“Ngươi xem Tôn Phỉ Nghiên lại đang nhìn ngươi kìa.” từ khi mẫu thân được rửa sạch oan khiên, trên mặt Hoàng Tú Lệ càng toát lên ý cười, tính cách cũng trở nên có phần hoạt bát hơn.
Từ Man ngẩng đầu, lia mắt nhìn một cái, quả nhiên Tôn Phỉ Nghiên ngồi ở bên cạnh mẫu thân nàng ta, nhân lúc không ai để ý đến mình, lén trừng mắt nhìn với nàng.
“Nàng ta chỉ là ỷ vào bản thân được phong làm huyện chủ, nên tư thế càng rướn cao chứ sao.” Gia Cát Mỹ Yên chướng mắt nhất những người như thế, đầu óc không thông minh thì thôi đi, còn luôn bị người ta lợi dụng.
Từ Man cũng không trả lời, hôm nay Tôn Phỉ Nghiên nhìn nàng kiểu kia, cũng bởi vì cái bia Hoàng Tú Oánh nàng dựng lên lúc trước đã mất đi tư cách tranh giành Gia Cát Sơ Thanh, hơn nữa nhà hoàng thúc gia gia cũng không thiếu người mẫn cảm với chính trị, có thể đoán được Gia Cát gia sắp sửa khởi phục, cũng không tính là khó, điều này không thể nghi ngờ là đã cho Tôn Phỉ Nghiên một tín hiệu hy vọng. Chỉ cần Gia Cát gia một lần nữa leo lên vị trí Tả tướng, lại được Hoàng đế coi trọng, hoàng gia gả một vị huyện chủ cho Gia Cát gia cũng không phải là không có khả năng.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là Gia Cát Sơ Thanh nguyện ý lấy nàng ta, mà Từ Man một lần nữa lại trở thành đối tượng thù hận của Tôn Phỉ Nghiên.
Từ Man cũng mặc xác nàng ta, chuyện tình cảm không tìm nguyên nhân trên người mình, lại cứ thích đi moi móc trên người kẻ khác, nàng ta cũng không thử ngẫm lại, nhiều năm như vậy, nàng ta tìm bao nhiêu lý do, cớ sao Gia Cát Sơ Thanh không bao giờ để lộ ra một chút ý tứ, nàng ta thế mà vẫn một mực u mê không chịu tỉnh ngộ.
“Này, ngươi và đường ca ta, thế nào rồi?” Gia Cát Mỹ Yên thấy Đại trưởng công chúa rời bàn đi trò chuyện với người khác, bèn sáp tới, nhỏ giọng hỏi.
“Cái gì thế nào?” Từ Man xém chút bị mắc cọng rau xanh trong cổ họng.
Gia Cát Mỹ Yên vẻ mặt không tin huých huých nàng, mập mờ nói: “Đừng tưởng ai cũng là người mù, nhiều năm như vậy, ông anh đường ca kia của ta đối với ngươi thế nào, đến cả a nương ta cũng nhìn ra, nếu không phải Gia Cát gia xảy ra chuyện, đã sớm thương lượng với đại bá mẫu rồi.”
Mặc dù Từ Man đã tiếp nhận Gia Cát Sơ Thanh, nhưng xã hội này, là cô bé mới lớn vẫn nên rụt rè chút thì hơn, có vài lời nàng cũng không thể nói ra, miễn cho sau lưng bị người ta nói là hư hỏng dễ dãi.
Gia Cát Mỹ Yên thấy nàng không nói, còn tưởng rằng nàng chướng mắt Gia Cát Sơ Thanh, lại nghĩ đường ca mình cũng chỉ là thân phận thương nhân, liền có vài phần tiếc hận nói: “Ta chưa từng thấy nam tử nào đối đãi dụng tâm với một nữ tử như thế, ta cũng biết lời này không nên nói, nhưng ngươi là quận chúa, Ngô quốc chúng ta cũng không hiếm lạ gì nữ tử hoàng gia… Ngươi nên tìm một người thật lòng tốt với mình.”
Từ trong giọng của nàng ta, Từ Man nghe ra được sự quan tâm thật lòng, nàng cũng biết Gia Cát Mỹ Yên đúng là thật tâm muốn tốt cho mình, chứ không phải là nói giúp đường ca Gia Cát Sơ Thanh của nàng.
“Mẫu thân và nương nương ta gả cho người cũng không tệ, muốn ta cũng sẽ giống thế.” Từ Man không qua quít, rất nghiêm túc trả lời.
“Cũng đúng, tuổi ngươi lại chưa lớn, đường ca ta còn phải giữ đạo hiếu (để tang).” Gia Cát Mỹ Yên bỗng dưng tự quyết định
nói, có vẻ chưa từng bỏ qua cho việc tác hợp.
Từ Man cười cười, nhưng rốt cuộc là vì lo lắng cho Gia Cát Sơ Thanh, nụ cười lại ảm đạm xuống.
Tiệc cưới của công chúa Hòa Húc, cho dù mọi người còn muốn náo nhiệt đến đâu, cũng không dám thật sự chuốc say phò mã, miễn cho một lát hắn không vào động phòng được.
Trước bữa tiệc Đại trưởng công chúa đã dẫn theo Từ Man đi một chuyến đến động phòng, bởi vì Lương tướng quân không có thân nhân gì, vẫn là phần lớn lễ nghi trong động phòng đều do người của công chúa Hòa Húc đến xử lý, đương nhiên cũng không thiếu phu nhân của cấp trên Lương tướng quân và một vài nàng dâu của bạn tốt, người đến người đi, so với lúc công chúa Hòa Phong thành hôn còn náo nhiệt hơn.
Tiệc cưới qua hơn phân nửa, phò mã rốt cuộc được khai ân rời khỏi bàn rượu, lại để cho bằng hữu tiếp đón khách khứa, rồi tạ lỗi với vài vị công chúa xong, liền dẫn theo thái giám bên người đến động phòng.
Đương nhiên, công chúa Hòa Húc động phòng cũng sẽ không có người dám quậy phá.
Từ Man đã sớm ăn no, hơn nữa nàng đối với phủ công chúa Hòa Húc rất quen thuộc, bèn nói một tiếng với mẫu thân, tạm biệt Chu Hoàn và Hoàng Tú Lệ, Gia Cát Mỹ Yên dường như đang thảo luận chuyện gì đó rất hăng say, nên cũng không rủ nàng ta, bèn mang theo Thanh Mai, một mình đi đến hậu hoa viên.
Tâm tình nàng rối bời, cho dù đã qua một ngày cũng chưa hoàn toàn nhẹ nhõm, bây giờ nàng rất rất muốn tránh xa đám đông huyên náo, một mình đi đến một nơi, ở một mình.
Từ Man nhớ trong hậu hoa viên phủ công chúa Hòa Húc, có một bức tường hoa, trên tường bò đầy hoa và dây leo xanh biếc, trời vào hạ còn nở đầy những bông hoa trắng trắng xinh xinh, vô cùng xinh đẹp, hôm nay khí trời đã dần trở nên nóng bức, là một nơi rất thích hợp để hóng mát trong đêm hè.
Hứng thú nổi lên, bước chân tất nhiên sẽ không ngừng, Từ Man mang theo Thanh Mai đi qua cổng vòm cẩm thạch, liền đi về phía tường hoa, lúc này trong phủ còn có không ít nữ quyến dạo bộ trong hậu viện, phần lớn là giao tiếp vì các nam nhân của nhà mình, cũng có người là tâm sự tình cảm với vài cô bạn khuê phòng trước lúc xuất giá, cũng có vài quý nữ quan hệ tốt, ở trong phủ công chúa thưởng thức đình đài lầu các mà ngày thường không dễ gì thấy được, tiện thể về nhà khoe khoang với vài tiểu tỷ muội không được mời đến.
Từ Man thấy quen biết thì mỉm cười gật đầu, không biết thì chỉ nhìn một cái, dù sao thân phận khác biệt, Từ Man không muốn làm cho người ta sinh ra điều gì hiểu lầm.
Nhưng ngay lúc Từ Man sắp vòng qua đám người, bước lên con đường nhỏ quen thuộc, chợt thấy khóe mắt có người đổ ập tới, xuất phát từ quán tính tập võ, Từ Man nghiêng người, người nọ liền trực tiếp va vào một gốc cây đại thụ, hơn nữa còn đụng không nhẹ, đến cả lá trên cây cũng lác đác rơi xuống, cành cây lắc lư.
Từ Man lấy lại bình tĩnh, nhìn lại quần áo của người nọ, cư nhiên là công chúa Thục Mẫn, không khỏi kinh ngạc.
Nhưng không đợi nàng hỏi, đã thấy Thục Mẫn xoa hai má, vịn cây xoay người lại, dường như là một bụng hỏa, lại phát hiện người vừa tránh mình là Từ Man, nỗi phẫn nộ vốn không đè nén được hoàn toàn bộc phát ra, cũng không để ý chung quanh có người hay không nữa, liền lớn tiếng mắng: “Quả nhiên là thân phận thăng lên, càng không đem công chúa để vào mắt.”
Chuyện cha đẻ của phò mã vốn không nhiều người biết lắm, cho dù biết cũng đều giữ trong lòng, dù sao chuyện của Trực vương năm đó là một án oan, không ai muốn dính dáng tới. Huống chi vì việc này mà Hoàng đế đã phát giận với không ít người, song chẳng ngờ rằng một vị công chúa như Thục Mẫn lại ở trước mặt công chúng, cư nhiên đánh mất lễ nghi, không giữ mồm giữ miệng.
“Ta có thân phận gì, đã sớm quyết định ở ngày sinh ra rồi.” Từ Man chẳng hề lúng túng, chuyện Trực vương cũng không phải chuyện xấu gì, bất luận có tính từ phương diện nào, nàng vẫn là quận chúa.
“Hừ, ai biết có phải con hoang từ chỗ nào tới hay không.” đầu Thục Mẫn nóng lên, liền đem chuyện tán dóc nghe được từ miệng cung nữ nào đó vài ngày trước nói ra.
Lần này, hàng mày của Từ Man chau lại, phụ thân có phải là con của Trực vương hay không, không quan trọng, nhưng nếu nhục mạ đến cha đẻ của nàng, nàng tuyệt đối sẽ không tha.
“Con hoang hay không con hoang, ta không biết, nhưng ít nhất người nào đó thân phận không cao, mà vẫn sống đỉnh thiên lập địa, nhưng người nào đó thoạt nhìn thân phận cao quý, kỳ thật thối nát không chịu nổi, tự mình sỉ nhục chính mình, quả thật là có ngăn cũng không ngăn được.” Từ Man khinh thường nhất là những kẻ thiếu tự trọng, Thục Mẫn có thế nào cũng là con gái ruột của cữu cữu, về phần vì lấy lòng công chúa Thục Thận, mà ngay cả mẫu thân của mình cũng không thân cận sao? Nghe nói gần đây An bát tử càng không khỏe, vậy mà nàng ta còn bụng dạ đi dự tiệc cưới, cũng chỉ là muốn thân thiện với Thục Thận, nhưng hơn cả là muốn làm chút tính toán cho hôn sự của mình.
“Ngươi nói ai?” Thục Mẫn ghét nhất là bị người khác nói nàng dựa thế trưởng tỷ, đây giống như là một cái gai đâm trong ngực vậy.
“Ai làm thì nói kẻ đó.” Từ Man liếc xéo nàng ta một cái, khinh thường nói: “Phải đầu óc của người nào đó, bị người ta xem là đầu thương nhiều năm như vậy, còn chăm chăm bấu víu vào người ta không buông được, cũng không biết là đầu óc không tốt, hay là tự mình cam tâm tình nguyện.”
“Từ Man, ngươi nghĩ ngươi là cái thứ tốt gì, ngươi ngoài việc dùng vũ lực khi nhục công chúa ra, thủ đoạn cũng không thiếu, ngày thường còn làm ra vẻ không tranh với đời, ngươi xem người khác đều là kẻ ngốc hử!” Thục Mẫn la ré lên như phát điên: “Ngươi không muốn gả cho đại hoàng huynh nên làm ra chuyện xấu xa kia, còn hại Hoàng gia Đại cô nương, trong lòng ngươi không thẹn sao!!”
Từ Man cười lạnh, cũng không biết tin tức này là Hoàng Tú Oánh tự tung ra, hòng muốn kéo mình xuống nước, hay là trong cung người nào đó có tâm tư muốn trả thù, bất quá nàng căn bản chả quan tâm.
“Ngươi có chứng cớ không?” Từ Man lơ đãng cười.
Thục Mẫn thấy nàng vẫn tỉnh rụi như không, trong lòng càng không màng đến gì nữa nói: “Ngày ấy rõ ràng ngươi có đến hẻm Triêu Hợp, sau đó Đại hoàng huynh và Hoàng gia Đại cô nương liền xảy ra chuyện!”
Từ Man cũng không giải thích, chỉ bước đến trước vài bước, chỉ vào chung quanh, nhẹ giọng nói: “Việc này cữu cữu và Hoàng mỹ nhân cố gắng che đậy như thế, hôm nay ngươi lại phun ra tất cả, ta chả quan tâm người khác hắt nước bẩn lên mình, nhưng ngươi có thể nhận lấy lửa giận của hai vị kia hay không, cái này thì ta không chắc được rồi.”
Thục Mẫn thoáng chốc trở nên trắng bệch cả mặt mày, nàng kích động nhìn ngó chung quanh, quả nhiên không ít cô nương cùng với phu nhân thế gia đều đang nhìn ngó qua đây, thậm chí còn thầm thì to nhỏ. Nàng vừa nghĩ đến ngày mai chuyện này truyền ra ngoài, phụ hoàng và Hoàng mỹ nhân sẽ xử mình thế nào, liền sợ tới mức cả người như nhũn ra, không còn có khí lực cùng Từ Man tranh cãi gì nữa.
“Hôm nay ngươi cứ từ từ mà suy nghĩ đi, nếu không nghĩ ra thì lại tiếp tục mắng.” Từ Man nâng tay lên, nhặt lá cây rơi trên vai Thục Mẫn ném xuống đất, đoạn vịn tay Thanh Mai, tao nhã xoay người, chậm rãi bước lên con đường nhỏ.
Mãi đến khi ồn ào phía sau dần dần tiêu tán, Từ Man vịn tay Thanh Mai, nghi hoặc nói: “Ngươi nói Thục Mẫn tự dưng nổi điên chuyện gì?”
“Sợ là bị kích thích ạ, hôm nay dọc đường đi nghe nói nàng liên tục nói gì đó với công chúa Thục Thận, sắc mặt công chúa Thục Thận cũng không được tốt.”
Lại là một tên nam nhân rước họa, Từ Man bĩu môi, quả thật nghĩ không ra, thế tử Trường tín hầu còn chưa cầu hôn, hai vị công chúa đã vì hắn mà xích mích với nhau, chẳng lẽ công chúa thật sự lo gả đến vậy?
Tường hoa không xa lắm, cách đó không xa còn có một tòa lầu các hai tầng, chuyên dùng để làm nơi hóng mát cho công chúa Hòa Húc, lúc này trong lầu các cũng có thái giám và cung nữ trông chừng, thậm chí ngồi cạnh tường hoa có thể nhìn thấy đèn đuốc trong lầu các, chỉ cần nàng kêu một tiếng, rất nhanh sẽ có người đến đây, cũng không lo sẽ có nguy hiểm gì.