Lữ Minh Dương vừa ra sức kéo Chu Đình chạy như điên, vừa quay đầu liếc nhìn, tám chiếc xe kia đã chầm chậm xếp thành một hàng trên đường, hiện tại chúng nó chỉ cần nhấn ga vọt tới, chỉ cần hai giây, chính mình và Chu Đình sẽ bị cán nát thành một đống thịt tương.
Trong chớp mắt toàn bộ mấy chiếc xe đều chồm lên, lấy một loại tốc độ không thể tưởng tượng nổi nhắm hai người phóng tới.
Hai giây, chẳng qua là thời gian một cái nháy mắt thôi!
Hai giây, người ta có thể làm được cái gì?
Khoảng cách trước mắt ít nhất còn đến ba mươi mét, mà hiện tại kỷ lục 100m là 9.77 giây, nói cách khác cho dù Powell ở đây cũng tuyệt đối không thể trong vòng hai giây từ chỗ này chạy vào trong xe, chứ đừng nói là Lữ Minh Dương, huống chi lúc này Lữ Minh Dương còn kéo theo một cô gái yếu ớt như Chu Đình ở đằng sau. ( ngày 18/08/2006 Vận động viên 100 mét 23 tuổi người Jamaica Asafa Powell đã hoàn thành phần chạy 100 mét của mình trong thời gian 9.77 giây tại giải điền kinh Zurich thuộc hệ thống Golden League, đây cũng là kỷ lục thế giới vào thời điểm đó.)
Hai giây, căn bản là người ta chẳng kịp nghĩ ra giải pháp gì!
Nhưng hai giây cũng có thể phát sinh rất nhiều chuyện mà người ta không thể tưởng tượng nổi.
Đột nhiên Lữ Minh Dương nghe thấy phía sau một trận náo loạn, có tiếng thắng xe, có tiếng đụng xe, thậm chí còn có tiếng kêu sợ hãi của con người.
Hắn gấp gáp quay đầu nhìn lại, thì rõ ràng phát hiện tám chiếc xe phía sau vậy mà lại loạn thành một cục, một chiếc minivan chắn ngang giữa đường, hai chiếc Santana đấu đầu đâm nhau, một chiếc Audi đâm vào bên hông một chiếc Toyota, một chiếc Chery và một chiếc Lexus kè nhau lao vào lề đường, chỉ còn duy nhất một chiếc Huyndai là vẫn đang trực chỉ nhắm hướng mình và Chu Đình lao tới.
Lữ Minh Dương kéo Chu Đình vào người, lập tức nhanh như điện lộn một vòng trên mặt đất, chiếc Huyndai bay sượt qua thân thể hai người, Lữ Minh Dương còn ẩn ẩn nghe được tiếng thét kinh hãi của tài xế.
Lữ Minh Dương nhìn cục diện loạn tùng phèo trước mắt, có chút khẽ nhíu mày, nghe thấy tiếng kinh hô của tài xế chiếc Huyndai vừa rồi, đoán chừng bọn họ có lẽ đã thoát khỏi sự khống chế của ác linh.
Vì một lý do nào đó, đã khiến cho bọn họ ngay thời điểm trực chỉ hướng mình phóng tới lại thoát khỏi sự khống chế của ác linh, đột nhiên thấy phía trước có người, lập tức bản năng của một tài xế bộc phát, mạnh mẽ đánh tay lái thay đổi một chút phương hướng, lúc đó mới xảy ra vụ đâm xe tập thể quái dị như trước mắt.
Đám tài xế ai cũng thét lên đau đớn, hoang mang hoảng sợ từ trong xe chui ra, Lữ Minh Dương vội vàng kéo Chu Đình chạy về phía xe Jeep của mình, khởi động xe, quay đầu rời đi.
“ Hình như có người bị thương.” Chu Đình sau khi ngồi lên xe rốt cục cũng đã hoàn hồn, xoay đầu nhìn hiện trường tai nạn xe phía sau kêu lên.
“ Không sao đâu, bọn họ tự mình biết gọi điện báo cảnh sát.” Lữ Minh Dương nhàn nhạt nói. Hiện tại không có thời gian đi rước lấy phiền toái, sớm một chút rời khỏi thì hay hơn.
Rời khỏi hiện trường tai nạn xe, Lữ minh Dương lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, trong lòng lại nổi lên một trận nghi vấn, đến tột cùng là vì nguyên nhân gì mà tám gã tài xế này trong nháy mắt tất cả đều thoát khỏi sự khống chế của ác linh? Chẳng lẻ thật sự trên đời này có cái gọi là thiên ý?
Ác linh khống chế thân thể con người, chính là quỷ nhập như cách nói trong dân gian, thật ra đó chính là một loại thôi miên cấp độ sâu, là ác linh lợi dụng năng lượng từ trường đặc thù của nó khiến cho ý thức của con người bị hãm sâu trong trạng thái thôi miên. Nhưng quỷ chỉ có thể khống chế ý thức hành động của con người, mà tiềm thức của con người vẫn tồn tại như cũ, cho nên dưới một tình huống nào đó, ví dụ như có một kích thích đặc biệt, con ngưòi thật sự có thể lập tức thanh tỉnh trở lại.
Chẳng lẻ mấy gã tài xế này đều trùng hợp chớp mắt thanh tỉnh cùng một lúc?
Thế giới này tuy có những sự việc ngẫu nhiên và trùng hợp, nhưng Lữ Minh Dương tuyệt đối không tin lần này là ngẫu nhiên hoặc là trùng hợp.
Loại trừ ngẫu nhiên và trùng hợp, như vậy chỉ còn có một khả năng, chính là có người ở trong bóng tối cứu mình và Chu Đình một mạng.
Đến tột cùng là ai đã cứu mình và Chu Đình, ai lại có năng lực này chứ?
Lão Mã? Bao nhiêu năm qua Lão Mã cũng chưa từng ra khỏi văn phòng, càng không cần nói đêm hôm khuya khoắc thế này khi không lại chạy đến ngoại ô hoang vắng. Nhưng trừ lão Mã thì còn ai có năng lực này chứ? Hành tung của mình chỉ nói qua với lão Mã, nếu không phải lão Mã, thì tại tỉnh thành này, chỉ sợ cũng không ai có thiết bị hoặc năng lực làm tám người bị quỷ nhập thanh tỉnh trở lại cùng một lúc.
Đột nhiên Lữ Minh Dương theo ánh đèn pha trên xe chiếu tới, phát hiện có một chiếc xe đậu lại ven đường phía trước, là một chiếc BMW màu đỏ, đứng tựa vào xe là một người, một người con gái mặc y phục màu đỏ.
Hắn chậm rãi giảm tốc độ, ngừng lại bên cạnh chiếc BMW.
“ Anh dừng xe làm gì? Cô ta là ai?” Chu Đình nhìn Hồng Y nữ, nói.
“ Không biết.” Lữ Minh Dương nhàn nhạt nói, khóe miệng lại treo một nụ cười mỉm.
“ Không biết thì anh dừng xe làm gì?” Chu Đình nghi hoặc nhíu mày.
“Không biết, nhưng lại là người quen.” Lữ Minh Dương cười khổ một tiếng, mở cửa xuống xe, phát hiện quả nhiên mình không có nhìn lầm, cô gái mặc y phục màu đỏ này đúng là Tam Hà thôn quỷ mị Hồng Y mỹ nữ.
Cô ta khoanh tay tựa người vào cửa xe, nghiêng người nhìn Lữ Minh Dương nhàn nhạt cười, cánh môi mỏng hơi cong lên, đôi mắt to khẽ nheo lại mang theo một tia kiêu ngạo, cái eo thon nhỏ lại mang theo một tia gợi cảm.
Lữ Minh Dương ảm đạm cười, nói:” Đại ân khó lòng báo đáp.”
“ Ngươi lại thiếu ta một mạng, a, lần này phải là hai mạng mới đúng.” Hồng y mỹ nữ khẽ mỉm cười, liếc mắt nhìn người mới từ trong xe đi ra, gắt gao ôm lấy cánh tay Lữ Minh Dương, đang nghi hoặc nhìn mình – Chu Đình.
Lữ Minh Dương không khỏi cười khổ một trận, Hồng y nữ này chỉ sợ đã đem tính mạng Chu Đình tính vào tài khoản của mình luôn rồi.
Hồng Y nữ nhìn biểu tình cười khổ của Lữ Minh Dương, lại cười nhạt nói:” Sao đây, ta từ xa chạy tới đây cứu viện, ngươi cũng không thể tỏ ra phong thái chủ nhà tiếp khách một chút sao? Nghe nói chỗ này của các người mấy món xào rất nổi tiếng phải không a.”
Lữ Minh Dương lại cười khổ không lên tiếng, làm ra một động tác “mời”, Hồng y nữ cười nhạt, xoay người ngồi vào chiếc BMW màu đỏ của mình.
“ Cô ấy là ai a?” Chu Đình nghi hoặc giương mắt nhìn Lữ Minh Dương nói.
“ Một người từng cứu mạng tôi, hơn nữa vừa rồi lại cứu chúng ta hai cái mạng.” Lữ Minh Dương nói.
“ Vậy sao lúc nãy anh còn nói là không biết?” Chu Đình có một điểm biểu tình khác thường trong mắt, cô hung hăng ôm chặt lấy cánh tay Lữ Minh Dương, nói” Cô ấy tên là gì?”
Lữ Minh Dương cười khổ một trận, lắc đầu nói:” Không biết, cho nên tôi mới nói không biết.”
Hồng y nữ bỗng nhiên hạ cửa kính xe, hướng Lữ Minh Dương mỉm cười, nói:” Ta tên là Hàn Di, từ Bắc Kinh đến.” Sau đó chiếc BMW nổ máy, chậm rãi lăn bánh.
“ Từ Bắc Kinh đến?” Lữ Minh Dương trong lòng khẽ động, bỗng nhiên ý thức được vì sao cô ta lại xuất hiện ở chỗ này. Buổi sáng lão Mã có nói Bắc Kinh đã phái một chuyên gia đến hỗ trợ mình phá vụ án này, cũng chỉ có cái vị “chuyên gia” này mới có thể từ chỗ lão Mã biết được hướng đi của mình, chỉ là thật sự không ngờ chuyên gia này trẻ như vậy, hơn nữa còn là một mỹ nữ, đồng thời cũng là người quen.
“ Bắc Kinh tới thì hay lắm sao?” Chu Đình nhỏ giọng lầm bầm một tiếng, trong khẩu khí có không ít dấm chua.
Lữ Minh Dương không khỏi cười thầm trong bụng, vỗ vỗ Chu Đình nói:” Lên xe.”
“ Nhìn anh cười gian manh như vậy, mau thành thật khai báo, cô ta đến tột cùng là ai? Vừa gặp mặt đã đáp ứng mời cô ta ăn cơm, khẳng định là có gì đó!” Chu Đình ngồi trên xe, nhìn Lữ Minh Dương hung hăng nói.
Lữ Minh Dương cười khổ nói:” Tốt xấu gì người ta cũng vừa mới cứu mạng chúng ta a, mời người ta ăn bữa cơm cũng không quá đáng phải không?
Lữ Minh Dương vừa nói, vừa tăng tốc độ, vượt qua chiếc BMW của Hồng Y nữ Hàn Di, đi trước dẫn đường.
----------------------------------------------------------------------------------------------------------------