Chế độ cưỡng chế hỏa táng cũng vì mục đích này mà sinh ra.
Hộp tro cốt bên trong mộ phần trước mắt này vậy mà không phải đựng tro cốt, chẳng lẽ thi thể Hoắc Linh Linh thực tế không bị hỏa thiêu sao?
“ Hiện tại chế độ hỏa táng rất nghiêm khắc, điều này sao có thể?” Lữ Minh Dương nhón lên một chút “tro cốt”, phát hiện đây quả nhiên chỉ là vôi bột bình thường mà thôi.
“ Ngươi không phải nói tiền có thể thông thần đó sao, chỉ một chút chuyện như vậy chỉ sợ cũng không phải là việc khó gì.” Hàn Di nhàn nhạt nói, “Tiếp tục đào đi.”
“ Tiếp tục đào?” Lữ Minh Dương nghi hoặc hỏi.
“ Nói nhảm nhiều quá, kêu ngươi đào thì đào đi.” Hàn Di mất kiên nhẫn nói.
Lữ Minh Dương cười khổ một cái, lại nhảy xuống huyệt mộ. Bây giờ thái dương cũng đã xuống núi, sắc trời đã mờ tối đi nhiều, rất may là nãy giờ không có ai bắt gặp, bằng không phiền toái này chỉ sợ là không nhỏ chút nào.
Thanh kiếm bằng đồng này thực là không thuận tay, xới đất lên cũng còn được, nhưng thân kiếm hẹp như vậy thì không thể xúc đất hất khỏi huyệt được, Lữ Minh Dương đành phải than vắn thở dài dùng tay xúc từng chút từng chút đất bên trong hất ra ngoài huyệt mộ.
Hàn Di thì lại nhàn nhã tựa vào một cái bia mộ, khóe môi treo một nụ cười mỉm nhìn Lữ Minh Dương, miệng thỉnh thoảng còn kêu lên một tiếng:” Ngươi nên nhanh lên a, bị người ta bắt gặp lại có phiền toái đó.”
Lữ Minh Dương dở khóc dở cười, giữa ban ngày ban mặc muốn đào mộ người ta chính là cô, vậy mà còn làm bộ làm tịch sợ người khác bắt gặp. Mà muốn đào mộ thì nói trước một tiếng để ít ra người ta cũng đem theo cái xẻng, chứ dùng thanh kiếm đồng này thì tôi có muốn nhanh cũng nhanh không nỗi a. Chẳng qua ai bảo mình là nam nhân, cuối cùng cũng không đành lòng để một đại mỹ nữ tướng mạo xinh đẹp khí chất cao nhã đi làm cái loại công tác này đúng không a?
Lữ Minh Dương giơ lên thanh kiếm đồng hung hăng cắm xuống đất, lại bất ngờ nghe được một tiếng “cộp” trầm muộn truyền đến. Hàn Di nhất thời tỉnh táo, bước nhanh tới gần mộ huyệt, kêu lên:” Tốt, đào nhanh lên, ngươi đứng đó làm thơ à, đào nhanh lên a.”
Lữ Minh Dương hít sâu một hơi, lại giơ kiếm đồng lên, chuẩn bị xới tung đám đất xung quanh lên, hiện tại đã có thể khẳng định bên dưới nhất định có thứ gì đó làm bằng gỗ, áng chừng kích thước thì có lẽ đó là một cỗ quan tài.
Chẳng lẽ bên dưới hộp tro cốt còn chôn một cỗ quan tài? Như vậy thi thể Hoắc Linh Linh có phải là nằm bên trong cổ quan tài này không?
Lữ Minh Dương trong huyệt mộ chật hẹp ra sức đào, lại bỗng nhiên nghe thấy phía sau truyền đến một tiếng thét lớn:” Người nào? Các người đang làm gì?”
Lữ Minh Dương từ trong huyệt mộ đứng thẳng dậy quay đầu lại, nhìn thấy nột nam nhân ước chừng bốn năm mươi tuổi đang đứng trên bậc thang gần đó, đôi mắt trừng trừng nhìn mình. Trong tay ông ta cầm một cây đèn pin thật dài, đèn pin chỉa thằng vào Lữ Minh Dương và Hàn Di, nhưng ngọn đèn lại không sáng. Xem ra ông ta chính là người gác mộ.
Hiện tại sắc trời đã nhập nhoạng, tuy còn có thể thấy được bóng người, nhưng một khi trong tay ông ta đã cầm đèn pin, không lý nào lại không bật a.
Lữ Minh Dương xoay chuyển ý niệm trong đầu, chính là đang suy nghĩ tìm cớ gì đó chống đỡ một chút, Hàn Di lại sớm đã có hành động.
Thân hình cô lập tức lóe lên, trong chớp mắt đã vọt tới bên cạnh người gác mộ, tung chân đá về phía đầu của ông ta.
Lữ Minh Dương nhất thời cả kinh trong lòng, Hàn Di này tính tình cũng bạo lực quá, một câu cũng không thèm nói liền muốn đánh xỉu người ta?
Nhưng giây tiếp theo hắn lại không còn nghĩ như vậy.
Người gác mộ không kịp cúi đầu, Hàn Di một cước thật mạnh đá trúng mặt người gác mộ, căn cứ vào tốc độ và lực độ này mà tính toán, người gác mộ cho dù không bị đá bay đi thì cũng phải ngất xỉu ngay tại chỗ. Chẳng qua kết quả tuy là mặt người gác mộ nhuốm đầy máu tươi, nhưng ông ta chẳng có bất cứ phản ứng nào, thậm chí chẳng thèm nhăn mặt một cái.
Lữ Minh Dương chợt căng thẳng trong lòng, người gác mộ này e là không phải bị trúng tà, thì cũng là bị quỷ nhập .
Lữ Minh Dương đang chuẩn bị nhảy từ trong huyệt mộ ra ngoài, Hàn Di lại quay sang Lữ Minh Dương kêu lên:” Tiếp tục đào.”
Hàn Di trụ vững thân hình, không chút chậm trễ nhấc chân nhắm hạ bàn người gác mộ quét tới. Người gác mộ vẫn như trước không hề nhúc nhích, ngạnh tiếp một đòn quét chân của Hàn Di.
Giống như đá lên một gốc cây vậy, Hàn Di cảm thấy từ bắp chân truyền đến một trận đau nhức, cũng không dám có chút trì hoãn, bật người từ mặt đất nhảy lên, còn người gác mộ kia thì dùng đèn pin trong tay như một cái dùi cui mà phang tới.
Hàn Di nghiêng người nhanh như chớp, đèn pin vút một cái đánh sượt qua mặt cô, cô xoay mình, trong tay sớm đã xuất ra một mũi nỏ tiễn, lật tay một cái liền đâm vào bả vai của người gác mộ.
Người gác mộ nhất thời phát ra một tiếng tru thảm thiết, đèn pin trong tay nhất thời rơi xuống mặt đất, lại bất ngờ sáng lên, một tia sáng chói mắt dưới mặt đất nhất thời bắn ra.
Hàn Di đã chuyển mình đến đằng sau lưng người gác mộ, không chút chậm trễ rút mũi nõ tiễn ra, lại cắm vào bả vai bên kia của ông ta, người gác mộ lần nữa phát ra tiếng tru thảm thiết, đột nhiên xoay người húc đầu vào Hàn Di, Hàn Di sớm đã có chuẩn bị, thân hình như gió xoay quanh người gác mộ, lại nhẹ nhàng lướt ra đằng sau lưng ông ta, sau đó nện một quyền thật mạnh vào gáy người gác mộ, người gác mộ nhất thời vô lực ngã xuống đất.
Hàn Di nhẹ nhàng thở ra một hơi, người gác mộ này tựa hồ là bị trúng tà, chỉ cần qua một giờ ba khắc, ông ta sẽ tự mình tỉnh lại.
Cô quay đầu nhìn về phía Lữ Minh Dương, khóe mắt lại bỗng nhiên bắt được trong ánh sáng từ cây đèn pin rơi trên mặt đất lúc nãy, tựa hồ có thứ gì đó vừa lóe lên.
Hàn Di nhất thời lại cảnh giác.
Sắc trời quanh đây đã hôn ám, tuy cô có năng lực trực tiếp nhìn thấy quỷ hồn, nhưng trong hoàn cảnh hôn ám như vậy, nếu ác linh cố ý che dấu tung tích, thì sẽ rất khó bị phát hiện.
Hàn Di nhíu mày cảnh giác, chậm rãi xoay người nhặt cây đèn pin dưới đất lên, dùng đèn pin quét một vòng xung quanh.
Từng cái mộ phần lạnh lẽo đứng giữa sườn núi, từng cái bia mộ phản xạ ánh sáng từ ngọn đèn pin phát ra hào quang quỷ dị, tựa hồ đằng sau một cái bia mộ nào đó đang có một con ác linh đang ẩn nấp, thậm chí là sau mỗi một cái bia mộ đều có một con ác linh ẩn nấp.
Hàn Di cảnh giác, huy động hết tất cả các giác quan trên người, thị giác, thính giác, thậm chí là mỗi một tấc da thịt để cảm ứng sự biến hóa nhỏ nhất của hoàn cảnh chung quanh.
Yên tĩnh, yên tĩnh đến bất thường.
Mặc dù vào mùa này, sớm đã không còn tiếng kêu của côn trùng, mà trên núi cũng không có quá nhiều cây cối, chỉ có vài rặng thông thấp, nên chung quanh cũng sẽ không có nhiều tiếng chim hót, cho nên theo đạo lý mà nói, loại yên tĩnh này cũng không phải là không có khả năng.
Nhưng Hàn Di vẫn cảm thấy chung quanh tựa hồ thiếu một cái gì đó, thiếu mất một tiếng động đáng lẽ phải có.
Lữ Minh Dương vốn là đang đào mộ, tuyệt đối nên truyền ra một chút thanh âm, nhưng phía sau lại đồng dạng một mảnh yên tĩnh, đây đúng là tiếng động mà Hàn Di cảm thấy thiếu đi.
Cô xoay mạnh người lại, dùng đèn pin rọi về phía huyệt mộ.
------------------------