Mục lục
Khế Tử
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Tân sơ: Khởi đầu mới

Lăng Tiêu không yên đứng ngoài cửa, ngay cả tay cũng không biết nên để ở đâu mới tốt, thỉnh thoảng lại sửa sang trang phục một chút, còn không ngừng truy vấn Doanh Phong cậu có chỗ nào trông không được ổn không.

Doanh Phong cảm thấy cậu hơi khoa trương, "Em khẩn trương đến mức đó sao?”

Lăng Tiêu ngược lại không hiểu anh sao có thể bình tĩnh như vậy, phải biết là, người sắp tiếp kiến bọn họ chính là Nguyên soái, thống lĩnh tối cao quân bộ. Ở Thiên Túc tinh tôn sùng vũ lực này, địa vị Nguyên soái tương đương với Tổng thống quốc gia khác, được Tổng thống tiếp kiến, chẳng lẽ còn không cho cậu một sinh viên năm nhất trường quân đội khẩn trương sao?

Dưới sự dẫn dắt của sĩ quan, bọn họ rốt cục tới trước mặt Nguyên soái, người mà cho tới giờ chỉ có thể nhìn thấy xa xa ở truyền thông hoặc lễ mừng, bản thân ông khí vũ hiên ngang, uy phong lẫm lẫm, ai từng nhìn thấy ông đều cảm thấy kính nể.

“Chào Nguyên soái!” Lăng Tiêu đứng nghiêm chào theo nghi thức quân đội.

Nguyên soái tuy nghiêm mặt, nhưng những người quen thuộc ông đều nhìn ra giờ khắc này tâm tình ông không tồi.

“Các cậu lần này biểu hiện khá xuất sắc, vô luận là cách xử lý khẩn cấp đối với những chuyện xảy ra, trí tuệ cùng dũng khí lấy ít địch nhiều, hay là ý thức trách nhiệm bảo hộ thiếu niên, không cái nào không khiến người khâm phục. Ta đại diện cho quân đội cảm tạ cống hiến lớn lao của các cậu, cũng vì tương lai quân bộ có được nhân tài như các cậu mà cảm thấy kiêu ngạo."

Nguyên soái tiếp nhận huân chương từ trong tay người khác, trịnh trọng đeo lên cho Lăng Tiêu, “Huy chương Cống hiến trác tuyệt này đã nhiều năm không được trao tặng cho người không phải quân nhân tại chức, chúc mừng các cậu đạt được vinh hạnh đặc biệt này."

Hiện trường vang lên tiếng vỗ tay, Lăng Tiêu kích động lại chào theo nghi thức quân đội thêm một lần, "Cám ơn Nguyên soái!"

Sau đó cậu chăm chú nhìn Nguyên soái lấy phương thức giống vậy, đem huân chương quân công (công trạng) đeo lên ngực Doanh Phong, cảm giác tự hào trong nháy mắt đó, so với chính mình được khen ngợi chỉ có hơn chứ không kém.

So với biểu hiện của Lăng Tiêu, Doanh Phong trấn định hơn nhiều, anh cũng nâng tay chào kiểu quân đội, sau đó cùng Nguyên soái lễ phép bắt tay, thái độ đúng mực. Nguyên soái ở trong lòng thầm khen ngợi, khí chất một người đứng đầu, thường có thể lộ ra từ khi còn rất trẻ, mà người thanh niên trước mặt này không thể nghi ngờ có loại tiềm lực đó.

Hiện trường có mặt không ít quan quân, có một vài người thường thấy trong tin tức truyền thông, có vài người dù Lăng Tiêu không quen thuộc, cũng đều nghe qua đại danh của họ, Phục Nghiêu vĩnh viễn là biểu tình tựa tiếu phi tiếu bí hiểm, mà Long Dần ngay từ đầu lúc họ bước vào đã ra bộ không quen biết.

Nghi thức trao tặng huân chương chấm dứt, rất nhiều người vây lại, hướng hai người chúc mừng, ngay sau đó có người đưa ra câu hỏi liên quan tới Phi Ưng. Quân đội truy kích Thái Ân mấy năm nay, thủy chung bị bọn chúng giảo hoạt đào thoát, Lăng Tiêu bọn họ là hai người duy nhất đánh vào lòng địch, nắm giữ rất nhiều tin tức ngay cả quân đội cũng không biết.

Doanh Phong đem hết thảy tin tức có được từ Phi Ưng thuật lại tỉ mỉ, chính là số lượng địch nhân, cách bố trí trong hạm thuyền, vũ khí trang bị... Lăng Tiêu nghe nghe, mới phát hiện trong khi mình cái gì cũng không biết, thì Doanh Phong đã âm thầm quan sát nhiều như vậy, hơn nữa thuộc lòng. Mà lực chú ý của cậu toàn bộ bị Phi Cảnh phân tán, nếu bảo cậu thuật lại kết cấu tinh hạm địch nhân, cơ hồ không thể nói rõ được một hai.

Nghi thức trao tặng huân chương biến thành hội nghiên cứu và thảo luận tác chiến, thẳng đến khi Nguyên soái can thiệp mới dừng được tràng diện này, ông đem những nhân viên không liên quan đều phân tán, chỉ giữ lại Doanh Phong và Lăng Tiêu.

"Nguyên soái, ngài còn có chuyện gì cần phân phó sao?" Lăng Tiêu hỏi.

"Không phải ta, là còn có một người muốn gặp các cậu.” Nói xong ông vỗ vỗ tay, từ bên trong tiến ra một người.

Người này nhìn qua rất quen mặt, nếu nói có người trời sinh có thể gây cho người khác một loại cảm giác thân thiết, chính là chỉ người này. Lăng Tiêu từ lúc ông vừa mới đi ra, tầm mắt liền dừng trên mặt ông không rời, giống như nơi đó có lực lượng nào đó hấp dẫn cậu.

“Xin chào,” ông mỉm cười hướng Lăng Tiêu chào hỏi.

“Xin chào,” Lăng Tiêu ngốc ngốc hỏi, “Tôi có phải đã gặp ngài ở nơi nào rồi không?”

Người đó nghe nói thế mỉm cười, "Ta là khế tử của Nguyên soái, con có thể tương đối quen thuộc thân phận khác của ta.”

“Thân phận khác?”

“Ông ấy là đương kim giáo chủ giáo hội, chúng ta đã từng gặp trên hành lang ở giáo đường."

Lời Doanh Phong nhắc nhở Lăng Tiêu, không chỉ là hành lang giáo đường, rất nhiều chỗ khác cũng từng xuất hiện hình tượng của ông, chỉ là do họ không tin tôn giáo, không có lưu ý mà thôi.

Í khoan đã! Giáo chủ Giáo hội, khế tử của Nguyên soái, Lăng Tiêu buột miệng nói ra:

"Giáo hội cùng quân đội không phải đối lập sao?"

Doanh Phong dùng cánh tay thúc cậu một chút, Lăng Tiêu ý thức được mình lỡ lời, hối hận không ngừng.

Nhưng giáo chủ lại không để ý, ngược lại cười nói, "Con đối với giáo hội không phải có hiểu lầm gì chứ? Chúng ta không đứng ở phía đối lập của quân đội, quân đội bảo hộ chúng ta, bảo vệ quốc gia, giáo hội làm sao có thể cùng họ đối lập chứ? Chính là ở một vài phương diện, lập trường của chúng ta cùng quân đội có khác biệt, hơn nữa một mực tìm kiếm sự hòa hợp lớn nhất.”

Lăng Tiêu trộm nhìn Nguyên soái một cái, cứ như vậy giáp mặt biểu đạt mình với lập trường quân sự của khế chủ có bất đồng thực sự không sao chứ? Nhưng Nguyên soái lại như đã tập mãi thành quen, giống như người kia mà không nói như vậy mới là kỳ quái.

“Con tên Lăng Tiêu phải không?" Giáo chủ ôn hòa nhìn cậu, “Ta trước kia cũng nhận thức một đứa nhỏ họ Lăng, nó cũng thiện lương hệt như con."

“Là Lăng Tinh sao?" Họ Lăng lại cùng giáo hội có quan hệ, Lăng Tiêu trực giác nghĩ đến cái tên này.

Giáo chủ ngẩn ra, "Con biết?”

Lăng Tiêu quanh co nói, "Chúng con tỉnh dậy từ một lồng năng lượng, con từng nghe nói qua."

Giáo chủ nhìn chăm chú cậu một lúc lâu, yên lặng thở dài, "Đáng tiếc nó niên kỷ còn trẻ đã rời đi, nếu nó chuyển kiếp, hẳn cũng đến tuổi thức tỉnh rồi.”

Nguyên soái khoát tay lên vai giáo chủ, ý bảo ông đừng tiếp tục đề tài này nữa, giáo chủ cũng đúng lúc điều chỉnh tâm tình.

“Vừa rồi Nguyên soái đại diện cho quân đội hướng các con thể hiện cảm tạ, ta cũng muốn đại biểu giáo hội tri ân các con, bởi vì các con đã cứu lại một thiếu niên. Quân đội cùng giáo hội trải qua nhiều năm nỗ lực, đều không thể cứu được cậu ấy, mà các con lại làm được."

“Dân số Thiên Túc so với thời kì kiến quốc, đã giảm bớt  40%, mặc kệ chúng ta có nguyện ý thừa nhận hay không, bởi vì chiến tranh cùng các loại ngoài ý muốn, nhân số chủng tộc chúng ta thủy chung luôn giảm là sự thật không cần tranh cãi, nếu như không thể xoay chuyển, chúng ta nhất định hướng đến diệt vong. Dưới cục diện này, mỗi một thiếu niên đối với chúng ta đều cực kỳ quý giá, cho nên các con cứu vớt không phải chỉ là một con tin, mà là một linh hồn, đối với cả quốc gia đều là cống hiến thật lớn.”

"Đây là chuyện chúng con phải làm.” Lăng Tiêu ưỡn ngực nói.

“Thật ngại đã tự tiện nói nhiều như vậy, thật ra là một người khác muốn giáp mặt cám ơn các con.” Ông né người ra, lộ ra thiếu niên thanh tú ngại ngùng đứng phía sau. Dù nhìn qua chính là một tiểu hài tử, nhưng Lăng Tiêu biết anh ấy tỉnh dậy sớm hơn mình nhiều, chí ít cũng đã thiếu niên ba mươi mấy tuổi. “Thương Dương, con không phải có chuyện muốn chính miệng nói với họ sao? Đừng sợ, " giáo chủ cổ vũ nói.

Thương Dương vài lần muốn nói lại thôi, giáo chủ thay cậu giải thích với bọn Lăng Tiêu, “Cậu ấy cùng với đồng bạn ngăn cách quá lâu, không quá am hiểu cách câu thông cùng người khác, xin kiên nhẫn với cậu ấy một chút."

"Không sao đâu, anh từ từ nói."

"Cám ơn các cậu đã cứu tôi,” Thương Dương cố lấy dũng khí, "Nghe nói các cậu vì tôi thân sa hiểm cảnh, cùng nhiều người như vậy chiến đấu, các cậu thật sự rất dũng cảm."

“Có thể ở trong hoàn cảnh đó, trộm được thuyền cứu sinh chạy trốn, tôi cảm thấy anh mới là người chân chính dũng cảm.” Lăng Tiêu tán dương cậu từ tận đáy lòng, một thân một mình đối mặt vũ trụ mênh mông, điều này phải cần bao nhiêu dũng khí chứ.

Trong mắt Thương Dương minh quang lóe sáng, Lăng Tiêu không chỉ là ân nhân cứu mạng của cậu, mà còn là người đầu tiên đối với cậu nói lời này.

“Tên thật của anh là gì? Sao bọn họ vẫn gọi anh là Thương Dương?"

“Tư liệu chân chính của cậu ấy đã bị Thái Ân hủy diệt, ở kho số liệu cũng tra không ra.” Giáo chủ tiếp lời.

Trong số người năm đó tham dự chuyện này, Thái Ân sẽ không nói, Dao Đài đã ra đi, chính là còn có một người biết chân tướng.

Lăng Tiêu vừa định mở miệng, lại nghe giáo chủ nói, "Chuyện cậu ấy đang ở nơi này tạm thời vẫn là bí mật, không muốn công khai với bên ngoài, cũng không thể để người không có liên quan biết, để tránh tin tức bị tiết lộ."

Lăng Tiêu minh bạch rồi, thì ra Dục Tuyền cũng thuộc loại ‘người không có liên quan’, chính là anh ấy từ sau khi tỉnh dậy đã bị Thái Ân cầm tù phi pháp, giờ cũng chỉ là thay đổi một chỗ trốn, chẳng phải là rất đáng thương sao.

“Vậy anh ấy cũng không thể học lên, không thể cùng thiếu niên khác tiếp xúc?"

“Vì lo cho an toàn của cậu ấy, chỉ sợ tạm thời phải như vậy, Thái Ân người này chỉ số thông minh vượt trội, chúng ta không dám xem nhẹ hắn. Chỉ cần vừa có cơ hội, hắn nhất định sẽ không từ một thủ đoạn nào, loại chuyện để cậu ấy vào sơ cấp học viện, quá nguy hiểm, chúng ta sẽ không tùy tiện thử."

"Thật là đáng tiếc, nếu anh ấy có thể tiếp xúc đồng loại, mau chóng tìm được một người mình thích cử hành nghi thức trưởng thành, như vậy dù là Thái Ân cũng vô kế khả thi."

Từ trong mắt Thương Dương, Lăng Tiêu rõ ràng nhìn ra nét chờ mong, vì thế cậu có một chủ ý.

"Hôm nay là Lễ thiếu niên, bên ngoài thiếu niên rất nhiều, nếu chúng con dẫn anh ấy tham gia bữa tiệc quan hệ hữu nghị, hẳn là cũng sẽ không bị người phát hiện đi."

Thương Dương dùng ánh mắt ướt sũng của cậu mà nhìn giáo chủ, giáo chủ không còn cách nào đành chuyển hướng Nguyên soái, Nguyên soái dưới áp lực ánh mắt chuyên chú của mọi người ra quyết định.

“Ta sẽ phái hai người đi theo các cậu, để tránh phát sinh ngoài ý muốn."

Mắt Thương Dương cơ hồ đã thành nhảy nhót, Lăng Tiêu cao hứng ôm lấy cổ Thương Dương, “Đi, tôi mang anh đi cuồng hoan.”

Hai người cao hứng phấn chấn đi ra ngoài, Nguyên soái cho Doanh Phong một ánh mắt cảnh cáo, Doanh Phong tự nhiên hiểu được ông muốn nói gì.

"Xin yên tâm, tôi sẽ trông chừng hai người đó."

Bọn Lăng Tiêu mang theo Thương Dương cùng hai vệ sĩ về tới trường học, lúc này sắc trời đã tối, tiệc sắp bắt đầu, vì chắc chắn phải đạt mục đích, bọn họ còn chuẩn bị một cái mặt nạ hoá trang cho Thương Dương.

Học viện quân sự Ngự Thiên là đại học hoàng kim của Thiên Túc, con trai một mình ở nơi này tự nhiên cũng được ca tụng là “Người đàn ông độc thân Hoàng kim”, hàng năm vào ngày này, đều có không ít thiếu niên từ những đại học khác, ngàn dặm xa xôi đến tham dự buổi dạ tiệc cuồng hoan của Ngự Thiên, khát vọng được kết giao với một nửa còn lại ưu tú nhất, đông đảo thiếu niên hội tụ về một nơi, tạo điều kiện thiên thời địa lợi cho Thương Dương giấu diếm thân phận.

Khi bọn họ đi vào nơi tổ chức tiệc thì mới phát hiện nơi này có hai cánh cửa, một cái hơi rộng, cái kia thì hơi chật, chỉ để lọt một người đi qua.

Thậm chí có không ít người trưởng thành cũng tới tham gia, xem ra lễ thiếu niên quả nhiên không phải thiếu niên độc quyền. Chỗ nào có náo nhiệt, liền nhất định không thiếu thân ảnh Tóc đỏ, cậu thấy Lăng Tiêu thì hưng phấn đứng sau cái cửa rộng hơn tiếp đón, "Đi cửa này nè! Đi cửa này!”

"Có gì khác nhau sao?" Lăng Tiêu đứng giữa hai cánh cửa hỏi.

Nhân viên phục vụ dạ tiệc cười giới thiệu, "Hôm nay là lễ thiếu niên, tới tham gia tiệc đều là độc thân, cửa chật đủ để đi qua rồi, nhưng nếu các bạn chọn cửa rộng kia, lấy thân phận tình lữ đồng thời tiến vào, sẽ bị trừng phạt."

Thì ra là thế, bất quá là một cánh cửa thôi, dù đi cửa chật thì họ cũng vẫn là tình lữ. Lăng Tiêu vừa định qua cửa chật, lại bị Doanh Phong bá đạo bắt lấy tay, kéo cậu qua cửa rộng.

“Này, trước mặt thiếu niên đừng có phô trương quá a,” Lăng Tiêu nhỏ giọng kêu lên.

"Chẳng lẽ không đúng sao?" Doanh Phong nghiêm trang hỏi.

Lăng Tiêu nghĩ nghĩ, tuyên cáo đầu hàng, "Phải phải, anh nói rất đúng."

"Thương Dương, anh…” Cậu vừa quay đầu lên tiếng, liền phát hiện đối phương đã qua cái cửa chật, chạy ra phía trước họ, vẻ mặt mong chờ được xem kịch vui.

"Không biết là trừng phạt gì a," Lăng Tiêu thấp giọng than thở, theo Doanh Phong cùng nhau bước vào cửa rộng.

Một thùng nước từ trên trời giáng xuống, mắt thấy hai người sắp bị tạt ướt sũng, một cái lồng phòng hộ đem họ ổn thỏa bảo vệ, trên người ngay cả một giọt nước cũng chưa dính tới.

"A, lại có thể dùng hồn tinh, hơi quá đáng rồi!" Người xem cuộc vui nhao nhao khiển trách Doanh Phong không phúc hậu.

Lăng Tiêu dương dương tự đắc, khế chủ của tớ chính là cơ trí vậy đó!

“Đúng là ăn gian a!” Tóc đỏ đón họ, “Còn tưởng hiếm khi được thấy Doanh Phong thất bại, ăn lễ mà ngay cả chút nguyện vọng đó cũng không chịu thỏa mãn tụi này.”

Lăng Tiêu chú ý tới trên người bọn họ quần áo cũng khô ráo, “Các cậu làm sao qua được?”

“Chúng tớ cùng đi với bọn Vũ Tập, hai người họ đi ở phía trước, chúng tớ thấy tình huống không ổn liền vội vàng từ cửa nhỏ chuồn qua.”

Cậu ta mới vừa nói xong, Lăng Tiêu liền thấy đôi Vũ Tập đang hướng về bên này, quả nhiên hai người giống như mới mắc mưa, thật khó được lúc hoạt động tự do mà Sương Phong lại không ngủ.

“Các cậu cũng có tốt gì hơn đâu a, so với chúng tớ còn giảo hoạt hơn."

Mọi người cười nhạo nhau một trận, Lăng Tiêu thuận thế đem Thương Dương giới thiệu cho bọn họ.

"Đây là bạn của tớ Tiểu Dương, hôm nay đi chơi với chúng ta.”

Cậu không nói gì khác, Vũ Tập bọn họ chỉ cho đó là bạn của Lăng Tiêu ở sơ cấp học viện, bọn Tóc đỏ dù đã gặp Thương Dương, nhưng cách lớp mặt nạ cũng không nhận ra được, trước mặt mọi người, Lăng Tiêu cũng không tiện giải thích.

Không ai hỏi lung tung này kia, mọi người chỉ tỏ vẻ hoan nghênh với Thương Dương.

“Có phải đến tìm đối tượng không a tiểu bằng hữu? Nơi này của tụi anh thiếu niên độc thân ưu tú rất nhiều.”

Lăng Tiêu cười đẩy Tóc đỏ một phen, ‘tiểu bằng hữu’ trong miệng cậu luận về số năm tỉnh thức thì còn lớn hơn cậu đó.

Thương Dương chưa từng cùng nhiều người như vậy nói chuyện, dù là lúc ở Phi Ưng, Thái Ân cũng nhốt cậu trong phòng nhỏ một mình, người thường thấy cũng chỉ có mỗi Thái Ân, vì thế có điểm nhút nhát trốn phía sau Lăng Tiêu.

“Cậu dọa ‘tiểu bằng hữu’ kìa,” Lăng Tiêu nói móc.

Tóc đỏ vội vàng lập công chuộc tội, “Anh vừa mới thấy thiếu niên tốt nghiệp Sư Ký tới tham gia tiệc, lát nữa anh giới thiệu họ cho em.”

"Không cần, học viện các cậu chẳng đáng tin cậy gì hết, " Lăng Tiêu nghĩ tới cái vị bạn học hệ hóa học của Tóc đỏ, nếu không phải cậu ta đưa lộn đồ, bọn họ sẽ không bị phạt lao động nghĩa vụ, cũng không gặp được Thương Dương đang đào vong, tự nhiên cũng sẽ không cứu được anh ấy… Vừa nghĩ như thế, hình như cần cảm tạ người ta mới đúng.

"Ha? Cậu dám nói khế chủ của tớ không đáng tin?”

Lăng Tiêu lôi kéo Thương Dương vào trong, hoàn toàn lơ Tóc đỏ đang kêu gào phía sau.

Trong hội trường bữa tiệc có rất nhiều sân khấu, có không ít sân vây đầy người.

"Tới tham gia hoạt động của chúng tôi đi,” có người chủ động mời đoàn người Lăng Tiêu, “Thiếu niên hay trưởng thành đều có thể tham gia."

“Hoạt động gì nha?"

“Chúng tôi là Câu lạc bộ thiếu niên cao tuổi, lấy độc thân là quang vinh, chỉ cần lên sân khấu rút thăm, trả lời câu hỏi đạt được sự tán thành của mọi người, là có thể đạt được phần quà nhỏ mà chúng tôi chuẩn bị.”

"Trả lời câu hỏi? Cái này tui rất rành,” Tóc đỏ vọt tới xắn tay áo lên, "Tui tới tham gia!"

Người của câu lạc bộ cao hứng phát cho mỗi người bọn họ hoa tươi thật và trứng thối giả, loại trứng này khi chọi vào người sẽ sinh ra hiệu quả thị giác, thính giác cùng khứu giác, nhưng chỉ liên tục 30 giây liền biến mất.

“Lát nữa nếu các bạn thấy người trên đài trả lời tốt, thì ném hoa tươi, nếu không hài lòng, liền ném trứng, chúng tôi sẽ dựa theo kết quả bình chọn phán đoán câu trả lời có qua hay không.”

Tóc đỏ động tác nhanh chóng, đã lên sân khấu, vỗ một cái lên máy, câu hỏi của cậu ta liền xuất hiện.

—— Đề cho người trưởng thành: Sự kiện khiến cho bạn hối hận nhất từ khi ký khế ước tới nay là gì?

Lăng Tiêu đại khái đã hiểu, đây là Câu lạc bộ thiếu niên cao tuổi, nếu như là thiếu niên lên sân khấu, phỏng chừng chính là phải phát biểu tuyên ngôn độc thân, nếu như đã trưởng thành, thì hỏi chuyện không tốt của ký khế ước, để những thiếu niên này càng thêm vẻ vang vì độc thân.

“Chuyện hối hận nhất a…” Tóc đỏ cau mày, nắm chặt microphone, một bộ suy nghĩ vắt hết óc.

Lăng Tiêu đã vui vẻ hí hửng chờ cậu ta nộp giấy trắng, câu hỏi này đối với Tóc đỏ mà nói không khỏi cũng quá khó khăn đi.

“Chuyện khiến tui hối hận nhất là, lúc tui với khế chủ ký khế ước, đã là thiếu niên mười ba tuổi, đối với việc này tui vô cùng hối hận, hối hận tới xanh cả ruột. Vì cái gì lúc trước tui không thổ lộ với anh ấy sớm một chút chứ? Nếu tui tỏ tình sớm chút, thời gian tụi tui cặp bồ có thể nhiều thêm một chút, sớm một ngày thì nhiều một ngày, sớm một năm thì nhiều một năm, tui tận lúc thiếu niên mười ba tuổi mới thổ lộ, đây là lãng phí bao nhiêu năm tháng a?”

Cậu ta phấn chấn chỉ xuống bên dưới, “Cho nên mấy bạn thiếu niên cao tuổi, mau thoát khỏi kiếp độc thân đi tìm nửa kia của định mệnh đi, chờ các bạn tìm được người chân chính yêu nhau rồi, sẽ hối hận chính mình vì sao một mình sống uổng mấy năm nay. Thời gian độc thân của các bạn hiện tại càng dài, nghĩa là thời gian ân ái tương lai càng ít, kéo càng lâu, hối hận càng nhiều, còn chờ gì nữa? Mau mau hành động đi!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK