Mục lục
Cuộc Chiến Thượng Vị
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ Man cùng Gia Cát Sơ Thanh ăn sáng xong, bèn sai người chuẩn bị đầy đủ lễ vât. Tuy nói ngày đầu tiên tân hôn Từ Man không cần đến phủ Gia Cát bái phỏng, nhưng nàng từ nhỏ đã là chỗ quen biết với phủ Gia Cát, hơn nữa cho dù Từ phủ có sai, lại không có quan hệ huyết thống, dầu gì cũng đã gọi đại cô phụ (dượng) nhiều năm, cũng không thể nói là không có thân tình. Hơn nữa đại tẩu Gia Cát gia lại là bạn thân của mình, bản thân nàng tất nhiên không thể vì thân phận mà làm khó dễ phủ Gia Cát được.

Gia Cát Sơ Thanh thấy Từ Man đang phân phó người đưa lễ vật chất lên xe, liền biết tính toán của Từ Man, ánh mắt nhìn nàng có thể nói là mềm đến mức tưởng như có thể vắt ra nước. Ở trước mặt tình yêu, bất kể nam nữ, chỉ cần đối phương coi trọng người thân của mình, thì trong lòng nàng nhất định có thêm cả mình.

“Huynh xem, muội ăn mặc vậy được không?” Cho dù không bái cao đường, nhưng Từ Man từng sinh hoạt ở xã hội hiện đại mấy mươi năm, vẫn rất chú trọng việc gặp tộc trưởng.

Gia Cát Sơ Thanh cũng không để ý đến nha hoàn trong nhà, cúi đầu hôn Từ Man, cười nói: “Phu nhân có mặc gì cũng đẹp.”

Từ Man xấu hổ, lườm hắn một cái, trong lòng lại ngọt như mật, có người phụ nữ nào không hy vọng chồng mình lời ngon tiếng ngọt với mình, khen mình đẹp chứ.

“Hôm qua phủ Gia Cát cũng náo loạn không kém đúng không? Muội thấy đại tẩu đến một lúc lại lập tức trở về.” Nơi này dù sao cũng là phủ quận chúa, người của phủ Gia Cát đến không nhiều lắm, mà ngay cả nhà Từ gia tam thúc cũng đến phủ Gia Cát uống rượu mừng, chỉ là trong đó cũng có lý do lúc trước Từ gia gặp chuyện không may, Từ gia tam thúc muốn tránh khỏi đầu gió.

“Dù sao người cũng không phải ít.” Trước khi cưới Từ Man, Gia Cát Sơ Thanh đã biết hôn lễ sẽ như vậy, nhà Gia Cát chỉ có thể đãi rượu, cũng không thể bắt tân lang tân nương đến Gia Cát gia bái đường, đây là quy củ cũ của hoàng thất Ngô quốc. Nữ nhi hoàng gia, ngoài huyện chủ ra, bên trên toàn bộ đều có phủ đệ của riêng mình, trượng phu thì giống như ở rể hoàng gia vậy. Nhưng hắn tuyệt không bỏ xuống Từ Man được, chỉ cần được thành thân với Từ Man, tôn nghiêm nam tử gì đó, căn bản chẳng là gì.

Từ Man vịn tay Gia Cát Sơ Thanh lên xe, Thanh Mai cùng Hương Xuân rất tự giác ngồi lên một chiếc xe ngựa phía sau.

“Huynh thấy, chúng ta đi bây giờ có trễ quá không?” mặc dù chưa đến giờ Thìn (7-9h sáng), nhưng giờ này cũng không còn sớm.

Gia Cát Sơ Thanh lúng túng quay đầu, ngồi xuống cạnh Từ Man, ôm nàng nhỏ giọng nói: “Đều là lỗi của huynh, nhưng hai phủ cách nhau không xa, giờ này đến đó không tính là trễ lắm.”

Từ Man dựa vào lòng Gia Cát Sơ Thanh, cũng không biết do thời tiết càng nóng bức, hay là bị xấu hổ đến nóng mặt, tóm lại là hai gò má ửng hồng, chỉ có thể cúi đầu trả lời: “Hy vọng là thế, một lát còn phải vào cung tạ ơn đấy.”

Xe ngựa lăn bánh, Gia Cát Sơ Thanh tựa lưng lên vách xe, để Từ Man dựa vào mình, để giảm bớt xóc nảy đến mức thấp nhất. Hai người cách lớp quần áo dán chặt lấy nhau. Ban đầu Gia Cát Sơ Thanh vốn chỉ là đối với Từ Man một mảnh tình si, bây giờ khó khăn lắm mới tới tay, hai người đêm qua lại hoàn thành chuyện tốt, hơn nữa thiếu niên lần đầu khai trai, còn thêm xe ngựa chạy lắc lư, kết hợp với hương thơm dìu dịu tản ra từ thân thể Từ Man… gần như là trong nháy mắt cả người Gia Cát Sơ Thanh đều cương cứng hẳn lên.

Từ Man kề sát người hắn, dĩ nhiên rất dễ phát hiện biến hóa của thân thể hắn, nàng dịch dịch mông, muốn bảo trì một khoảng cách, đỡ cho Gia Cát Sơ Thanh khó chịu. Nhưng nào biết động tác nhẹ nhàng của Từ Man lại vừa vặn cọ qua bắp đùi khiến Gia Cát Sơ Thanh không chịu nổi, hắn liền thấy một luồng tê tê từ bắp đùi chui vào lòng, mặt chẳng những đỏ, hai tay cũng không kiềm được mà ôm lấy Từ Man.

“Đừng nhúc nhích, xin muội…” Mang theo thẹn thùng và ngây thơ đặc hữu của thiếu niên, Gia Cát Sơ Thanh đè nén thanh âm, tựa đầu chôn trên vai Từ Man, hắn sợ Từ Man thấy mình thô lỗ, cũng sợ Từ Man không hiểu sẽ hỏi hắn mấy lời xấu hổ. Phản ứng của thân thể, đối với Gia Cát Sơ Thanh ở cái độ tuổi này mà nói, vẫn rất xa lạ, cho dù hắn từng tưởng tượng, cũng từng xúc động, nhưng bị Từ Man dụ hoặc, hấp dẫn mãnh liệt thế này, quả thật là lần đầu tiên. Hắn thật sự muốn mặc xác chỗ này là trong xe, mà làm chuyện đêm qua với Từ Man, hắn giống như có làm bao nhiêu cũng không đủ, cho dù nàng ở trong lòng hắn, hắn vẫn khao khát đến toàn thân bốc hỏa.

Mặc dù bản thân Từ Man không thể lĩnh hội được, nhưng từng sống trong một xã hội cởi mở, những thứ này nàng có biết qua loa, nàng có thể hiểu được Gia Cát Sơ Thanh đang độ tuổi khí huyết dồi dào, một khi hưởng qua tư vị, là rất dễ dàng không thỏa mãn dục vọng, hơn nữa đêm qua hắn cố kỵ thân thể mình mà cố gắng nhịn xuống, cho nên, nàng không hề nói gì, chỉ đưa lưng về phía Gia Cát Sơ Thanh, xấu hổ cảm nhận được cứng rắn phía sau.

Cũng may, xe ngựa rất nhanh đã tiến vào cổng lớn phủ Gia Cát, chức vị của Tả tướng còn đó, cho nên cùng Gia Cát lão phu nhân chờ trong chính đường, còn phụ thân và thúc thúc thẩm thẩm của Gia Cát Sơ Thanh thì đều chờ trong sân, đại ca và đại tẩu của Gia Cát Sơ Thanh và đám con cái của nhị phòng thì đến cổng lớn chờ nghênh đón.

Từ Man gần như là được Gia Cát Sơ Thanh nửa ôm xuống xe ngựa, vài lần nàng muốn giãy tay Gia Cát Sơ Thanh ra, lại bị hắn nhanh tay cầm chặt lại, nhất quyết không thả.

Chu Hoàn cùng Gia Cát Sơ Liêm nhìn nhau cười, khi hai người đến gần, Gia Cát Sơ Liêm cư nhiên móc ngón út Chu Hoàn một cái, dọa cho nàng còn đỏ mặt hơn cả Từ Man.

“Thỉnh an quận chúa.”

Từ Man nghiêng người qua tránh, tiến lên liền trừng mắt nhìn Chu Hoàn và Gia Cát Mỹ Yên một cái, vờ giận sẵng giọng nói: “Bớt giả vờ giả vịt đi, sao mọi ngày chả thấy các ngươi đa lễ như thế.”

“Đường tẩu, hôm nay không phải lần đầu tiên tẩu vào cửa sao.” trông Gia Cát Mỹ Yên tinh thần tốt nhiều hơn trước, tuy vẫn thoáng đượm chút ưu sầu nhàn nhạt, nhưng dù sao đã có thể phát ra nụ cười từ nội tâm. Con người phần lớn khi gặp khó thì sẽ mất đi nét ngây ngô, chỉ cần học cách buông tay, học cách quên được, tương lai nhất định sẽ gặp được người thích hợp với mình nhất.

Từ Man mặc kệ nàng ta, đi đến trước mặt Chu Hoàn, cười lộ má lúm nói: “Đại tẩu.”

Chu Hoàn hành lễ vốn là muốn chọc Từ Man một phen, kết quả vừa nghe nàng ta gọi mình như thế, đôi gò má vốn chỉ ửng hồng, càng trở nên đỏ lựng, cuối cùng thế mà chỉ có thể đáp một tiếng, xoay người đi đến sau lưng Gia Cát Sơ Liêm.

Từ Man nhịn không được cười khẽ, ngay cả Gia Cát Mỹ Yên cũng cười nói từ sau khi A Hoàn thành hôn, không còn hào sảng như thời con gái nữa.

Gia Cát Mỹ Yên lại dẫn em gái Mỹ Ngọc và em trai út Sơ Minh đến ra mắt với vị tân đường tẩu Từ Man này.

Mọi người lúc trước đều có thường xuyên qua lại, lúc này Từ Man mới phát giác điểm tốt khi gả cho người quen ở cổ đại, ít nhất sẽ không thấy mình gả đến một gia đình toàn người xa lạ, lại càng không cần thấp tha thấp thỏm sợ mình sẽ làm sai chuyện gì.

Vào nội viện, Từ Man nhìn thấy đại cô phụ còn có vợ chồng nhà Gia Cát tiểu thúc, Từ Man cũng không dám vô lễ, tiến lên hành bán lễ (nửa lễ).

So với năm trước, Đại cô phụ dường như già đi trông thấy, từ khi Đại cô mất, ông ta càng đem tâm tư đặt trên học thuật, bởi có Hoàng đế cữu cữu bảo hộ, ông đến được vị trí bây giờ cũng xem như cá gặp nước.

Vị trí của Gia Cát tiểu thúc thì đã rất lâu chả thấy nhúc nhích, vẫn là Đô úy của Điển nông, chức quan không lớn, nhưng từ sau khi tiến hành cải cách, quân lương và một số phần quân sự đã chậm rãi quy về trong tay Hoàng đế, để cho hắn chặt chẽ khống chế, cho nên ở một mức độ nào đó, Gia Cát tiểu thúc đã là người bên cạnh mà Hoàng đế cữu cữu cực kỳ tín nhiệm. Từ Man tin tưởng, chỉ cần một khi Phái Bảo Thủ rơi đài, tiền đồ của Gia Cát tiểu thúc liền không còn giới hạn, ngay cả Lỗ gia và Đào gia đã vào ngủ đông, cũng sẽ một lần nữa bước lên võ đài chính trị.

“Con bé này, lúc trước ta đã nói rồi, nếu ta mà có con trai xấp xỉ tuổi con, chắc chắc sẽ muốn con làm con dâu, không ngờ tới cuối cùng vẫn được như ý nguyện, Sơ Thanh nó giống như con trai ta vậy.” Từ sau khi sinh hạ Gia Cát Sơ Minh, Lỗ thị cũng có lo lắng, nên càng không dùng phương pháp ăn uống giúp mang thai nữa, hơn nữa Từ Man từng khuyên bà điều dưỡng thân thể, để bồi bổ vào thiếu khuyết do sinh đẻ liên tục trước đó, nên khí sắc của bà trông tươi tắn hơn nhiều.

Từ Man rất gần gũi với Hoàng hậu, ngày thường cũng tới lui với vị Lỗ thị nhà Gia Cát này, tất nhiên không phải người ngoài, liền bồi bên cạnh, vừa học hỏi việc vặt trong phủ vừa đi vào chính đường.

Trên chính đường, gặp được Tả tướng nhiều năm tai ương lao ngục, sau ở chùa miếu tĩnh dưỡng nên sắc mặt có chút tái trắng, nguyên bản một đầu tóc đen hiện tại đã hoàn toàn biến thành trắng, có thể thấy được mấy năm nay ông ta phải chịu bao nhiêu cực khổ. Nhưng điều khiến Từ Man bội phục là, mặc kệ thời thế nào, dường như vị lão gia trưởng của nhà Gia Cát này tâm tính vẫn kiên định như trước, chưa bao giờ sinh ra hoài nghi đối với chính mình đối với Hoàng đế, đối với Gia Cát gia, bằng không với hoàn cảnh thế kia, vị lão lang chủ này không phát điên, thì cũng không sống nổi ở nhân thế.

“A Man thỉnh an tổ phụ, tổ mẫu.” Hôm nay là lễ ra mắt, Từ Man thực trịnh trọng hành lễ với hai người họ, hiện tại nàng rốt cuộc cũng hiểu được một vài ý tưởng của mẫu thân. Quy củ là quy củ, nhưng nếu dùng quy củ xóa đi tình thân và tình yêu, như vậy đúng là giữ được kiêu ngạo, nhưng thiếu sót kia vĩnh viễn cũng không bổ khuyết được.

Dường như không ngờ là Từ Man sẽ hành lễ, Tả tướng vội vàng đứng lên, động tác của lão có hơi chậm chạp, thoạt nhìn đi đứng cũng không tốt, có điều nụ cười ôn hòa kia vẫn giống như dĩ vãng, thảng như thời gian vẫn dừng lại ở năm Từ Man 3 tuổi.

“Nào dám nhận, không ra nghênh đón quận chúa đã là lão phu thất lễ rồi.” Hôm nay không bằng ngày xưa, lúc Từ Man còn bé, quy củ không cần nghiêm khắc như vậy, nhưng bây giờ Từ Man đã lập gia đình, thánh chỉ Hoàng đế sắc phong quận chúa đã ban xuống, một nữ tử hoàng gia đã có phong hào có phẩm cấp, tất nhiên sẽ không còn như đứa trẻ nữa.

Từ Man nhìn Gia Cát lão phu nhân Hoàng thị vẻ mặt không lộ cảm xúc nhưng vẫn không dám thất lễ, trong lòng cũng cảm thấy như thế này đã rất tốt, chỉ cần có Tả tướng kèm cặp, Gia Cát lão phu nhân tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện gì nữa.

“Tổ phụ, ngài đừng nói như vậy, A Man đã là người nhà của chúng ta, đây là điều nên làm.” Gia Cát Sơ Thanh đi lên rất đúng lúc, lại sai người đặt nệm bồ đoàn, dâng trà.

Tả tướng vuốt chòm râu thưa, liên tục gật đầu, rất hài lòng mang theo lão thê một lần nữa ngồi xuống ghế.

Từ Man khác với Gia Cát Sơ Thanh, thân phận nàng lúc này là hành toàn lễ, Gia Cát Sơ Thanh lại rõ rõ ràng ràng dập đầu với hai vị lão nhân.

Sau khi đôi tân lang tân nương đứng thẳng lên, nha hoàn dâng trà, Từ Man cẩn thận bưng tới, hai vị lão nhân đều nhấp một ngụm trà, rồi đưa quà lại, là một chiếc vòng tay bạch ngọc giống như đúc với cái Chu Hoàn đeo trên tay, trông có hơi lâu năm, đoán là vật gia truyền của nhà họ Gia Cát.

Sau đó, vì bên trên Từ Man không có mẹ chồng, nên thi lễ kính trà với cha chồng, đồng dạng nhận lễ vào cửa mà năm đó Đại cô chuẩn bị cho con dâu tương lại, một cặp trâm vàng bồ đào (nho) cẩn ngọc, vừa nhìn liền biết ngụ ý tốt lành.

Từ Man đỏ mặt nhận lấy, lại kính trà cho nhà Gia Cát tiểu thúc, trước nay Lỗ thị rất quý Từ Man, tất nhiên sẽ không khó xử nàng, thậm chí còn đưa tặng một đôi chuỗi hạt bằng đá nhiệt điện màu phấn hồng, trông đặc biệt đầy ý tốt lành.

Một vòng kính trà, Từ Man cũng tặng quà đáp lễ, đây xem như là kết thúc buổi lễ, cho nên mọi người còn chưa nói xong vài lời, Tả tướng đã giục Từ Man và Gia Cát Sơ Thanh nên vào cung tạ ơn.

Từ Man cũng không nán lại lâu, hôm nay vốn cũng đã muộn, trước đó nàng còn cố ý phái người đến phủ công chúa báo với mẫu thân một tiếng, lúc này vào cung, hẳn là cữu cữu cũng sẽ không buồn nàng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK