Vị quan quân không được hoan nghênh lần trước lại tới, lần này còn mang theo một người lạ, ánh mắt người lạ đó nhìn Lăng Tiêu cũng rất kỳ quái, thật giống như thiếu cậu một số tiền lớn.
"Xin lỗi, thật sự rất xin lỗi."
Anh ta vừa đến liền lặp đi lặp lại mấy lời này, làm Lăng Tiêu cũng mơ hồ.
“Anh là ai? Tôi không biết anh.”
“Tôi là một kẻ không còn mặt mũi gặp cậu, tôi thực xin lỗi cậu, càng thực xin lỗi Doanh Phong."
Lăng Tiêu càng không hiểu ra sao cả, tự nhiên dính dáng đến Doanh Phong là chuyện gì?
"Đừng quấy rầy cậu ấy nghỉ ngơi," Long Dần mạnh mẽ kéo Hằng Hà ra ngoài, "Bây giờ còn chưa phải lúc để cậu ta nhớ tới cậu.”
Khi Hằng Hà nghe tin tức Doanh Phong thì đã vô cùng ân hận hành động ban đầu, giờ thấy Lăng Tiêu bộ dạng này, lại càng hận không thể thay Doanh Phong chết đi.
Nhưng Long Dần lại như không có việc gì mở miệng, "Cậu xem tình trạng cậu ta hiện tại, khi nào thì có thể khôi phục thực nghiệm?"
Hằng Hà ngây ngẩn cả người, "Thực nghiệm... Còn muốn tiếp tục nữa sao?"
“Sao lại không?” Long Dần hỏi lại, "Nếu Thái Ân hao hết tâm tư đem phương pháp hồi sinh Nguyệt Ảnh nói cho chúng ta biết, chúng ta chỉ đành hết sức tận dụng, bằng không sao lại không có lỗi với ông ta một phen khổ tâm? Đây chính là cơ hội tốt nhất cho cậu lập công chuộc tội, chỉ cần thực nghiệm thành công, quân bộ có thể không truy cứu thất trách của cậu.”
"Nhưng Lăng Tiêu hiện tại thế này…”
“Đây chính là điều tôi muốn hỏi cậu, chuyện ngoài ý muốn của Doanh Phong sẽ tạo thành ảnh hưởng gì với cậu ta?"
Hằng Hà nghĩ một lúc mới đáp, "Lăng Tiêu có tổn thương tinh thần cường độ thấp, trong vòng một tháng còn chưa đáng ngại, sau đó sẽ dần dần sinh ra chướng ngại giấc ngủ, người ý chí bạc nhược, bình thường cần hỗ trợ của thuốc mới có thể đi vào giấc ngủ. Vấn đề lớn nhất nằm ở chỗ này, Lăng Tiêu không thể sử dụng bất kỳ loại thuốc nào, nếu không sẽ sinh ra ảnh hưởng tới máu của cậu ấy.”
"Dựa theo tiến độ hiện tại, muốn thu thập đủ máu còn cần bao lâu?"
“Việc này… Ước chừng tám đến chín tháng.”
"Nói cách khác, cậu ta cần dựa vào ý chí bản thân khắc phục chướng ngại giấc ngủ trong bảy tám tháng, một quân nhân tương lai, sao có thể ngay cả điểm ấy cũng làm không được," Long Dần quả quyết ra lệnh, "Chờ cái "Kỳ nguy hiểm" của cậu ta đi qua, thực nghiệm tiếp tục tiến hành, không được dây dưa lỡ việc."
"Nhưng cậu ấy đã không còn đoạn trí nhớ trước đó."
“Cậu ta không cần có, cậu quên cậu ta sau khi nhìn thấy Nguyệt Ảnh thì rất khác thường sao? Chỉ cần tiếp tục dẫn cậu ta đi gặp một lần nữa là được, tin chắc quyết định của cậu ta sẽ không thay đổi."
“Nhưng mà không có Doanh Phong, sau khi rút máu xong sẽ không có ai chiếu cố cậu ấy.”
"Để cho cậu ta ở lại trung tâm gene không phải được rồi sao? Cậu không thể chiếu cố cậu ta sao? Nếu cần, cho cậu ta tạm nghỉ học cũng có thể. Người Hoàng Túc tinh đã lấn đến trên đầu rồi, có lần một lần hai, sẽ luôn có lần ba lần bốn, không giải trừ lực dẫn linh hồn, chúng ta vĩnh viễn không cách nào khiến cho họ hoàn toàn thần phục, đến lúc đó sẽ có một Doanh Phong nữa xuất hiện. Trong chuyện đại sự liên quan đến quốc gia thế này, lợi ích cá nhân thì có sá gì?”
Hắn kiên quyết như thế, lý do cũng khiến người khác không thể nào phản bác, Hằng Hà mặc dù lòng rất không đành, cũng chỉ có thể vâng theo.
Giáo chủ vẻ lo lắng đầy mặt buông cổng cá nhân, trận chiến này đã không thể tránh, đến lúc đó không biết lại sẽ có bao nhiêu người vì thế mà chết. Chiến sĩ Thiên Túc sẽ hy sinh, nhân dân Hoàng Túc càng sẽ vì hành động của bọn họ mà trả giá thảm thống, ông cơ hồ đã có thể tiên đoán được tương lai máu chảy thành sông.
"Giáo chủ đại nhân," một thanh âm thanh thúy yếu ớt vang lên.
"Thương Dương?" Giáo chủ có chút ngoài ý muốn, "Con có chuyện gì không?"
“Con nghe nói về chuyện Lăng Tiêu rồi, con muốn đi thăm cậu ấy, có thể chứ?"
Giáo chủ một hơi bác bỏ, "Lăng Tiêu bọn họ là bởi vì có Thái Ân nhúng tay mới xảy ra sự cố, mà mục tiêu đầu tiên của Thái Ân chính là con, quân đội trước mắt còn chưa có tung tích của hắn, con đi ra ngoài lúc này, quá nguy hiểm."
“Cũng chính vì có Thái Ân nhúng tay, con mới càng phải đi thăm cậu ấy. Chuyện này là vì con mà ra, nếu không phải vì cứu con, bọn họ cũng không cùng Thái Ân kết thù, Doanh Phong sẽ không gặp chuyện ngoài ý muốn, Lăng Tiêu cũng sẽ không biến thành như bây giờ."
“Nhưng trong trí nhớ cậu ấy hiện tại, con không tồn tại."
“Con biết, nhưng cậu ấy tồn tại trong trí nhớ của con, con không thể trơ mắt nhìn họ xảy ra sự cố, chính mình lại sợ chết trốn ở chỗ này, " Thương Dương cầu khẩn nói, "Nếu không ra mặt nói với cậu ấy một lời giải thích, lương tâm con bất an, xin ngài nhất định phải cho con đi gặp cậu ấy, chỉ một lần thôi cũng được.”
Giáo chủ không có biện pháp, đành phải đáp ứng, “Nhưng ta phải theo con, Nguyên soái cũng sẽ phái một đội người bảo hộ con, bất kể thế nào, con không thể lại có chuyện, bằng không khổ tâm lao lực của họ uổng phí."
Thương Dương cúi đầu, "Con hiểu."
Trạm y tế nghênh đón đoàn người lạ thứ hai, không giống với vị quan quân làm cho không người nào có thể sinh ra hảo cảm và con mọt sách chẳng hiểu sao cứ toàn nói xin lỗi, người tới lần này khiến người ta vừa thấy liền sinh ra ý muốn thân cận, bên người ông còn đi theo một thiếu niên.
"Vị này chính là giáo chủ giáo hội đại nhân, " có người giới thiệu cho Lăng Tiêu.
Đối với việc giáo chủ đại nhân đến thăm mình, Lăng Tiêu thật bất ngờ, bất quá vẫn là lễ phép tiếp đón.
"Chào Giáo chủ đại nhân, vị này chính là...?"
"Lăng Tiêu," Thương Dương vừa mới nói hai chữ liền nghẹn ngào, lời đã nghĩ kỹ một chữ đều nói không được.
“Anh biết tôi sao,” Lăng Tiêu có chút khó hiểu, "Anh là học sinh Bích Không sao?"
Thương Dương lắc đầu, "Tôi là Thương Dương."
"Thương Dương," Lăng Tiêu thấp giọng lập lại một lần, tên này dường như đã gặp ở đâu rồi.
"Bất quá sao anh lại tới đây? Vì sao hôm nay có nhiều người đến thăm tôi như vậy, mà tôi thì chẳng nhận ra người nào. Vì cái gì ai cũng mang một vẻ mặt có lỗi với tôi, giống như tôi đã làm gì vậy.”
"Lăng Tiêu," Thương Dương bắt lấy tay cậu, “Tuy cậu đã không còn nhớ rõ, nhưng cậu đã cứu mạng tôi, tôi vĩnh viễn cảm kích cậu, cũng rất hâm mộ cậu, bởi vì cậu cùng Doanh Phong cảm tình tốt như vậy..."
“Tôi cùng Doanh Phong cảm tình tốt?” Lăng Tiêu cắt ngang, “Anh có phải lầm gì rồi không, tôi sao có thể cùng anh ta có cảm tình tốt?”
"Không có, tôi từng tận mắt thấy hai người ở chung, là các cậu khiến tôi khôi phục niềm tin vào tình yêu, cậu ấy vì cậu, thậm chí nguyện ý dâng ra sinh mệnh."
Lăng Tiêu lạnh lùng rút tay ra, "Tôi nghĩ anh nhất định là nhận lầm người."
Nói xong cậu đầu cũng không quay lại xoay người rời khỏi, Thương Dương lo lắng muốn đuổi theo phủ nhận, lại bị giáo chủ ngăn lại, yên lặng lắc lắc đầu.
“Nhưng mà,” Thương Dương cúi đầu, lã chã khóc nhỏ, “Bọn họ lúc đó rõ ràng không phải lãnh đạm như vậy, dù cậu ấy đã không nhớ rõ, con cũng không hi vọng trí nhớ của cậu ấy bị đứt gãy vào thời điểm đó.”
"Đối với cậu ấy mà nói, việc này cũng chưa chắc không phải chuyện tốt, mất đi một người mình yêu sâu đậm, so với mất đi một người mình hận thì thống khổ hơn nhiều."
Lại có người mới đến thăm, lúc này Lăng Tiêu rốt cục có phản ứng không giống trước.
"Hiệu trưởng, thầy rốt cuộc đã tới, thầy tới đón em phải không? Em không muốn ở đây thêm chút nào nữa.”
Hiệu trưởng cẩn thận đánh giá cậu từ đầu đến chân một phen, xem ra Lăng Tiêu còn chưa phát hiện, thân thể cậu ấy đã cao hơn mình cả đoạn, đương nhiên, cũng có thể không phải cậu ấy không phát hiện, mà là cậu ấy không muốn phát hiện.
"Hiệu trưởng, em không phải cố ý tự tìm cái chết, em thật sự chính là không cẩn thận ngã xuống, phiền thầy giải thích với mấy người ở đây đi, thả em ra ngoài có được không?”
Thì ra trí nhớ của cậu ấy dừng lại ở đoạn này, hiệu trưởng thầm nghĩ, lần trước ông đã mượn Trung tâm kiểm soát bệnh tâm thần khiến Lăng Tiêu có thêm niềm tin mà sống, nhưng hiện giờ có tất yếu phải đến trung tâm không?
Hiệu trưởng chậm chạp không nói gì, Lăng Tiêu cũng không sinh nghi, mà là tìm kiếm phía sau ông, “Bác sĩ Dao đâu ạ, sao Bác sĩ Dao không đến? Có phải cô ấy giận em không, em cũng phải giải thích rõ ràng với cô ấy mới được."
“Bác sĩ Dao cô ấy… sẽ không đến đây," hiệu trưởng lựa lời chậm rãi mở miệng.
"Vì sao?" Lăng Tiêu hơi bị đả kích, "Cô ấy thật sự thất vọng về em đến thế sao?”
Hiệu trưởng do dự một chút, mở truyền hình trong phòng bệnh lên.
“Cậu đang làm gì?” Giáo chủ nhìn thấy, khó hiểu hỏi.
“Cậu ấy có quyền được biết chân tướng, cậu ấy sớm muộn gì cũng biết, ngài không thể vĩnh viễn bưng bít cậu ấy, một ngày nào đó cậu ấy sẽ biết sự thật, mà tất cả những điều ngài lừa gạt cậu ấy, đều sẽ trở thành thương tổn. Dù mất đi người yêu mến sẽ làm cậu ấy thống khổ, đó cũng là một phần việc đã xảy ra trong đời cậu ấy, không ai có thể thay cậu ấy lựa chọn."
Giáo chủ nghe xong lời ông, trầm mặc không nói.
TV đang truyền Tin trong nước.
"... Trợ lý nghiên cứu viên Dục Tuyền tại căn cứ hôm nay chính thức bị quân đội bắt, anh ta bị kết án phạm hai tội danh là ‘thông đồng với địch’ và ‘cố ý giết người’. Theo một người nặc danh báo, anh ta cùng với tội phạm quân đội truy nã quan trọng Thái Ân có lui tới mật thiết, đồng thời là kẻ tình nghi mưu sát chủ tịch viện nghiên cứu tiền nhiệm Trực Thượng cùng với nhân viên bảo an Hà Quy, trong vài ngày tới toà án quân sự sẽ tiến hành mở phiên toà thẩm tra xử lí..."
“Đùa gì vậy,” Lăng Tiêu nửa ngày mới phát ra âm thanh, "Cái gì gọi là mưu sát chủ tịch viện nghiên cứu tiền nhiệm Trực Thượng, tiến sĩ sao có thể chết, tiền nhiệm là cái gì, tôi rõ ràng trước đó không lâu mới gặp chú ấy.”
"Còn nữa, người tên là Dục Tuyền này chẳng lẽ không phải đàn em của tiến sĩ sao? Chẳng lẽ không phải chú ấy hướng quân bộ tố giác sư phụ mình, làm sao có thể lại cùng ông ta cấu kết, đây nhất định là gạt người a?"
Tầm mắt Lăng Tiêu quét tới quét lui trên mặt mọi người, hi vọng có người có thể đứng ra khẳng định lời cậu.
Nhưng thật đáng tiếc, trừ Thương Dương mặt lộ vẻ nghi hoặc, không ai mở miệng nói chuyện.
"Hiệu trưởng," Lăng Tiêu nghiêm túc lại, "Cuối cùng là sao lại thế này?"
Hiệu trưởng bình tĩnh trả lời, "Đúng như cậu thấy, Trực Thượng tiến sĩ đã bị hại, từ mấy tháng trước, cậu đã tốt nghiệp Bích Không, khi cậu học lên học viện quân sự Ngự Thiên, cậu ấy đã chuyển sinh rồi.”
Tin tức này đối với Lăng Tiêu giống như sấm sét giữa trời quang, "Vậy bác sĩ Dao thì sao? Cô ấy có biết chuyện này không?”
“Cô ấy cũng đã theo tiến sĩ chuyển sinh, là cậu tự mình tiễn cô ấy đi.”
Lăng Tiêu không nói được một lời sững sờ tại chỗ, biểu tình khiến người khác không đành lòng nhìn, qua hồi lâu, cậu mới chậm rãi lui về phía sau, một bước tiếp một bước, cuối cùng ngồi xuống bên giường.
“Tôi không tin," cậu nói, "Các người nhất định là đang gạt tôi, đây là trò chơi chỉnh người đúng không? Hay là bởi vì tôi tự sát, các người mới nghĩ ra loại phương pháp này đến kích thích tôi."
"Nếu vậy, tôi muốn nói các người đã thắng, tôi sai rồi, tôi sẽ không tiếp tục tự tìm cái chết, tôi biết sinh mệnh quý giá, các người không cần tiếp tục liên hợp lại đóng kịch nữa."
"Không ai đang đóng kịch cả,” giáo chủ thấy thế, cũng tiếp lời, “Mỗi người ở đây con đều đã gặp qua, Thương Dương là do chính con cứu được từ không gian, cậu ấy là khế tử của Thái Ân chuyển sinh, từ sau khi tỉnh dậy liền luôn bị ông ta nhốt, cho đến khi gặp được con.”
"Vì cứu cậu ấy, con đã đắc tội Thái Ân, ông ta dùng một loại thủ đoạn đặc thù tẩy đi trí nhớ của con, để con nghĩ lầm chính mình còn dừng lại ở thời điểm vừa mới chấm dứt nghi thức trưởng thành. Kỳ thật con đã học lên trường quân sự Ngự Thiên, cũng đã sống ở đó một đoạn thời gian, bởi vì cống hiến trác tuyệt của các con, quân bộ đã trao tặng bằng khen, Nguyên soái tự mình đeo huân chương cho con, lúc ấy ta cũng có mặt.”
Lăng Tiêu biểu tình mờ mịt, giống như đang nghe chuyện của một người khác.
"Ta biết trong nhất thời muốn con phải tiếp nhận nhiều như vậy rất khó, bất quá ta hi vọng con biết, con cùng với khế chủ của con Doanh Phong, đều là anh hùng Thiên Túc, là niềm kiêu hãnh của dân tộc, không chỉ là Thương Dương, mà mỗi người đều vĩnh viễn cảm kích các con.”
Tầm mắt Lăng Tiêu dừng trên người Thương Dương, "Thương Dương?"
Thương Dương vội nói, “Là tôi, tôi trốn trong khoang thuyền cứu sinh từ chỗ Thái Ân trốn ra, nếu không có cậu tôi đã sớm hồn phi phách tán, không thể nào yên ổn đứng ở chỗ này."
Lăng Tiêu rốt cuộc biết mình vì sao cảm thấy cái tên này rất quen, cậu từng nhìn thấy tên như thế trong máy tính của Thái Ân, thì ra anh ấy chính là thiếu niên bị bắt cóc kia.
Giáo chủ ôn hòa nhắc nhở cậu, “Con còn có câu hỏi gì, có thể nói hết ra, chúng ta sẽ tri vô bất ngôn (biết thì nói hết) mà trả lời.”
“Ngài nói… Tôi và Doanh Phong... Chúng tôi cùng nhau?"
“Đúng vậy,” giáo chủ gật đầu.
“Thế… Doanh Phong đâu?”
Mọi người trầm mặc, bốn chữ ‘tri vô bất ngôn’, nói ra thì dễ, nhưng khi thật hỏi tới, làm sao mà mở miệng được đây.
Lăng Tiêu lui rồi lại lui ra sau, lui đến góc tường, nhưng như thế vẫn khiến cậu khuyết thiếu cảm giác an toàn, vì thế cậu nắm Tiểu Hôi lại ôm vào lòng, dùng nó che giấu nội tâm bối rối của mình.
Cái nhìn chăm chú chất chứa thương cảm của người khác khiến lòng cậu cảm giác bất an, trở thành tiêu điểm chú mục càng làm cho cậu khó mà dụng tâm suy nghĩ.
“Tôi muốn được yên tĩnh, các người để tôi một mình suy nghĩ một chút."
Mọi người không còn cách nào khác, chỉ đành rời đi.
“Cậu còn muốn ở lại đây sao?” Giáo chủ muốn mang Thương Dương trở về, thấy hiệu trưởng còn ở lại ngoài cửa, liền hỏi.
“Vâng, tôi muốn ở thêm để bồi cậu ấy một chút.”
"Cũng tốt, dù sao người tồn tại trong trí nhớ cậu ấy, có thể đến nơi đây, chỉ có cậu.”
“Thấy người ông muốn tìm rồi,” ở một chỗ rất xa, Tinh Lâu cùng Thái Ân xuyên qua màn hình giám thị nhìn hết thảy mọi sự phát sinh nơi này, quân bộ đem Thương Dương hoàn toàn cách ly, muốn tìm được cậu ấy cũng thật không dễ dàng.
"Kế tiếp ông định thế nào?” Tinh Lâu hỏi, "Bất quá quân bộ cho rằng cậu học trò kia của ông là kẻ tình nghi mà bắt giam, ông thật sự không sao cả sao? Anh ta chính là học trò cuối cùng của ông đó.”
"Cái loại phản đồ đó không có cũng được.” Thái Ân khoanh tay đứng, "Tôi chỉ là đã đánh giá thấp sự ngu xuẩn của bọn quân bộ, lại có thể tin tất cả đều do nó làm.”
Ông ta nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Thương Dương, “Bất quá vậy cũng là giúp tôi một cái đại ân, tôi hẳn nên cảm tạ bọn đó mới đúng, kế tiếp, chúng ta chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi."
Ở phụ cận trạm y tế, có một gian giáo đường nho nhỏ, Thương Dương đi theo giáo chủ, từ lâu đã gia nhập giáo hội, trở thành một tín đồ, lúc đi qua giáo đường, cậu nói muốn vào đó cầu nguyện.
“Muốn cầu nguyện quay về giáo đường của chúng ta cũng có thể, vì sao nhất định phải ở đây?”
"Nơi này cách Lăng Tiêu gần nhất, con muốn xin thần phù hộ cậu ấy, hi vọng cậu ấy có thể sớm khôi phục trí nhớ."
Giáo chủ nghĩ đến Lăng Tiêu, ánh mắt ảm đạm, "Được rồi."
Bọn họ đi vào giáo đường, Thương Dương quỳ trước tượng thần, thành kính vì Lăng Tiêu cầu nguyện.
"Giáo chủ đại nhân, ngài nói thần có nghe được lời cầu nguyện của con không?”
"Đương nhiên, vô luận con cầu nguyện ở đâu đi nữa, đều sẽ được Thần nghe thấy.”
Thương Dương đứng lên, "Nếu đã đến đây, con muốn thuận tiện xưng tội, cho con vài phút là được rồi.”
“Ừ.” giáo chủ gật đầu nhận lời.
Ông đợi trước tượng thần, quân nhân Nguyên soái phái tới thẳng tắp đứng thành hai hàng.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Thương Dương vẫn chưa có ý tứ đi ra.
Giáo chủ đi đến bên ngoài phòng sám hối
"Thương Dương, con đã xong chưa?”
Không ai trả lời.
Ông cảm giác có chút không ổn, dùng sức đẩy ra cửa gỗ.
Bên trong không có một bóng người.
Thương Dương đã biến mất.