Sau một phen đàm phán, quân đội vẫn không đồng ý thỉnh cầu được trực tiếp đến Viện nghiên cứu gene của Doanh Phong, họ bất đắc dĩ đành dừng Ly phi sa tại một trạm trên đường do đối phương chỉ định, sau đó phi hành khí quân đội như lần trước dưới tình huống hoàn toàn giữ bí mật đưa hai người đến nơi.
Lần này Long Dần không tự mình hiện thân, phụ trách tiếp bọn họ là quân nhân lần trước ở trung tâm gặp qua, bị Lăng Tiêu hư hư thực thực coi thành người máy, biểu tình lạnh lùng thoạt nhìn không hề có ý nguyện cùng người câu thông.
Trái lại Hằng Hà thấy bọn họ đến đây, biểu hiện trước sau như một nhiệt tình, Lăng Tiêu nghĩ cậu có thể lý giải, mỗi ngày cùng đồng nghiệp như nước ao tù làm cộng sự, nhất định buồn tẻ nhàm chán tới cực điểm.
"Thả lỏng," Hằng Hà ý bảo Lăng Tiêu nằm xuống, "Hôm nay lượng máu thu thập có thể so với lần trước gia tăng, nếu cảm thấy không khoẻ thì phải cho tôi biết ngay.” Y cắm đầu kim của ống mềm chôn vào mạch máu Lăng Tiêu, nhấn vài cái lên thiết bị, máu màu đỏ sẫm liền theo ống truyền chảy ra bên ngoài cơ thể.
Nhìn chằm chằm vào máu của mình bị rút đi như vậy thật sự là rất tra tấn người, để phân tán tinh lực, Lăng Tiêu cùng Hằng Hà hàn huyên.
“Người kế bên tôi có tên không?”
"Căn cứ tư liệu lịch sử ghi lại, cậu ấy gọi là Nguyệt Ảnh, là thành viên hoàng thất cổ đại.”
"Hoàng thất? Cậu ấy là một cổ nhân?"
“Phải.”
Lăng Tiêu giật mình quay đầu qua, ngoại trừ không thể cử động, người này quả thực trông rất sống động, căn bản nhìn không ra là người mấy ngàn năm trước.
"Rất khó tin phải không? Thiên Túc cổ có nền văn minh vô cùng phát triển, có vài trí tuệ thậm chí vượt qua hiện đại, ví dụ như loại kỹ thuật ướp lạnh cơ thể người như thế, ngay cả y học hiện đại đều không thể làm được. Đáng tiếc văn minh phát triển tới độ cao nhất định liền tự mình hủy diệt, không ai nói được là vì sao, nhưng đó cũng là chân lý, vô luận ở tinh cầu nào cũng đều như nhau.”
"Khó trách các anh nói muốn dùng cậu ấy mở ra quyền hạn sửa chữa cốt lõi, đó đại khái chính là đặc quyền của hoàng thất đi."
Lăng Tiêu lại nghĩ tới, "Đúng rồi, số liệu cá nhân cũng có thể thông qua phương thức này sửa chữa sao?"
Hằng Hà khó hiểu, "Cái gì số liệu cá nhân?"
Lăng Tiêu thấy Doanh Phong không ở đây, trộm hạ giọng nói, "Tôi cảm thấy đoạn mã của Doanh Phong có BUG, anh có thể giúp tôi sửa lại hay không?”
"BUG?" Đây chính là vấn đề rất nghiêm trọng, ngay cả Hằng Hà cũng nghiêm túc lên, "Cái gì BUG?"
"Chính là anh ta nếu tìm không thấy tôi, liền phát cáu loạn cả lên, ngang ngạnh không chịu nói lý lẽ.”
Hằng Hà buồn cười, "Cái cậu nói không thuộc về BUG, chỉ là vấn đề tính cách mỗi người thôi. Cậu chắc là hiểu sai về hệ thống rồi, chúng tôi chỉ có thể nhằm vào chỉnh thể quần thể tiến hành thăng cấp và chữa trị, mà số liệu cá nhân, chính là năng lực, với tính cách, tướng mạo mấy phương diện chúng ta thường nói tới đó, là tùy cơ tạo ra, ngay cả máy chủ cũng không có quyền hạn sửa chữa. Nếu giống như cậu nói, đối với vài người thực lực yếu kém, chúng ta chỉ cần động thủ sửa mấy số liệu là có thể khiến cho hắn trở nên mạnh mẽ rồi, nhưng sự thật nào có dễ dàng như vậy."
"Như vậy a, " Lăng Tiêu hơi thất vọng.
“Tình huống cậu miêu tả đó, giải thích theo góc độ tích cực là ý muốn bảo hộ, giải thích kiểu tiêu cực là dục vọng khống chế, vô luận là loại nào, đều là phẩm chất riêng của khế chủ, ai trở thành khế chủ đều sẽ có, có điều mức độ sâu cạn có khác biệt thôi.”
"Nếu này không tính là BUG, vậy Cô Tinh có tính BUG không?”
“Cậu ngay cả Cô Tinh cũng biết?" Hằng Hà thích nhất có người cùng y nghiên cứu thảo luận những vấn đề khoa học, “Nói hình tượng một chút, nếu chúng ta là bản thăng cấp, thì Cô Tinh chính là bản sơ khai do hệ thống bị lỗi sinh ra, hệ thống phải giải toán lượng lớn như vậy, năm ba trăm năm khó tránh khỏi xảy ra một sai lầm, vì thế Cô Tinh liền ra đời. Cô Tinh đối lập với chúng ta, giống như đem khu vực tình cảm quy cách hóa vậy, cổ nhân chúng ta cũng từng thử sửa chữa vấn đề này, nhưng cuối cùng phát hiện không có cách.”
“Khu vực tình cảm quy cách hóa? Vì cái gì cứ có cảm giác như đang hình dung Doanh Phong, anh ta thật sự không phải là Cô Tinh bị mấy anh để lọt lưới chứ?”
Hằng Hà phì cười một tiếng vui vẻ, “Cậu ta so với Cô Tinh tốt hơn nhiều chứ, ít nhất lần trước lúc cậu bị rút máu xong, tôi thấy vẻ mặt cậu ta rất không cao hứng, nếu đổi lại là một Cô Tinh, dù là người sớm chiều sống chung mười năm chết trước mặt, hắn cũng không nhăn mày một chút.”
Thanh âm Lăng Tiêu yếu hơn vừa rồi, "Thật sự vô tình như vậy?"
"Đúng, thật lâu trước kia, khi lệnh cấm truy tung linh hồn chuyển kiếp còn chưa được ban bố, có một nhân viên nghiên cứu làm khảo sát với Cô Tinh, phát hiện cho dù là Cô Tinh chuyển thế, khu tình cảm của hắn vẫn có chỗ thiếu hụt, ít nhất phải qua ba lượt ký khế ước trao đổi linh hồn, mới có thể khôi phục giống như người bình thường, nếu không thì làm sao có câu tục ngữ, nói ‘Cô tinh vẫn lạc, tam thế lương bạc’ (Cô tinh hạ phàm, ba kiếp bạc bẽo) đây?”
Y nói xong nửa ngày cũng không thấy Lăng Tiêu có động tĩnh, nhìn kỹ lại, vì mất máu quá nhiều, Lăng Tiêu đã xuất hiện trạng thái bán hôn mê, lời vừa rồi có thể cũng chẳng nghe được.
Hằng Hà quay đầu nhìn nhìn lượng máu đã lấy, thở dài, đây mới là thời kì quá độ, dựa theo lệnh của quân đội, một tháng sau lượng máu rút ra nhất định phải đạt tới hai phần ba mới được, một người Thiên Túc sau khi mất ba phần tư lượng máu trong người sẹ bị đe dọa tính mạng, mà hai con số đã rất gần nhau.
Khi lượng máu đạt tới giá trị đã định y lập tức đem kim tiêm rút xuống, lúc này sắc mặt Lăng Tiêu đã như tờ giấy, hơi thở mỏng manh, tình trạng thân thể rất gay go.
Y hơi thấp thỏm gọi Doanh Phong vào, quả nhiên một khắc sau khi vào cửa, sắc mặt Doanh Phong so với lần trước còn kém hơn, thậm chí hung hăng trừng mắt nhìn y một cái, dù là bị giận chó đánh mèo, nội tâm Hằng Hà cũng thập phần áy náy.
“Tôi sẽ xin cấp trên, giảm bớt lượng máu rút ra, dù phải chậm lại tiến độ. Nhưng cậu ngàn vạn lần phải để cậu ấy tự mình khôi phục, đừng sử dụng cách thức chữa trị gì, chỉ cần là thuốc thì có thể tạo thành tàn lưu trong cơ thể, một chút độc tính cũng có thể khiến đối tượng thí nghiệm mất mạng."
Lăng Tiêu trên giường rên rỉ một tiếng, miễn cưỡng mở hai mắt ra.
“Xong rồi sao?”
“Phải,” Hằng Hà vội tiến qua, “Cậu ở đây nghỉ ngơi một chút hãy đi.”
Lăng Tiêu suy yếu gật đầu, dù cậu có cậy mạnh thế nào, lúc này cũng không xuống giường được, cậu cũng không muốn vừa đứng lên thì ngã ra sàn nhà.
"Đúng rồi," cậu thở chậm, cuối cùng có chút khí lực nói chuyện, "Hai tuần nữa chúng tôi muốn tham dự cuộc thi tuyển sinh của trường Ngự Thiên…”
"Học viện quân sự Ngự Thiên?” Hằng Hà kinh hỉ, "Thật lợi hại, chúc các cậu thành công, cậu là muốn tôi xin giãn thời gian ra cho cậu phải không?”
Lăng Tiêu lại gật đầu.
"Không thành vấn đề," Y từ trên mạng download lịch dạy của Ngự Thiên, sau đó "A" một tiếng.
“Sao vậy?” Lăng Tiêu giãy dụa muốn ngẩng đầu.
"Hôm nay là ngày Ngự Thiên mở cửa đó.”
Học viện quân sự Ngự Thiên áp dụng hình thức quản lý toàn bộ phong bế, hàng năm có hai ngày mở cửa, đều là tổ chức họp mặt trước kỳ thi tuyển, chính là vì hấp dẫn thí sinh, cộng thêm tuyên truyền văn hóa trường học.
"A, " Lăng Tiêu nghe xong rất tâm động, "Tôi muốn đi…”
“Cậu đều đã sống dở chết dở, đi cái gì mà đi, thành thật trở về nghỉ ngơi." Doanh Phong một hơi từ chối.
“Phải đó a,” Hằng Hà cũng khuyên nhủ, "Cậu hiện tại cần nghỉ ngơi."
“Tôi cảm thấy đã tốt hơn nhiều, nằm tí nữa lập tức không có việc gì," Cơ hội khó được như vậy, Lăng Tiêu thật sự không muốn bỏ qua.
"Không được," thái độ Doanh Phong phi thường kiên quyết.
“Tôi muốn đi!"
“Tôi không cho phép."
Hằng Hà nhìn thấy hai người kia bắt đầu giằng co, trong lòng nén giận chính mình lắm miệng.
Lăng Tiêu buồn bực bất mãn, xoay chuyển ý nghĩ, Doanh Phong trước nay ăn mềm không ăn cứng, chính mình lúc trước cứng đối cứng cùng anh ta đụng đến đầu rơi máu chảy, cuối cùng chịu thiệt đều là mình. Dã thú đụng vào tấm kính hoài cũng biết đi đường vòng, huống chi mình là nhân loại có trí tuệ.
Nghĩ đến đây, Lăng Tiêu đem khí thế thu thu, ngữ khí cũng mềm đi một chút, “Cho tôi đi đi mà.”
Lạy tạ hình tượng suy yếu vô cùng của cậu giờ phút này ban tặng, một điểm mềm hóa có thể tạo thành thập phần hiệu quả, so với người bình thường làm nũng còn hữu dụng hơn. Vào mắt Doanh Phong, có thể sánh với ‘Tôi chỉ có một chút nguyện vọng đó, anh thỏa mãn tôi một xíu đi.’
Quả nhiên lần này anh nhướng mày, cũng không lập tức cự tuyệt.
Ngay cả Hằng Hà đều bị bộ dạng đáng thương hề hề của cậu cảm động, từ trên cổ tháo xuống một cái nút không gian, nhấn một cái, nhảy ra một bàn đạp, tiếp đó là hai cái bánh xe cỡ lớn, trên đó còn có chỗ đặt tay, Lăng Tiêu ở căn cứ từng gặp qua thứ này, nhân viên công tác nơi đó đều sử dụng nó thay đi bộ.
Chỉ thấy Hằng Hà lại ấn xuống một cái, máy thay đi bộ phát sinh biến hóa, biến thành một cái ghế dựa có bánh xe, xem ra là phương tiện công nhân tùy thời tùy chỗ ngồi vào làm việc, thiết kế khéo léo chu toàn.
“Cái này có thể cho các cậu mượn dùng, lần sau mang về trả là tốt rồi."
Lăng Tiêu tâm hoa nộ phóng, băn khoăn duy nhất của Doanh Phong được giải quyết, cũng dịu giọng lại.
"Chỉ có thể xem hai giờ."
"Không thành vấn đề!" Chỉ cần có thể đi, một giờ thôi cũng được!
Lăng Tiêu đã trải qua thể nghiệm say máy bay ngắn ngủi, đổi Ly phi sa cho đường bộ đến Ngự Thiên, cảm giác rung động ở hiện thực còn cường liệt hơn trên mạng, Lăng Tiêu khăng khăng muốn tự mình rảo bước tiến lên cổng chính, bất quá đi chưa tới hai bước liền tê liệt, Doanh Phong đúng lúc đem cậu ấn lên ghế.
Dù chỉ là đi thăm, tâm tình của cậu vẫn kích động như đã nhập học, ngồi trên xe lăn đông nhìn nhìn, tây ngó ngó, nếu không phải điều kiện thân thể không cho phép, ngay cả tâm tình chạy vài vòng quanh trường học đều có.
Doanh Phong đẩy cậu đến khu vực triển lãm hệ liên hợp tác chiến, sinh viên ở đây thả ra không ít sinh vật mô phỏng cấp S, đang làm triển lãm huấn luyện cho du khách xem. Không giống với Lăng Tiêu bọn họ sử dụng cỗ máy chiến đấu hình người (để luyện tập trong phòng huấn luyện), loại sinh vật này phỏng theo dã thú trong hiện thực, chiêu thức công kích đa dạng hóa, cũng càng thêm khó đối phó.
Vì hai người liên thủ tác chiến thực đáng thưởng thức, không ít người vây quanh nơi này, những học sinh thân mặc đồng phục sơ cấp học viện bất đồng tụ tập cùng một chỗ, phần lớn đều giống Lăng Tiêu cùng Doanh Phong, đã trưởng thành, rồi lại là bán thành nhân chưa hoàn toàn phát dục.
"A!" Đột nhiên có một cậu tóc đỏ chú ý tới bên này, chỉ vào Lăng Tiêu ngạc nhiên reo lên, "Thì ra Thiên Túc cũng có người tàn tật!"
Lăng Tiêu xác định cậu ta đang chỉ mình, khó hiểu hỏi Doanh Phong, "Cái gì là người tàn tật?"
Thái độ Doanh Phong đối cậu tóc đỏ rất bất mãn, vừa định nói chuyện, đã có một người giành trước đập lên tay cậu ta, “Không lễ phép.”
Người này tiến đến, Lăng Tiêu chú ý thấy hai người bọn họ cũng chỉ mặc đồng phục màu trắng bạc, trên phù hiệu viết Học viện Sư Ký.
"Sắc mặt của cậu không tốt lắm,” Anh ta tinh tế đánh giá Lăng Tiêu, “Có phải bị thương không?"
Tay phải anh nhẹ nhàng nắm chặt, trong nháy mắt gián đoạn đó Doanh Phong thấy trong lòng bàn tay đối phương có một mảnh thạch anh, nắm chặt xong thạch anh biến mất, mà lòng bàn tay của anh ta thì nổi lên bạch quang.
Ngay khi Doanh Phong thầm giật mình anh ta đã nắm giữ năng lực mà lên đại học mới có thể học thì chỉ thấy anh ta đem lòng bàn tay nhẹ nhàng áp vào trán Lăng Tiêu, một lát sau khó hiểu nhăn lại mi.
“Cậu ấy ít nhất mất đi một nửa máu toàn thân,” anh ta đứng lên hỏi Doanh Phong, “Sao lại bị như vậy?”
So ra thì Lăng Tiêu càng tò mò hơn, anh ta chỉ bất quá dùng tay phải dừng lại một chút trên trán mình, liền đoán được chính mình mất máu rất nhiều, ngay cả lượng máu đều nói rất rõ ràng, vì thế hỏi lại, "Làm sao anh biết?"
“Khế chủ của tôi lợi hại đi?" Tóc đỏ đột nhiên lại xông ra, "Ảnh là học sinh duy nhất trong học viện sơ cấp có thể khu động hồn tinh!”
Doanh Phong dằn xuống kinh ngạc trong lòng, ôn hoà trả lời, “Lúc trước phát sinh chút ngoài ý muốn, không đáng ngại.”
“Tôi giúp cậu viết chút thuốc đi, có thể trợ giúp cậu ấy khôi phục nhanh một chút," đối phương hảo tâm nói.
“Thể chất cậu ấy hiện tại không tiếp thu được thuốc,” anh dừng lại một chút, vẫn là bổ sung một câu, "Cám ơn hảo ý của anh.”
"Vậy được rồi, " người đó thấy Doanh Phong cự tuyệt trợ giúp, cũng từ bỏ.
Tóc đỏ lúc này ào ào chen vào, “Giống anh vậy thoạt nhìn cũng không phải thí sinh, các anh đến là thuần tham quan a? Chúng tôi chuẩn bị ghi danh hệ liên hợp tác chiến nơi này, rất nhanh sẽ thành sinh viên Ngự Thiên!”
Lăng Tiêu khóe miệng co rút, nếu cậu ta cũng thi, sau này cùng loại người này làm bạn học, thật là có bao nhiêu không xong a.
Cũng may khế chủ cậu ta đúng lúc ra ngăn cấm, “Em im lặng một chút, nói ít vài câu."
Tóc đỏ hình như rất nghe lời khế chủ của mình, lập tức liền lắc lắc đầu không nói nữa, người đó lại quay đầu giải thích, "Ngại quá, không quấy rầy các cậu tham quan.”
Doanh Phong gật đầu một cái, nhìn theo hai người rời đi.
“Cậu ta vừa mới nói hồn tinh? Đó là cái gì?" Lăng Tiêu không muốn chính mình bị cười nhạo là dốt đặc, nghẹn đến hiện tại mới hỏi.
“Hẳn là chỉ viên thạch anh trong tay anh ta."
"Chính là kỹ năng dùng tinh thần lực phát động mà thầy huấn luyện nói?” Lăng Tiêu thật không nghĩ tới bên ngoài Bích Không còn có nhiều người tài như vậy, “Tôi giờ mới biết thổi cục giấy, anh ta thì đã nắm được bản lĩnh mà tôi không biết tới luôn rồi.”
Doanh Phong vừa định nói không cần phải lo lắng, cúi đầu thì nhìn thấy trên vẻ mặt tái nhợt của Lăng Tiêu, thần thái toả sáng trong mắt chưa từng bị nửa điểm đả kích, rõ ràng là hưng phấn gặp được đối thủ, nhất thời cảm giác mình sợ cậu ta suy nghĩ tự ti có chút dư thừa.
Lăng Tiêu thân thể suy yếu nhưng tinh thần phấn chấn, rất nhanh liền cảm thấy miệng khô, đây đã là lần thứ ba trong vòng một phút cậu liếm môi, nếu đổi lại là một bạn lữ chu đáo, đã sớm chủ động hỏi cậu có muốn uống nước hay không, nhưng hiển nhiên hình dung từ ‘chu đáo’ này không thể dùng trên người Doanh Phong, ngay cả danh từ ‘bạn lữ’ này đều thực miễn cưỡng.
Lăng Tiêu chính mình không nhúc nhích được, đành phải cầu trợ từ Doanh Phong, "Tôi khát."
Doanh Phong nhìn quanh bốn phía, nhìn thấy trong góc có một máy bán nước tự động, nghĩ để Lăng Tiêu lưu lại tại chỗ không có vấn đề, thế là để cậu lại một mình đi mua nước.
Quẹt thẻ, anh theo phản xạ chọn loại chính mình thường uống, đột nhiên nhớ tới lời Dao Đài, người suy yếu không thể uống đồ uống lạnh.
Vậy rốt cuộc nên uống loại nào đây? Vấn đề này làm khó Doanh Phong.
Ngay lúc anh khó khăn lựa chọn, đột nhiên phía sau truyền đến một trận kinh hô, anh vừa quay đầu lại, chỉ thấy một con sinh vật mô phỏng thật cấp S hướng tới Lăng Tiêu không hề có năng lực hành động hung mãnh đánh móc sau gáy, sinh viên học viện quân đội không dự đoán được sẽ phát sinh loại chuyện này, muốn trở lại cứu đã không kịp, mắt thấy xe lăn Lăng Tiêu sắp bị lợi trảo của nó đánh trúng.
Người tại đương trường, kẻ phản ứng nhanh đã tiến lên một bước chuẩn bị trợ giúp, có người giật mình che miệng, đúng lúc này, một bóng người, không phải xông đến, cũng không phải bay đến, dưới mắt nhìn trừng trừng của mọi người, cứ như vậy biến ra trước mặt Lăng Tiêu, nhắm ngay bụng sinh vật cấp S hung hăng đá hai cước, trên không trung làm một cái lộn người, vững vàng đáp xuống đất.
Mà sinh vật bị đá bay, đúng lúc bay tới hai nữ sinh bên kia, các cô thấy quái thú bay tới không hoảng cũng không vội, một bộ chiêu thức lưu loát đánh ra, tiểu quái thú đáng thương ngã xuống đất hết nhúc nhích.
"Thực xin lỗi thực xin lỗi," sinh viên hệ liên hợp tác chiến chạy tới hướng Lăng Tiêu hai người giải thích, "Loại sinh vật này khi lượng máu giảm tới mức độ nhất định sẽ chọn một mục tiêu yếu nhất làm cửa đột phá lao ra chạy trốn, không ngăn lại nó đúng lúc là sai lầm của chúng tôi.”
Yếu nhất toàn trường Lăng Tiêu: "..."
"Bất quá anh vừa rồi làm sao tới được? Tôi còn chưa kịp thấy rõ ràng," Lăng Tiêu hỏi Doanh Phong, nhìn từ góc độ của cậu, cơ hồ là từ trên trời giáng xuống.
"Không có gì, " Doanh Phong khinh miêu đạm tả nói cho qua, “Cậu muốn uống cái gì?"
Ở cách đó không xa, hai huấn luyện viên hệ liên hợp tác chiến thủy chung quan sát phía này, sau khi thấy những người này biểu hiện, đều mang trong lòng khen ngợi.
"Vừa rồi cậu học sinh bên Sư Ký kia, đã có thể thao túng hồn tinh, giữa những học sinh sơ cấp học viện đúng là khó được."
“Hai nữ sinh Tu Phương kia cũng không tồi, ra tay thực lưu loát, một chút cũng không dây dưa.”
"Bất quá ấn tượng sâu nhất vẫn là vị học trường Bích Không kia, có thể thuấn gian di động (di chuyển trong chớp mắt qua khoảng cách nhất định) đến vị trí khế tử, đây đối với mức độ tình cảm song phương cùng tinh thần lực khế chủ đều có yêu cầu nhất định, không thể tưởng được cậu ấy niên kỷ nhỏ như vậy, đã có thể nắm giữ kỹ năng độ khó cao đến thế.”
"Năm nay thí sinh thực lực rất mạnh, kết quả thực làm người ta chờ mong a."
Hai huấn luyện viên đồng thời gật gật đầu.
Sau một lúc lâu, một người trong đó tỉnh ngộ:
“Nhưng mà khế tử của cậu nhỏ Bích Không kia ngay cả đứng còn khó khăn, hẳn là không có khả năng ghi danh hệ chúng ta đi?"
Người kia cũng lộ ra biểu tình ‘chắc vậy rồi quá’.
Nghĩ đến nhân tài ưu tú như thế phải để lọt ra ban khác, hai anh thầy đều lâm vào thật sâu mất mát.