì tốt đẹp trong trí nhớ chị, những hồi ức lãng mạn, cũng chỉ là buộc định cùng cái tên Trực Thượng. Sau khi chuyển thế, y không bao giờ còn là Trực Thượng nữa, mà là một người hoàn toàn mới, mà chị chính là một người xa lạ trong cuộc đời y, hồi ức chị áp đặt vào y, với y mà nói chính là thống khổ."
Dao Đài đã bắt đầu khe khẽ khóc nức nở, Dục Tuyền vẫn còn tiếp tục.
“Tôi biết, mất đi người yêu mến khiến chị và thầy đều rất thống khổ, nhưng loại thống khổ này, không thể trở thành bắt đầu của một đoạn thống khổ khác. Sai lầm lớn nhất tôi phạm phải trong đời, chính là vì báo đáp ơn thầy, làm trái lương tâm mình."
“Một năm sau khi sự kiện kia phát sinh, tôi lại một lần nữa gặp được Thương Dương chuyển thế, cậu ấy đã khiến tôi ý thức được sai lầm của mình nghiêm trọng đến độ nào, đây chính là lý do tôi lựa chọn tự thú. Nhưng qua nhiều năm như vậy, tôi vẫn thủy chung đối với chuyện đó cảm thấy tự trách, vĩnh viễn không thể tha thứ cho chính mình, là tôi đã hủy cuộc đời của cậu ấy.”
“Khoan nói đến việc tôi hiện tại đã không còn quyền hạn truy xét linh hồn chuyển thế, dù cho tôi có, tôi cũng sẽ không giúp chị, tôi đã phạm sai lầm một lần, sẽ không tiếp tục sai lần thứ hai, bi kịch của Thương Dương, tôi không muốn tái diễn trên người chủ tịch. Anh ấy đã ra đi, chị để cho anh ấy an tâm luân hồi đi."
Lực lượng Dao Đài trở nên lơi lỏng, Doanh Phong và Lăng Tiêu nhắm chuẩn thời cơ đoạt được thanh chủy thủ, đối phương hoàn toàn buông tha cho việc phản kháng.
Cô lúc này, mặt như tro tàn, "Cậu đã cự tuyệt một yêu cầu của tôi, hi vọng cậu không cự tuyệt tôi lần nữa.”
***
"Bác sĩ Dao, cô thật sự quyết định như vậy sao?" Lăng Tiêu dọc theo đường đi, cũng không biết nói gì để vãn hồi quyết định của cô, mãi đến khi họ tới trước Yểm Đường, cậu vẫn hy vọng có thể cố sức lần nữa.
"Lòng tôi đã quyết, không cần khuyên nữa, không thể tưởng được, chính là hai người các cậu tiễn tôi đoạn đường cuối cùng."
Ánh mắt của cô luân phiên dừng trên mặt hai người, “Từ khi tôi cùng Trực Thượng ký khế ước đến hiện tại, tôi từng hai lần sử dụng quyền lực của mình đối với anh ấy, trừ việc tiêm ‘đốt tẫn’ lần đó, chính là lúc thầy tôi đào vong, rõ ràng anh ấy có thể khởi động chương trình cản đường, tôi lại hạn chế hành động của anh ấy.”
"Lựa chọn giúp thầy tôi, cũng là sai lầm lớn nhất tôi phạm phải trong cuộc đời mình, nhiều năm qua, tôi đều sống trong áy náy, không nghĩ tới hôm nay mình cũng thiếu chút nữa bước lên con đường rập khuôn theo thầy.”
“Tôi với Trực Thượng nhiều năm ân ái, dù có một vết nứt như thế, anh ấy cũng không hề trách tôi. Tôi không thể chịu đựng được cuộc sống không có sự tồn tại của anh ấy, nếu anh ấy bỏ tôi mà đi, tôi cũng hi vọng giờ khắc này trở thành chung điểm sinh mệnh của mình, có lẽ kiếp sau chúng tôi có thể gặp nhau lần nữa."
“Chính cô rõ ràng cũng từng nói, người dù có chết cùng lúc, cũng chưa chắc sẽ tỉnh thức cùng lúc, trong biển người mênh mông tìm được một người đã quên tất cả lần nữa mến nhau, là chuyện rất hiếm khi xảy ra,” Lăng Tiêu vội la lên.
"Thân là một trong những người đứng ngoài nhìn, tôi lấy lý trí khách quan nói ra những lời đó. Nhưng khi tôi trở thành đương sự, tôi mới phát hiện, rời xa anh ấy một mình sống sót là gian nan bao nhiêu, dù xác suất gặp nhau lần nữa cực kì bé nhỏ, tôi cũng khát vọng đi tranh thủ."
"Nhưng mà..."
“Cậu không cần khuyên, đây là quyết định của tôi, trước khi tôi đi, còn có vài lời nói riêng với cậu.”
Dao Đài gọi Lăng Tiêu một mình ra một bên.
"Lăng Tiêu, kỳ thật tôi chưa từng nói với cậu, giữa hai người các cậu, tôi luôn thiên vị Doanh Phong, nếu trong hai người nhất định có một người phải trở thành khế tử, tôi thậm chí hi vọng người đó là cậu.”
Lăng Tiêu hô hấp đình trệ.
"Bởi vì trong tính cách cậu có sức bền mà cậu ấy không có, cậu ấy không thể nhận thất bại, cậu có lẽ có thể vượt qua, về điểm này, cậu so với cậu ấy kiên cường hơn nhiều lắm."
"Nhưng không có ai nhất định phải trở thành khế tử, sở dĩ tôi nghĩ như thế, hoàn toàn là xuất phát từ lo lắng của một bác sĩ học đường ích kỷ, đem 0% khả năng, tăng lên tới 1%*, nhưng đối với cậu cũng là trăm phần trăm không công bình, đối với việc đó tôi vô cùng xin lỗi.”
*Ý nói nếu DP thành khế tử thì 0% sống sót, mà LT thì ít nhất có 1%.
Lăng Tiêu cũng dần dần đỏ vành mắt.
“Bí mật cậu bảo tôi giữ, tôi đã làm được, nhưng không phải bởi vì cậu thỉnh cầu."
“Mà bởi vì loại việc này, tôi cảm thấy nên do cậu chính miệng nói cho cậu ấy biết, mà không phải nhờ vào miệng bất luận kẻ nào.”
“Tôi hy vọng ngày đó sớm đến, đừng chờ đến khi tất cả đều đã quá muộn, mới phát hiện người mà cậu muốn thổ lộ đã mất."
Cô liếc nhìn Doanh Phong một lần cuối cùng, “Doanh Phong là một người đối với tình cảm rất không mẫn cảm, có đôi khi cậu phải nói ra, cậu ấy mới biết làm sao để làm, nhưng nếu cậu không nói, vậy cậu ấy vĩnh viễn sẽ không biết."
Dao Đài xoay người dứt khoát kiên quyết hướng về Yểm Đường, Dục Tuyền đã ở cửa chờ cô.
Doanh Phong đi tới, “Cô ấy nói với cậu những gì?”
Anh vừa dứt lời, Lăng Tiêu đột nhiên bổ nhào vào lồng ngực anh, ôm anh thật chặt, đầu vai run rẩy đã bán đứng hành vi của cậu.
Doanh Phong ngây ngẩn cả người, một lát sau, anh mới chần chờ đưa hai tay lên, chậm rãi khoát lên lưng Lăng Tiêu.
Từ trong Yểm Đường truyền ra tiếng chuông, Doanh Phong quay đầu, tiếng chuông này tràn ngập điềm xấu, giống như đang tấu khúc tang ca.
Nghe được tiếng chuông, người trong lòng cũng không an phận giật giật, Doanh Phong nâng tay chế trụ sau gáy cậu.
"Đừng nhìn."
Người trong lòng anh không nhúc nhích, cậu vùi đầu thật sâu vào lồng ngực Doanh Phong, nước mắt vô thanh rơi.
Linh hồn Dao Đài bay đến giữa không trung lại rơi xuống, biến mất trong tịnh hóa trì, cô sẽ lại ngủ say, thức tỉnh, có lẽ sẽ lại gặp Trực Thượng, bắt đầu cuộc đời mới của họ.