Mục lục
Cuộc Chiến Thượng Vị
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoàng đế nhíu mày, chậm rãi từ long ỷ đứng lên, vòng qua bàn đi đến trước mặt bà lão kia, quan sát từ trên xuống dưới nhiều lần, kết quả càng nhìn càng thấy quen, càng nhìn càng kinh hãi, cuối cùng lại lui về sau hai bước, hơi kích động quay đầu nói với thái giám tổng quản: “Nhanh! Nhanh đến Vĩnh Xuân Cung mời cô mẫu ngươi đến đây.”

Thái giám tổng quản cũng cả kinh, lại nhìn bà lão kia thêm vài bận, lập tức vâng dạ liền chạy ra ngoài.

Đám đại thần đều khó hiểu, không biết Hoàng đế kích động cái gì, còn muốn mời cô mẫu của thái giám tổng quản ở Vĩnh Xuân Cung đến. Vị cô mẫu kia và thái giám tổng quản thật ra cũng không phải ruột thịt gì, bởi vì đều cùng một họ, hơn nữa vị ma ma kia là ma ma bên người Hoàng đế, nên lúc bấy giờ kết nghĩa cô cháu, chuyện này ở trong cung cũng không hiếm thấy.

Có điều vị ma ma thiếp thân bên người Hoàng đế kia ấy vậy mà là người có lai lịch lớn, nghe nói là cung nữ thiếp thân năm đó đi theo Tiên hoàng hậu tiến cung, tuổi nhỏ hơn Tiên hoàng hậu, thông minh lanh lợi, sau vì Tiên hoàng hậu sinh hạ công chúa, liền ở bên cạnh chăm sóc. Lại sau đó bởi vì Tiên hoàng hậu bệnh chết, khi ấy Hoàng đế vẫn còn là hoàng tử tuổi lại nhỏ, liền vứt bỏ cơ hội xuất cung, một mạch thủ tại bên cạnh công chúa và tiểu hoàng tử, mãi đến khi hoàng tử đăng cơ thành hoàng thượng, liền từ chối đề nghị về hưu dưỡng già của Hoàng đế, đến Vĩnh Xuân Cung hầu hạ Tần thái mỹ nhân, hiện tại đã lớn tuổi, cũng không thường hầu hạ ở trước mặt Tần thái mỹ nhân, phần lớn thời gian là ở trong Phật đường, nên người biết đến bà cũng không nhiều.

“Thật sự… bà là…” Hoàng đế cũng không biết nên nói gì, có hơi nói năng lộn xộn.

“Lão nô Hàn Mai thỉnh an hoàng thượng.” Bà lão kia hai tay có hơi run run, nhưng hành cung lễ lại không có một chút sai sót, càng khiến cho người xung quanh thêm tò mò.

“Mai cô cô mau miễn lễ.” Hoàng đế vừa mở miệng, lại khiến cho các đại thần chấn động, Hoàng đế chưa từng có vẻ mặt ôn hòa đối với một thảo dân như thế, thậm chí còn có ý tôn kính.

“Lão nô chưa từng gặp qua hoàng thượng, lại không nghĩ rằng hoàng thượng đã lớn như vậy.” Hốc mắt bà lão đỏ lên, vượt quá phận mà đánh giá Hoàng đế, lập tức dùng ống tay áo vải xoa hốc mắt ẩm ướt, nói: “Hoàng thượng thật giống nương nương.”

Một câu nói, khiến Hoàng đế thiếu chút nữa rơi lệ, lại e ngại đám đại thần có mặt ở đây, chỉ có thể cố nén, ân cần nói: “Mai cô cô mấy năm nay vì sao không vào cung? Cẩn cô cô vẫn luôn nhớ đến bà, bao nhiêu năm nay…”



Bà lão kia vừa nghe thấy cái tên này, nhất thời che mặt bật khóc nức nở, Từ Hải Sinh không thể không tiến lên an ủi, người chung quanh đầu óc càng mờ mịt.

Không đợi Hoàng đế hỏi thêm vài câu, chợt nghe thái giám ngoài cửa hô: “Vĩnh Xuân Cung Cẩn ma ma cầu kiến.”

Hoàng đế lập tức trả lời: “Tuyên!”

Gần như không để cho mọi người chờ đợi, liền thấy ngoài cửa đi vào một vị ma ma ăn mặc như phụ nhân, nhưng hiển nhiên vị phụ nhân này thoạt nhìn trẻ hơn rất nhiều, ước chừng mới hơn 40, bảo dưỡng khéo, thân mình đầy đặn, tuy chỉ là áo tơ trắng, nhưng vải dệt tinh quý, so với bà lão thất tuần kia, quả thật quý trọng hơn nhiều.

“Lão nô thỉnh an hoàng thượng.” Miệng tuy nói, nhưng phụ nhân này vẫn nhìn chăm chăm bà lão bên người Từ Hải Sinh, càng nhìn giọng nói càng run.

“Cẩn cô cô không cần đa lễ, cô cô nhìn người này có nhận ra là ai không?” Hoàng đế nâng Cẩn cô cô dậy đưa đến bên cạnh bà lão kia, hai vị phụ nhân nhìn nhau, thật giống như thời gian đã rất lâu, lại thảng như chỉ mới vụt qua một thoáng.

Bỗng nhiên, chợt nghe Cẩn cô cô ôm chầm lấy bà lão khóc rống: “A tỷ! Đúng thật là tỷ rồi, a tỷ, sao nay tỷ mới trở về, muội còn tưởng là…. tưởng là tỷ đã sớm không còn trên đời nữa rồi.”

Bà lão kia bị ôm chặt đến khó thở, cũng trả lời: “Một lời khó nói hết a, một lời khó nói hết!”

Cẩn cô cô lệ rơi đầy mặt, ôm bà lão không chịu buông tay, cuối cùng vẫn là Từ Hải Sinh ở bên cạnh khuyên hai câu, mới buông ra đứng ở một bên, song kiểu nào cũng cũng không chịu buông tay tỷ tỷ ra.

“Hoàng thượng, lão nô có oan khuất muốn tâu!” sau khi nghẹn ngào một hồi, bà lão kéo tay muội muội, quỳ xuống trước mặt hoàng thượng, Cẩn cô cô bên cạnh bà đương nhiên cũng không đứng mà quỳ xuống theo.

Hoàng thượng thấy vậy, nào dám để cho hai người họ quỳ thật, vội gọi thái giám tổng quản tới, chẳng những nâng hai người dậy, còn ban thưởng ghế ngồi.

“Mai cô cô, bà cứ nói, trẫm nghe là được.”

Bà lão xoa xoa mắt, ổn định lại một chút, mới xa xăm nói: “Năm đó, lão nô được Tiên hoàng hậu ban cho phu nhân Trực vương làm nô tỳ thiếp thân, vốn tưởng rằng mọi người đều ở Kiến Khang, chỉ chờ muội muội đến tuổi, có thể được ân chỉ xuất cung là cả nhà đoàn viên. Lại không ngờ, sau đó cư nhiên xảy ra chuyện bi thảm kia.”

Dường như không chịu được nỗi bi thống cực lớn, hai tay bà run run, mãi đến khi muội muội vịn chặt, bà mới tiếp tục nói: “Lão nô ở phủ Trực vương rất được phu nhân tín nhiệm, sau trên đường về thăm Ninh gia, lại gặp Từ tỷ tỷ. Từ tỷ tỷ là người đôn hậu thuần lương, rất dễ ở chung, mọi người giống như chị em một nhà, sống trong phủ vui vui vẻ vẻ. Cho dù không lâu sau Từ tỷ tỷ gả cho Trang tướng quân, cũng thường xuyên trở về thăm chúng ta. Lại về sau, lão nô được phu nhân an bài, gả cho quản sự Vương phủ, trở thành quản sự nương tử, vẫn làm việc ở trong phủ.



Mãi đến vài năm sau, Trực vương thấy ở mãi trong Kiến Khang không khỏi buồn chán, bèn dẫn phu nhân ra ngoài giải sầu, nào ngờ… nào ngờ chẳng qua là đến vùng biên cương, lại gặp phải Cảnh hoàng tử tạo phản, còn cấu kết cùng thành chủ Tử Thành. Trực vương không còn cách nào, đành phải lãnh binh đến đó, Trang tướng quân chặn hậu. Lão nô và phu nhân chỉ có thể ở lại đại doanh biên cương chờ Trực vương trở về. Khi ấy, ngày ngày phu nhân lo lắng như sống trên chảo nóng, nhưng xuất phát từ nguyên do đặc biệt, không thể trở về Kiến Khang. Sau đó Lữ Miễn làm phản, đem tin tức của Trực vương tiết lộ cho thành chủ Tử Thành không nói, thậm chí còn giả lệnh của Trực vương, bắt cóc phu nhân, khi đó phu nhân của Trang tướng quân – Từ tỷ tỷ cũng đi cùng chúng ta, liền bị bắt cóc.”

Trong phòng lập tức trở nên cực kỳ ngưng trọng, lúc ấy Lữ Miễn thế nhưng là tay không một mình trở lại Kiến Khang, cũng không nhìn thấy hắn bắt cóc người nào.

“Chúng ta bị hắn mang theo thân tín dùng xe ngụy trang, áp tải về Kiến Khang, ban đầu, chúng ta còn tưởng rằng hắn thật là người Trực vương phái tới, mãi đến khi gặp được thân vệ của Trực vương, trên đường xảy ra tranh chấp, mới vỡ lẽ, hắn là một kẻ tiểu nhân ti bỉ cỡ nào!” nói xong, vẻ mặt bà lập tức trở nên thập phần dữ tợn, như thể hận không thể đem Lữ Miễn ra băm vằm trăm mảnh, ăn thịt uống máu hắn.

“Thân binh của Trực vương vốn đã bị thương, sau khi gặp phải Lữ Miễn, chỉ kịp đả thương hắn, giết hết đám thân tín, rồi trọng thương mà chết, trước khi chết, còn giao vật này cho lão nô.” Bà dùng sức giữ chặt tay mình, để cho nó ngừng run rẩy, sau đó trân trọng lấy một cái bọc nhỏ từ trong lồng ngực ra, đưa cho thái giám tổng quản.

Thái giám tổng quản cầm bọc nhỏ cẩn thận mở ra, phát hiện bên trong là một tấm Hổ phù*, còn có một phong thơ nhuốm máu.

* hổ phù: dấu hiệu để điều binh thời xưa, hình con hổ, chia làm hai mảnh, chứng tỏ có thực quyền điều binh khiển tướng.

Hoàng đế không để ý đến ánh mắt nóng bỏng của những kẻ có tâm tư nào đó trên triều, nghiêm trọng cầm lấy tấm hổ phù kia, nhét vào trong lồng ngực mình, sau đó cầm lấy lá thư, cẩn thận đọc. Thế nhưng, càng đọc lòng càng nổi hỏa, càng xem nỗi giận càng dâng cao, cuối cùng xoay người đi đến trước bàn, quét sạch giá bút tấu thư trên bàn xuống đất, phát ra thanh âm đổ vỡ.

“Vô sỉ! Quả thực là vô sỉ!” Hoàng đế đưa lá thư cho thái giám tổng quản, hắn đã tức giận đến không nói ra lời, chỉ ra hiệu bảo thái giám đọc thư lên.

Trong thư nói rất rõ ràng, năm đó Tử Thành bị bao vây, Trực Vương vốn sẽ thắng, nhưng Lữ Miễn rất sợ chết, luôn cảm thấy Cảnh hoàng tử người đông thế mạnh, bèn muốn trốn về Kiến Khang, ai ngờ bị Trực vương phát hiện, phạt nặng một trận, cho nên sinh lòng oán giận, đầu óc nóng lên, cư nhiên cấu kết với mật thám của đối phương, lại móc nối với thành chủ Tử Thành. Bọn chúng cùng thiết kế bố cục, Trực vương có chắp cánh cũng không bay được.

Thế là, Trực vương bị bao vây, thành chủ lại sợ Trang Thành đến cứu viện, bèn kêu Lữ Miễn rải lời đồn trong quân, nói là Trang Thành làm phản, đã đầu nhập vào Cảnh hoàng tử, bên ngoài thành chủ Tử Thành lại tung chút tin giả, trong lúc nhất thời lòng người hoang mang, cuối cùng, Trực vương dẹp tan nghị luận của mọi người, gởi tin cho Trang Thành, lại bị người của thành chủ và Lữ Miễn giết chết ngay trên đường báo tin.

Viện quân cuối cùng không tới.

Trước khi quân của Trực vương bị diệt, phát hiện không thấy tung tích của Lữ Miễn đâu, liên hệ cao thấp, bắt được vài tên thân tín của Lữ Miễn, tất nhiên hiểu ra chân tướng mọi việc, nhất thời hối hận chồng chất. Vì báo thù, cũng vì bảo vệ Trang Thành, mà trước khi chết hắn viết phong thư này, giao cho thân vệ đắc lực nhất, bảo hắn giao cho phu nhân còn ở trong đại doanh biên quan, tiện cho tương lai vì nước trừ hại.

Nhưng chẳng ai ngờ rằng, phong thư này lại đến chậm ngần ấy năm, triều đại đã thay đổi qua một đời Hoàng đế, chân tướng mới được phơi bày rõ ràng.

“Vậy… vậy Từ thị cớ sao lại đưa đứa bé đến Từ phủ?” một vị tướng quân nào đó sau khi trầm mặc, vẫn không kiềm được mở miệng hỏi.



Bà lão thở dốc một hơi, ánh mắt đột nhiên trở nên nhu hòa, nhìn về phía Từ Văn Bân còn đang quỳ, vừa như bi thương lại như hoài niệm nói: “Nguyên nhân phu nhân ở lại đại doanh không thể hồi kinh, chính là trên đường du ngoạn phát hiện mang thai, mãi đến khi Trực vương xuất chinh, phu nhân bởi vì sầu lo quá độ, sinh non ra một nam hài.”

Lần này đến cả Hoàng đế cũng choáng váng, chuyện của Trực vương cả Ngô quốc hiếm có ai mà không biết, nhưng không một ai biết rằng Trực vương có hậu thế a.

“Lữ Miễn bị tập kích, chạy trối chết, lúc ấy hắn cũng không biết phu nhân có con.” Bà lão nghĩ lại mà sợ, nói: “Lão nô ôm thế tử nấp trong toa xe, Lữ Miễn khinh suất, còn tưởng là con của Từ tỷ tỷ, nên tránh được một kiếp. Sau đó Từ tỷ tỷ tương kế tựu kế, đưa đứa bé đến Từ phủ, nói dối là con của mình.”

Hoàng đế hít sâu một hơi, nhìn về phía tỷ phu mình, trong đầu nghĩ hóa ra là vậy, mặc dù Tôn Giản được ban thưởng họ Vương, lại không phải thật sự là con cháu Tôn gia, nhưng hắn cùng với tỷ tỷ thành hôn cũng coi như thành hôn cùng họ rồi, sau này phải làm sao bây giờ.

“Vậy phu nhân Trực vương và cả Từ thị đâu?” Hoàng đế hồi thần lại, vội vàng hỏi.

Vừa nhắc đến đây, nước mắt bà lão lại vỡ đê, bi thương nói: “Phu nhân ngài ấy… bởi vì đang trong tháng ở cữ mà lang bạc kỳ hồ, tâm tình lại không tốt, cuối cùng băng huyết mà chết, mà Từ tỷ tỷ vốn đã bị thương trong lần đánh nhau đó, sau đó hay tin Trang tướng quân bị hàm oan mà chết, bị đả kích trầm trọng, đưa tiểu thế tử đến Từ gia xong, không lâu sau cũng qua đời.”

Mọi người bất luận trong lòng suy nghĩ như thế nào, ở mặt ngoài đều cùng thổn thức một phen.

“Hoàng thượng, mặc dù Lữ Miễn đã chết, nhưng còn có một người, biết rõ việc này mà còn vì kẻ ác nhân kia mà giấu giếm rất nhiều năm, làm ra rất nhiều chuyện khiến người khinh bỉ.” không đợi mọi người tiêu hóa xong, bà lão lại ngẩng đầu, lớn tiếng nói.

Từ Văn Bân quỳ gối tại chỗ, thân mình chợt cứng ngắc mất tự nhiên, còn hơi lung lay.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK