Từ Man ôm lấy cánh tay, trên mặt lại rất hờ hững, nàng biết qua đêm nay, tất cả mọi thứ sẽ như bụi trần lắng đọng (kết thúc).
Hoàng hậu ngồi trên giường êm, vẻ mặt không còn ôn nhu như trước, nàng cũng không kiêng dè Từ Man, để nữ quan ngay trước mặt Đại trưởng công chúa và Từ Man, lần lượt báo cáo mọi chuyện lớn nhỏ trong Phượng Tê Cung. Từ Man thế mới biết, trong khoảng thời gian này Hoàng hậu và mẫu thân chẳng những ngủ đông dưỡng thân, mà đã sớm bố trí hậu thủ ngay tại trong cung, cũng không biết đây là chủ ý của Hoàng hậu, hay là dự cảm của Hoàng đế cữu cữu có trước đó.
Dần dà, trong cung không riêng gì tiếng của thái giám cùng cung nữ, cẩn thận dỏng tai nghe, Từ Man thậm chí có thể nghe thấy tiếng quát tháo lạnh như băng của thị vệ.
Tiếp theo đó, Hoàng hậu sai người đóng cửa đại môn Phượng Tê Cung, thậm chí lại một lần nữa bắt trói một đám cung nữ và thái giám giam lại, Từ Man không muốn đi ra bên ngoài, bèn cùng mẫu thân ngồi trong phòng đợi tin tức.
Sau đó, xa xa đột nhiên truyền đến mùi khét, Hoàng hậu cau chặt đầu mày, vội sai người chạy tới tường cung xem xét, rồi mới trở về báo lại, hình như hướng Lăng Khởi Cung có hỏa hoạn, khói bốc lên cuồn cuộn rất đáng sợ, cũng không biết người bên trong có chạy thoát không. Hoàng hậu nghe được tin liền vội vã mang theo người đi ra ngoài, Đại trưởng công chúa lo lắng, cũng dẫn Từ Man rời khỏi nội điện.
Trong làn gió đêm phất phơ, Từ Man đứng trên cầu thang, ngẩng đầu, xa xa trong màn đêm đen, cung điện ngập trong một mảnh ánh lửa lập loè, cuồn cuộn khói lửa bốc lên, rồi sau đó tan vào trong bóng đêm như mực. Giờ khắc này, ngọn lửa sắc đỏ kia giống như một loại tín hiệu, mạnh mẽ phá vỡ bầu không khí đông lạnh đáng sợ, dường như thời gian ngưng đọng cũng theo đó mà bắt đầu lưu chảy.
Rất nhanh, bên ngoài Phượng Tê Cung đã không chỉ có tiếng bước chân nhẹ và giọng rì rầm khe khẽ, cũng không biết là bởi vì muốn vội vàng đi dập lửa, hay là có ý đồ gì khác. Từ Man dán sát vào mẫu thân, nghe tiếng bước chân mỗi một rầm rập nặng nề, và cả tiếng kim loại va vào nhau của khôi giáp. Quả tim treo lên thật cao, nàng chưa từng trải qua thời khắc khiếp đảm như này, cho dù năm đó bị bắt cóc, trong lòng vẫn tin tưởng mình sẽ tìm được đường thoát. Nhưng hôm nay thì khác, những câu từ chỉ được miêu tả trong sách vở kia: máu tươi đầm đìa, mạng như cỏ rác, nhất nhất sẽ chân thật hiện ra trước mặt Từ Man, tàn khốc mà bi tráng.
Cổng lớn Phượng Tê Cung đã được khóa kín, bốn phía tường cung đều được an bài thị vệ, y phục thị vệ vốn màu trắng, hiện tại đều đổi thành màu đen. Từ Man không dám nghĩ, những thị vệ này là từ đâu tới, cũng không muốn nghĩ trong đó đã chết bao nhiêu người.
“Đừng sợ, A Man, nếu bên ngoài có động tĩnh, thì đó là chuyện tốt.” Đại trưởng công chúa đau lòng vuốt ve hai má gầy yếu của nữ nhi, ngẩng đầu nhìn làn khói đặc cuồn cuộn bên ngoài tường cung, đôi mắt đẹp phá lệ sáng rọi.
“A nương, A đa cùng đại ca… bọn họ…” Trong cung còn có thị vệ thủ hộ, nhưng ngoài cung thì sao, Từ Man không tin Hoàng mỹ nhân không có chuẩn bị trước.
Đại trưởng công chúa ôm nữ nhi, không nói gì, nhưng đong đầy hai mắt đều là tin tưởng và tự hào.
Từ Man ngẩn người nhìn mẫu thân, nàng bỗng nhớ tới trong một đêm khuya, lời Gia Cát Sơ Thanh an ủi, trong lòng đột nhiên bình tĩnh lại.
Thế lửa càng cháy càng mạnh, tiếng ồn ào bên ngoài cũng mỗi lúc một lớn, Từ Man giật mình thấy nơi này đã không còn là một hoàng cung luôn luôn trang nghiêm túc mục, ngày thường im ắng vắng vẻ nữa, ngược lại càng giống như một đoạn phim căn cứ nào đó trong Cinemax ở kiếp trước. Tiếng khóc la, tiếng đao kiếm, và cả tiếng hò hét nghe không rõ, nhưng chung quy vẫn bị cánh cửa cung kia ngăn lại. Từ Man không biết lúc này bên ngoài Phượng Tê Cung, rốt cuộc có bao nhiêu nhân thủ, lại có bao nhiêu người hy sinh, nhưng thẳng đến nửa đêm, đại môn Phượng Tê Cung vẫn vững vàng đóng im ỉm như trước, không có một tia dao động.
Thời gian dần qua, thế lửa dường như nhỏ đi, mà ngoài cửa cung cũng dần dần không còn nghe thấy tiếng gì, thời gian giống như lại một lần nữa bất động, xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ, chỉ còn tiếng lạo xạo của cơn gió đông quét qua đám lá khô.
||||| Truyện đề cử: Quấn Quýt Không Rời |||||
“Tất cả… đã kết thúc…” Hoàng hậu ngẩng đầu lên, thanh âm có chút khàn khàn.
Từ Man siết chặt nắm tay, đại môn Phượng Tê Cung cũng rất hợp với tình hình mà bị người gõ vang từ bên ngoài.
Hoàng hậu cùng Đại trưởng công chúa liếc nhìn nhau một cái, sau đó lạnh lùng nói: “Đi ra hỏi là ai?”
Từ Man nhìn chằm chằm tiểu thái giám được phái đi, đây giống như việc mua bán một cây búa vậy, thành công hay không, cũng chỉ trong một cái chớp mắt. (thử búa lúc mua bán)
“Nương nương!! Nương nương, là Từ tướng quân! Là Từ tướng quân đến đây…” Không bao lâu, tiểu thái giám kia cư nhiên mừng đến phát khóc chạy trở về, chân nam đá chân xiêu, cả người đều run rẩy.
“Là vị Từ tướng quân nào?” Hoàng hậu thấy thế vội hỏi.
“Là thế tử của phủ Đại trưởng công chúa, nhị lang phủ công chúa.” Viên tiểu thái giám kia kéo tay áo lau nước mắt ràn rụa, nhưng kiểu nào cũng lau không hết, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Từ Man rõ ràng cảm giác được mẫu thân bên cạnh thở phào một hơi dài nhẹ nhõm, hóa ra mẹ cũng không phải đã dự tính trước, mà chỉ là dũng cảm đối mặt thôi.
“Mau! Mau, đi xem có phải thật sự hay không, nếu đã phân biệt rõ người, nhanh mở cửa cung!” Hoàng hậu cũng kích động đáy mắt rực sáng, nữ quan bên người vội vàng đi đến đỡ, sợ có gì sơ xuất.
Tiểu thái giám kia tay chân bủn rủn lại chạy đi, có điều tốc độ chạy lại rất nhanh, chỉ chốc lát sau, cánh cổng lớn Phượng Tê Cung mở rộng ra, ngoài cửa dường như có không ít người, nhưng cuối cùng đi vào, chỉ có một vị tướng quân người bận áo giáp. Trước điện không ít cung nữ hồi thần lại, lục đục treo đèn lồng lên, nhất thời, Phượng Tê Cung vốn thoắt sáng thoắt tối bỗng chốc sáng bừng lên.
Bấy giờ Từ Man mới nhìn rõ thiếu niên lang trước mặt, một thân khôi giáp màu đen, trên người trên mặt tràn đầy vết máu đỏ đen, hắn tay cầm kiếm sắc, nện bước vững vàng, gương mặt vốn sắc bén lãnh liệt, lúc nhìn thấy Từ Man và Đại trưởng công chúa, bỗng chốc mềm xuống, một đôi mắt hổ cũng ẩn ẩn nhiễm ngân quang (lệ quang).
“A nương! A Man!” Từ Hải Thiên rảo bước lao đến, muốn ôm lấy hai người phụ nữ quan trọng nhất đời mình, nhưng ngại mình một thân vết máu, và cả tấm áo giáp lạnh như băng, rốt cuộc hắn kiềm nén cảm xúc, đi đến trước mặt mẫu thân, nặng nề quỳ xuống.
“Con của ta… đây là…” Đại trưởng công chúa vội vàng bước lên trước, cùng Từ Man đỡ Từ Hải Thiên đứng lên, công chúa dùng khăn tay lau hai má con trai, lại kiểm tra từ trên xuống dưới một phen, biết vết máu trên người không phải là của hắn, bấy giờ mới yên tâm, lại hỏi: “A đa và đại ca con đâu?”
“Bọn họ ở ngoài cung, vẫn tốt ạ.” Một câu nói làm cho mọi người ở đây yên lòng, cũng biết có một số chuyện hiện tại có hỏi tường tận cũng không được.
Từ Man lại cúi đầu, nàng lo lắng rất nhiều, nhưng bây giờ biết được người nhà đã không sao, liền lo lắng đến an nguy của Gia Cát Sơ Thanh.
“A Man đừng lo, muội phu đang ở Thừa Đức Cung.” không nỡ thấy Từ Man thấp thỏm không yên, Từ Hải Thiên vội xoa tóc nàng, nhẹ giọng nói.
Từ Man không cầm được nhếch khóe miệng, nàng giữ chặt tay Từ Hải Thiên, cũng muốn hỏi rất nhiều, nàng muốn hỏi Gia Cát Sơ Thanh có bị thương hay không, có sinh bệnh hay không, nhiều ngày nay hắn rốt cuộc đang làm cái gì, nhưng cuối cùng, nàng chỉ cầm tay huynh trưởng, cái gì cũng không hỏi. Có vài lời, vài chuyện, vẫn là đợi ngày sau, chính miệng hắn nói với nàng thì hơn.
Biết người thân đều còn sống, Hoàng hậu vui mừng không sao kiềm được, nàng chậm rãi đi tới, nước mắt thoáng chốc không cầm được rơi xuống, dè chừng lại nghẹn ngào hỏi: “Thánh nhân… ngài…”
“Lúc này cữu cữu đang ở Thừa Đức Cung, chính cữu cữu kêu con đến đây đón cữu mẫu mẫu thân và muội muội.” Từ Hải Thiên nào không lo lắng cho người nhà, lúc không nhìn thấy mẫu thân và muội muội, ruột gan nóng cháy không thua gì Từ Man, chỉ là sự tình có nhanh có chậm*, hắn rốt cuộc nhẫn nhịn xuống, mãi đến khi cữu cữu phân phó mới dẫn người đến đây, lúc này, nhìn thấy mọi người bình an, trong lòng cũng yên ổn xuống. (sự tình có nhanh có chậm: ý chỉ sự tình có lúc cần kiên nhẫn chờ đợi, có lúc cần ra tay bất ngờ nhanh gọn)
Hoàng hậu nghe phu quân không sao, nước mắt càng không thể thu lại, chỉ có thể nức nở nói: “Tốt… tốt… không sao là tốt rồi.”
Ba vị nữ nhân địa vị hiển hách trong Phượng Tê Cung, đều không kịp rửa mặt thay quần áo, liền vội vàng ngồi trên phượng loan, nghi thức giản lược đi đến Thừa Đức Cung.
Từ Man ngồi trong kiệu, gió đêm thoáng thổi bay rèm cửa sổ, mùi máu tươi nồng nặc khiến sắc mặt Từ Man vốn đã tái nhợt, càng trở nên không khoẻ, trong dạ dày giống như bị một bàn tay to xoa bóp qua lại, từng cơn buồn nôn trào lên, ngay cả nước chua cũng gần như trào lên cổ họng.
Nàng vội đóng cửa sổ lại, nhưng mùi tanh vừa rồi lại như ghim chặt trong kiệu, hồi lâu vẫn không tán đi.
Suy yếu được Thanh Mai đỡ xuống kiệu, Từ Man cúi đầu, nương theoánh đèn trên cửa cung Thừa Đức thấy rõ một mảng vết máu không lớn trên mặt đá cẩm thạch, xem ra đã bị người dùng nước vội vàng giội qua, nhưng có lẽ bởi vì đêm khuya tối mịt, thời gian gấp rút mà chưa rửa sạch sẽ.
Cảm giác buồn nôn lại trào lên, Từ Man dùng khăn tay che kín miệng, nghiêng đầu nôn khan vài cái, cố gắng không nghĩ đến cảnh tượng vừa xảy ra màn đánh nhau kịch liệt tại nơi này nữa.
Đại trưởng công chúa hiển nhiên cũng bị mùi này hun cho không thoải mái, nhưng dầu gì kiến thức từng trải nhiều hơn, cho dù nhíu mày, cũng không lộ ra vẻ khác thường. Nàng đi đến vỗ lưng nữ nhi, lại đợi Hoàng hậu xuống kiệu, mọi người mới vẻ mặt nghiêm túc bước lên bậc thang trước Thừa Đức Cung.
Đây là lần thứ hai Từ Man nhìn thấy Hoàng mỹ nhân sau khi vào cung, nàng gần như có chút không dám nhận ra, còn nhớ rõ hơn nửa tháng trước lúc nàng nhìn thấy Hoàng mỹ nhân, bà ta ngồi tại nơi cao, loại cảm giác cao quý đoan trang ẩn ẩn toát ra kia làm cho Từ Man cũng âm thầm cảm thán. Nhưng còn bây giờ thì sao? Nhìn bộ dạng bà ta ngã ngồi trên đại điện, quần áo tả tơi, mép váy cháy đen, tóc tai rối nùi, chỉ có một cây trâm vàng đang run rẩy cắm trên búi tóc rũ lỏng, mặc dù không nhìn thấy rõ gương mặt dưới mớ tóc lòa xòa, nhưng nhìn từ sau lưng, cư nhiên cực kỳ giống ăn mày xin cơm thường lượn quanh miếu Phu Tử.
Trong một ngày, cùng một nơi, cũng chỉ mới ngắn ngủn hơn nửa tháng.
Từ Man ngẩng đầu, trông cữu cữu tiều tụy hơn nhiều so với lúc trước, nhưng sắc mặt vẫn còn khá hồng nhuận, chắc hẳn nửa tháng này đã bồi dưỡng được chút căn bản.
Cảm giác trong góc có một tầm mắt vẫn luôn dõi theo chính mình từ lúc tiến vào đến giờ, chưa từng rời đi. Từ Man nheo mắt lại, quay đầu qua, nước mắt bỗng chốc tụ lại nơi khóe mắt, người kia… lúc này vận một thân hắc y của thị vệ, đứng xéo đối diện nàng, cười đến ôn hòa như thế lại còn mang theo lo lắng rõ rệt.
Nàng vừa định gọi hắn, lại nghe được tiếng nói của cữu cữu bên trên: “Lần này là lỗi của ta, a tỷ… Hoàng hậu…”
Lại quay đầu lại, Hoàng đế đã áy náy đi đến trước mặt họ, một tay kéo công chúa, một tay nắm tay Hoàng hậu, tâm tình xúc động không bộc lộ thành lời.
“Đều là người một nhà, hà tất như thế…” Đại trưởng công chúa lộ ra ý cười, vỗ tay đệ đệ nói: “Chính là, đệ có điều không biết, sợ là Tiểu Tứ sắp có thêm đệ đệ ruột nữa rồi.”
Có lẽ trước đó Hoàng đế đã hay tin, nhưng hắn vẫn ôm lấy Hoàng hậu, môi mấp máy, lại vui mừng nói không ra lời.
Từ Man nghiêng đầu, liếc mắt một cái liền thấy ánh mắt ghen ghét của Hoàng mỹ nhân, ánh mắt kia giống như muốn xé Hoàng hậu ra thành mảnh nhỏ, đó là một loại ác độc phát ra từ trong xương cốt, khiến người thấy mà khinh miệt.
Hoàng đế như cũng cảm giác được, nhưng chẳng mảy may để ý, hắn thấy sắc mặt Từ Man cũng không tốt, bèn sai người dời giường êm lại đây, để cho ba người họ ngồi một bên, còn mình thì lại lần nữa quay trở về ngồi trên long ỷ.
Trên đại điện, bỗng chốc lại yên tĩnh xuống, thậm chí Từ Man còn có thể nghe thấy tiếng hít thở của mình.
“Nói đi…” Hoàng đế mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm Hoàng mỹ nhân, nhìn một lúc lâu mới mở lời.
Hoàng mỹ nhân thân mình cứng ngắc, cúi đầu, lại không nói gì.
“Thế nào? Chẳng lẽ nói, trẫm còn oan uổng ngươi?” Hoàng đế cười lạnh một tiếng, cung nữ thái giám xung quanh đều không kiềm được mà run rẩy.
Hoàng mỹ nhân vươn tay vuốt mớ tóc lòa xóc trước mặt, lộ ra gương mặt vẫn trẻ tuổi như trước, song hai má lại dính đầy vết bẩn, vẻ mặt nàng có chút hoảng hốt, nhưng rất nhanh đã tỉnh táo lại, đầu tiên là thấp giọng cười, sau đó càng cười càng lớn tiếng, cười đến nước mắt cũng theo khóe mắt chảy xuống dưới, cười đến làm cho người trong đại điện đều cảm thấy rợn tóc gáy.
“Nếu thần thiếp nói là oan uổng, sợ là hoàng thượng cũng sẽ không tin, nhưng thần thiếp thật sự muốn biết, thần thiếp rốt cuộc thua ở chỗ nào?” Hoàng mỹ nhân cười đủ, dùng tay áo bẩn hề hề lau lau mặt, một lần nữa ngồi thẳng dậy, nhìn thẳng vào Hoàng đế.
“Có phải ngươi thấy, trẫm chính là một kẻ ngu dốt?”
Hoàng đế vén vạt áo lên, cả người nhoài ra trước, như là muốn nhìn rõ người phụ nữ quỳ bên dưới, người phụ nữ mà từ lúc vào cung đến giờ, hắn chưa từng lơi lỏng qua một lần. Ai cũng đều có thời điểm thiếu niên ngây ngô, mặc dù trong lòng vẫn luôn kéo căng sợi dây cung kia, nhưng ở trong đoạn quá khứ bức bí kia, người con gái thanh xuân vừa mỹ lệ vừa ôn nhu săn sóc kia, hắn không phải chưa từng yếu lòng, không phải chưa từng nghĩ rằng, đây chỉ là một người con gái thân bất do kỷ mà thôi, giữ lại trong cung thì có làm sao? Nhưng hết lần này đến lần khác, từ lúc Đại hoàng tử sinh ra, càng về sau nhà họ Hoàng càng chèn ép, hậu cung ngày một khó coi. Theo tuổi tác ngày một lớn dần, chút nhẹ dạ và ái mộ thời thiếu niên của Hoàng đế, cũng dần dần bị niêm phong vào hàn băng trong đáy lòng.
Hoàng mỹ nhân lắc đầu, ánh mắt phức tạp mang theo triền miên hồi ức và thống hận, cứ như vậy mà cố gắng muốn nhìn vị hoàng giả ngự trên cao kia.
“Hoàng thượng, thánh nhân! Ở trong lòng ngài, thần thiếp và Mẫn Tiêu rốt cuộc là cái gì?”
Hoàng đế nhìn Hoàng mỹ nhân thật sâu, lạnh băng nói: “Trẫm nghĩ là… ngươi có biết!”
“Phải! Thần thiếp biết, thần thiếp biết rất rõ ràng, cho nên tất cả mọi thứ của ngày hôm nay, đều do hoàng thượng ngài ép chúng ta!” Hoàng mỹ nhân dường như đã không chịu nổi sự rẻ rúng và thù hận trong ánh mắt Hoàng đế, lớn tiếng gào khóc.