Anh đột nhiên nghĩ, Phục Nghiêu nói lực dẫn linh hồn chịu hạn chế của khoảng cách tới hải đăng, vậy mất đi hải đăng người Thiên Túc sẽ như thế nào?
Anh quay đầu lại dò xét, mọi người gánh nỗi bi thương cực độ nâng đỡ lẫn nhau, nhưng cũng có người quỳ thẳng không chịu đứng lên, tầm mắt anh dừng trên người kia, đột nhiên cảm không ổn tiến lên, giữ chặt cổ tay Đại Tuyền, trong bàn tay yếu ớt không xương đó, lại nắm chặt một thanh chủy thủ sắc bén.
“Cô điên rồi, " anh nổi giận nói, "Làm như vậy cô sẽ hồn phi phách tán."
Đại Tuyền lúc này mới ngẩng đầu, nhìn Doanh Phong cao cao tại thượng, mặt phủ kín nước mắt, thanh âm đè nén khiến người khác không đành lòng nghe.
“Vậy nếu như tiếp tục sống sót, thì sẽ không hồn phi phách tán sao?"
Doanh Phong nghẹn lời, ngay cả bàn tay đang chế trụ tay đối phương cũng cứng lại, không biết nên túm chặt hay buông lỏng.
Phục Nghiêu đi tới, không nói một lời giật chủy thủ trong tay cô, tùy ý ném một bên. Doanh Phong buông tay ra, lần này Đại Tuyền không đi lại nhặt, mà lần nữa cúi đầu, Doanh Phong tinh tường chứng kiến nước mắt từng giọt không tiếng động rơi trên mảnh đất dưới chân cô.
"Rốt cuộc là ai?” Phục Nghiêu hỏi, Niếp Vân lúc này cũng đã đi tới, bọn họ mạo hiểm khả năng bị va chạm mặt đất mà bức bách nhảy vọt về, nhưng vẫn không thể vượt qua công kích mang tính tự bạo của địch nhân vào một khắc cuối cùng.
Doanh Phong đối với việc này cũng biết rất ít, "Là chủng tộc giống với chúng ta, không sợ bị thương, không sợ tử vong, chết rồi linh hồn cũng có thể chuyển sinh.”
Mỗi một người thăng thành thượng tướng đều được cho biết chân tướng về chủng người Thiên Túc, cũng đem bí mật căn cứ từng đời truyền thừa lại, Phục Nghiêu tự nhiên cũng biết bọn họ đều không phải sinh vật tự nhiên, nhưng việc người Thiên Túc tiêu diệt người sáng tạo ra mình trước mắt chỉ có mình Doanh Phong thông qua giác quan của Lăng Tiêu mà biết chân tướng, về sau cũng không nói cho bất luận kẻ nào, ngay cả Phục Nghiêu cũng không biết.
"Chẳng lẽ gene của chúng ta bị sao chép sao?” phản ứng đầu tiên của Niếp Vân cũng là như thế.
"Không thể nào," Phục Nghiêu quả quyết phủ định loại khả năng này, “Anh khẳng định trong khoảng thời gian này không có ai mất tích."
Lần cuối cùng có người ý đồ bắt cóc con tin Thiên Túc, là Thái Ân liên hợp người Hoàng Túc tính kế Doanh Phong, đó đã là chuyện vài thập niên trước.
“Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao? Chẳng lẽ thực sự chỉ có thể..."
Ngồi chờ diệt vong sao? Niếp Vân hiếm khi cảm thấy mờ mịt với tương lai không biết phải làm gì.
Phục Nghiêu sắc mặt ngưng trọng bước về phía trước một bước, nhìn về hướng cây linh hồn ngã xuống, địch nhân trong đợt công kích mang tính hủy diệt vừa rồi đã bị diệt toàn bộ, phương cách không tiếc trả giá bằng tất cả cũng phải hủy diệt bọn họ, đến tột cùng là ai?
Doanh Phong cứ có cảm giác bên người thiếu cái gì, anh càng không ngừng nhìn xung quanh trái phải, cho đến khi Niếp Vân hỏi anh đang tìm cái gì, mới giật mình nghĩ ra, “Các anh có ai thấy một con lang xám không?”
Phục Nghiêu cùng Niếp Vân không hiểu liếc nhau một cái, không hẹn mà cùng lắc lắc đầu.
Doanh Phong rất lo lắng, anh bỏ lại hai người Phục Nghiêu vội vàng rời đi, cực kỳ ít có mà gặp người liền hỏi, nhưng không một ai lưu ý đến tung tích Tiểu Hôi.
Anh nhớ rõ lúc trước Tiểu Hôi luôn đi theo mình đến trước căn cứ, liền theo đường cũ lần về, trên mặt đất ven đường rơi đầy chủy thủ, mỗi một thanh chính là một sinh mệnh, liếc mắt nhìn qua lại giống như xác chết khắp nơi, khiến người ta truật mục kinh tâm.
Căn cứ bị chiến tranh hủy đến hoàn toàn thay đổi, Doanh Phong còn nhớ rõ niềm rung động mà kiến trúc hùng vĩ này mang đến khi mình còn thiếu niên lần đầu tiên đến đây, giờ đây lại chỉ có đầy rẫy thê lương.
Anh đi giữa những hầm hố và gạch vụn gồ ghề, vừa đi vừa gọi to tên Tiểu Hôi, chung quanh một mảnh tĩnh mịch, ngay cả gió thổi qua những phiến lá của cây linh hồn ngã đổ làm vang lên tiếng xào xạc cũng có vẻ dị thường rõ ràng.
Doanh Phong lúc này mới ý thức được mình đã đi tới trước cây linh hồn, anh vốn cho là nơi này không có người, lại không ngờ có hai người đứng trước di thể cây đưa lưng về phía anh, một người khoanh tay đứng phía trước, tóc có màu vàng nhạt hiếm thấy, người còn lại thẳng tắp đứng đằng sau y.
"Thực xin lỗi, xin hỏi anh…”
Anh một câu mới nói một nửa liền dừng bặt, người đứng ở phía trước nghe tiếng chậm rãi xoay người lại, khi gương mặt y từng chút hiện ra trước mặt Doanh Phong, anh không tự chủ được trừng to hai mắt.
"Trục Nguyệt? Sao lại là cậu?!” Từ sau khi Phi Ưng tự bạo, anh không hề có tin tức gì về người này.
Khí chất Trục Nguyệt so với lần cuối cùng anh nhìn thấy đã biến đổi không giống như xưa, khi đó Doanh Phong cảm thấy y như một người điên đã mất trí, mà người trước mắt này, lại tràn ngập tính nguy hiểm Doanh Phong thậm chí cảm nhận được.
So với Doanh Phong đề phòng, Trục Nguyệt ngược lại cười nhàn nhạt tiến tới hai bước, người phía sau y cũng xoay người lại, tuy khuôn mặt cùng Chẩm Hạc giống nhau như đúc, nhưng diện vô biểu tình, đáy mắt băng lãnh không hề mang chút độ ấm nào của nhân loại.
Doanh Phong có trực giác y lai giả bất thiện*, "Hai người sao lại ở chỗ này?"
*Trích trong câu “Lai giả bất thiện, thiện giả bất lai”: Người đến tất không có ý tốt, người tốt thì đã chẳng đến.
"Để tế cây linh hồn,” Trục Nguyệt mặt không đổi sắc nói, âm điệu không có một tia phập phồng, "Đã lâu không gặp, cái kính đen trên mặt anh thật là buồn cười."
Doanh Phong bị lời y khơi lại ký ức cũ, không khỏi tối sầm mắt lại, đương nhiên Trục Nguyệt nhìn không thấy.
"Lăng Tiêu đâu? Chết trong trận nổ năm đó rồi?” Trục Nguyệt đối với chuyện sau khi y rời đi hoàn toàn không biết gì cả, "Lấy thân phận thiếu niên tiêu tùng, thật là đáng thương mà."
Y dừng một chút, lại hỏi, "Vậy anh thì sao? Đã nhiều năm như vậy, anh còn chưa cùng người khác ký khế ước sao? Nếu không phải thế, kính đen của anh chỉ sợ sớm đã dẹp bỏ rồi đi.” Y gục đầu xuống, "Kẻ từng đối với tôi chẳng thèm ngó tới, lại nguyện ý vì một người khác hồn phi phách tán, dù Lăng Tiêu đã mất, tôi cũng có chút ghen tị với nó đó.”
Doanh Phong bất động thanh sắc nhìn Chẩm Hạc, "Mắt anh ta màu đen."
"A," Trục Nguyệt hoàn toàn không phủ nhận, "Bởi vì anh ta không phải Chẩm Hạc, tuy tôi vẫn gọi anh ta bằng tên đó, nhưng không phải chính là không phải, điểm này tôi so với anh rõ ràng hơn."
“Vậy Chẩm Hạc đâu?”
“Giống như Lăng Tiêu, hồn phi phách tán, ngay trước mắt tôi.” Y mặt không chút thay đổi tự thuật chuyện này, tựa như đang nói về một người chẳng quan hệ gì với mình.
Doanh Phong không lên tiếng, càng không đính chính lời y, Trục Nguyệt vẫn tự mình nói tiếp, như thể đã đợi lâu thật lâu, bức thiết cần một người lắng nghe.
“Tôi nghĩ anh nhất định thấy kỳ lạ, sau sự kiện đó chúng tôi đã đi đâu?”
Y hạ mắt, không đợi Doanh Phong hỏi liền lâm vào hồi ức, “Chẩm Hạc là bị tôi cưỡng chế ký khế ước, anh ấy cho tới bây giờ đều chưa từng tha thứ cho tôi, tôi mặc dù thân là khế chủ, lại từng ngày từng đêm đề phòng khế tử của mình, nhưng dù thế nào cũng không dự đoán được, anh ấy thà rằng thua cả tính mạng mình, cũng phải cùng tôi đồng quy vu tận."
“Sau khi kế hoạch của tôi thất bại, trong lúc đào vong bị anh ấy tính kế, anh ấy thiết trí điểm đến của phi thuyền đào sinh thành Hỏa Túc tinh, một nơi mà người Thiên Túc vĩnh viễn không thể đến, vừa đột phá cự ly lực dẫn linh hồn, thân thể chúng tôi liền dần dần suy vong, ngay cả linh hồn cũng không trở về được điểm xuất phát."
“Tôi dù không thể động, giác quan vẫn thanh tỉnh như cũ, nên mỗi một chi tiết nhỏ khi anh ấy rời đi tôi đều thấy rất rõ ràng," y cúi đầu quỷ dị cười khanh khách hai tiếng, "Mảnh vỡ linh hồn anh ấy cứ thế biến mất trong vũ trụ mờ mịt, rốt cuộc không thể tụ tập, thân là khế tử, anh ấy ngay cả sức đề kháng với lực dẫn linh hồn cũng không mạnh bằng khế chủ, anh nói có buồn cười không?”
Doanh Phong bị tiếng cười của y làm lông tơ dựng thẳng, nếu năm đó Trục Nguyệt là một tên điên cố chấp, thì đến hôm nay y đã hoàn toàn đánh mất lý trí nhân loại. Trong đầu y đang suy nghĩ gì, người bình thường đã hoàn toàn không thể lý giải, y đắm chìm trong thế giới của chính mình, sẽ bức điên người bên cạnh, hoặc tự rước lấy diệt vong.
"Doanh Phong, tôi thừa nhận khi còn thiếu niên từng mê luyến anh, nhưng chỉ có thể nói số hiệu trung thành khắc trong gene của người Thiên Túc quá cường đại, ngay cả tôi không phải thuần là người Thiên Túc cũng bị nó chi phối, dù cho sống cùng người lợi dụng mình, cũng dần dần bắt đầu đối với anh ấy toàn tâm toàn ý."
“Tôi tin anh ấy đối với tôi cũng thế, chính là không thể buông xuống cừu hận trong lòng, đối một người vừa yêu vừa hận, rốt cuộc là cảm giác gì? Tôi nghĩ đại khái cũng giống cảm giác của tôi đối với anh lúc anh mới vừa cùng Lăng Tiêu ký khế ước đi.”
Y ngẩng đầu, "Doanh Phong, anh còn nhớ câu nói lúc đó anh đã nói với tôi không? Anh bảo tôi đừng nhúng tay vào chuyện nhà của anh, dù các người không có chút tình cảm nào đã bị cưỡng ép đến với nhau, thì anh cũng xem nó là người nhà ngay từ ban đầu, chính là câu nói đó, khiến cho tôi bất kể thế nào đều không thể tha thứ cho các người.”
“Tôi vốn cùng cậu không chút quan hệ." Doanh Phong cho đến lúc này mới xen vào.
“Anh nói đúng,” Trục Nguyệt tiếp lời, “Tôi từ một khắc thức tỉnh liền yếu hơn người khác, chênh lệch lớn đến mức tôi cố gắng bao nhiêu cũng không thể vượt qua, mọi người không phải cười nhạo tôi, thì chính là khi dễ tôi, anh cùng tôi chênh lệch lớn nhất thế mà lại cứu tôi. Tôi một bên tình nguyện với anh cũng từ lúc đó, vô luận về sau có bị người trào phúng khi nhục thế nào, chỉ cần ôm ảo tưởng được cùng anh một chỗ, thì tất cả xung quanh đều không còn quan trọng, ngay cả quyền cước đánh vào người cũng có vẻ không đau đến thế.”
Lời thổ lộ trần trụi không che đậy của y khiến Doanh Phong không thoải mái lắm, nhưng Trục Nguyệt cũng không lấy đó làm thẹn.
“Tôi biết anh nhất định cảm thấy tôi thật ghê tởm, nhưng quả thật chỉ có ôm ảo tưởng với anh, tôi mới có thể tràn ngập hi vọng vượt qua mỗi một ngày ở sơ cấp học viện. Tôi biết dù anh đã cứu tôi, trong lòng vẫn xem thường tôi, kể cả khi tôi chủ động yêu cầu dâng lên máu trong tim cũng khinh rẻ, chỉ có Lăng Tiêu cùng anh lực lượng ngang nhau mới có thể có được càng nhiều xem trọng của anh.”
“Mà tôi, chưa ai từng nhìn thẳng vào tôi, chưa ai từng khích lệ tôi, tuy tôi lấy được năng lực của Chẩm Hạc, thậm chí đã khôi phục trí nhớ việc thân là người Thiên Túc cổ, lại thủy chung không thể thoát khỏi tâm lý ngày cũ, dù trong trường hợp nào, dù người đối mặt là ai, đều không dám ngẩng đầu lên."
"Người đầu tiên nói với tôi hãy ngẩng cao đầu mà đi, chính là Chẩm Hạc, mặc kệ anh ấy xuất phát từ châm chọc ác ý hay thế nào, ít nhất anh ấy chân chính, từng chút một thay đổi tôi. Vốn cho rằng kiếp sống đại học của tôi sẽ là những ngày tiếp tục của Bích Không, nhưng dưới đòn roi của anh ấy tôi dần dần tìm về tự tin, rốt cục cũng có thể nhìn thẳng vào mắt người khác.”
Doanh Phong lúc này mới ý thức được vừa rồi khi nói những lời này, Trục Nguyệt đều nhìn chằm chằm vào mắt mình, đây với người khác mà nói là chuyện không thể đơn giản hơn nữa, rất nhiều năm trước lại chỉ từng xuất hiện một lần ngắn ngủi khi người này cố lấy dũng khí tỏ tình, nhưng kể cả lúc đó cũng lóe ra vẻ bất an. Chẩm Hạc thật sự để lại dấu vết thật lớn trên Trục Nguyệt, Doanh Phong rốt cuộc biết trước sau hai đoạn thời kì đối lập lớn nhất ở cậu ta là gì.
Trục Nguyệt nhắm mắt lại, giống như trở về nhiều năm trước, thanh âm quen thuộc đó nghiến răng nghiến lợi khiển trách mình, cậu đã lấy được năng lực của tôi, còn sợ hãi rụt rè như vậy, ngay cả tôi cũng thay cậu cảm thấy nhục nhã!
—— không muốn vĩnh viễn bị người xem thường, thì ngẩng đầu lên mà đi, nếu chính cậu cũng không thể ngẩng đầu, còn trông mong ai sẽ nhìn thẳng vào cậu!
“Anh ấy là người đầu tiên nhìn thấy tôi,” Trục Nguyệt thì thào tự nói, “Có thể tôi chính là cô độc đến độ này rồi, nên dù là hành động đó, cũng đủ để khiến lòng tôi thỏa mãn, những thứ như số hiệu gene trung thành với nhau gì đó, đều chỉ là cái cớ đem ra để lừa mình dối người.”
“Còn anh,” y lại chậm rãi mở mắt ra, "Từ đầu đến cuối người anh nhìn thấy, chỉ có một mình Lăng Tiêu chứ gì, theo góc độ nào đó, chúng ta thật đúng là có vài điểm tương tự đó.”
Doanh Phong không muốn tiếp tục nghe hồi ức điên ngôn đảo ngữ của y, anh chỉ quan tâm một vấn đề, "Vậy cậu sống thế nào?”
“Tôi?” Trục Nguyệt khinh miêu đạm tả nói, “Tôi cuối cùng được người ta cứu, anh nhất định cũng đã được nghe nói về họ, chính là hậu duệ người Thiên Túc cổ mấy ngàn năm trước di dân đến Hỏa Túc tinh. Họ không chỉ đem huyết mạch chủng tộc của người Thiên Túc cổ kéo dài, mà còn phát triển nhân số hưng thịnh, dân giàu nước mạnh, đây là điều mà quân phản loạn năm đó, trăm triệu lần không nghĩ đến đi."
"Đối với họ, tôi cũng coi như đồng bào bị bức phải lợi dụng Cô Tinh mà sống sót, đồng sự tốt của tôi ở viện khoa học trốn đi lúc trước, đã sớm trộm phục chế số hiệu Cô Tinh, huống chi còn có tôi gia nhập liên minh, trùng tố (tạo lại) người nhân tạo quả thực dễ như trở bàn tay."
Doanh Phong cả kinh, "Những người vừa rồi, lẽ nào…”
"Đúng vậy," Trục Nguyệt thản nhiên thừa nhận, "Tôi ẩn nấp lâu như vậy, chính là vì muốn cho các người một kích trí mệnh, thứ chúng tôi sáng tạo ra là Cô Tinh, là phiên bản ban đầu của các người, bọn họ không có cảm tình, tuyệt đối phục tùng, không có lực dẫn linh hồn tồn tại, dù mệnh lệnh là tự hủy, cũng sẽ không chút do dự nghe theo."
"Cho nên người này là Cô Tinh cậu theo bộ dạng Chẩm Hạc sao chép ra?” Doanh Phong không thể lý giải, "Cậu vì cái gì không cho anh ta tình cảm nhân loại, như vậy anh ta chẳng phải sẽ càng giống với người cậu hoài niệm sao?”
"Tình cảm?" Trục Nguyệt khinh thường lập lại một lần, quay đầu mê luyến nhìn khuôn mặt kia, chẳng qua loại ánh mắt này vĩnh viễn đều không thể được đáp lại, “Tình cảm có ích lợi gì? Không có cảm tình sẽ không có phản bội, hắn sẽ vĩnh viễn nghe theo tôi, mặc kệ tôi nói gì, đều không hề nghĩ ngợi chấp hành."
Y quay lại, "Cho các người tình cảm, là quyết định sai lầm nhất của tôi, nếu không phải quá mức tự tin với năng lực nắm nhân loại trong tay, thì cũng không phát sinh thảm kịch người sáng tạo bị sản phẩm của mình diệt tộc.”
Nói xong câu đó, y nhếch miệng, "Bất quá hết thảy cũng chỉ đến đó mà thôi, các người sinh ra từ trên tay tôi, thì cũng kết thúc trong tay tôi, mất đi cây linh hồn, không có hải đăng, triệu chứng của lực dẫn linh hồn rất nhanh sẽ xuất hiện trên thân mỗi một người Thiên Túc. Các người sẽ từng chút mất đi lực hành động, đến khi hoàn toàn diệt vong, cái loại cảm giác này, tôi đã tự thể nghiệm qua, tựa như lượng điện trong bình ắc-quy chậm rãi hao sạch, tôi cam đoan với anh loại tư vị này, chẳng dễ chịu gì đâu.”
“Các người cũng không cần vọng tưởng di dân đến Hoả Túc tinh, tái diễn lịch sử lần nữa, để ngăn các người làm vậy, tôi đã tự mình sửa chữa công năng hải đăng, chỉ có linh hồn Cô Tinh mới có thể được dẫn đường, mà chúng ta thì bị kiên quyết bài trừ bên ngoài."
Doanh Phong chú ý tới cách y dùng đại từ đã đổi từ ‘các người’ thành ‘chúng ta’, “Cậu làm như vậy, ngay cả chính cậu cũng vô pháp chuyển sinh.”
“Tôi chỉ là một nhân loại bình thường, nếu như không có các người, hơn bốn nghìn năm trước tôi đã chết già, sống lâu như vậy tôi đã thỏa mãn. Từng có người dùng linh hồn vì tôi mà bồi táng, tôi không thể chết được, hôm nay, tôi muốn toàn bộ linh hồn Thiên Túc cùng chôn theo.”
Lời y muốn nói đã toàn bộ nói xong, xoay người về phi hành khí loại nhỏ đậu một bên, Doanh Phong lúc này mới ý thức được không thể thả y đi.
"Không được đi!" Anh xông lên trước muốn chặn đứng, nhưng Chẩm Hạc lại chắn phía trước, trì hoãn chỉ một chút như thế, đã để y lên được phi hành khí.
"Chúng ta dù sao đều phải đi đến điểm kết, anh hiện tại giết tôi hay không có khác biệt sao?" Trục Nguyệt lần cuối cùng xoay người nói, "Bất quá thật đáng tiếc, tôi còn muốn ở lâu thêm vài ngày, tận mắt thấy kết cục người Thiên Túc diệt vong.”
Y giương giọng nói, "Trở về đi, Chẩm Hạc."
Người được trao cho cái tên đồng dạng mặt hướng về Doanh Phong nhảy lùi lại vài bước, sau khi tiến vào phi hành khí rất nhanh đóng cửa cửa khoang, Doanh Phong chỉ do dự một chút, họ đã tuyệt trần mà đi ngay trước mặt anh, đám người Phục Nghiêu theo đến chỉ bắt giữ được một cái bóng.
"Vừa rồi là ai?” Phục Nghiêu hỏi Doanh Phong.
Doanh Phong bình tĩnh tâm tình chọn lựa lời Trục Nguyệt, đem phần mấu chốt thuật lại một lần, quả nhiên người nghe ai cũng mặt lộ vẻ hoảng sợ, sự thật quá mức khiến người khiếp hãi, dù là quân nhân được huấn luyện nghiêm chỉnh, nhất thời cũng vô pháp tiếp nhận.
“Tôi tin tưởng y nói là thật.” Mắt Phục Nghiêu nhanh chóng ba động, đây là biểu hiện hắn đang đắn đo, "Nhưng chúng ta cũng không thể ngồi chờ chết như vậy.”
Hắn lại suy nghĩ sâu xa một lát, “Tuy làm thế này có chút mạo hiểm..."
“Mặc kệ anh muốn làm thế nào, em đều đi theo." Niếp Vân nghĩa vô phản cố đứng dậy.
Những thuộc hạ trung thành của hắn cũng đứng dậy hàng loạt, "Long Dần Nguyên soái đã không còn, ngài chính là tân Nguyên soái kế nhiệm, vô luận Nguyên soái ra lệnh như thế nào, chúng tôi đều phục tùng vô điều kiện."
Phục Nghiêu nhìn thẳng ánh mắt tín nhiệm của mọi người, trịnh trọng gật đầu.
"Quân bộ từng có một hạt giống, đến nay không rõ tung tích, tuy hải đăng ở Hỏa Túc tinh thuộc tính đã được tu sửa, nhưng chỗ đó cũng nhất định có cây linh hồn tồn tại, hơn nữa mới trồng trong khoảng thời gian ngắn, không có khả năng sinh trưởng quá nhanh.”
“Tôi biết xác suất có được nó rất xa vời, có thể chúng ta đi lần này không thể trở về nữa, nhưng chỉ cần có một người có thể đem nó mang về, thì người ở đây có thể sống tiếp rồi.”
"Nếu ở lại cũng là chết, đi cũng là chết, chúng ta cũng chỉ có thể tìm chỗ sống trong đất chết, triệu tập lực lượng còn lại của quân bộ, bất cứ ai nguyện ý cùng nhau đi, nhiều thêm một người thì thêm một phần xác suất."
Doanh Phong tiến lên một bước, "Tôi cũng đi."
“Cậu còn là một thiếu niên." Niếp Vân theo bản năng phản bác anh.
“Đã đến nước này, thiếu niên hay không có khác biệt sao?"
Phục Nghiêu chần chờ, "Cậu chắc chứ? Cậu mạo hiểm khả năng hồn phi phách tán đợi Lăng Tiêu vài thập niên, có thể cậu ấy sắp trở lại, nếu cậu ấy về cậu lại đi rồi, chờ đợi của cậu mấy chục năm qua còn gì ý nghĩa?"
Doanh Phong biểu tình bình tĩnh, "Nếu em ấy về lại thấy tôi trước nguy nan quốc gia vì chờ em ấy mà tham sống sợ chết, em ấy cũng sẽ cảm thấy thất vọng về tôi."
Phục Nghiêu mâu thuẫn chốc lát, rốt cục ra quyết định.
“Được, tôi tôn trọng lựa chọn của cậu.”
Lực lượng còn lại của quân bộ từ bốn phương tám hướng lục tục đến, Doanh Phong lại cùng đồng học ngày xưa gặp lại, Băng Xán, Tóc đỏ, Vũ Tập, Sương Phong... Họ chặt chẽ nắm tay nhau, xa cách nhiều năm lần nữa tụ họp, lại là vì cùng đi chịu chết.
Vũ Tập trong lòng nhớ mong Tiểu Hôi, nhiều năm qua ngoại trừ Doanh Phong và mục sư, anh chính là người thân cận với nó nhất, thấy Doanh Phong tự nhiên không tránh khỏi hỏi thăm.
Lời này lại nhắc nhở Doanh Phong Tiểu Hôi mất tích, anh hướng Phục Nghiêu báo cáo, vài người phân công nhau đi tìm.
Hôm nay đại khái là ngày Doanh Phong chủ động cùng những người bất đồng hỏi chuyện nhiều nhất, một người dáng vẻ khôi ngô đứng cách đó không xa, Doanh Phong đi qua, hỏi anh ta.
"Thực xin lỗi, xin hỏi anh có thấy một con lang xám nào ở quanh đây không?”
Người đó xoay lại, Doanh Phong ngẩn người, người này thật hiếm thấy còn cao hơn cả anh, thế nhưng lại có một đôi mắt màu xám nhạt, ngay cả Doanh Phong là một khế chủ phát dục hoàn toàn rất cao lớn, cũng phải ngửa đầu mới nhìn tới, đến tột cùng là cái dạng khế chủ gì lại có khẩu vị nặng như vậy.
Người khế tử khôi ngô đó sau khi nhìn thấy Doanh Phong, trong mắt thế mà lại hiện lên một tia sợ hãi không dễ dàng phát giác, thân thể theo bản năng nhích một chút ra sau.
"Không có." Anh ta dùng một loại tiếng Thiên Túc tiêu chuẩn hồi đáp.
Doanh Phong có chuyện lo nghĩ trong lòng nên cũng không nhận thấy được nhiều như vậy, chính là lưu ý tới một người phía sau anh ta, vừa rồi bị anh ta hoàn toàn che khuất, có thể thấy được người trước mắt này dáng người có bao nhiêu tráng kiện.
Đây chính là khế chủ của anh ta sao? Doanh Phong không xác định đánh giá bóng lưng người kia, rõ ràng nhìn qua còn thấp hơn mình mấy cen-ti-mét, nhưng liên tưởng đến Phục Nghiêu cùng Niếp Vân, lại cảm thấy cũng không phải không thể.
Doanh Phong đã hỏi được đáp án, vốn nên rời đi đến nơi khác tìm kiếm mới phải, nhưng chẳng biết tại sao cứ chặt chẽ đứng tại chỗ, tầm mắt thủy chung dừng trên thân người kia, càng nhìn càng cảm thấy tấm lưng kia rất quen mắt.
"Xin hỏi..." Anh trầm giọng mở miệng, mà người từ đầu đến cuối vẫn quay lưng về phía anh, trong thanh âm anh thong thả xoay người lại, này gương mặt thương nhớ mấy mươi năm, cứ như vậy từng chút một như kỳ tích xuất hiện trước mắt.
"Lăng Tiêu!" Doanh Phong không thể tin được hai mắt của mình, theo bản năng tiến về phía trước một bước, rồi lại dừng phắt lại.
Lăng Tiêu đã hoàn toàn xoay người qua, vẫn dung mạo ngày xưa, vẫn nét tươi cười đã thành dấu hiệu của cậu, chỉ riêng đôi mắt xám nhạt mà Doanh Phong đã nhìn quen đó, lúc này lại đen kịt sâu không thấy đáy.
Mà Lăng Tiêu khi xoay người lại, nhìn thấy Doanh Phong rồi, khóe miệng đã cong lại càng cong thêm, cười khẽ lộ ra một hàm răng trắng tinh, ánh mắt cũng giống như một pha quay chậm chớp rồi chớp, hàng mi dài mảnh tựa hồ có thể lay động không khí, đem hơi nóng hầm hập xung quanh Doanh Phong nháy mắt quạt tới điểm băng.
“Chào,” đối diện Doanh Phong ngây ra như phỗng, Lăng Tiêu mang theo ý cười mở miệng, "Đã lâu không gặp."