Hàn Di ngồi ở vị trí phụ lái, quay sang Lữ Minh Dương hỏi:” Chúng ta đi đâu?”
“ Bệnh viện.” Lữ Minh Dương bình tĩnh nói.
“ Bệnh viện.” Hàn Di nghi ngờ hỏi lại, lúc nãy mới từ bệnh viện đi ra, bây giờ lại muốn đi bệnh viện nào nữa?
“ Bệnh viện ngoại ô phía đông.” Lữ Minh Dương nhàn nhạt nói,” nạn nhân duy nhất bị trọng thương không chết trong vụ tai nạn năm ngoái Vương Quốc Khánh còn nằm trong bệnh viện ngoại ô phía đông.”
Ngày hôm qua lúc cùng Chu Đình đến thì ác linh âm mưu dùng một mũi kim thêu để hại anh ta, tuy đã cứu được tánh mạnh của anh ta, nhưng lại không thể hỏi được manh mối giá trị gì. Dưới tình huống manh mối thiếu hụt như hiện tại, chỉ có thể lại đến quấy nhiễu anh ta một phen thôi.
Lữ Minh Dương phóng nhanh dưới ánh nắng ban mai, từ bệnh viện phía tây trực chỉ tiến đến bệnh viện phía đông. Sáng sớm trong bệnh viện là một cảnh yên tĩnh, chỉ có vài bệnh nhân dậy sớm tản bộ trong hoa viên. Lữ Minh Dương đậu xe lại một bên, dùng sức đạp mạnh hai cái mới có thể làm cho cánh cửa đã biến dạng bung ra, hai người lập tức đi lên phòng bệnh.
Vị bác sĩ ngày hôm qua vẫn chưa đến làm, vợ của Vương Quốc Khánh cũng không thấy trong phòng, nhìn sang giường bệnh của Vương Quốc Khánh thì trống rỗng.
Lữ Minh Dương khẽ nhíu mày, căn cứ vào tình huống của Vương Quốc Khánh mà nói, hẳn là không nên xuống giường vận động, cho nên không thể có khả năng sáng sớm xuống hoa viên tản bộ, như vậy…
“ A, đây không phải cậu phóng viên ngày hôm qua đó sao? Làm gì lại tới đây sớm vậy?” Một người nhà bệnh nhân đang ở trong phòng kéo Lữ Minh Dương hỏi
“ A, chào chị.” Lữ Minh Dương vội kéo chị ta qua nói,” Chị có biết Vương Quốc Khánh đi đâu rồi không?”
“ Cậu không biết sao? Tôi còn tưởng cậu nghe được tin, mới chạy đến đây phỏng vấn.” Người nhà bệnh nhân kia nói,” Cái cậu Vương Quốc Khánh đã xảy ra chuyện rồi.”
Lữ Minh Dương trong lòng run lên, sợ cái gì thì cái đó đến, quả nhiên mấy con ác linh này thực không dừng tay, chỉ sợ là sau khi mình rời đi, bọn nó lại đến đây sinh sự.
“ Anh ta chết thế nào?” Lữ Minh Dương vội hỏi.
“ A, nói cho cậu biết này cậu phóng viên, vô duyên vô cớ tại sao rủa người ta chết vậy chứ?” Người nhà bệnh nhân kia bất mãn nói, phải biết rằng trong bệnh viện chữ “chết” là tuyệt đối kiêng kị.
Lữ Minh Dương sửng sốt, vội vàng cười bồi nói:” A, ngại quá, tôi nghe chị nói anh ta đã xảy ra chuyện, cho nên liền…”
“ Tôi nói cậu ta đã xảy ra chuyện, chứ có nói cậu ta chết đâu a.” Người nhà bệnh nhân nói.
“ Vậy anh ta bây giờ…” Lữ Minh Dương cười theo, nói.
“ Haiz, cậu không biết đâu a.” Người nhà bệnh nhân này rõ ràng là rất nhiều chuyện, liến thoắng nói” Ngày hôm qua cậu ta không phải là bị hóc xương đó sao? Vốn nghĩ không có việc gì, ai ngờ nó lại bị viêm. Ngày hôm qua muốn ngủ, cũng không ngủ được, cậu xem xem, ho ra nửa chậu máu đây này…” Chị ta nói xong liền chỉ vào cái ống nhổ trước giường Vương Quốc Khánh, bên trong ống nhổ quả nhiên đầy máu.
Chị ta lắc đầu thở dài nói:” Cậu nói xem, một cái xương cá sao lại lợi hại như vậy? Đến nửa đêm thì cái cổ của cậu ta đã sưng lên một khối to, nói chuyện không được cũng không nói, đằng này đến thở cũng không xong, bác sĩ khám xong nói là nhiễm trùng cấp tính, ở đây không còn trị được, ngay trong đêm chuyển lên bệnh viện tỉnh… Cậu nói xem, khi cậu ta nhập viện thì chỉ còn nửa cái mạng, vậy mà lại cứu sống được cậu ta, bây giờ chỉ là một cái nhiễm trùng nho nhỏ, lại phải chuyển lên bệnh viện tỉnh, cậu nói xem cái bệnh viện này…”
Lữ Minh Dương nghe xong quay người rời đi, hắn không có tâm tình cùng chị này tám chuyện. Hắn bước nhanh ra khỏi phòng bệnh, Hàn Di từ đằng sau đuổi tới, nói:” Ngươi gấp như vậy làm gì? Đi bệnh viện tỉnh à?”
“ Dĩ nhiên không, cho dù tìm được anh ta chỉ sợ trong nhất thời anh ta cũng không thể mở miệng được.” Lữ Minh Dương nhàn nhạt nói xong, liền leo lên xe.
“ Vậy ngươi gấp như vậy làm gì?” Hàn Di ngồi lên xe, hỏi.
“ Đến nhà giam.” Lữ Minh Dương vừa nói, vừa khởi động xe.
“ Đến nhà giam? Gặp bác tài đó sao?” Hàn Di nói.
“ Đúng.” Lữ Minh Dương vừa lái xe, vừa nói,” Một cây kim thêu nho nhỏ không thể có năng lực như vậy, làm cho vết thương nhiễm trùng nặng tới mức đó. Vậy có nghĩa là con ác linh này nhất định đã lần nữa dùng phương pháp gì đó khiến cho Vương Quốc Khánh không thể mở miệng.”
Hàn Di yên lặng suy nghĩ ý tứ trong lời nói của Lữ Minh Dương, nói:” Bọn chúng thực không có giết anh ta, cái này cũng có nghĩa là mục đích của bọn chúng chỉ là làm Vương Quốc Khánh không thể mở miệng.”
“ Vương Quốc Khánh nhất định biết chút gì đó.” Lữ Minh Dương nói,” Có lẽ là một vấn đề mấu chốt.”
“ Hiện tại người duy nhất có thể nói về chuyện này, hơn nữa còn có thể mở miệng thì chỉ còn lại bác tài xe buýt kia thôi.” Hàn Di nhịp ngón tay trên trán, lại thở dài, nói:” Chẳng qua chỉ sợ hiện tại anh ta cũng không thể mở miệng…”
Lữ Minh Dương cười quỷ dị, vô cùng chắc chắn nói:” Tạm thời anh ta sẽ không có chuyện gì…”
Hàn Di hiếu kỳ nhìn Lữ Minh Dương một cái, không rõ vì sao Lữ Minh Dương lại có thể chắc chắn khẳng định bác tài xe buýt kia không có chuyện gì. Cô thở dài, lại nói:” Có lẽ đó là một đầu mối, chúng ta vẫn còn một điểm chưa rõ.”
Lữ Minh Dương chuyên tâm lái xe, chờ Hàn Di tiếp tục nói.
“ Chính là ‘ quỷ mẫu’ này vì sao lại chọn những người này.” Hàn Di tiếp tục nói.
Lữ Minh Dương khẽ nhíu mày, vấn đề này ngay từ đầu đã làm mình đau đầu, nhưng thủy chung vẫn không có đầu mối nào có thể lý giải. Nhưng có một điểm có thể khẳng định chính là quỷ mẫu sở dĩ chọn những người này, nhất định là có tính toán, bằng không cũng sẽ không liên tục ba năm đều tử vong chín người, hơn nữa đều là sáu nam ba nữ. Nhưng làm sao ả có thể khiến cho những người này tụ lại cùng một chỗ, lại còn vì sao mà chọn ra những người này đây?
Lữ Minh Dương bỗng nhiên nhớ tới Chu Đình từng nói qua với hắn, chính là buổi tối đã nhận được một cuộc điện thoại, nói khu dân cư mới ở ngoại ô phía đông xảy ra tai nạn giao thông, cô ấy mới chạy tới đó, bởi vì đợi không được taxi, nên đành phải lên chuyến xe buýt kia.
Hắn gọi một cuộc điện thoại, nhờ lão Mã tra một chút buổi tối ngày 9 tháng 10, đường dây nóng hôm đó là từ nơi nào gọi đến, bất quá sau một lát lão Mã hồi báo, nói cuộc gọi đó căn bản là tra không ra nơi gọi.
Quả nhiên không ngoài dự liệu, Lữ Minh Dương và Hàn Di nhìn nhau, nhẹ nhàng lắc đầu, mấy vấn đề này trong nhất thời chỉ sợ không cách nào có thể hiểu rõ được.
Bây giờ còn có thể nói chuyện chính là người còn sống trong vụ tai nạn đầu tiên, đành bắt đầu tra từ đây thôi, Lữ Minh Dương tăng tốc, hành trình một tiếng đồng hồ, bây giờ chỉ mất có hơn bốn mươi phút đã chạy tới.
Đón tiếp vẫn là gã cai ngục kia, gã vừa thấy Lữ Minh Dương, vội vàng tiến tới nói:” Đồng chí phóng viên, chào cậu, chào cậu.”
Lữ Minh Dương cười nhạt bắt tay gã, nói:” Làm phiền anh, tôi lại muốn gặp Hầu Khánh Ba.”
“ Công việc mà, không sao, a a.” Cai ngục cười khan, mắt liếc thấy Hàn Di đi phía sau Lữ Minh Dương, nhất thời mắt sáng rực lên, trong lòng thầm nghĩ làm phóng viên thật là thích, tiểu tử này hôm qua dẫn theo có thể nói là một mỹ nữ thượng phẩm, không ngờ hôm nay đổi một cô khác đã không nói, lại còn muốn xinh đẹp hơn cô gái hôm qua bội phần. Thầm cảm thán công việc của bản thân hằng ngày chỉ toàn là tiếp xúc với nam nhân, không phải cai ngục thì là phạm nhân, thật sự là buồn khổ a.
Hai mắt gã vừa nhìn trộm Hàn Di, vừa nói với một gã cai ngục tiếp khách khác:” Ê, dẫn Hầu Khánh Ba lên đi.”
Lữ Minh Dương lại vội vàng nói gã cai ngục kia đừng vội, lại hỏi:” Anh ta bây giờ là ở…”
“ Trong phòng biệt giam.” Gã cai ngục nhếch miệng cười hắc hắc nói.
Lữ Minh Dương nhất thời nhẹ thở phào, vô cùng hài lòng gật đầu, nói:” Tôi muốn trực tiếp đến phòng biệt giam phỏng vấn anh ta, không biết…”
“ Chuyện này sao…” Cai ngục nhất thời vô cùng khó xử, bên trong nhà giam không có phê chuẩn đặc biệt, thì sẽ không cho phép người ngoài tiến vào.
“ Chỗ này mấy anh em cầm lấy mua gói thuốc lá.” Lữ Minh Dương nói xong lấy một xấp tiền nhét vào túi gã, tục ngữ có nói tiền có thể thông thần, huống chi đây chỉ là một gã cai ngục nho nhỏ.
--------------------------------