Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 9: Manh mối trọng yếu.

“ Nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì.” Lữ Minh Dương dùng ngữ điệu bình thản hỏi.

Nhân ảnh sương khói mờ ảo tựa hồ đung đưa, phát ra âm thanh nho nhỏ như than thở, như thổn thức.

Lữ Minh Dương nhíu mày cẩn thận lắng nghe, nhưng căn bản không nghe rõ bất cứ cái gì, hốt nhiên màn sương kia như bị gió thổi qua, chậm rãi tiêu tán...

Lữ Minh Dương nén tiếng thở dài, lẩm bẩm nói:” Thiên ý? Chẳng lẻ còn muốn chết thêm một người?”

Hắn ấn tắt mấy nén nhang ở góc bàn, bỏ lại vào hộp, sau đó vừa tháo mắt kính xuống vừa quay đầu nhìn về phía Giang Vĩ Bân.

Giang Vĩ Bân lẳng lặng chăm chú quan sát hành động của Lữ Minh Dương, thấy hắn xoay đầu lại, liền mở miệng như muốn nói cái gì, Lữ Minh Dương lại khoát tay áo, thản nhiên nói:” sếp Giang, có thể cho mọi người vào khám nghiệm được rồi.”

Giang Vĩ Bân nghi ngờ thật sâu, nếu vừa rồi những gì bản thân mình nhìn thấy đều là thực, vậy nửa đời kiên định xây dựng tư tưởng chủ nghĩa duy vật của mình đã hoàn toàn bị đạp đổ.

Tiểu tử này đến tột cùng là thân phận gì? Chuyên gia do tỉnh phái đến, nhưng lại nhìn không khác gì một tên thần côn ( Thần côn : lừa đảo, chỉ những người dùng thần linh để đi lừa người khác ). Hắn vừa rồi đến tột cùng là làm cái gì? Màn sương khói đó chính xác là thứ gì? Chẳng lẻ bản thân thức đêm làm việc quá sức nên hoa mắt rồi?

Không thể, nhân ảnh sương khói mờ ảo kia, thanh âm nỉ non nho nhỏ kia, tất cả đều làm cho người ta trong đáy lòng nảy sinh trận trận hàn ý, cái này tuyệt đối không phải ảo giác!

“ Cảnh sát Lữ, này...” Giang Vĩ Bân rốt cục vẫn phải mở miệng hỏi.

Lữ Minh Dương thở dài, đi tới vỗ vỗ đầu vai Giang Vĩ Bân, nói:” sếp Giang, kỳ thật trên thế giới này có rất nhiều chuyện mà người bình thường không biết. Tôi vừa rồi đã nói qua với anh, bất luận anh nhìn thấy cái gì, đều không cần hỏi, sau này cũng không nên kể ra ngoài. Được rồi, không cần suy nghĩ nhiều như vậy, tra án quan trọng hơn.”

Lữ Minh Dương nhìn vẻ mặt âm tình bất định của anh, khẽ mỉm cười mở cửa phòng, đám người tiểu Triệu sớm đã hết kiên nhẫn, như ong vỡ tổ tiến vào.

“ sếp Giang, có phát hiện gì sao?” tiểu Triệu gấp gáp hỏi.

Giang Vĩ Bân ánh mắt vẫn như cũ có chút ngây ngốc, chậm rãi quay đầu nhìn về phía Lữ Minh Dương

Lữ Minh Dương mỉm cười nói:” Không có phát hiện gì đặc biệt, xem ra tựa hồ cũng giống với hai án mạng trước.”

Tiểu Triệu trong lòng thầm mắng, cái tên gọi là chuyên gia này chẳng qua cũng như thế thôi, còn khoa trương yêu cầu phải được vào hiện trường đầu tiên, tưởng sao lại cho ra cái kết luận chó má ” Cùng hai án mạng trước giống nhau”. Nếu là lời như vậy, ta cũng có thể lên tỉnh làm chuyên gia.

“ Thân phận nạn nhân đã tra được chưa?” Lữ Minh Dương đứng sang một bên để cho người khoa pháp chứng và khoa pháp y đi vào khám nghiệm

“ Đã tra được.” Tiểu Triệu vội vàng đoạt lấy tập văn kiện từ tay tiểu Lưu, nói:” nạn nhân tên là Lưu Phi, 21 tuổi, là sinh viên trường Kinh Tế Thương Mại. Ở đây có một tấm căn cước photo của nạn nhân do chủ nhà cung cấp.”

Lữ Minh Dương nhận lấy bản sao thẻ căn cước nhìn lướt qua, đột nhiên chân mày có chút khẽ nhíu lại, tiếp theo ha ha cười nói:” Được rồi, ha ha, tìm được rồi.”

“ Tìm được? Tìm được hung thủ sao?” tiểu Triệu nhất thời hưng phấn kêu lên.

Trong một thoáng mọi người trong phòng đều tinh thần tỉnh táo, nhìn vị chuyên gia cấp tỉnh này giống như thần. Lữ Minh Dương bất đắc dĩ cười một tiếng nói:” Làm gì có chuyện dễ dàng như vậy? Chẳng qua có thể là một manh mối hữu dụng thôi. Sếp Giang, chỗ này giao cho mọi người, chúng ta trở về cục một chuyến, vừa đi vừa nói chuyện.” Nói xong, cũng không chờ Giang Vĩ Bân đáp ứng, trước một bước đã đi ra khỏi gian phòng.

Nghe tìm được manh mối, Giang Vĩ Bân đã sớm hoàn hồn, có lại sức sống, vội vàng đem công việc an bài cho nhóm người lão Trương, theo Lữ Minh Dương xuống lầu, còn nghe được sau lưng tiểu Triệu cùng tiểu Lưu la hét ồn ào, tựa hồ tiểu Lưu không cho tiểu Triệu cùng đi, tiểu Triệu kêu la hắn là đích thân cục trưởng bổ nhiệm làm nhân viên tiếp đãi chuyên gia, cũng chạy theo xuống...”

***

“ Ba nạn nhân sinh nhật là cùng một ngày.” Lữ Minh Dương nói.

“ Cùng một ngày?” tiểu Triệu nghi vấn nói.

“ Anh xem, Trần Diễm Lệ: ngày 29 tháng 2 năm 1984, Lâm Nguyệt: ngày 28 tháng 1 năm 1984, còn có hôm nay, Lưu Phi, ngày 29 tháng 2 năm 1988.” Lữ Minh Dương chỉ vào ba tập báo cáo phân tích,” Mà gia đình Lâm Nguyệt ở nông thôn, tập quán ở nông thôn là sinh nhật lấy âm lịch mà tính, ngày 28 tháng 1 năm 1984 âm lịch đúng là ngày 29 tháng 2 dương lịch.”

Giang Vĩ Bân nhíu mày, trầm tư nói:” Cũng tức là nói hung thủ chuyên giết người sinh ngày 29 tháng 2?”

“ Có thể là vậy, cũng có thể không.” Lữ Minh Dương thản nhiên nói,” Hiện tại chỉ có thể nói đây là một manh mối rất trọng yếu.”

“ A, tôi hiểu rồi.” tiểu Triệu hưng phấn kêu lên:” tên hung thủ này có thể là cũng sinh ngày 29 tháng 2. Chúng ta lập tức quay lại Đại Vương thôn điều tra tất cả người sinh ngày 29 tháng 2, là có thể tìm được hung thủ, ha ha. Ừ, ngày 29 tháng 2, bốn năm mới có một lần nha, người sinh nhằm ngày này cũng không nhiều, khẳng định sẽ dễ dàng tra ra...”

Lữ Minh Dương liếc mắt nhìn Giang Vĩ Bân, mỉm cười nói:” sếp Giang, chúng ta nơi này có cái gì ngon để ăn không? Tôi thật là có điểm đói bụng a...”

Giang Vĩ Bân có chút mạc danh kỳ diệu, hiện tại mới vừa tìm được đầu mối, đáng lẽ phải thừa thắng truy kích, tiểu tử này lại còn có thể nghĩ đến ăn, cũng không biết trong hồ lô của hắn có thuốc gì. Anh ngập ngừng một chút, nói:” Chỗ này món chân giò cũng có thể gọi là ngon, chẳng qua phải đi hết mười con phố, hơi có chút xa...”

( mạc danh kỳ diệu: không hiểu ra sao cả; không sao nói rõ được; quái lạ; ù ù cạc cạc, - giữ nguyên vì 4 chữ đó bao hàm tất cả ý trên )

“ Tiểu Triệu, phiền anh chạy đi mua một chuyến nha.” Lữ Minh Dương mỉm cười nói.

“ Sếp Giang...” Tiểu Triệu nhất thời giống như bị dội một thau nước lạnh, không tình nguyện nhìn về phía Giang Vĩ Bân, GiangVĩ Bân biểu tình cũng là vẻ mặt không có ý kiến. Lại nhìn sang Lữ Minh Dương, nhưng vẫn là bộ mặt mỉm cười vô hại kia. Trong lòng hắn thầm mắng tiểu tử này tuyệt đối là muốn đá mình ra khỏi vụ án này – rốt cục có manh mối, cũng không cho mình tham dự. Chẳng qua chính mình lại không có chút biện pháp, ai bảo địa vị mình thấp, vừa không phải đội trưởng cũng không là chuyên gia, càng huống chi Trịnh cục trưởng mấy lần dặn dò, nếu chiêu đãi không tốt tên này, tuyệt đối làm cho mình phải trả giá.

Nhìn thấy tiểu Triệu bất đắc dĩ từng bước quay đầu ra khỏi phòng, Lữ Minh Dương nghiêm mặt đối diện Giang Vĩ Bân nói:” sếp Giang, anh thấy án mạng này có chỗ nào đặc biệt không?”

Giang Vĩ Bân cau mày nói:” Vụ án tương tự thế này cho tới bây giờ tôi chưa có gặp qua, người nào lại có khả năng đem vụ án làm được sạch sẽ như vậy, ngay cả một chút dấu vết cũng không có lưu lại. Nếu một lần thì cũng không nói, thế nhưng liên tiếp ba lần! Còn có, nguyên nhân tử vong của nạn nhân...”

“ A, không tệ, không có bất luận người nào có khả năng làm ra vụ án như vậy.” Lữ Minh Dương quỷ dị cười một tiếng nói,” Nói cách khác, vụ án này căn bản cũng không phải là do ‘người’ làm...”
-------------------------------------------------------------------------------------------------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK