Đối với việc quay về nhà tổ phụ, thái độ của Từ Man nhất trí cùng hai ca ca, hai ca ca tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng đầu óc thông minh, đối với cảm xúc phản đối của người nào đó, bọn chúng lại rất nhạy cảm, tất nhiên không muốn đi dùng mặt nóng dán vào mông lạnh người khác, mà Từ Man vì đã xem qua nguyên tác, biết được tổ mẫu mình chẳng những không thích thân phận cao quý của mẫu thân, mà còn đối với phụ thân mình cực kỳ lãnh đạm.
Nghe nói lúc tổ mẫu còn trẻ, gả cho tổ phụ một thời gian không thấy mang thai, chịu đủ mọi chì chiết khó dễ của thái tổ mẫu (bà cố nội), ngay lúc tổ mẫu sức cùng lực kiệt, đại bá đi tới thế gian này, tất nhiên là được sủng ái đủ điều, mà phụ thân nàng, lại được mang thai lúc tổ mẫu vừa sinh đại bá xong, còn chưa điều dưỡng tốt. Kết quả đương nhiên không cần nói cũng biết, lúc sinh nở thiếu chút nữa mất mạng thì không nói, sau khi sinh phụ thân xong thì không còn khả năng mang thai được nữa. Phải biết rằng ở xã hội này, nhiều con nhiều phúc đó là thiết luật, mặc dù tổ mẫu đã có hai người con trai, nhưng bà vẫn hy vọng có thể sinh được nhiều con hơn, cho nên, phụ thân vừa ra đời đã bị tổ mẫu ghét bỏ, hơn nữa bên cạnh tổ phụ nào là đám thiếp thất loạn xạ ngầu, cùng tổ mẫu và thái tổ mẫu đấu đá ngầm nhặng xị cả lên, phỏng chừng tổ mẫu đã từng hận không sinh ra phụ thân cũng nên.
Nói tóm lại, Từ Man tổng kết, cả nhà mình hoàn toàn không được Từ gia chào đón, chỉ sợ ngày thường có việc mới đến cửa, còn lại cũng chỉ gặp một lần vào ngày lễ ngày tết, cái gọi là nhắm mắt làm ngơ, tổ mẫu cũng vui vẻ làm thế.
Cho nên, trường hợp này cũng chỉ lướt qua cho có lệ, gặp vài người không thích mình, mà mình cũng không thích người ta, Từ Man hoàn toàn không có cảm giác vui vẻ, cứ theo ngày thường cùng nô đùa với các ca ca, thuận tiện học tập một ít lễ nghi phép tắc.
Nếu không tại sao nói con cái hoàng gia dễ trưởng thành sớm chứ, chỉ mượn quận chúa Từ Man này mà nói, rõ ràng vừa mới ba tuổi, nhưng đứng ngồi nói chuyện, đều bị ma ma giáo dưỡng kè kè bên cạnh để mắt đến, hơi chút trái giới hạn thôi là xử phạt liền. Từ Man không biết những người xuyên không khác thì thế nào, ít nhất đối với nàng mà nói, muốn ở chỗ này tuyên dương gì mà người người bình đẳng, gì mà chủ tớ một nhà, vậy đoán chừng lập tức sẽ bị ma ma giáo dưỡng túm đến chỗ mẫu thân, xui xẻo một chút thì ngay cả từ đường cũng phải quỳ không chừng.
Làm quận chúa, nàng từ lúc ban đầu tỉnh tỉnh mê mê, xem như một trò chơi, đến bây giờ đã cẩn thận đối mặt, cố gắng dung nhập, cha mẹ vẫn là cha mẹ của kiếp trước thì không nói, mà nói toàn bộ hoàn cảnh dưới thể chế này cũng khiến nàng không thể không chấp nhận. Lấy một điểm nhỏ nhặt nhất là lúc rời giường đi, quý tộc quy định, là nhất quyết để người khác hầu hạ, cho dù có thứ nào đó ngay tại trong tay, hay dù bên chân mình chính là giầy đi chăng nữa, cũng tuyệt đối không thể động, bằng không, ngươi đã làm trái với quy củ của thể chế này, ngươi chính là không phù hợp với thân phận của ngươi. Nơi này, mỗi người đều có vị trí của riêng mình, nha hoàn đã được xác định là người hầu, ma ma giáo dưỡng được xác định là người khuyên dạy, mà định vị* của nàng, chính là người cao quý, là chủ tử, là quận chúa cao cao tại thượng, đại biểu cho thế gia, đại diện cho hoàng gia. (định vị: vị trí đã được định sẵn)
Từ Man đồng thời phát hiện, những đứa bé ở nơi này cũng không quá nhàn rỗi, các ca ca bởi vì tuổi mụ đã sáu tuổi rồi, cho nên bắt đầu đi theo phụ thân tập viết luyện võ. Vì tổ tông Từ gia ở thời kì Ngô Đại Đế từng là võ tướng, cho nên bất luận sau này Từ gia làm thế nào trở thành văn thần, nhưng chuyện luyện võ lại chưa từng dám quên. Đừng thấy Từ Văn Bân dáng vẻ mười phần thư sinh, nhưng nếu là người bình thường, thật đúng là không có cách nào thoát khỏi tay hắn.
Tương tự, mặc dù Từ Man là bé gái còn nhỏ tuổi, nhưng nghe nói quận chúa đến năm tuổi sẽ xỏ lỗ tai, dưỡng da, thậm chí bảy tuổi sẽ ở nhà mời nữ giáo tập đến dạy cầm kỳ thi họa, thêu thùa may vá, quản lý nhà cửa, cách ăn mặc trang điểm, học nhận biết châu báu danh tửu (rượu quý), ngay cả việc giao tiếp, bố trí yến tiệc cũng không thể thiếu. Đây quả thật là giáo dục thành quý cô rồi, hun đúc từ trong ra ngoài. Đó cũng chính là nguyên nhân vì sao những cô gái hoàng gia so với những tiểu thư khuê các bình thường, đều nhiều hơn một phần ung dung, hoàn cảnh tạo nên con người, làm sao đều giống nhau được.
Nhưng may mắn là Từ Man mới có ba tuổi, ngoại trừ phải học lễ nghi ra, nàng còn được thảnh thơi một đoạn thời gian nữa, Đại trưởng công chúa cũng không bắt ép con, nên nàng có thể đi theo các ca ca đùa nghịch, lớn tiếng cười, lớn tiếng giỡn.
“Quận chúa, ngài làm thế quá mất tự nhiên rồi.”
Từ Man mờ mịt ngẩng đầu, nhìn Tân ma ma bên cạnh, rất là khó hiểu, ở trên tivi không phải làm như vậy sao, đi đường phải bước thẳng, thân phải mềm mại như cành dương liễu, mặc dù hiện giờ vóc người nàng còn chưa đạt được tiêu chuẩn đó, nhưng nàng thật sự không bước đi nhanh giống hiện đại mà.
Nhìn bộ dáng ngây thơ của quận chúa, Tân ma ma bèn đi tới, tự mình cúi người chỉnh bước chân cho Từ Man, đại khái bày ra một khoảng cách hợp lý, mới nói: “Khép nép ngại ngùng như vậy nào giống cô nương hoàng gia được, cô nương là quận chúa chứ không phải là khuê tú ở địa phương, thân mình phải thẳng, hơi thở phải đều đặn, bước đi không cần lắc lư, cho dù quận chúa còn nhỏ, nhưng tinh – khí – thần là không được quên.”
Từ Man đánh giá khoảng cách giữa hai chân, có chút cứng ngắc đi tới, còn thường xuyên nhìn xuống chân, càng đi càng hoảng, thiếu chút nữa tay trái đi chung với chân trái, tay phải chung với chân phải loạn cả lên. (vì khi bước đi bình thường, tay phải hành động cùng lúc với chân trái và ngược lại)
Tân ma ma thấy thế không chút mảy may lộ vẻ khó chịu, vẫn nghiêm mặt nhìn nàng đi tới cửa, sau đó nhìn đồng hồ cát nói: “Quận chúa, hôm nay đến đây thôi, ngày mai tập nữa.”
Từ Man thở phào ra một hơi, theo thói quen tính quạt quạt tay, lại lúc dư quang nhìn thấy Tân ma ma, lập tức bỏ xuống, thành thành thật thật ra dáng, đi đến ghế dựa, chậm rãi ngồi xuống.
Khóe miệng Tân ma ma mơ hồ nhếch lên, sau đó khom người thi lễ với Từ Man, đến khi Từ Man gật đầu ra hiệu, bà mới xoay người đi ra ngoài.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Này Những Phong Hoa Tuyết Nguyệt
2. Tường Vy Trăng Non
3. Cực Phẩm Nam Nhân: Ảnh Đế Thỉnh Tự Trọng
4. Âm Nương
=====================================
Nhìn theo bóng lưng Tân ma ma mất hút ở ngoài cửa, nhất thời Từ Man liền dựa cả người ra ghế dựa, thấy cả người đều không thoải mái, cảm giác như chân tay không còn là của mình nữa vậy.
“Quận chúa cũng thật là, Tân ma ma còn chưa đi xa đâu.” Hồng Thược từ phòng trong đi ra, bưng cho Từ Man chén trà, lấy tay thử thử độ ấm, mới đưa cho Từ Man.
Từ Man từ từ nhấp từng ngụm nhỏ, sau khoát tay, ra vẻ ông cụ non nói: “Cứ tiếp tục như vầy, da ta đều muốn long mất một lớp rồi.”
“Phụt~.” Hồng Thược chắp tay đứng ở một bên, bị điều bộ của Từ Man chọc cười nói: “Nữ tử khuê các nhà ai mà không phải đều như vậy, chỉ mỗi quận chúa là nhân tiểu quỷ đại* thôi.”
(*nhân tiểu quỷ đại: xuất xứ từ truyền thuyết trong dân gian, người xưa thường nói con người sau khi chết sẽ biến thành quỷ hồn, nếu chết càng trẻ, thì khi thành quỷ cũng càng mạnh. theo cách nói của những đạo sĩ là: nhân tiểu quỷ đại (càng chết trẻ thì hồn ma càng mạnh). Tuy nhiên, lập luận này rất khó kiểm chứng. Ngày nay, thành ngữ này thường dùng để chỉ những đứa bé còn nhỏ mà lanh lợi, xảo quyệt, thông minh, nghĩa ở câu trên là: oán hận)
Từ Man mỉm cười, thực không muốn nói, nàng thật đúng là nhân tiểu quỷ đại, thân xác nhỏ, linh hồn lớn, hơn nữa, nếu nàng thật sự chỉ là một đứa bé 3 tuổi thì còn may, tất cả vẫn còn là tờ giấy trắng, Tân ma ma dạy cũng học nhanh hơn, nhưng ngặt nỗi là nàng không phải, lại còn từng ở hiện đại gần 30 năm, tất cả hành vi chuẩn tắc đã thành thói quen, hiện tại tất cả đều lập lại, cho dù nàng có cố gắng hơn nữa, bản năng vẫn đi trước lý trí nàng một bước, nếu có thể học nhanh mới gọi là lạ đó.
Thầm phỉ nhổ, nghĩ tương lai mình chắc chắn đừng mơ trở thành thần đồng, càng đừng nói gì mà làm tài nữ kinh tài kinh tuyệt gì đó, cũng không biết người ta xuyên không làm cách nào.
Bỗng nhiên, khóe mắt liếc thấy hai bóng dáng nhỏ lén lén lút lút sau thân cây, Từ Man hắc hắc cười gian từ trên ghế nhảy xuống, thoăn thoắt nhảy ra cửa, xông tới cái bóng sau thân cây, chỉ chốc lát sau, trong sân truyền đến tiếng vui đùa la hét ầm ĩ.
Hồng Thược buồn cười đỡ trán, xem ra Tân ma ma còn phải cố gắng nhiều đây.
Kỳ thật, chơi cùng hai tên nhóc cũng không có gì vui, bọn chúng cũng bị giáo dưỡng trói buộc từ nhỏ, trừ bỏ bắt sâu, cầm cành cây tập viết này nọ, tìm vài tiểu nha hoàn đùa dai ra, những việc giống như trèo cây trốn ra ngoài linh tinh, căn bản không làm được.
Nhưng Từ Man đã chán muốn chết rồi, nơi này không có máy tính, không có tivi, không có bất cứ một thiết bị hiện đại nào, càng không thể ra ngoài dạo chơi, cho nên nàng chỉ có thể đi theo các ca ca mà nô đùa, chơi mấy trò tiểu binh bắt cướp linh tinh.
Có điều, thật lòng mà nói, tuy đối với hai ca ca tự dưng từ trên trời rớt xuống này Từ Man có xúc động muốn chửi thề, nhưng nàng thật sự không thể không thừa nhận, gien của phụ thân thật tốt, có đôi khi nàng ngồi trước gương đồng cũng rất buồn bực, diện mạo của cha mẹ vẫn như kiếp trước, nhưng cớ gì diện mạo của nàng lại khác xa kiếp trước? Hay là giống như kiếp trước mẹ nói mình tập trung toàn bộ khuyết điểm của cha mẹ, là thật ư?
Từ Man đứng trong rừng cây trụi lủi, nhìn hai ca ca sinh đôi ở phía trước huơ huơ nhánh cây, xem làn da dù phơi nắng thế nào cũng không đen, xem đôi mắt to tròn trong veo, lại thêm kia mái tóc đen lòa xòa trên trán, hai tên nhóc này còn chưa lớn lên, Từ Man có thể dự đoán tương lai, có bao nhiêu nữ tử sẽ lâm vào ái mộ rồi.
Mắt của Từ Man giống với hai ca ca, đều di truyền từ đôi mắt hai mí vừa đen vừa to của cha, lông mi lại vừa cong vừa dài, dày giống như bàn chải. Kiếp trước Từ Man cũng rất hâm mộ con mắt như vậy, chỉ tiếc kiếp trước nàng di truyền đôi mắt ti hí của bác, mí mắt còn thũng, trước đây bởi vì thị lực không tốt nên đeo kính, về sau trông lại hơi lồi lên, gương mặt bởi vì di truyền từ tổ mẫu, cho nên mặc dù không mập, cũng trương ra như cái bánh lớn vậy, so với gương mặt trái xoan di truyền từ mẫu thân kiếp này, quả thực là một trời một vực, càng đừng nói tới hai lúm đồng tiền không biết di truyền từ ai, chỉ cần cười rộ lên là mê chết người.
Bất quá, cho dù mắt giống nhau, nhưng diện mạo Từ Man cùng các ca ca cũng không giống nhau lắm, các ca ca có mũi giống cha, cao thẳng mà tròn đầy, còn Từ Man lại giống mẫu thân, nhỏ nhắn xinh xắn, chóp mũi hơi nhọn, miệng thì nghe nói cực kỳ giống với cữu cữu làm Hoàng đế, hơi nhỏ lại mềm mại, môi trên còn hơi nhếch lên, so với đôi môi mỏng của các ca ca hoàn toàn khác hẳn.
“Này, muội muội, muội đoán xem, chúng ta ai là đại ca, ai là nhị ca?” hai đứa bé trai đằng trước ném nhánh cây, người đầy bụi bẩn chạy tới, sóng vai đứng trước mặt Từ Man, đắc ý hỏi.
Từ Man kiềm chế xúc động muốn ói mửa của mình, không cần nghĩ ngợi chỉ một trong hai người nói: “Đây là đại ca Hải Sinh, người còn lại là nhị ca Hải Thiên.”
Hai đứa bé trai nhất thời kinh ngạc nhìn muội muội, đồng thanh thốt lên: “Sao muội đoán được?”
Từ Man cũng lười trả lời, xoay người quay về phòng ăn điểm tâm, tuy nói hai ca ca này trông giống nhau như đúc, nhưng trên vành tai đại ca có một nốt ruồi son lớn, chỉ cần nhìn kỹ là chắc chắn có thể nhìn ra, cũng chỉ có hai tên tiểu quỷ nghịch ngợm này, là mỗi ngày lấy đó ra đố tới đố lui làm thú vị, thực nghĩ mình là anh em sinh đôi ác ma của Ouran High School Host Club à. (mời đọc truyện để biết thêm chi tiết)
Nhìn muội muội rời đi không thèm quay đầu lại, hai đứa bé trai lập tức đuổi theo, giùng giằng la ầm lên: “Không được, muội muội chắc chắn là ăn may thôi, lại một lần nữa, lại một lần thôi!”
Từ Man vẫn mắt hướng về trước, ngay cả liếc mắt một cái cũng không thèm bố thí, chỉ nhìn lá rơi rụng bay bay trong không trung, cảm thụ được ánh mặt trời ấm áp của buổi ban trưa, lặng lẽ ngáp một cái, đợi lát nữa ăn trưa xong, vẫn nên ngủ một giấc thôi.