Lữ Minh Dương phẫn nộ hít một hơi thật sâu, bước nhanh hai bước tới nhặt mũi đinh bạc lên, ngẩng đầu nhìn lên bảng báo lầu phía trên cửa thang máy, nhưng trên màn hình LCD lại căn bản không có một tia sáng, nói cách khác con ác linh đang đào tẩu này, có thể là lên lầu, cũng có thể là xuống lầu, trong một tòa nhà lớn như thế này, muốn tìm ra nó cũng thập phần phiền toái.
Hắn bực bội quay đầu nhìn vẻ mặt đang hoảng sợ của Tiểu Thiến, sau đó từ trong túi lấy ra một khẩu súng giống súng nước, bên trong dĩ nhiên là hỗn dịch máu chó mực và gà trống trắng rồi. Hắn nhét khẩu súng huyết tương vào tay Tiểu Thiến, nói:” Cô cầm lấy, nhắm ngay cửa thang máy, một lát nếu cửa thang máy mở ra, lập tức bắn mạnh vào trong.”
Tiểu Thiến lóng nga lóng ngóng tiếp nhận súng huyết tương, run giọng nói:” Đến tột cùng là có chuyện gì?”
Lữ Minh Dương thản nhiên nói:” Cô còn nhớ một đoạn thời gian trước đây, chỗ này có phát sinh qua một trận ẩu đả do say xỉn giành vũ nữ không, còn chết hai mạng người đấy?”
Tiểu Thiến máy móc gật gật đầu.
Lữ Minh Dương tiếp tục nói:” Ngoài ra đoạn thời gian gần đây, chỗ này cũng liên tục xảy ra hai vụ án cưỡng gian giết người...”
“ Án cưỡng gian giết người?” Tiểu Thiến không khỏi có chút ngạc nhiên.
“ Đúng, bất quá vụ này ở trên đã phong tỏa tin tức, cô không biết cũng không có gì lạ.” Lữ Minh Dương tiếp tục nói,” Hai vụ án mạng này chính là do hai kẻ ẩu đả đó sau khi chết, biến thành ác linh đi gây án. Mục tiêu của bọn chúng hôm nay rất có thể chính là cô. Nhớ lời tôi, nhắm ngay cửa thang máy, một khi cửa mở chỉ cần nhắm bên trong tận lực mà bắn.”
Tiểu Thiến trừng to đôi mắt vừa hoang mang vừa hoảng sợ, nói:” Còn anh...”
“ Tôi đi đuổi nó xuống.” Lữ Minh Dương thản nhiên nói xong một câu, liền xoay người bước đi, cũng không quan tâm Tiểu Thiến đang ở đằng sau kêu thất thanh.
Hắn nhanh chóng bước lên cầu thang bộ, hướng lầu 5 đi lên.
Hai con ác linh trong đó có một con vẫn luôn ẩn núp trong thang máy, vốn lúc nãy mình đã chuẩn bị đón đường nó ở lầu 5, chuẩn bị một kích tiêu diệt nó, nhưng không ngờ để tiểu quỷ này kịp đóng cửa thang máy trốn xuống dưới.
Lầu 5, dưới ngọn đèn hành lang hôn ám không có một bóng người, ra khỏi cầu thang bộ xoay người một cái là có thể nhìn thấy thang máy, trên bảng điện tử hiển thị vị trí của thang máy lúc này lại sáng đèn – như trước dừng ở lầu 4.
Lữ Minh Dương nhất thời nhíu chặt mi tâm, hắn thầm kêu một tiếng không xong, xoay người về phía cầu thang bộ chạy xuống. Thang máy nếu vẫn còn ở lầu 4, nói cách khác ác linh vẫn như trước trốn ở lầu 4! Tiểu Thiến cũng đang ở lầu 4!
Lữ Minh Dương ba bước rút còn hai bước, nhảy vài cái đã xuống hết một lầu, lập tức lao trở lại lầu 4 hắc ám.
Trước cửa thang máy không có thân ảnh Tiểu Thiến.
Từ lúc Lữ Minh Dương lên lầu cho đến lúc hắn trở lại, chỉ là một đoạn thời gian ngắn ngủi mấy chục giây, nhưng chỉ trong tích tắc thời gian đó, ác linh đã bắt Tiểu Thiến đi rồi. Lữ Minh Dương thầm hối hận dậm chân một cái, nhíu chặt chân mày, cẩn thận dùng ngọn đèn trên thiết bị emf chiếu rọi khu vực trước thang máy.
Không có bất kỳ dấu vết đánh nhau nào, nhưng trên mặt đất lại có chiếc túi xách bị đánh rơi, vị trí túi xách nằm sát cửa thang máy, thậm chí một đoạn quai túi còn bị cửa thang máy kẹp lấy.
Đây không phải rõ ràng là Tiểu Thiến đã bị ác linh bắt vào bên trong thang máy sao?
Lữ Minh Dương nhíu mày ngẩng đầu nhìn lên, hắn bỗng phát hiện bảng báo lầu phía trên cửa thang máy lại sáng đèn, hiển thị thang máy hiện tại đã lên đến lầu 7.
Lữ Minh Dương đột nhiên xoay người, lần nữa tiến về phía cầu thang bộ.
Tiếng bước chân Lữ Minh Dương xa dần, tiếng bước chân vội vã đó là đang hướng tầng trên mà chạy đi, trong bóng đêm của đại sảnh tầng 4 từ từ hiện ra một bóng đen, nó nhìn về hướng Lữ Minh Dương biến mất làm ra một vẻ mặt khinh thường, sau đó lại xoay người nhìn về phía bóng tối đằng sau một đống vật liệu trang trí mà cười gằn một tiếng.
Trong bóng tối đó có một cô gái đang nằm, đương nhiên chính là Tiểu Thiến. Giờ phút này toàn thân cô đang run rẩy, nước mắt rưng rưng, nhưng trong miệng lại không thể phát ra một tiếng nào.
Vừa rồi cô nghe lời Lữ Minh Dương, cầm súng huyết tương đứng đối diện cửa thang máy, ai ngờ được đến khi cửa thang máy mở ra, thì ác linh lại từ đằng sau cô mà đánh lén, cô chỉ cảm thấy nơi gáy đột ngột truyền đến một cơn lạnh tê buốt, sau đó thân thể liền mềm nhũn, thậm chí một tiếng kêu cũng không kịp thét lên.
Ác linh đang nhìn chằm chằm vào cô mà cười ác độc, Tiểu Thiến tuy không nhìn thấy thân ảnh của nó, nhưng trực giác lại rõ ràng nói cho cô biết, ở đằng trước mặt cô đang có một người, hay nói đúng hơn là một con quỷ!
Một luồng khí lạnh đậm đặc chầm chậm ập tới, Tiểu Thiến trừng to đôi mắt hoảng sợ nhìn vào khoảng không hư vô trước mắt, đột nhiên, cô cảm thấy áo khoác của mình tựa hồ bị thứ gì đó dùng sức lôi kéo.
Cô ra sức ôm chặt hai cánh tay, nhưng đôi tay bủn rủn đó làm sao có thể ngăn cản lực kéo của ác linh? Cánh tay cô từ từ bị kéo thẳng lên, áo khoác vút một tiếng liền từ trên người cô trôi tuột ra, rơi xuống mặt đất gần đó.
Cô giãy dụa muốn đứng lên, đột nhiên chiếc váy thu đông của cô lại bị thứ gì đó giữ chặt, sát một tiếng cũng bị lột ra khỏi người.
Khí lạnh càng lúc càng đậm, cô tựa hồ còn loáng thoáng nghe được tiếng cười ác độc, cô cố gắng há miệng thật lớn, nhưng vẫn như trước không thể thốt ra bất cứ thanh âm nào. Rốt cục cô không dám làm loạn nữa, co rúc cuộn tròn thân thể mình lại thành một khối, nhưng khí lạnh đậm đặc lại xuyên thấu qua nội y không ngừng áp tới, khiến cho cô có cảm giác khí lạnh chính là từ sâu trong xương tủy mình tràn ra, làm cho thân thể bất giác run rẩy kịch liệt.
Nhưng ác linh vẫn không hề buông tha cô, bắt đầu tấn công nội y của cô. So với áo khoác, thì nội y tương đối khó cởi bỏ khỏi người hơn, cô cảm thấy hai bàn tay của mình bị một lực lượng vô hình kéo dang ra ngoài, mặc cho cô cố gắng thế nào cũng không thể khống chế hai cánh tay của chính mình, nội y chầm chậm bị cuộn lên, chiếc bụng phẳng lỳ lộ ra, chiếc áo ngực tuyệt đẹp...
Sợ hãi, chuyện này còn đáng sợ gấp mười lần so với chuyện gặp phải sắc lang, dù sao “sắc lang” vẫn có thể nhìn thấy, còn “sắc quỷ” thì khiến người ta sợ hãi không đơn giản chỉ vì bị nó sàm sở.
Đột nhiên một luồng sáng mãnh liệt phóng tới, Tiểu Thiến loáng thoáng nhìn thấy trước mắt có một thân ảnh mờ ảo, là một nam nhân, gương mặt y đang vặn vẹo méo mó, trên trán lại có cắm một mũi đinh bạc, đồng thời y cũng phát ra một tiếng tru thảm thiết, tiếng tru thảm thiết cơ hồ chấn thủng màng nhĩ của Tiểu Thiến.
Khuôn mặt ác linh vặn vẹo vô cùng dữ tợn, Tiểu Thiến không khống chế được cũng phát ra một tiếng thét chói tai. Cô vừa thét vừa giãy dụa bò dậy, đột nhiên cô nhận ra bản thân rõ ràng đã có thể cử động trở lại.
Sau khi bò dậy, cô liền nhìn về nơi phát ra luồng ánh sáng đó, một thân ảnh đang đứng tại đầu cầu thang bộ, đúng là nam nhân khoác áo choàng thần bí kia.
Cô cũng không thèm mặc lại quần áo, lập tức hướng về phía nam nhân khoác áo choàng đó vọt tới, oa một tiếng liền nhào vào ngực hắn khóc nức nở.
“ Không sao chứ, ha ha.” Lữ Minh Dương vỗ nhẹ vào đầu vai Tiểu Thiến, khẽ cười nói.
Hắn quay đầu nhìn ác linh đang run rẩy trên mặt đất dần dần nhạt đi, trong lòng thầm cười khinh một tiếng: Gạt tao một lần là giỏi rồi, còn muốn gạt tao hai lần liền không phải dễ dàng như vậy đâu.
Hắn nhẹ nhàng kéo Tiểu Thiến rời khỏi ngực mình, thản nhiên nói:” Mặc quần áo lại đi.”
Khuôn mặt Tiểu Thiến nhất thời nóng lên, lúc này mới phát hiện nội y trên người mình lúc nãy cơ hồ đã bị ác linh kia lột ra, hiện tại đứng dưới ngọn đèn mãnh liệt của Lữ Minh Dương dáng người của mình tựa hồ có chút dụ người.
Lữ Minh Dương cười nhạt, xoay người nhặt mũi đinh bạc trên mặt đất lên. Mũi đinh bạc này thực ra là nỏ tiễn của Hàn Di, số lượng trong tay hắn rất hạn chế, mà Hàn Di thì lại không chịu đem thuật vẽ phù niệm chú kia dạy cho mình, cho nên mỗi một mũi đinh đều rất là quý giá.
Sau khi lấy y phục đưa qua cho Tiểu Thiến, Lữ Minh Dương lại chuyển ánh sáng chiếu sang nơi khác, trong lòng thầm thở dài một tiếng, đợi cho Tiểu Thiến mặc xong quần áo, sau đó nhàn nhạt nói:” Có thể đi chưa?”
Tiểu Thiến lí nhí ừ một tiếng, sau đó bất giác lại nép sát vào Lữ Minh Dương, gắt gao ôm chặt cánh tay hắn. Hiện tại cô có cảm giác tựa hồ thế giới này khắp nơi đều tràn ngập nguy hiểm, chỉ có dựa vào nam nhân áo choàng thần bí này, mới có thể làm cho cô cảm thấy được một chút an toàn.
Lữ Minh Dương bất đắc dĩ cười khổ không ra tiếng, dìu Tiểu Thiến đến trước thang máy, ấn nút thang máy, lần này đèn báo thang máy lập tức hiện lên, một chốc sau cửa thang máy liền mở ra.
Tiểu Thiến lại hoảng sợ nhìn buồng thang máy trống trãi, dưới chân một chút cũng không tình nguyện chuyển động. Cảm giác khủng bố cực độ lại đánh ập tới.
Lữ Minh Dương cười nhạt nói:” Không sao, vào đi.”
Hắn giữ nhẹ đầu vai Tiểu Thiến, đi vào thang máy. Cửa thang máy tự động đóng lại, Lữ Minh Dương lại không vội ấn vào nút bấm trên bảng điều khiển, mà lại đút tay vào túi tìm kiếm thứ gì đó.
Tiểu Thiến nhất thời lại lo sợ trong lòng, nam nhân áo choàng thần bí này rốt cục muốn làm gì? Chẳng lẽ mình mới từ trong tay “sắc quỷ” đào thoát, lại rơi vào ma chưởng của “sắc lang”?
Cô kinh nghi nhìn Lữ Minh Dương, gương mặt tuy không phải là anh tuấn cho lắm nhưng lại có một khí chất đặc biệt, trong lòng thầm nói rơi vào ma chưởng của y cũng không tệ, còn tốt hơn bao nhiêu lần so với “sắc quỷ” kia.
“ Nhìn vào mắt tôi.” Lữ Minh Dương bỗng nhiên nhìn vào mắt Tiểu Thiến nói.
Tiểu Thiến bất giác không tự chủ nhìn vào mắt Lữ Minh Dương, phát hiện trong mắt hắn rõ ràng đang lấp lóe một loại hào quang kỳ lạ. Đến tột cùng hắn muốn làm gì? Chẳng lẽ hắn muốn tỏ tình? Cái này không phải có điểm hơi nhanh a? Tuy hắn cứu mình một mạng, tuy hắn có khí chất khiến người ta khó có thể cự tuyệt, nhưng mà... Bất quá mình mới biết hắn được có vài phút đồng hồ, bản thân mình chẳng biết gì về hắn, nếu hắn thực sự tỏ tình, bản thân mình rốt cục có phải là nên chấp nhận không đây?
Trong nháy mắt này trong đầu Tiểu Thiến có vô số ý niệm chuyển động, nhưng cô bỗng nhiên phát hiện ở nơi ánh mắt của mình và nam nhân thần bí này giao nhau bùng lên một ngọn lửa, ngọn lửa đó bỗng chốc bùng lớn lên, nháy mắt ngọn lửa dữ dội đó đã cắn nuốt chính mình...
“ Cô vừa mới tan ca, sau đó vào thang máy, hiện tại thang máy đang đi xuống, trong lúc này không hề có bất cứ chuyện gì phát sinh qua...” thanh âm Lữ Minh Dương toát ra một loại ma lực không thể kháng cự, ánh mắt Tiểu Thiến có chút ngốc trệ, cô không tự chủ gật nhẹ đầu theo lời nói của Lữ Minh Dương...
“Cách” một tiếng Lữ Minh Dương đã cất đi chiếc bật lửa ở trong tay, sau đó ấn vào nút lầu một, nhẹ nhàng thở ra một hơi, khẽ đảo mắt liếc nhìn Tiểu Thiến một cái.
Tiểu Thiến lúc này lại khẽ nhíu mày, cánh mũi hơi phập phồng một chút, tựa hồ là ngửi thấy mùi gì đó không dễ chịu, giống như là – mùi nước tiểu – nam nhân thối, quả nhiên là nam nhân thối...
Lữ Minh Dương cười khổ trong lòng một tiếng, loại bỏ ký ức, tuy mình luôn không tán đồng dùng loại phương pháp này, nhưng hiện tại không làm vậy không được. Tiểu Thiến trước mắt tuy là một mỹ nữ, nhưng hắn lại làm ra một bộ dáng vô cùng nghiêm trang, đến liếc cũng không thèm liếc cô ta một cái...
Trong cuộc sống đầy rẫy chuyện bất đắc dĩ, huống chi mình lại làm cái loại nghề này, còn có loại số mạng này...
Đối với hắn mà nói, ký ức đôi khi là một loại hạnh phúc, nhưng nhiều hơn chính là thống khổ. Thống khổ đến nỗi khiến hắn muốn buông bỏ, buông bỏ hiện tại, buông bỏ tương lai...
Chớp mắt thang máy đã đến lầu một, di động của Lữ Minh Dương lại reo, là điện thoại của lão Mã. Hắn vừa nối máy, vừa bước ra khỏi thang máy, đi ra khỏi đại sảnh mà cũng không hề quay đầu lại, đi về phía chiếc xe Jeep đậu trước tòa nhà lớn.
Tiểu Thiến ra khỏi thang máy liền đi về phía WC, nhưng cô bỗng nhiên phát hiện chính mình rõ ràng không có cảm giác mắc vệ sinh, bắp đùi lại truyền đến cảm giác ướt lạnh, cô không khỏi khẽ nhíu mày, chẳng lẽ vừa rồi ở trong thang máy “hương vị” đó là bay từ người mình ra? Trách không được nam nhân kia vừa rồi đến liếc cũng không thèm liếc mình một cái...
---------------------------------------------------