Từ Man dắt tay Chu Hoàn, khóe miệng vểnh cao cao, Chu Hoàn lại cúi gằm đầu.
Ra khỏi lâu, Từ Man ghé tai Chu Hoàn nói: “Gia Cát gia có gia quy, nam tử 40 tuổi không con trai mới được nạp thiếp.”
Chu Hoàn lập tức ngẩng đầu, đáy mắt rõ ràng hiện ý vui mừng.
Từ Man cười thầm, mỗi điều này thôi đã có thể đả động đến toàn bộ cô nương trong thành Kiến Khang rồi, tuy nói thế giới này nam tôn nữ ti, thê thiếp là hợp pháp, nhưng ai lại muốn chân chính rộng lượng lo liệu hậu viện cho trượng phu, đối xử tử tế với tiểu thiếp chứ, chính thê của nhà quan lớn thậm chí còn phải quản lý chuyện làm ăn buôn bán của phủ, để nuôi dưỡng đám tiểu thiếp và con cái của trượng phu, đây thật sự là cấp level mà có là ninja rùa cũng không đạt được.
“Ta tưởng, cái đó đều là lời đồn.” Chu Hoàn cũng thấp giọng trả lời.
“Mới không phải đâu, là thật ấy. Huống chi ngươi xem, ngươi biết võ đúng không, tương lai Gia Cát phủ khẳng định sẽ giao vào tay ngươi, ngươi còn có thể cùng vị kia đến biên quan, thậm chí là cầm kiếm cưỡi ngựa, hai người ngày thường luận bàn võ nghệ, cái này so với chuyện bị nhốt chôn chân trong tòa nhà lớn mà trông coi tứ phương còn tốt hơn nhiều.” Từ Man không ngừng cố gắng, nói chêm vào.
Chu Hoàn càng động lòng, nhưng vẫn do dự nói: “Nhưng làm thê tử của người kia tất nhiên phải lo liệu Gia Cát phủ…”
Từ Man lại cười khẩy nói: “Chờ cho tổ phụ của người nọ trở mình, tổ mẫu người ta cũng sẽ không nguyện ý buông tay quyền cai quản trong phủ đâu. Nói thật, nếu năm đó Đại cô ta không phải sinh được hai đứa con trai, tính cách lại cứng rắng, còn có nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa, trong phủ đâu đến phiên bà ấy quản.”
“Nhưng phải luôn hiếu kính người già chứ.” Chu Hoàn nhớ tới thê tử của thuộc hạ cha mình, trên cơ bản cũng không được ở cạnh trượng phu, mà trượng phu lại ở biên quan cưới tiểu thiếp liền xem như thê tử đúng nghĩa, còn thê tử chính lại chỉ có thể ở nhà thủ tiết, chăm sóc cha mẹ chồng.
“Yên tâm đi, với địa vị của phụ thân ngươi ở nơi kia, bà ta cũng không dám nắn bóp ngươi đâu, có điều lại sợ ngươi tranh quyền, thả ngươi đi ra ngoài cũng không khó, đương nhiên, còn phải xem ý tứ người nọ nữa.” Từ Man vừa nghe liền biết nàng ta đã động tâm, nói thật, lúc trước nàng chấp nhận Gia Cát Sơ Thanh, cũng có một phần là vì gia quy nhà hắn, cho dù chồng của quận chúa không được nạp thiếp, nhưng thông phòng lại không cấm, cũng đủ khiến người bực bội rồi.
Chu Hoàn lại trầm mặc, dường như có chút đắn đo.
Hai người đi đến bên hồ, quả nhiên có vài nha hoàn thô sử đang câu cá, đoán chừng ngày thường cũng dùng quen cần câu, cứ chốc chốc lại câu lên được một con, vừa to vừa tươi ngon, khiến Từ Man nhìn mà chảy nước miếng, thịt cá phi lê tươi ngon như thế, sợ là so với sashimi kiếp trước còn mang theo hương vị thiên nhiên không chút ô nhiễm hơn nhiều.
Nồi đất vừa vặn được mang lên, bên trong có mầm đậu tương, đậu hủ cắt thành khối, thịt bò xắt lát, trứng cút, bánh phở từ bột khoai lang, bì lợn khô, rau xanh linh tinh, đợi nấu cho dậy mùi, là có thể bỏ cá lát, tôm, thịt, lại kết hợp với nước lèo đun từ sò điệp hoặc nước xương trong nồi đất, ăn ngon có thể no đến vỡ bụng, đây cũng là một trong những món ăn mà lúc ra ngoài du ngoạn, Từ Man nhất định phải mang theo.
Cùng Chu Hoàn ăn một chút cá lát, cảm thụ được hương vị tươi ngọt trong thịt cá, Từ Man lại dẫn Chu Hoàn đi đến một nơi có hơi xa, là một tòa lương đình, bao quanh đều là liễu, lá liễu phiêu phiêu theo gió, mang theo làn khí mát mẻ.
Từ Man cùng Chu Hoàn vừa bước vào lương đình, đã nhìn thấy bên trong có hai người, dường như đang ở chơi cờ. Vừa nhìn thấy gương mặt trong trẻo của nam tử ngồi đối mặt ra ngoài đình, mặt Chu Hoàn liền càng đỏ hơn, vội nhìn lướt một cái, không dám ngẩng đầu. Nhưng Từ Man bên cạnh nàng vốn lý ra nên trấn định, lại cả kinh mở miệng, không biết phải nói thế nào.
“Làm sao vậy? Mới vài tháng không gặp, đã quên mất huynh?” nam nhân ngồi quay lưng về phía Từ Man, ngoảnh đầu lại, vẫn là nụ cười ôn nhu đó, sủng nịch đó khiến cả người nàng run lên.
Từ Man há miệng vài lần mới tìm lại được thanh âm, kích động nói: “Huynh về hồi nào? Không phải nói tháng sau mới trở về sao?”
“Nha đầu ngốc, hôm nay là mùng ba tháng năm, không phải đã là tháng sau sao!” Gia Cát Sơ Thanh toàn thân vận thâm y màu trắng ngà, thủng thỉnh đứng lên, đi đến trước mặt Từ Man, nhéo nhéo cái mũi nhỏ của nàng.
Từ Man cảm nhận được độ ấm chân thật của ngón tay, lúc này mới chắc chắn người này thật sự đã trở lại.
“Không phải là muội hồ đồ sao!” Từ Man đẩy tay hắn ra, nhìn trái nhìn phải, ngoại trừ có hơi gầy ra thì không có gì thay đổi, “Chẳng phải huynh nói xuống ruộng ư? Sao chả thấy đen đi chút nào?”
Gia Cát Sơ Thanh lắc đầu nói: “Còn không phải là xuống ruộng sao, một ngày hơn phân nửa đều ở dưới ruộng, muốn tìm loại giống tốt hơn, nhưng quả thật phơi nắng không đen, cũng không có cách nào.”
Từ Man nghi ngờ nhìn cái cổ đã biến thành màu đồng của Gia Cát Sơ Liêm, không tin nhìn lại Gia Cát Sơ Thanh.
“Có lẽ là huynh giống A đa ấy.” Gia Cát Sơ Thanh giải thích.
Từ Man nhớ tới đại cô phụ vẫn luôn phơi nắng mà không đen được, đâm ra cũng tin vài phần.
“Chỉ có mỗi hai người huynh thôi hả?” Từ Man phát hiện ngoại trừ Hàn Y ở một bên bưng trà rót nước ra, đến một nha hoàn đều không có.
Gia Cát Sơ Thanh gật đầu, cố nén xúc động muốn duỗi tay sờ sờ hai má Từ Man, trả lời: “Bọn huynh không thích đông người, hôm nay đi du hồ, rất tốt.”
Từ Man nghiêng đầu nhìn nhìn Chu Hoàn, thấy Gia Cát Sơ Liêm tựa hồ cũng có chút ngại ngùng, bèn kêu ma ma thiếp thân đến đây, đi theo Chu Hoàn, lại nói: “Ta có một số việc muốn tìm tiểu ca ca nói mấy lời, A Hoàn ngươi chờ ta một chút.”
Chu Hoàn lúc này không biết Từ Man muốn tạo cơ hội cho nàng cùng Gia Cát Sơ Liêm ở chung, chỉ ngây ngốc, tuy nàng bản tính ngay thẳng, nhưng cô nam quả nữ như vậy, dù sao vẫn có chút không được tự nhiên. Cũng may Từ Man kêu ma ma lại đây, chính nàng cũng không vào lương đình, chỉ ở bên hồ đi dạo một chút, cũng không có gì.
Từ Man vì bạn tốt, tận hết sức lực túm Gia Cát Sơ Thanh đi ra ngoài, Thanh Mai nhìn động tác thô lỗ quận chúa của nhà mình mà thở dài không thôi, ai không biết còn tưởng rằng quận chúa cưỡng đoạt dân nam đâu.
Lúc trước Từ Man thường xuyên đi tìm Gia Cát Sơ Thanh, nhưng sau lớn rồi, Đại trưởng công chúa không cho phép mới ít qua hẳn, nhưng người bên cạnh Từ Man đều biết quan hệ của quận chúa và Gia Cát Sơ Thanh không tệ. Hơn nữa thỉnh thoảng Từ Man còn thích nói chuyện riêng với Gia Cát Sơ Thanh, cho nên ai nấy đều rất tự giác cách xa một khoảng.
Từ Man hùng hồn lôi Gia Cát Sơ Thanh đi, đợi đi đến cạnh vòng tròn dưới chân núi, nàng mới phát giác hành động của mình thật sự rất không đúng mực, liền buông tay Gia Cát Sơ Thanh ra, nhưng Gia Cát Sơ Thanh lại lật tay áo nắm ngược lại tay Từ Man, rồi tay áo rộng buông xuống, che kín đôi bàn tay nắm nhau.
“Huynh buông tay a, đây là chỗ đông người.” Từ Man cũng không muốn bị người nói ra nói vào.
“Đâu có người lạ a, muội cho là trước khi đến mợ sẽ không chuẩn bị trước ư? Đã sớm dọn sạch rồi, trừ chúng ta ra, không một ai được bước vào.” Gia Cát Sơ Thanh nhéo nhéo lòng bàn tay Từ Man, nỗi nhớ thương bao nhiêu ngày ngày đêm đêm, đã nhanh chóng biến thành hồng thủy tràn ra, hắn cảm thấy, nếu hắn không rước Từ Man về nhà, sớm hay muộn có một ngày, hắn nhất định sẽ vì tương tư thành bệnh mà bỏ mạng không chừng.
“Còn mợ mợ, ai là mợ huynh.” Từ Man bĩu môi, cũng không biết là mình đang làm nũng, còn may, ít nhất nàng và Gia Cát Sơ Thanh hoàn toàn không có quan hệ huyết thống.
“Thế…” Gia Cát Sơ Thanh kề sát tai Từ Man nhẹ nói: “Gọi nhạc mẫu đi.”
Từ Man bị hắn phun nhiệt khí lên tai, đến ngón chân cũng nhũn ra, xấu hổ đỏ cả mặt tránh đi, trừng hắn: “Đừng làm bậy, còn có nha hoàn đấy!”
“Nha hoàn đâu?” Gia Cát Sơ Thanh làm ra vẻ mờ mịt quay đầu, trả lời.
Từ Man cũng quay đầu, phát hiện không có lấy một đứa nha hoàn, Hàn Y cũng mất tăm.
“Sẽ không phải là huynh bảo Hàn Y dẫn đi đó chứ!” Từ Man nghiến răng, giọng hậm hực nói.
Gia Cát Sơ Thanh lại kéo nàng, quen cửa quen nẻo đi đến một đụm đá thiên nhiên, nơi đó có một thạch động, nhìn từ bên ngoài không thấy được bên trong, nhưng từ trong có thể nhìn ra bên ngoài, rõ ràng không phải một cái động, nhưng được nhiều tảng đá đan xen vào nhau, hình thành thủ thuật che mắt.
“A Man, muội cũng không nhớ huynh…” Rốt cuộc không chịu nổi tương tư, Gia Cát Sơ Thanh ôm lấy người trong lòng mà mình ngày nhớ đêm mong, ủy khuất nói.
Từ Man cũng động lòng, lại nghĩ đến suy nghĩ trước đó, bèn lớn mật nói: “Ai nói muội không nhớ huynh.”
Gia Cát Sơ Thanh vui mừng nói: “Muội thật sự có nhớ huynh ư?”
Từ Man cứng ngắc gật gật đầu.
Gia Cát Sơ Thanh cư nhiên cười đến ngây ngốc, hoàn toàn không còn là tay lão luyện trên thương trường như mọi ngày nữa.
“Huynh… huynh ban ngày nhớ, ban đêm cũng nhớ, nhớ đến không ngủ được, liền lôi thư muội viết ra đọc, mặc dù đều là ca ca muội viết, nhưng huynh luôn có thể mường tượng nếu là muội thì sẽ viết ra nét chữ như thế nào, nếu là muội, ngữ khí chắc chắn sẽ không khách sáo như thế, nếu là muội…” Gia Cát Sơ Thanh ôm chặt lấy Từ Man, nhắm hai mắt lại, an tâm nói: “Chắc hẳn sẽ hỏi huynh rất nhiều vấn đề, nhất định sẽ… làm cho huynh càng thêm nhớ muội.”
Từ Man ôm lại hắn, vuốt lấy tấm lưng hắn, cảm nhận được thân thể hắn cấp bách. Từ Man có chút thẹn thùng, chỉ một cái ôm thôi mà đã động tình sao.
“A Man, huynh không muốn đợi nữa, huynh cảm thấy huynh sắp điên rồi, cứ tiếp tục thế này, huynh khẳng định sẽ đến hoàng cung cầu xin hoàng thượng ban hôn, sau đó sẽ rước muội về nhà ngay hôm đó.” Gia Cát Sơ Thanh hôn lên vành tai Từ Man, sa vào mùi thơm cơ thể của nàng.
“Ai cho huynh kích động, đại ca huynh còn chưa thành thân đâu đấy!” Từ Man đẩy đẩy hắn, chỉ có thể mặc hắn ôm mình, lại nói nàng đã thời gian dài không gặp hắn, trong lòng cũng thấy nhớ.
Gia Cát Sơ Thanh xấu xa cười nói: “Nhất định sẽ thành, đại ca huynh, huynh ấy… chắc chắn sẽ đồng ý.”
Từ Man nện hắn một cái, chàng trai này, cho dù không thành, hắn cũng sẽ tác hợp cho thành đi, cũng không quan tâm đến cảm thụ của đại ca hắn.
Gia Cát Sơ Thanh bị nàng nện một cái, phản xạ có điều kiện, gồng mình đỡ, nào ngờ Từ Man chỉ quay đầu lại, Gia Cát Sơ Thanh cư nhiên đem môi dán tại khóe môi Từ Man.
Ngay lập tức, hắn nóng đỏ cả mặt, thấp thỏm cuống quít nói: “Huynh… huynh không phải muốn khinh bạc muội, không phải huynh cố ý, muội đừng giận, lần sau huynh sẽ không như vậy.”
Lúc bấy giờ Từ Man mới nhớ ra, nàng từng sợ Gia Cát Sơ Thanh vượt rào, bèn quy định hắn, trước khi thành thân không được hôn nàng, nếu không nàng sẽ cân nhắc lại mối hôn sự này.
Trái tim thắt một cái, trong cơn xúc động, Từ Man vươn tay ôm cổ Gia Cát Sơ Thanh, chợt dán môi mình lên môi hắn, hương vị mềm mại ngọt ngào kia, dường như muốn hút luôn cả linh hồn của Gia Cát Sơ Thanh.