Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“ Chuyện gì thế này?” Hồ Dĩnh xoa xoa cần cổ đau nhức, trở người tỉnh lại.

“ A a, không có gì, lúc nãy cô vừa đánh một vòng trước quỷ môn quan đó mà.” Lữ Minh Dương thản nhiên nói.

Chu Đình tức giận trừng mắt liếc nhìn Lữ Minh Dương, nhẹ nhàng nói với Hồ Dĩnh:” Cô vừa rồi bị ảo giác, tình huống rất nguy hiểm, là hắn cứu cô. Rốt cục vừa rồi cô nhìn thấy cái gì?”

Hồ Dĩnh ánh mắt cảm kích nhìn Lữ Minh Dương, chỉ trong thời gian một đêm mà Lữ Minh Dương đã cứu mình ba lần. Cô nhíu mày trả lời câu hỏi của Chu Đình:” Vừa rồi đang xem phim, bỗng nhiên tôi thấy chiếc xe trên màn hình từ trong đó phóng ra, nhắm tôi bay tới, sau đó thì cái gì cũng không biết...Đến tột cùng là chuyện gì xảy ra? Nó vì sao cứ phải nhắm vào tôi chứ a...” Hồ Dĩnh nhịn không được khóc nức nở.

Chu Đình vừa nhẹ nhàng vỗ về an ủi Hồ Dĩnh, vừa nhìn về phía Lữ Minh Dương.

Lữ Minh Dương cũng bất đắc dĩ thở dài:” Nó tính sổ tôi trước thì còn hiểu được, dù sao tôi cũng là người phá hư chuyện tốt của nó, nhưng nó vì sao lại nhằm vào các cô trước thì tôi cũng không rõ.”

“ Nhất định là có nguyên nhân!” Chu Đình nói,” Chúng ta phải tìm ra.”

“ Được rồi.” Lữ Minh Dương vỗ vỗ tay nói,” Cái này tạm thời không cần nhắc tới, bây giờ còn có chính sự quan trọng hơn chờ chúng ta làm.”

“ Chính sự gì chứ?” Chu Đình hỏi.

“ Bắt quỷ!” Lữ Minh Dương quỷ dị cười nói.

Hai vị mỹ nữ không khỏi liếc mắt nhìn nhau, Chu Đình nắm lấy tay Hồ Dĩnh, ý bảo không cần lo lắng.

Lữ Minh Dương mỉm cười, nói tiếp:” Hiện tại con quỷ kia đã bị tôi vây trong khu vực này, chúng ta sẽ moi nó ra, triệt để tiêu diệt nó, sau đó tất cả mọi chuyện đều sẽ chấm dứt. Đương nhiên đây là công việc có mức độ nguy hiểm nhất định, nhưng hai người các cô vẫn phải đi cùng tôi, bằng không để hai cô đợi ở đây, một khi con quỷ kia tìm tới các cô, thì ngay cả cơ hội cứu hai người tôi cũng không có.

Lữ Minh Dương vừa nói, vừa kéo một ngăn tủ dưới kệ sách, từ bên trong lấy ra mấy thứ. Chu Đình nhìn nhìn, thấy trong đó chính là có ba cây súng nước lớn, còn có vài thứ linh tinh nho nhỏ, trong đó rõ ràng còn có một trái lựu đạn nhỏ. Lữ Minh Dương xoay người mở tủ lạnh, từ ngăn mát lấy ra một cái hộp nhựa, bên trong đầy ấp mấy ống tiếp nước chứa đầy huyết tương màu đỏ.

Lữ Minh Dương lấy súng nước lắp ống huyết tương vào, đưa qua cho Chu Đình và Hồ Dĩnh, nói:” Các cô không nhìn thấy quỷ, nhưng chú ý một điểm, chính là một khi bị quỷ tiếp cận, nhiệt độ chung quanh sẽ đột ngột giảm xuống. Nếu các cô cảm giác được không khí chung quanh mình đột ngột trở nên lạnh lẽo, liền phải chú ý quan sát, quỷ tuy là vô hình, nhưng vẫn có tác động đến không khí chung quanh làm nó biến dạng nhẹ trở nên vặn vẹo méo mó, sau đó các cô chỉ việc nhắm nó mà bắn thôi.”

Chu Đình và Hồ Dĩnh nhịn không được trong lòng vô cùng khẩn trương, do dự tiếp nhận khẩu súng nước Lữ Minh Dương đưa qua. Các cô nhìn giống như hai tân binh mới nhập ngũ, đến súng còn chưa biết dùng thì đã bị điều ra chiến trường, nhưng lần này các cô đối mặt với địch nhân cũng không phải là cướp biển thổ phỉ, cũng không phải là đế quốc thực dân, mà là nhìn không thấy sờ không được, một con quỷ giết người vô hình.

Lữ Minh Dương nhìn hai vị mỹ nữ trán rịn mồ hôi, ôn hòa cười, nói:” Đừng lo lắng, tôi lúc nào cũng theo sát bên cạnh các cô.”

Hắn nói xong thì trở lại bên cạnh kệ sách, lại mở một cái cầu dao điện lớn khác, trong nháy mắt không gian bừng sáng như ban ngày, ngoài cửa sổ là một mảng sáng ngời. Thì ra tất cả đèn ở trong khu vực này đã được bật sáng, thậm chí ở bốn góc sân còn có bốn cái đèn pha quét tới quét lui khắp nơi.

Lữ Minh Dương đeo mắt kính lên, điều chỉnh một chút thiết bị emf trên cổ tay, lại quay sang hai vị mỹ nữ cười nói:” Xuất phát thôi.” Xem bộ dáng của hắn, tựa hồ rất thoải mái giống như chuẩn bị chơi một trò chơi không chút gì nguy hiểm vậy.”

Bên ngoài tòa nhà được ánh đèn chiếu rọi, nhìn giống như đang giữa ban ngày. Ánh sáng có thể tiêu trừ sợ hãi, điều này làm cho hai vị mỹ nữ thoáng an tâm một chút, Lữ Minh Dương vừa dẫn theo hai người họ phía sau, vừa quan sát biến hóa của số liệu trên thiết bị emf.

Ra khỏi phạm vi tòa nhà, Lữ Minh Dương nhìn một dãy kho hàng trước mắt, nói với hai vị mỹ nữ:” Trong này tổng cộng có mười hai kho hàng, một trong số đó nhất định là nơi nó đang trốn.”

Chu Đình và Hồ Dĩnh nhìn hai dãy kho hàng cực lớn trước mắt, thấy trong mỗi cái kho hàng đều có ánh đèn sáng ngời, cảm thấy hơi thoải mái một chút, theo sau Lữ Minh Dương, chậm rãi tiến tới kho hàng phía trước.

Ở giữa hai dãy kho hàng là một con đường xi măng khoảng năm mét, Lữ Minh Dương dẫn đầu đi ở giữa đường, Chu Đình và Hồ Dĩnh gắt gao bám sát sau lưng Lữ Minh Dương, chậm rãi tiến lên từng bước.

Lữ Minh Dương vừa di chuyển vừa cẩn thận quan sát biến hóa của trị số emf, vừa thông qua cặp kính đặc biệt cảnh giác quan sát trái phải hai dãy kho hàng xem có cái gì khác thường không, hàng thứ nhất, hàng thứ hai, cho đến hàng thứ năm đều không có phát hiện gì.

Lữ Minh Dương khẽ nhíu mày, nếu ác linh thực bị mình vây khốn, như vậy rất có thể nó ở một trong hai cái nhà kho cuối cùng này, cũng chính là hai cái kho hàng gần cửa ra vào nhất.

Trị số emf trên cổ tay rõ ràng đang từ từ tăng lên, Lữ Minh Dương khẽ nghiến răng, nhẹ nhàng nâng súng trên tay lên, chậm rãi di chuyển về phía trước.

Đột nhiên, đèn pha ở bốn góc chợt lóe lên – cái này rõ ràng là do năng lượng từ trường của ác linh kịch liệt biến hóa mà tạo thành. Lữ Minh Dương thầm hô một tiếng quả nhiên ở trong này, hắn như một mũi tên xông tới phía trước, xoay người nhắm ngay kho hàng bên trái, dưới ánh sáng của ngọn đèn tựa hồ thực không có dị vật gì tồn tại, Lữ Minh Dương lập tức chuyển thân ngay cả đầu cũng không có quay lại, một tay cầm lấy súng vòng ra phía sau bắn ra một phát, nhất thời một tiếng gầm rú thê lương vang lên.

Hai vị mỹ nữ nhất thời dung nhan thất sắc nhìn cửa kho hàng bên tay phải, ngay vị trí cửa, tựa hồ có một nhân ảnh trong suốt lúc ẩn lúc hiện dưới ánh đèn, đang thống khổ vặn vẹo.

Lữ Minh Dương đã xoay người lại, không chút chậm trễ lại bắn tiếp một phát, bóng ma trong suốt kia đã bắt đầu điên cuồng chạy trốn, tốc độ quỷ dị trong nháy mắt đã không còn bóng dáng.

Lữ Minh Dương cười nhạt, cũng không có truy đuổi, dù sao ác linh này cũng trốn không khỏi khu vực này. Hơn nữa ác linh này xem ra cũng không cường đại như mình tưởng tượng, trừ tốc độ cực nhanh, chỉ sợ cũng không có bản lãnh gì lớn, tiếc là chỉ thiếu một phát nữa là có thể kết thúc nó rồi.

“ Bắt được nó không?” Chu Đình vội vàng hỏi.

“ Làm gì mà nôn nóng quá vậy?” Lữ Minh Dương mỉm cười nói:” Mèo bắt chuột còn phải vờn một chút nữa là.”

Hai vị mỹ nữ không khỏi lại nhìn nhau, Chu Đình bỗng nhiên cảm thấy mình đối với Lữ Minh Dương thật sự là không hiểu hắn được bao nhiêu, thoạt nhìn thì hắn giống như vô cùng cẩn thận chững chạc, ai lại ngờ rằng hắn lại còn có một mặt tính nết trẻ con như vậy, chuyện bắt quỷ nguy hiểm như vậy hắn lại xem như một trò chơi.

Lữ Minh Dương xoay người quay trở lại bên trong, so sánh với lúc nãy, cước bộ hắn lúc này chính là toát ra phong thái tự tin và thoải mái. Khu vực này tuy không tính là nhỏ, nhưng chân chính địa phương có thể cho nó trốn lại không nhiều, hơn nữa chỗ này coi như là sân nhà của mình, ngay tại nhà mình bắt quỷ, cho dù nó có lợi hại gấp mười, chỉ sợ cũng dễ dàng bị thu phục.

------------------------------------------------------------------------------------------------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK