Mục lục
Khế Tử
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Ám: Tăm tối, trần: Bụi, vết nhơ, hoặc còn có nghĩa là trần thế

"Chuẩn bị xong chưa?"

"Lên đi!"

Hai bóng người một trái một phải đan chéo đột tiến, cơ giáp đối diện phóng ra hơn mười mảnh đạn nhỏ, thẳng tắp bắn về phía họ. Hai người thuần thục chuyển đổi trận hình từ song song thành một trước một sau, người phía sau vung tay lên, đạn từ trái sang phải một mảnh tiếp một mảnh nổ tung, ánh lửa liên tục thành tuyến. Người phía trước mượn thời cơ này, linh hoạt xuyên qua làn mưa bom kia, bạo tạc liên tục không thương tổn đến cậu nửa phần.

Thành công đột phá đến hậu phương phòng thủ của địch nhân, người chỉ huy ở phía sau hai tay nắm chặt, người đột kích ở tiền tuyến trang bị trên người nổi lên tầng tầng hộ giáp, song chưởng cậu giao nhau, nhắm đỉnh đầu cơ giáp, miệng hét lớn một tiếng, làn sóng trùng kích từ lòng bàn tay phát ra, nháy mắt đem một cái cơ giáp cực lớn đánh cho dập nát.

Người điều khiển cơ giáp bắn ra khỏi khoang, giữa không trung lộn người bổ nhào xuống, cư nhiên từ hình người biến thành một mãnh thú thân hình khổng lồ, người vừa công kích nó linh mẫn tránh thoát ba lượt công kích, người còn lại đúng lúc truyền tống tới, một cước đem nó đá ngã lăn lông lốc.

"Bắt đầu!” Người đó ném một mảnh hồn tinh lên không trung, song chưởng nhất kích, tần suất công kích của hai người đột nhiên biến đổi, từ hai bên mãnh thú phát động công kích tới nó. Tốc độ động tác lẫn tư thế của họ đều hoàn toàn nhất trí, nhìn qua giống như do một người điều khiển, mức độ đồng bộ đạt tới trăm phần trăm.

Dưới sự liên thủ với nhau, họ ra một kích cuối cùng, mãnh thú rú lên một tiếng, mất đi năng lực hành động, trong quá trình rơi xuống xoạt một tiếng biến mất, mà hai người công kích nó, theo sau nhẹ nhàng đáp xuống đất, lông tóc vô thương.

“Đánh hay lắm!”

“Rất đẹp!”

Tiếng tán thưởng hết đợt này đến đợt khác, Lăng Tiêu vừa đáp xuống đất kiêu ngạo hướng Doanh Phong vươn nắm tay, Doanh Phong cũng đưa ra của mình, hai đấm trên không trung linh hoạt tương kích, Doanh Phong thuận thế biến nắm tay thành bàn tay, phản thủ chế trụ cổ tay Lăng Tiêu túm cậu lại hung hăng ôm một chút.

“Này, người rất nhiều a,” Lăng Tiêu ngượng ngùng giãy khỏi ngực anh, tiếng trầm trồ khen ngợi xung quanh biến thành đùa cợt, thanh âm của Tóc đỏ là lớn nhất.

Giảng viên hài lòng vạch một vạch lên biểu tượng sát hạch cuối kỳ của họ, “Chúc mừng các em, đã có thể sử dụng hồn tinh mà giá trị cảm tình bảy sao mới kích hoạt được, thông qua cuộc thi cuối kỳ, không cô phụ kỳ vọng của tôi với các em.”

Lăng Tiêu kích động hướng thầy kính chào theo nghi thức quân đội, “Cảm ơn thầy!”

Giảng viên gật gật đầu, thu hồi danh sách sát hạch, "Vũ Tập cùng Sương Phong cũng thi đậu, những bạn khác cùng hệ liên hợp tác chiến học kỳ này đều toàn bộ thông qua, không có ai phải học lại.”

Đám đông lớn tiếng hoan hô, Tóc đỏ vẫn còn đắc ý với phần thi được mãn điểm của mình, “Nếu không phải Lăng Tiêu trên đường mất trí nhớ, không chừng họ bây giờ đã mười sao luôn rồi!”

"Lại nói lúc trước hình như có người đã đánh cuộc, nếu bọn họ cuối kỳ có thể đạt tới bảy sao, chính mình liền nhuộm tóc, " Sương Phong nhắc nhở cậu. “Giờ cũng nên thực hiện hứa hẹn đi chứ?"

"Đương nhiên!" Tóc đỏ cũng không chống chế, "Bởi vì chắc chắc bọn họ có thể qua, nên tớ đã tiên kiến chi minh (đoán trước sự tình) mà đi nhuộm rồi!”

Mọi người trái ngó ngó, phải nhìn nhìn, thật sự nhìn không ra một đầu tóc đỏ này có chỗ nào thay đổi.

“Cậu nhuộm ở đâu mà nói rồi?”

Tóc đỏ túm một dúm tóc trên đỉnh đầu, chứng thật mình không nói xạo, “Nhìn đi, tớ chọn nhuộm màu vỏ quít!”

“Xờ ờ ờ i i i!” Mọi người nghiêm trọng khinh bỉ.

Lăng Tiêu hớn hở đuổi theo Tóc đỏ khõ đầu cậu ta, qua mấy tháng vừa rồi ở chung, cậu đã một lần nữa cùng mọi người trở thành bạn tốt, dù khuyết thiếu đoạn trí nhớ ban đầu, cũng không chút ảnh hưởng tình bạn vững chắc của họ.

Tóc đỏ đỡ công kích đến từ Lăng Tiêu, đến khi chơi đủ rồi mới hỏi, "Bất quá lại nói, mất đi ký ức mấy tháng kia, cậu không tiếc nuối sao?"

Lăng Tiêu dừng lại, nghiêm túc suy tư về vấn đề này, "Tiếc nuối? Không thể nào hoàn toàn không có a… Dù sao đó cũng là một phần đời tớ đã từng trải qua, dù từ miệng các cậu nghe qua vô số lần, cũng so ra kém tự mình trải nghiệm cảm thụ.”

“Nhưng mà tớ rất thỏa mãn với hiện tại, nếu trí nhớ thật sự không thể khôi phục, tớ cũng sẽ cho nó là một khuyết thiếu đẹp đẽ mà chấp nhận.”

Cậu trộm nhìn phía Doanh Phong, dù sao, mấy tháng này, cậu đã có được những hồi ức càng tốt đẹp hơn, cần gì phải chấp nhất với những điều đã mất đi?

Tóc đỏ bá cổ cậu, "Đi thôi, chúng ta tới cảng vũ trụ.”

Mấy tháng chiến tranh thảo phạt Hoàng Túc rốt cục giành thắng lợi, hôm nay là ngày Phục Nghiêu thiếu tướng chiến thắng trở về, không ít dân chúng đều tự phát đến cảng vũ trụ nghênh đón anh hùng.

“Các cậu đi đi, tuy tớ cũng rất muốn đi, nhưng hôm nay tớ có hẹn rồi.” Vì khoảng thời gian này là thi cuối kỳ, thực nghiệm bên trung tâm gene không thể không tạm dừng một hồi, cuộc thi vừa kết thúc, Hằng Hà tiến sĩ liền khẩn cấp gọi cậu qua.

"Vậy được rồi, " Tóc đỏ khua tay tạm biệt, “Kỳ nghỉ vui vẻ!”

Cáo biệt Tóc đỏ, Lăng Tiêu và Doanh Phong cùng nhau lái Ly phi sa đến trung tâm gene. Trải qua chuyện ngoài ý muốn lần trước, Long Dần rốt cục phun ra vị trí cụ thể của trung tâm, mỗi lần trên đường về còn phái hạm đội hộ tống, phòng ngự đến một giọt nước cũng không rỉ ra được. (ý nói vô cùng chặt chẽ)

Khi lần đầu tiên biết được trung tâm gene nằm ngầm ngay bên dưới căn cứ, họ cũng kinh ngạc vô cùng, theo thời gian trôi qua, dần dần cũng tập mãi thành quen.

Hằng Hà tiến sĩ so với lần trước Lăng Tiêu nhìn thấy càng có vẻ sa sút hơn, tóc rối nùi như một đám cỏ, nhưng anh ta vừa thấy Lăng Tiêu, liền kích động cầm tay cậu, ngay cả rút máu đều chẳng quan tâm.

“Tôi cuối cùng thành công rồi! Tôi đã nghiên cứu ra phương pháp giải trừ che chắn trí nhớ!”

Xuất phát từ áy náy thật sâu với Lăng Tiêu, Hằng Hà mấy tháng này mất ăn mất ngủ, chính là vì tìm ra phương pháp khôi phục trí nhớ, trời không phụ người có lòng, anh ta cuối cùng cũng thành công.

"Thật sao?” Lăng Tiêu nhãn tình sáng lên, cậu vừa rồi mới nói trí nhớ không thể khôi phục có chút tiếc nuối, liền có được tin tốt này, nhất thời cũng thực phấn chấn.

"Nhưng mà…” Hằng Hà lại do dự, "Phương diện này có một vấn đề."

"Vấn đề gì?"

"Bởi vì khuyết thiếu nghiệm chứng lâm sàng, tôi không thể cam đoan sau khi trị liệu hoàn thành, đoạn ký ức sau khi cậu mất trí nhớ sẽ được giữ lại hay mất đi, có khả năng cậu sẽ cùng lúc có được hai đoạn trí nhớ, nhưng cũng có khả năng cậu chỉ nhớ được phần lúc trước khi mất trí nhớ mà thôi… Nếu như vậy, cậu còn nguyện ý thử không?”

Vấn đề này quả thực là hỏi khó Lăng Tiêu, nếu cậu lựa chọn ký ức trước đó, thì  phải mạo hiểm mất đi trí nhớ hiện hữu, như vậy mấy tháng này, hết thảy những gì Doanh Phong làm cho mình, cậu có thể sẽ quên, như vậy đáng không?

Doanh Phong thấy cậu mặt lộ vẻ nghi hoặc nhìn mình, mở miệng nói, "Vô luận em lựa chọn thế nào, anh đều tôn trọng ý kiến của em. Dù em không nhớ chuyện phát sinh trong khoảng thời gian này, thì cũng có anh còn nhớ rõ, chúng ta có thể từng cái từng cái bổ sung về.”

Lời Doanh Phong như đã tiêm cho Lăng Tiêu mũi thuốc an tâm, sau khi thận trọng suy nghĩ, Lăng Tiêu hạ quyết định.

“Em đã nghĩ rồi, đoạn ký ức em mất đi kia, chắc chắn không như ý bằng hiện tại, nếu em chọn nó, nhất định sẽ so với hiện tại khó khăn hơn.”

“Em lúc này, như là được người kéo từ chân núi lên đỉnh núi, dễ dàng chóng vánh, liền có được hết thảy."

Cậu ngừng lời chốc lát, “Nhưng mà, từng trải nghiệm gập ghềnh cũng là một phần quan trọng trong sinh mệnh, nếu như có thể, em vẫn khát vọng đoạn thời gian chúng ta cùng sóng vai leo lên kia.”

Lăng Tiêu ánh mắt kiên định, "Em nguyện ý nhận phần mạo hiểm này.”

Hằng Hà kích động gật đầu, "Chúng ta có thể bắt đầu trị liệu ngay bây giờ, việc rút máu có thể tạm hoãn một chút.”

"Không," Lăng Tiêu cự tuyệt anh ta, “Trước đó, tôi muốn chuẩn bị một thứ.”

Doanh Phong bị mời ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại có Lăng Tiêu cùng Hằng Hà, Hằng Hà có chút không hiểu việc làm của Lăng Tiêu.

“Cậu vì cái gì phải tránh cậu ấy làm việc này?”

“Bởi vì nếu anh ấy ở trong này, tôi sẽ ngại nói hết,” Lăng Tiêu vuốt vuốt tóc, “Anh thấy hình tượng tôi bây giờ được chưa?”

"So với tôi thì tốt hơn nhiều rồi," Hằng Hà sắp xếp tốt máy quay phim 3D, màn ảnh bốn phương tám hướng vây quanh Lăng Tiêu, cậu an vị trên chiếc ghế ngay trung ương.

"Chuẩn bị xong rồi, " Hằng Hà ấn nút thu hình, “Cậu có thể nói."

Lăng Tiêu đem lời chính mình muốn nói thầm ôn lại một lần trong lòng, rồi mới hướng lên màn ảnh chậm rãi mở miệng.

“Mình sẽ phải nhận một trị liệu, sau lần trị liệu này, mình có thể sẽ mất đi toàn bộ ký ức ba tháng gần đây. Đối với mình, những hồi ức này đều cực kỳ quý giá, cho nên mình đã quyết định tạo thành một bản sao, dù ngày sau mình thật sự quên, cũng sẽ không mất đi chúng.”

Hằng Hà đứng bên ngoài, im lặng lắng nghe Lăng Tiêu đem từng chuyện từng chuyện trong ba tháng qua thuật lại, mỗi một việc đều cùng Doanh Phong cùng một nhịp thở.

“… Anh ấy mang mình đi bờ biển, đó là chuyến đi tuần trăng mật của chúng mình. Hai đứa ở trong bóng khí lặn xuống nước, đem nước biển tăng nhiệt thành suối nước nóng, cầu nguyện với sao băng… Anh ấy vẽ cho mình một bức tranh, mình cất nó trong kho bí mật của mình, đặt chung với mấy thứ anh ấy đã tặng cho mình…”

Lăng Tiêu hoàn hoàn chỉnh chỉnh nhớ lại mỗi một sự kiện phát sinh mấy tháng qua, thỉnh thoảng vì nhớ tới chuyện thú vị mà dừng lại, khóe miệng tràn trề ý cười hạnh phúc.

"... Đây chính là những trải nghiệm của mình trong khoảng thời gian này, có thể mình sắp không nhớ rõ chúng nữa, sẽ có một đoạn hồi ức khác thay vào. Đây là ba tháng tươi đẹp nhất trong đời mình, nếu có  thể, mình thật sự không muốn quên đi…”

"Nhưng nếu quả thật sẽ quên, mà ký ức khôi phục cách xa so với hiện tại tốt đẹp, mình cũng sẽ không hối hận quyết định đã có ngày hôm nay. Bởi vì chỉ có một mình anh ấy biết những nỗ lực của chúng mình, như vậy quá không công bằng, loại tâm tình đã trải qua trăm cay nghìn đắng rốt cục mới đạt được này, bất kể thế nào, mình cũng muốn cùng anh ấy chia sẻ."

Máy quay đã làm việc suốt hai giờ, Lăng Tiêu cuối cùng kết thúc hồi ức của mình, xuống khỏi chỗ ngồi, đi đến trước mặt Hằng Hà đang ngẩn người.

“Anh làm sao vậy?" Cậu rõ ràng thấy ánh lệ nơi đáy mắt Hằng Hà.

"Không có," Hằng Hà vội lau vài cái, "Chính là cảm thấy tình cảm giữa các cậu rất động lòng người, cậu nói xong rồi sao? Tôi đi tắt máy thu hình.”

“Ừm,” Lăng Tiêu gật đầu, "Nếu quả thật giống như anh nói, tôi quên đi chuyện hiện tại, anh cứ lặng lẽ đem bản ghi hình đưa cho tôi, ngàn vạn lần đừng để cho Doanh Phong thấy, anh ấy sẽ cười tôi đó.”

“Cậu ấy làm sao có thể cười cậu,” Hằng Hà đem bản phim sắp xếp xong, quay đầu chứng kiến biểu tình Lăng Tiêu, vội nói, "Yên tâm đi, tôi sẽ không để cho cậu ấy biết.”

"Vậy là tốt rồi, " Lăng Tiêu nhoẻn miệng cười.

“Cậu chuẩn bị xong chưa?" Hằng Hà đẩy dụng cụ tới.

Lăng Tiêu nằm thẳng trên giường, "Rồi, bắt đầu đi."

Doanh Phong ở ngoài cửa đợi mấy giờ, thẳng đến khi Hằng Hà rốt cục ra báo cho anh có thể đi vào.

“Cậu ấy thế nào?" Anh hỏi trước.

"Mới vừa tỉnh, tình huống cụ thể tôi cũng không rõ lắm, chính cậu hỏi cậu ấy đi.”

Doanh Phong đi đến trước giường Lăng Tiêu, người trên giường mở mắt thật to, nhìn Doanh Phong đi tới nơi thì chớp chớp.

Doanh Phong không biết cậu đây là đã quên mất đoạn nào nhớ đoạn nào, thử gọi cậu, "Lăng Tiêu?"

Lăng Tiêu vẻ mặt hoang mang mở trừng hai mắt, hoàn toàn không biết gì cả hỏi lại, “Anh là ai?"

Doanh Phong đầu tiên sửng sốt, tiếp đó gân xanh trên trán nổi lên, quay đầu tức giận hỏi Hằng Hà, "Đây là chuyện gì!"

Từ phía sau truyền đến một trận tiếng cười sang sảng, Lăng Tiêu quỷ kế thực hiện được vô cùng vui vẻ, “Ha ha ha, đùa anh chơi.”

Doanh Phong phát hiện mình mắc mưu thì mặt tối sầm, “Em rốt cuộc có nhớ hay không?"

"Đương nhiên, " Lăng Tiêu vô cùng tinh thần ngồi dậy, "Bất kể là lúc trước hay lúc sau, đều nhớ rõ nhất thanh nhị sở."

Cậu cao hứng khen Hằng Hà, "Tiến sĩ anh thật giỏi!"

Hằng Hà xấu hổ gãi gãi đầu tóc vốn cũng đã rất loạn rồi, "Có thể thành công thật sự là quá tốt, việc cậu mất trí nhớ tôi cũng có trách nhiệm, nếu giúp không được cậu, chắc tôi cả đời không dám gặp mặt cậu nữa.”

"Nói xong rồi chứ?” Doanh Phong xụ mặt, không phân trần gì đem Lăng Tiêu từ trên giường xách xuống, "Nói xong rồi thì về tính sổ."

“Này! Em thật sự nói giỡn thôi mà! Buông em ra!”

Lăng Tiêu thực sự bị Doanh Phong kéo ra ngoài, ở sau lưng chỗ đối phương nhìn không tới, vẫn không quên làm một thủ thế ‘suỵt’ với Hằng Hà.

Hằng Hà cũng trả về cho cậu một cái yên tâm, tuy rằng bản ghi hình không phát huy công dụng, bất quá anh ta nhất định sẽ giữ bí mật nhỏ giữa hai người bọn họ.

Lăng Tiêu ngồi trên Ly phi sa, cao hứng đến muốn hát lên, cậu rốt cục như nguyện đồng thời có được hai đoạn ký ức, bất kể là gập ghềnh, hay là một đường xuôi gió, quả thực tựa như một đoạn trò chơi mà đánh hai lần, thục năng sinh xảo (quen tay hay việc).

“Ai, anh nói xem chúng ta lúc trước có ít nhất cũng sáu sao ha, giờ có bảy sao, cộng lại chẳng phải là có mười ba sao lận sao?”

"Hạn mức cao nhất chính là mười sao, thêm ba sao nữa ở đâu ra?”

Lăng Tiêu hô to lãng phí, "Sớm biết thế đã không bồi dưỡng nhiều như vậy!"

Doanh Phong ở trong lòng mắng cậu một câu ngu ngốc.

Lăng Tiêu nắm cằm, tỉ mỉ suy tư, "Để em nhớ lại coi trong khoảng thời gian này anh có gạt em gì không…”

Không nghĩ thì không sao, vừa mới so sánh, thế nhưng thật sự phát hiện vấn đề.

"Đợi một chút... Sao anh biết em từng ném cái hạt đào đó?”

Doanh Phong biết ngay sẽ bị vạch trần, dứt khoát giả bộ điếc.

“Rõ ràng em nhớ lúc ấy là đang chơi trò chơi, đang truyền CG, NPC nói anh trong đó là giả, anh không thể nào biết lúc ấy em ném hạt đào, còn nữa …”

Lăng Tiêu hậu tri hậu giác kịp phản ứng.

"Chẳng lẽ NPC gạt em?”

Doanh Phong mặc nhận, khiến Lăng Tiêu cảm giác mình đã thấy được chân tướng.

“Cổ, cổ lại có thể... Anh lại có thể..."

Thì ra Doanh Phong đã sớm biết mình hôn trộm anh ấy, mà mình còn ngu ngốc nghĩ đã giấu rất tốt rồi, mặt mũi mình đều ném đến Địa Cầu tinh rồi có được không!

"Trò chơi này đào hố cho người ta lọt, ngay cả NPC cũng nói dối! Em muốn cho cô ta đánh giá loại kém!”

“Anh đã cho rồi,” Doanh Phong lúc này mới mở miệng.

"Còn anh nữa! Anh cũng là đồng loã! Hai người lại có thể ô ô ô..."

Doanh Phong vươn tay, đem Lăng Tiêu kéo đến bên người, thuận thế chế trụ gáy cậu, câu nói kế tiếp tự nhiên cũng bị chặn lại.

Thật vất vả giãy thoát, Lăng Tiêu không chịu buông tha tiếp tục ồn ào, "Lại có thể liên hợp lại đùa giỡn..."

“Đi Định Quân Sơn chơi không?”

"Đi đi đi!"

Đường cong hoàng sắc nhoáng lên trong không trung, Ly phi sa đổi hướng, nhắm hướng Định Quân Sơn, vui vẻ bay tới.

Ký ức đã qua vẽ nên bức tranh hoàn chỉnh, từ giờ khắc này, bọn họ lại tạo ra những ký ức tốt đẹp hoàn toàn mới, chỉ riêng thuộc về bọn họ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK